Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 30: Chương 29




*Chap 29*

Minh phóng xe thật nhanh ra con đường tấp nập dòng người qua lại,giờ này đã là 9h tối,không biết My đã đi đâu,điện thoại cũng không liên lạc được,anh thấy hơi lo lắng trong lòng 1 chút!Theo H.San nói thì My hay vào H.O.T Club?Đây chẳng phải quán bar mà anh cùng Phong,Khánh và Long rất hay vào hay sao,nơi đó đâu phải tốt đẹp gì,anh phải nhanh chóng tìm thấy My,nhỏ là con gái,lại chỉ đi 1mình….

Minh tìm hết các shop thời trang trên đường phố,các quán ăn nhẹ,uống nước,KFC hay Lotteria,cả rạp chiếu phim nhỏ nhất đến lớn nhất,...tất cả đều không thấy My đâu.Giờ chỉ còn lại một nơi:H.O.T Club,cũng đã 10h rồi,anh lại phóng xe đến H.O.T…Bước vào quán,tiếng nhạc sập sình,mọi người nhảy múa quay cuồng,nơi đây lúc nào cũng náo nhiệt đến ồn ào,anh tìm quanh khắp nơi,không thấy My đâu,cả trên tầng trên và tầng dưới,kết quả chẳng như mong đợi,có lẽ My lại không có ở đây…

Vừa định bước ra khỏi quán thì anh nghe thấy tiếng 1 anh chàng Bartender nói vọng ra:

-Này!My,em đi đâu thế,em có tự đi được đâu,say quá rồi kìa!-Anh chàng gọi với theo 1 cô nàng đang lảo đảo bước ra khỏi quán bar…Dáng người này,mái tóc này,và cả chiếc lắc tay kia nữa….đây chẳng phải My sao?Cô gái bước gần đến chỗ Minh đứng,rồi lảo đảo ngã thụp xuống đất,Minh vội vàng đỡ cô gái dậy,vén mái tóc dài qua 1 bên,anh mới hôt hoảng….đúng là My rồi!Vừa lúc đó,anh Tuấn cũng bước ra thì nhìn thấy Minh đang ôm My vào trong lòng và gọi tên cô:

-Này….anh kia…..Ơ…Thiên Minh?Em sao lại ở đây?-Anh Tuấn ngạc nhiên hỏi

-Đây là bạn em,em đang đi tìm cô ấy,cô ấy chắc say quá rồi!-Minh nhìn Tuấn nói

-My là bạn em sao?Thì ra người cô ấy nhắc tới là em à?Thật là!Em đỡ nó ngồi dậy trên ghế kia trước đi đã

-Vâng!-Minh đỡ My ngồi lên chiếc ghế gần đó,nhưng My đang rất say,chẳng biết gì cả,cứ ôm chặt lấy Minh,khóc nức nở:

-Anh Tuấn ơi,em khổ quá…!Minh ơi…làm sao đây?My phải làm sao đây?San San à….tao xin lỗi…hức hức….hức hức!

-My!Tỉnh lại đi,nói nhảm gì thế,tỉnh lại đi!-Minh dịu dàng lay vai My nói



-Nó không nói nhảm đâu!Toàn lời nói thật lòng cả đấy!-Anh Tuấn lắc đầu nói

-Sao anh lại nói vậy?-Minh ngạc nhiên nhìn Tuấn

-My nó rất hay vào đây khi có chuyện buồn,mỗi khi buồn đều uống rượu và tâm sự với anh,anh với nó quen nhau cũng lâu rồi,phải gọi là thân thiết,nhưng em ấy không uống được rượu,cứ lốc rượu vào là say rồi nói hết ra tất cả những gì trong lòng!



-My rất hay vào đây hả anh?Thế từ nãy giờ cô ấy có nói gì với anh không?-Minh hỏi

-Nếu anh không nhầm thì em đang yêu bạn thân của My,tên là Hạnh San phải không?-Tuấn hỏi Minh

-Em…sao anh biết…em chỉ đơn phương thôi!-Minh nói nhỏ

-Thế thì đúng rồi!Em có biết là cũng có 1 người đơn phương em không?-Anh Tuấn cười


-Gì?Ai cơ?-Minh lại thêm ngạc nhiên

-Em tự tìm hiểu đi,mà cũng muộn rồi đấy!Em đưa My về nhà nhé!Và nhớ 1 điều là nghe kĩ nhưng điều My nói,em sẽ hiểu thôi!Về đi.-Anh Tuấn vỗ vai Minh cười

-Ừm!Em về đây!-Minh nói rồi bế My vào xe,giờ này chắc Long và H.San đang cùng nhau ăn uống ngon lành,có lẽ anh nên đưa My về bệnh viện thì tốt hơn,dù gì thì nhỏ cũng cần uống thuốc giải rượu.

