Hoàng Thượng Nói Phải

Hoàng Thượng Nói Phải - Chương 1: Tiết tử




Đây là lần thứ ba thái tử phi tỷ tỷ của nàng mất đi đứa con.



“Bát tiểu thư, thỉnh đi theo nô tỳ, xin hãy cẩn thận dưới chân.” Nữ tỳ kính cẩn trầm ổn đi phía trước dẫn đường.



“Được, ta cám ơn!” Giọng nói trong veo dịu dàng đáp lại.



Minh Ân Hoa đi theo sự dẫn dắt của hai mỹ tỳ, bước chân của nàng vô cùng trầm tĩnh tiêu sái. Phủ thái tử rường cột chạm trổ xa hoa nhưng nàng không có hứng thú thưởng thức, bởi nàng đang lâm vào trầm tư. Hai lần trước, không rõ nguyên nhân tại sao thai lại chết lưu, kéo theo đó thân thể tỷ tỷ dần dần không còn khỏe mạnh nữa, thế nên vô cùng khó thụ thai, lại càng không dễ dưỡng thai. Khó khăn lắm tỷ tỷ mới có thể mang thai lần thứ ba, sau mười tháng khó khăn giữ thai, đứa nhỏ hung hăng tra tấn tỷ tỷ mãi mới chịu chui ra, thế mà hai tháng sau lại chết non… Trong lòng nàng phiền muộn, lại khẽ thở dài, tại sao lại như thế này chứ, Minh Ân Hoa chỉ có thể thở dài trong khổ sở, cái gì cũng không giúp được tỷ tỷ, nàng không nghĩ ra được cách gì hiệu quả để bị kịch không cần phát sinh thêm nữa.



Những chuyện trái khoáy từ xưa đến nay không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Khác biệt chỉ là vẫn cái sự việc ấy, nhưng là con người khác mà thôi…



Hôm nay, đến phiên nàng thay mặt cho Minh gia tiến đến phủ Thái tử thăm tỷ tỷ, nói vài lời trấn an. Nhật Diệu vương triều kiến quốc sau hơn một trăm năm dựng nước, tình hình quốc gia ổn định phát triển, rất nhiều quy chế pháp luật, nguyên tắc lớn được hoàn thành, các nghi lễ quy củ cũng ngày càng được xây dựng chặt chẽ hơn. Việc này sinh ra những rườm rà không cần thiết, nhưng vì để chứng tỏ thân phận cao quý, địa vị khác biệt. Trên là hoàng đế và các hoàng thân quốc thích, cho tới dưới là những kẻ quyền thế quan lại, từ trang phục cho tới bữa ăn, chẳng hạn từ những ngôn hành cử chỉ đến giá xe giá ngựa, đều một bộ bộ định ra quy tắc. Những quy định được ban ra không biết mệt mỏi, đem chính bản thân ra để trói buộc, vậy mà mỗi khi tham gia soạn thảo các quy chế đó các quan chức đều cảm thấy đắc ý. Vì thế sách lễ nghi “Nhật Diệu hoàng triều” đang được tiếp tục tu bổ, cơ hồ sắp dày hơn cả sử sách quốc gia.



Chính vì thế mà ngay cả muốn bái kiến an ủi vị thái tử phi- tỷ tỷ của chính mình cũng phải chặt chẽ tuân theo cái quy định “Phụ tộc tham, mẫu tẩu tham, giải ưu tham” cửu đại thăm bệnh thân lễ. Nên người nào đến trước, nên như thế nào đều được an bài, tuyệt đối không thể làm sai, nghe nói nếu an bài không ổn thỏa thì có thể mất đi thân phận, thậm chí còn bị mang tiếng bất hiếu, không có đức hạnh.



