Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 31: Chương 30




*Chap 30*

Hắn mở đôi mắt nhìn ánh sáng mờ nhạt đang hiện hữu trên bầu trời cao kia…những tia sáng từ mặt trời đang rọi xuống khắp các nẻo đường tấp nập….và 1 ngày mới bắt đầu…!

Nhìn xung quanh,hắn mới phát hiện nó đang gác chân lên người hắn,1 tay vòng qua eo hắn,ngủ ngon lành….

-Ê!Heo…dậy đi….mở mắt ra mà nhìn này!-Hắn không dám cử động,chỉ gọi nó dậy nhưng đáp lại hắn vẫn là sự im lặng của nó

-Có dậy không hả?-Hắn gào lên,nhưng vẫn chẳng có tí tác dụng nào

-Hạnh San,dậy mau….rắn….rắn kìa….rắn!!!-Hắn la toáng lên

-Á….á….rắn….huhu….mẹ ơi….rắn…huhu!-Nó nhắm tịt mắt lại ôm chặt lấy hắn,vừa kêu,vừa khóc nức nở

-Cuối cùng cũng dậy rồi….haha…khóc nữa đi con,mẹ đây,rắn ở ngay trên đầu con kìa!-Hắn vừa cười vừa nói trọc nó

Lúc này nó mới từ từ mở mắt ra,vừa nhìn thấy hắn nó nhẩy cẫng lên:

-Này!Anh lừa tôi hả?-Nó gào lên,tay chống nạnh

-Hơ hơ…tại gọi mãi cô không dậy,sao mà dữ thế,vừa nãy còn ôm tôi chặt lắm mà,gác lên người tôi ngủ nữa cơ mà!

-Lúc…lúc nào?



-Thì vừa nãy đấy!Lại đây tôi bảo.-Hắn vẫn nằm im,đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc vẫy nó lại.

Nó chẳng hiểu gì cũng làm theo lời hắn nói.

-Nằm xuống,nằm như lúc cô ngủ ấy!



Nó nằm xuống,như vừa nãy…

-Quay mặt và người sang đây!

-Nó quay người và mặt sang chỗ hắn,khoảng cách giữa mặt nó và hắn rất ngắn,chỉ 1 tí tẹo nữa là chạm nhau rồi!Hắn cầm chân nó,để chân nó gác lên người hắn như lúc đầu,rồi cầm tay nó vòng qua eo hắn.Nó đơ người,chẳng biết gì,cứ trợn tròn mắt lên nhìn hắn…

-Đây!Y hệt thế này này!Thấy chưa,còn quấn chặt hơn cơ…Sao?Nhìn tôi làm gì mãi thế?Đẹp trai quá hả?Hay muốn tôi hôn…ban cho cô 1 nụ hôn thiên thần nhá…hê hê…chụt!-Hắn cười gian rồi hôn chụt 1 phát vào môi nó.Toàn thân nó tê liệt như có luồng điện nào đó chạy xoẹt qua người,hắn…vừa làm gì nó…vừa…hôn nó ư?

-Á….á…!Đồ thần kinh,đồ ghê tởm,đồ dê già,đồ cơ hội…..-Và như…tỉnh lại sau 1 hồi tê liệt toàn thân,nó lại nhảy cẫng lên lần nữa hét toáng lên


-Tại cô thích thế mà,sao trách tôi?-Hắn đứng dậy,giả ngu giả ngơ nhìn nó

-Thích thế này…thích thế này….!-Nó nghiến răng ken két,mỗi từ thích thế này là 1 cú đá đau đớn vào chân hắn!

-Thôi,thôi!Tôi xin lỗi!-Hắn la oai oái

-Hừ!Đồ cơ hội….-Nó tức xì khói tai

-Tôi xin lỗi rồi mà!Hyhy,7h rồi đấy,cô có đi học không?-Hắn cười hỏi

-Tôi tự đi được!-Nó quay ngoắt mặt đi

-Mấy hôm nay ra nhiều truyện hay lắm đấy,để tan học tôi dẫn cô đi mua nha…-Hắn dụ nó

-Chưa đủ-Nó cười thầm

-Tối dẫn cô đi ăn cơm tối nhá!-Hắn cười

-Hình như hơi ít!-Nó lấy tay gãi cằm,tay kia vỗ vai hắn nói


-Xong rồi tôi dẫn cô đi ăn kem…!