Trên đường đi,My chẳng nói gì cả,có lẽ vì say quá nên cô thiếp đi…nghĩ lại những lời nói của Anh Tuấn,Minh lại càng thêm tò mò,vì sao anh Tuấn lại biết anh có tình cảm với H.San và lại biết có ai đó cũng đang đơn phương anh?Nhưng là ai…ai mới được?Chẳng lẽ…là My sao?Không!Không thể nào!Chắc Anh Tuấn nhầm thôi!

**Biệt thự nhà nó:

-Woa!Nhìn này!Ngon thật đấy,tôi giỏi quá!-Nó thích thú reo lên nhìn vào chiếc bàn ăn đủ các món ăn tuyệt với mà nó với hắn vừa làm ra

-Này!Công sức của tôi hết chứ,tôi nhớ không nhầm thì cô chả làm gì ngoài nhặt rau và rửa rau hay gọt bí,thái cà gì đó,…mà cô làm gì thì cũng hỏng bét,tôi toàn phải làm lại hết,cả quá trình nấu và trang trí món ăn cũng là tôi làm hết đấy nhá!Đừng có mà quên công sức của tôi biết chưa?-Hắn vênh mặt nhìn nó

-Ừ thì anh làm hết,tôi là con gái,chân yếu tay mềm làm sao được những việc này chứ?-Nó xị mặt

-Gì?Những việc này là công việc của con gái đấy chứ!Mà cô thì chân yếu táy mềm cái gì,đánh nhau thì không ai bằng lại còn chân yếu với chả tay mềm!Xùy!-Hắn bĩu môi chê nó

-Anh cứ việc nói…moăm moăm…không ăn thì thôi….moăm moăm…tôi ăn trước….ăn hết của anh luôn…ngon quá….moăm moăm!-Nó vừa ăn vừa nói với hắn,không thèm để ý đến lời nói chê bai vừa rồi.


-Này!Cô ăn tham thế!Tôi cũng đói mà!Này….



-Ơ kìa,của tôi,của tôi mà,anh dơ quá!

-Cái này ngon,tôi ăn với,này,đừng vơ cả vào bát cô thế!

-Anh là con trai mà,nhường con gái đi….này,tôi muốn ăn cái đấy!

-Tôi cũng muốn ăn,không nhường đâu…

-Thế tôi lấy hết cái này…..hehe…moăm moăm

-Đừng hòng….moăm moăm


-Ê!Đừng nhưu thế chứ!

-Này!....

Nó với hắn cùng nhau xâu xé đồ ăn 1 cách nhanh chóng,tiếng tranh giành cãi vã cùng tiếng cười đùa vang vọng cả ngôi biệt thự…

Ăn xong nó cùng hắn rửa sạch bát đĩa,nói thì thế chứ nó với hắn rửa thì chỗ sạch chỗ bẩn,cãi vỡ cái mẻ,….cuối cùng là chẳng rửa được bao nhiêu mà nó tống hết cả vào thùng rác luôn (phí quá à!)…

-Này!Anh với tôi lên sân thượng đi,tôi muốn ngắm sao quá!-Nó nói

-Được thôi!Mà cô gọi cho Minh xem đã tìm được My chưa,từ nãy giờ chúng ta mải ăn mà quên mất!


-Ờ!Mệt quá!Tí thì tôi quên…-Nói rồi nó gọi cho Minh



-Minh tìm được My rồi!-Nó cúp máy,quay sang nói với hắn

-Thế hả?

-Ừ!My nó vào H.O.T,Minh nói hơi say tý thôi,Minh và Khánh ở đấy trông Vy Anh và Linh,còn My thì đang được bác sĩ cho uống thuốc giã rượu,chắc không sao đâu!Hỳ hỳ!Lên thôi

-Hôm nay trời nhiều sao thật ấy!-Hắn nhìn lên bầu trời cao vợi

-Hỳ hỳ,đẹp thật ấy!Nằm ra đây đi,cỏ giả đấy nhưng sạch lắm,tôi rất thích ngắm sao nên ba má đặt cả cỏ giả ở đây để tôi nằm ngắm sao tùy thích,tôi nhớ có hôm còn ngủ quên trên này,sáng hôm sau bị ba má la cho 1 trận sau đó tôi ốm vì trời hôm đó có gió to,lại còn hơi lất phất mưa nữa!-Nó nằm bên cạnh hắn,chỉ tay lên trời cao và nhớ lại kí ức hồi bé!

-Hỳ hỳ,thích thật ấy,ba má cô chiều cô quá!-Hắn cười

-Tất nhiên rồi!Tôi là cục cưng của ba má tôi mà,họ quý tôi như vàng ấy chứ.Hehe!-Nó cười tươi

-Tôi cũng thích ngắm sao lắm!-Hắn cười

Nó cùng hắn nói hết chuyện trên giời dưới đất với nhau rồi thiếp đi từ lúc nào không biết…Ánh trăng sáng lung linh dát vàng lên cảnh vật,ngôi sao trên cao kia vẫn sáng lấp lánh-những vì sao tinh tú tuyệt đẹp!