“Phụ tộc tham’’ là phụ bối, gia tộc trưởng, huynh trưởng; sau đó là “Mẫu tẩu tham” có nghĩa là mẫu thân, các vị tẩu tẩu hỏi thăm; Và “Giải ưu tham” chính là những vị thiên kim tiểu thư chưa xuất giá từ gia tộc tới vấn an, nói một chút vui vẻ cát tường, hì hì nháo nháo tạo không khí, cứ thế đủ ba lượt làm cho vị thái tử phi được hỏi thăm kia tâm tình sẽ chuyển biến tốt hơn, có thể một lần nữa tỉnh táo trở lại, tiếp tục gánh vác chức trách cùng thân phận của chính mình.



Hôm nay là đến lượt của “Giải ưu tham” thứ hai. Minh gia kỳ thật vốn cũng không tính phái Ân Hoa lại đây. Bởi vì ba ngày trước, vị giải ưu tham thứ nhất là tỷ tỷ Ân Huệ đã đến, theo lý thuyết thì lượt “Giải ưu tham” thứ hai được phân cho trưởng nữ Ân Mẫn của đại bá, mặc kệ là tuổi hay bối phận theo hàng thì sắp xếp như vậy mới hợp lễ nghĩa. Nhưng ba ngày trước, sau khi tiểu thư Ân Huệ từ phủ thái tử trở về đã truyền đạt lại lời nói của thái tử phi rằng nàng rất muốn gặp mặt Ân Hoa. Thái tử phi đã tự mình lên tiếng đương nhiên mọi người phải lập tức làm theo, thế nhưng thời gian gấp gáp như vậy nên không kịp chuẩn bị lễ phục mới hay trang sức trang trọng gì cả, hơn thế Ân Mẫn tỷ tỷ đã chuẩn bị tốt lại xảy ra cơ sự như vậy nên cũng có điểm sinh khí, nàng ta lấy cớ là đồ còn chưa được đưa tới, không thể cho mượn được. Nhưng may mắn các vị thiên kim tiểu thư của Minh gia bên người cho tới bây giờ cũng không hề thiếu những vật phẩm đẹp đẽ, khác biệt chỉ là không phải cố ý vì yết kiến chuẩn bị nên không quá hoa lệ bức người mà thôi.



Bất quá đối với một tiểu cô nương mới 14 tuổi mà nói thì những trang sức quá mức tráng lệ thì đúng là một gánh nặng, có thể tránh được những châu sức to lớn cài nơi đỉnh đầu cùng y phục thêu tầng tầng lớp lớp, lại còn thêm áo khoác gắn những viên trân châu quý giá, có thể thoát khỏi những thứ rườm rà chói mắt như vậy Minh Ân Hoa không khỏi trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.



Sau khi đi qua chiếc cầu chín khúc xây bằng ngọc thạch trắng trong, Minh Ân Hoa được đưa đến nơi tỷ tỷ mình ở. Chính là “Mộc Nhã Viện” .Tiếp theo phải chờ đợi tầng tầng thông báo, từ vị nữ quan tiếp đãi đi thông truyền cho đến a đầu hầu hạ trong viện, sau đó lại truyền báo danh cho nữ tỳ bên cạnh thái tử phi, rồi lại phải chờ thêm một lúc.



Minh Ân Hoa đứng yên ở gian phòng tiếp đãi, vị nữ quan bên cạnh đang định đi dâng chén trà thượng hạng lên cho nàng, không ngờ được bên trong tuyên tiến vào nhanh như vậy làm cho những nữ tỳ ở đây tăng thêm vài phần kính trọng đối với tiểu cô nương này. Phải biết rằng, bảy lần nhà mẹ đẻ vấn an trước đây đều phải chờ cả một khoảng thời gian dài, sau khi uống xong chén trà nhỏ được dâng lên, chờ thái tử phi đem y phục cùng khuôn mặt điểm trang đẹp đẽ mới để cho người nhà yết kiến. Nhanh như vậy đã tức tốc tuyên gặp, có thể thấy được thái tử phi nếu không phải đã sớm chuẩn bị tốt thì là hoàn toàn không chuẩn bị, tùy tiện thường phục tố nhan đã nguyện ý cho người nhà đi vào gặp mặt, thật sự là việc từ trước đến nay chưa xảy ra bao giờ.