-Ừm!kem như thế nào nhỉ?

-1 caramen,1 vani!



-Thế nhá,hứa rồi đấy…hehe…tối nay ăn đã rồi!-Nó nhảy cẫng lên sung sướng rồi chạy vót xuống cầu thang sắp đồ đi học,hắn thấy thế chỉ cười,nó lúc nào cũng vậy,không giận lâu đâu,chỉ cần hắn dỗ 1 tý thôi là hết ngay…Nhưng ngày trước,nó có tức thế nào thì hắn càng cảm thấy thích,thế mà giờ đây tuy vẫn luôn trọc ghẹo nó suốt ngày nhưng chỉ cần nó hơi giận tí thôi là hắn đã không chịu được mà xin lỗi ngay rồi…!Nghĩ lại hắn mới thấy,thì ra bao lâu nay,tình cảm của hắn ngày càng lớn dần theo thời gian,đâu còn là thích nó như ngày trước nữa,giờ đây…hắn đã yêu nó mất rồi! Nếu nói ra tình cảm trong lòng hắn,nó sẽ chấp nhận hắn chứ?Nếu nói ra,nó sẽ vẫn còn vui tươi luôn bên cạnh hắn như thế này chứ?Nếu nói ra,Minh sẽ không buồn chứ?Và nếu nói ra,hắn sẽ không đánh mất đi tình bạn thân thiết bao lâu nay của hắn và Minh chứ?Câu trả lời có lẽ là không thể!Thật khó để nói ra…Vậy thì,hắn cứ sẽ âm thầm bên cạnh nó,chăm sóc nó,gần gũi và quan tâm nó mỗi ngày…Chẳng cần nó phải biết,chẳng cần ai phải biết,chỉ cần hắn biết thôi…Thế là đủ!Rồi thời gian sẽ cho hắn câu trả lời,lúc ấy hắn sẽ phải lựa chọn,rời xa nó hoặc bên cạnh nó,yêu thương nó mỗi ngày…

Đến trường,nó tung tăng nhảy múa hát ca trong bộ váy đồng phục.Nhìn kìa!Trông nó thật vui vẻ và đáng yêu làm sao!Bước vào lớp,nó chạy tót ra chỗ My hỏi han đủ kiểu:

-Bạn yêu à,hôm qua mày vào H.O.T làm gì thế?Minh tìm mày suốt đấy!

-Ừm!Hỳ!Có gì đâu,tại du học Mỹ nhiều quá,về Việt Nam nhớ H.O.T nên vào thôi,lâu lắm không vào rồi mà!-My gượng cười che giấu mọi chuyện

-Thế hả?Mày có vẻ thích vào đấy nhỉ,hôm nào tao vào cùng nhé,hehe!-Nó tít mắt

-Trông mày con nít thế này,người ta tưởng là trẻ con mẫu giáo,có cho vào hay không cơ chứ?


-Gì?Tao đâu phải con nít!À!Mà Linh thế nào rồi?

-Linh khỏe rồi…tan học bọn mình đi thăm Linh nhé!

-Ok!-Nó tí tửng về chỗ ngồi

Vừa lúc ấy,Minh đến lớp và bước vào chỗ ngồi:

-My,khỏe hẳn chưa?-Minh hỏi


-Ừm!My có sao đâu!-My cười buồn

-Hôm qua My say lắm đó!My hay vào H.O.T à?

-Ừ!Sao Minh biết?

-Anh Tuấn nói.



-Minh cũng quen anh ấy à?

-Ừ!Minh cũng hay vào với Long,Khánh và Phong.

-Ừ!

-Sao sáng nay không chờ Minh đưa đi học?

-My tự đi được mà,không muốn làm phiền Minh thôi.

-Đừng khách sáo thế chứ,mình là bạn thân mà.-Minh cười tươi

-Ừ!-My quay mặt đi,2 chữ bạn thân như mũi dao khắc sâu vào tim nhỏ.

-Tối nay My vào H.O.T với Minh nhé,Minh cũng có chuyện buồn,dù gì ở nhà cũng chẳng có gì chơi.

-Ừ!Được thôi!

Cả buổi học diễn ra trong sự im lặng của Minh,My cũng như sự chí chóe của nó và hắn….