Minh Ân Hoa đi theo sự dẫn đường của nha đầu vừa đến, không phải không phát hiện được những ánh mắt kinh ngạc của các nữ tỳ nhưng nàng không bận tâm đến, thầm nghĩ đợi lát nữa nên nói cái gì đó thú vị để làm cho tỷ tỷ tâm tình tốt lên đây. Càng miên man suy nghĩ càng cảm thấy chính mình thật sự kém cỏi, đọc nhiều sách như vậy, sắp biến thành con mọt sách tới nơi rồi thế mà lại không thể tìm tòi ra một câu hữu dụng gì cả.



Ai… Nàng quả nhiên chỉ là một con người bình thường trong gia tộc. Dù chăm chỉ lại yêu thích kinh thư nhưng không cách nào áp dụng kinh thư một cách dễ dàng, chính là không có cách nào trở thành tài nữ viết văn thi ca. Tuy rằng vẫn luôn tự nghĩ về sự tầm thường của bản thân, nhưng chưa từng vì thế mà uể oải quá.



Phải biết rằng, Minh gia luôn có chuyên môn đào tạo ra tài nữ! Mười hai năm trước, đại tỷ mới mười bốn tuổi đã tham gia hội thi kén nguyên ở hoàng gia, trở thành nữ Trạng Nguyên năm ấy không chỉ danh chấn thiên hạ, còn được hoàng hậu trực tiếp khâm điểm trở thành con dâu gả cho Lưu Cách Vương, thế nên vị nữ Trạng Nguyên năm ấy nay đã trở thành chính phi thái tử của đất nước này. Điều này làm cho Minh gia vốn đã có địa vị quý tộc hiển hách nay lại cùng hoàng thất làm thân, đương nhiên danh tiếng cùng quyền lực cao hơn một tầng lâu.



“Suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nữ ôn hòa trầm ổn cười vang lên.



Minh Ân Hoa giật mình bừng tỉnh, nàng cự nhiên lại thất thần ngẩn người tại buổi thăm viếng quan trọng như thế này! Trời ạ! Nàng vội vàng quỳ xuống bái lạy:



“Tham kiến thái tử phi nương nương!”



Lễ nghi đầu tiên của buổi thăm viếng chưa được hoàn thành, đầu gối thậm chí còn chưa chạm được đến thảm đã được thái tử phi tự mình nâng dậy. “Được rồi, tỷ muội trong nhà, không cần phải đại lễ như vậy. Ta đã cho kẻ hầu người hạ lui ra hết rồi.”



Minh Ân Hoa không dám lập tức ngẩng đầu, một đôi mắt to khẽ nhìn trái lại nhìn phải, quả thật không thấy có bóng dáng của những người khác, thế này mới sợ hãi giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía đại tỷ thân sinh của mình. Giọng nói tinh tế vang lên:



“Tỷ tỷ…”



Thái tử phi cẩn thận nhìn muội muội nhỏ hơn mình mười hai tuổi này. Năm đó khi nàng mười sáu tuổi gả nhập hoàng thất, tiểu muội lớn nhất của nàng bất quá mới bốn tuổi, tuy là cùng một mẫu thân đẻ ra nhưng thật sự không ở chung quá mấy ngày thế nên mức độ hiểu biết của nàng với tiểu muội muội này thật sự hữu hạn.



“Muội lớn quá rồi, Ân Hoa, muội rất giống bà ngoại.”



Lớn lên giống bà ngoại… Nghĩa là rất xinh đẹp sao? Minh Ân Hoa trong lòng nghi hoặc nhưng cũng chỉ để ở trong lòng, lẳng lặng nhìn đại tỷ đang đánh giá mình. Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, tuy không còn là hài đồng nhưng cũng không tính là đại cô nương. Đồng thời, Ân Hoa cũng tò mò nhìn vị đại tỷ của mình, đại tỷ là người đẹp nhất, tài năng nhất ở Minh gia nha. Hơn nữa, đại tỷ hoàn mỹ được mọi người trong Minh gia vô cùng sùng bái. Tương lai cũng sẽ là nữ nhân đứng đầu Nhật Diệu hoàng triều.Đại tỷ đúng là người vô cùng tài giỏi. Đôi mắt Ân Hoa mở thật to, trong đôi mắt to sáng ánh lên tia nhìn ngưỡng mộ vị đại tỷ trưởng thành trầm ổn này.



Thái tử phi nhìn thấy phản ứng của tiểu muội muội, nụ cười lại càng tươi hơn.



“Quả nhiên rất giống.” Dứt lời, nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Minh Ân Hoa dẫn tiểu cô nương nhỏ đáng yêu này đi đến ghế ngồi.



Sau khi Minh Ân Hoa cẩn thận nâng đại tỷ ngồi xuống, thấy đại tỷ ý bảo mình cũng ngồi đi mới dám ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ bên sườn.



“Biết ta vì sao muốn gặp muội chứ?”



Minh Ân Hoa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Không có người bên ngoài hầu hạ, thấy trên bàn có mấy chén trà, liền đứng dậy tự mình dâng lên tỷ tỷ một chén. Trà thật sự rất thơm, chỉ cần ngửi mùi hương, nhìn màu sắc liền biết đó là trà Tuyết Sâm – một loại trà thượng phẩm của thượng phẩm.



“Muội cũng uống đi.” Thái tử phi mỉm cười: “Trà này cũng có thể dưỡng nhan. Rất tốt đó.”



Minh Ân Hoa khẽ gật đầu nói lời cảm tạ, cũng tự rót cho mình một chén, nhấp môi một chút rồi buông xuống.



“Ta biết hôm nay theo quy định là ngày Ân Mẫn tới đây, nàng ta không được tới giờ chắc là đang mất hứng lắm?”. Thái tử phi mỉm cười, hỏi.



Là cực kì mất hứng. Minh Ân Hoa suy nghĩ một chút mới nhẹ nhàng nói:



“Không có cách nào khác ạ, tỷ muội trong nhà không ai là không hy vọng có thể đến bái kiến tỷ tỷ. Tỷ tỷ được gả sớm, tiểu nha đầu bọn muội đều vô cùng sùng bái tỷ tỷ, hận không thể có thể luôn được thân cận mỗi ngày. Đổi lại là muội, chuyện tốt ao ước cả đời thế mà lại bị tước đoạt đi, ai mà không tức giận khổ sở chứ?”



Thái tử phi nghe xong mỉm cười, thân hình nhỏ nhắn mềm mại vô cùng tao nhã dựa vào chiếc đệm sau lưng, lấy tư thái ngồi thoải mái nhất thật cẩn thận đánh giá tiểu muội. Cũng không muốn lại nói thêm gì về đề tài này, vì thế hỏi tiếp:



“Khi muội đến đây, những người trong nhà đã nhắc nhở cho muội phải nói với ta điều gì?”



Minh Ân Hoa nghe xong có chút ngượng ngùng, trong nhà còn có thể nhắc nhở cái gì chứ? Đơn giản chính là giống như người nhà bảy lần trước đến đều nói những điều giống nhau thôi. Vì thế ngoan ngoãn trả lời:



“Thỉnh tỷ tỷ bảo trọng thân thể, đứa con về sau vẫn còn có thể có lại, mong người không nên thương tâm quá mức, trước đem thân mình tĩnh dưỡng tốt mới là chuyện quantrọng.” Những lời này còn chưa nói ra được thì không làm tròn trách nhiệm được giao cho. Thật cảm tạ tỷ tỷ đã cho nàng cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.




“Ta biết!” Thản nhiên đáp lời, cũng như hư ứng cho có lễ nghĩa.



Tỷ tỷ bộ dáng trông thật xinh đẹp nhưng Minh Ân Hoa lại không biết vì sao cảm thấy có chút khổ sở. Thân là thiên kim tiểu thư, nàng đương nhiên biết gả nhập hoàng thất là chuyện hoàn toàn có thể, cũng không phải là quá đỗi lạ lùng gì. Các nàng vốn là nữ tử trong gia đình quyền quý, từ nhỏ sẽ bị người trong nhà đào tạo bằng những phương thức nghiêm khắc, không chỉ cầm kỳ thi họa, mà phải giỏi thật nhiều thứ khác… Nhưng có lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Không đủ để ứng phó hoàng tộc phức tạp biến hoá kỳ lạ cho nên tỷ tỷ mới có vẻ mặt tái nhợt như vậy, cả người lãnh đạm như là tùy thời có thể sẽ biến mất…



“Ân Hoa, trong nhà đã bắt đầu an bài đối tượng nào cho muội rồi chứ?”



Bình thường các cô nương nghe thấy cái đề tài này, người thì không khỏi cảm thấy ngượng ngùng khó nói, người lại hào phóng sang sảng, cũng không thiếu những người nhăn nhó nửa ngày, thế nhưng Minh Ân Hoa đều không như thế, nàng suy nghĩ một chút, nghĩ lại các chi tiết được nghe, tựa như chỉ là đang trả lời vấn đề của phu tử:



“Không có. Trong gia tộc vẫn còn có bốn vị tỷ tỷ mà. Muội nghe nương nói nhiều rằng cha sang năm mới bắt đầu giúp Ân Huệ tỷ tỷ tuyển vị hôn phu. Mùa hè sang năm những sĩ tử được Hoàng Thượng phái tới quốc gia khác du học sắp sửa trở về, đến lúc đó cha mẹ sẽ an bài sắp xếp tỷ tỷ tham gia thi hội, ngắm hoa hội cái gì đó, nếu có thể chọn được một người hợp ý sẽ an bài ổn thỏa.”



“Ừ, ta nhớ rồi, những vị tiểu thư mười sáu tuổi trong nhà mới lo lắng hôn sự. Muội thì sao? Có suy nghĩ gì về tương lai của mình không?”



Tương lai? Suy nghĩ? Nàng tuy rằng không phải tiểu hài tử nhưng cho tới bây giờ cũng không có cơ hội nghĩ đến những chuyện xa như vậy.



“Muội không nghĩ tới.” Vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.



“Muội nên suy nghĩ đi, nên dần suy nghĩ, minh bạch về nhân sinh mai này. Ân Huệ nói muội rất chăm chỉ đọc sách, hẳn là đã xem qua những quyển sách về tài tử giai nhân đi? Hoặc là cũng từng nghe qua những lời ca đàn tì bà của những ca kĩ được mời đến trong nhà xướng giải buồn cho nữ quyến chứ?”



“Muội từng xem qua, cũng từng nghe qua. Bất quá, này… Không phải chỉ là để đến xem hay nghe một chút thôi sao? Sẽ không phải là bởi vì xem những sách tài tử giai nhân, nghe xong những ca từ đàn hát, sau đó liền nghĩ nó chính là tương lai nhân sinh của chính mình?”



Thái tử phi lại lần nữa bị muội muội làm cho nở nụ cười.



“Muội vẫn là không hiểu cái gì gọi là phong tình phải không, vẫn là chưa có tình cảm với ai? Ân Huệ nói muội là nha đầu không có chút thú vị, cứ như người già vậy, muội có gì muốn biện giải không?”




“Không có.” Mỉm cười thật tươi. Đôi mắt to tròn vì cười mà cong cong như trăng lưỡi liềm, khoe ra hàm răng trắng đều, vô cùng đáng yêu cười khẽ.



“Được rồi, không nói chuyện tài tử giai nhân,nghe có chút phong hoa tuyết nguyệt rồi. Nói chuyện thực tế đi, thân là nữ nhi của Minh gia, muội đối với hôn nhân có lý giải gì?’’



Hôn nhân sao? Minh Ân Hoa ẩn ẩn cảm thấy tựa hồ đây mới là mục đích chủ yếu mà đại tỷ cho triệu kiến riêng ngày hôm nay, tuy rằng không biết vì sao, nhưng thiết nghĩ vẫn nên cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời, cho nên nàng trầm tư một hồi lâu, mới nên tiếng:



“Đối với nữ nhi Minh gia mà nói, hôn nhân là không thể qua lo, vô luận gả cho quan gia quyền thế ngập trời, vô thân gia bối cảnh hay sĩ tử tiền đồ rộng lớn đều có một điều kiện tiên quyết, đó là không thể xâm hại danh dự cùng ích lợi của Minh gia hiện nay”



“Hả?”. Thái tử phi cực kì hưng trí cổ vũ : “Nói thêm một ít nữa đi.”



Thấy tỷ tỷ dùng ánh mắt quá mức chuyên chú nhìn mình làm cho lồng ngực Minh Ân Hoa nhịn không được dâng lên một chút lo sợ, không rõ tỷ tỷ vì sao lại muốn biết. Kỳ thật… Cái này, bất quá cũng chỉ là những ý tưởng thô sơ giản lược khi nàng hời hợt nhàm chán lóe lên trong đầu thôi. Nhưng là, nếu tỷ tỷ muốn nghe thì nàng đành phải kiên trì đem những ý tưởng thô sơ giản lược này bàn luận thâm sâu hơn:



“Tuy rằng nương từng đề cập qua với Ân Huệ tỷ cùng muội, hy vọng chúng ta được gả cho lang quân như ý, áo cơm cùng hạnh phúc không phải lo. Tựa hồ chỉ cần gả cho vị hôn phu săn sóc ôn nhu, vừa yêu vừa kính, tương lai nhân sinh cam đoan hạnh phúc. Nhưng là muội quan sát hôn nhân phần đông của các vị tỷ tỷ, kỳ thật những vị tỷ tỷ đã xuất giá kia, nếu tưởng thuần túy chỉ làm một thê tử ôn nhu hiền lành là không đủ, bởi vì những vị hôn phu của các tỷ tỷ ấy cũng không phải là những gia đình bình thường. Như thử nói chính tỷ tỷ đi, tỷ tỷ là nữ tử hiển hách của Minh gia được gả đi năm đó, hiện tại là chính phi của thái tử, ngày sau mặc dù không nhất định trở thành hoàng hậu quốc mẫu, nhưng được chuyển đến ở Minh Hạ Cung trở thành một trong tứ phi chính thất cũng là chuyện được khẳng định. Nếu tỷ tỷ ôn nhu hiền lành, như vậy, dùng cái gì ở hoàng gia để sống yên? Bởi vì tỷ tỷ trừ bỏ được bên ngoài biết đến là thái tử phi, nhưng vẫn còn có những nô tỳ với thân phận trọng yếu ở bên người thái tử, rồi tương lai là Hoàng Thượng. Trước là thần sau là thiếp, trước chức trách, rồi sau đó mới là thê thiếp…”. Nói tới đây, Minh Ân Hoa đột nhiên im lặng, có chút sợ hãi dò xét sắc mặt thái tử phi, thế nhưng lại nhìn không ra tâm tình của tỷ tỷ là cái gì.



Thái tử phi lúc này cảm thấy vô cùng run sợ tán thưởng, bình tĩnh mới nhẹ giọng nói:



“Ta đã từng này tuổi rồi, thế mà còn không thể biết được cái đạo lý này. Ân Hoa.” Thân là con dâu của hoàng tộc, đối với hai chữ “thần thiếp” lần này chân chính nhận thức.



“Muội muội… Chính là miên man suy nghĩ mà thôi, đều là những lời nói vô vị…”



“Ta thích những suy nghĩ miên man của muội. Nào, Ân Hoa, muội giúp tỷ tỷ suy nghĩ một chút, nếu muội đứng ở địa vị của ta hôm nay, nên làm như thế nào để duy trì lợi ích của Minh gia,để lợi ích ấy không bị xâm hại?”



Minh Ân Hoa cảm thấy có phần khó hiểu: “Tỷ tỷ, người được gả làm vợ thái tử, đã cấp cho Minh Gia những ân sủng từ trước nay chưa có, sao lại nói như thế nào sẽ làm lợi ích Minh gia bị xâm hại?”



“Nếu có một ngày, Hoàng tộc cùng lợi ích của Minh gia có điều xung đột. Nếu thực sự có một ngày như vậy, thân là nữ nhi của Minh gia, con dâu hoàng tộc, muội sẽ làm như thế nào?”



Đáp án này rất trọng yếu, bởi biểu tình của tỷ tỷ phi thường ngưng trọng, không hề nhìn thấy một tia thanh thản thoải mái. Trrong lòng Minh Ân Hoa đột nhiên trầm xuống, cảm thấy có chút không thở nổi, lấy thanh âm nhỏ bé nhất khẽ thăm dò:



“Tỷ tỷ, Người… cùng thái tử… ở cùng một chỗ không tốt sao?”



“Thái tử đối đãi với ta tốt lắm, ta yêu hắn.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.



.Yêu? Yêu là cái gì vậy? Minh Ân Hoa không biết. Chỉ cảm thấy tỷ tỷ bộ dáng đẹp quá, nhưng mỹ nhân này như đóa hoa quỳnh chỉ nở rộ trong chốc lát lại sớm tàn phai, biến mất, làm người ta kinh hãi.



“Nhưng là, đối với hắn, thương hắn là không đủ. Nếu không đủ kiên cường, sẽ chỉ là gánh nặng cho hắn; nếu quá mức cường hãn, hắn phải trừ bỏ ngươi. Yêu một vị đế vương, là chuyện không hề dễ dàng gì.”



“Tỷ tỷ…” Vì sao không dễ dàng? Nàng không hiểu.



“Ân Hoa, muội hiện tại mười bốn tuổi, ta cho muội thời gian sáu năm suy nghĩ về vấn đề này. Sáu năm sau, muội phải biết mình nên như thế nào để yêu một vị hoàng thái tử, một đế vương.”



Vì sao muốn nàng nghĩ?



Thế nhưng Thái tử phi không để cho nàng có cơ hội hỏi ngược lại, quay lại lời nói lúc trước:



“Ta giờ thầm nghĩ muốn muội trả lời: khi ở vị trí con dâu của hoàng tộc, làm thế nào để cho Minh gia có thể bình an.”



Đêm đó, Minh Ân Hoa về nhà, một ngày mệt mỏi quá mức làm cho nàng ngay cả ăn cơm, rửa mặt, chải đầu đều là nhắm mắt mà hoàn thành, ở hai bên còn có nha đầu hầu hầu hạ hạ, thế nên người còn chưa dính giường, đã ngủ say không cần biết chuyện gì. Nàng cũng không biết việc gia phó hộ vệ nàng trên tay còn mang về phong thư mật của thái tử phi, phong thư này làm cho phụ thân thân sinh thái tử phi cả đêm đều giam mình ở thư phòng không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy, nhìn những dòng chữ trên phong thư mà ngẩn người, trăn trở, suy nghĩ. Thật sự quá khó xử, nhưng tuy là khó xử, cuối cùng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ, rồi khuất phục.