Hồi Ức Mùa Hạ

Chương 2: Cậu là đặc biệt nhất




Đến giờ nghỉ trưa.

Tiếng chuông vừa vang lên, sau khi đánh một giấc ngủ say, Bạch Đăng Kỳ lười biếng đứng dậy đút hai tay vào túi quần, là người đầu tiên thong thả bước ra ngoài. Trước khi đi còn lễ phép cúi đầu chào thầy chủ nhiệm: "Em đi ăn trưa nha thầy."

Thầy chủ nhiệm lấy khăn lau mồ hôi, ông không dám nhận cái cúi đầu của tiểu thiếu gia nhà họ Bạch đâu.

Ông ôm trái tim đầy lo sợ dọn dẹp rồi nhanh chóng đi về phía phòng giáo viên. Học sinh trong lớp thấy thầy đã đi khỏi, như đàn ong vỡ tổ mà ùa ra ngoài.

Trần Hạo Thiên gấp sách lại, vừa đứng lên thì bên tai vang lên tiếng nói trong trẻo: "Chào cậu, chúng ta có thể làm quen không?"

Cậu ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt tươi rói đang nở nụ cười với mình. Không ngờ ở xa đã đẹp như thế mà nhìn gần ngũ quan lại càng tinh xảo hơn. Càng nhìn Lâm Nhật Hạ, cậu càng thấy quen mắt. Nhưng cậu không nhớ được là mình đã gặp cô khi nào.

Lâm Nhật Hạ chớp mắt nhìn Hạo Thiên ở đối diện không nói lời nào.

Trần Hạo Thiên lấy tay ho khan một tiếng, khôi phục dáng vẻ ban đầu, giới thiệu ngắn gọn: "Trần Hạo Thiên."

"Tớ là Lâm Nhật Hạ, Nhật trong mặt trời, Hạ là mùa hè. Tên tớ nghĩ là ánh mặt trời của mùa hè."

Bỗng nhớ đến chuyện đại sự, Lâm Nhật Hạ đưa bức tranh cùng viên kẹo trên tay đến trước mặt Hạo Thiên, ngại ngùng nói: "Tặng cậu."

Trong bức tranh cô vẽ là hình ảnh Hạo Thiên đọc sách lúc nãy. Lâm Nhật Hạ rất thích vẽ, nếu người khác thường viết nhật ký thì cô lại có sở thích vẽ nhật ký. Mỗi ngày cô sẽ vẽ ra hình ảnh mà mình đặc biệt nhớ nhất vào trong cuốn sổ nhỏ. Có khi là cảnh bình minh sáng sớm, một bông hoa nở rộ, dì bán hàng rong hay chỉ là bữa cơm gia đình.

Hôm nay, đối với cô, Hạo Thiên là đặc biệt nhất.

Hạo Thiên nhìn bức tranh, bất ngờ khi phát hiện đó là mình. Cậu chăm chú nhìn bức tranh và viên kẹo, đột nhiên đoạn ký ức lúc nhỏ hiện dần trong tâm trí cậu.

* * *

"Cậu đừng buồn nữa. Mẹ tớ nói mỗi người chúng ta ai cũng sẽ được yêu thương hết."

Hạo Thiên ngước mắt nhìn cô bạn đang cười thật tươi để lộ cái lúm đồng tiền với mình.

"Tặng cậu bức tranh tớ mới vẽ với viên kẹo nè. Ăn kẹo vào cậu sẽ vui lên đó."

* * *

Lâm Nhật Hạ thấy Hạo Thiên đứng im, cô gọi nhỏ: "Trần Hạo Thiên."

Hạo Thiên vẫn đứng yên không đáp như không có ý muốn nhận. Cô cứng đờ muốn rụt tay lại thì có một bàn tay khác duỗi ra đón lấy cả bức tranh và kẹo vào người.

"Cảm ơn cậu. Bức tranh rất đẹp." Tiếng nói của Lâm Nhật Hạ đã đưa dòng hồi ức của cậu về thực tại. Hạo Thiên ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt, thật không ngờ vẫn có thể gặp lại.

Hạo Thiên cúi đầu mỉm cười, nói thầm chỉ mình cậu nghe được: "Thật may vì cậu đã chịu xuất hiện."

Lâm Nhật Hạ nghe Hạo Thiên khen bức tranh, cô vui vẻ cười híp cả mắt. Nhỏ giọng nói: "Cậu thích là được."

Hai người cứ đứng như vậy, cậu không hỏi, tôi mặc nhiên sẽ không đáp.

Qua một lúc lâu, cả hai đều ngượng ngùng. Hạo Thiên chủ động mở lời: "Không thì chúng ta cùng đi ăn trưa?"

Lâm Nhật Hạ dĩ nhiên rất vui sướng, không ngần ngại mà gật đầu. Nam sinh và nữ sinh sóng vai nhau đi xuống nhà ăn.

Đến nhà ăn, hai mắt Lâm Nhật Hạ tròn xoe nhìn những món ăn được bày ra. Mùi hương của những món ăn đó tỏa ra làm kích thích vị giác của cô. Lâm Nhật Hạ nuốt nước miếng, kéo tay Hạo Thiên bên cạnh nhanh chóng đi xếp hàng.

Trần Hạo Thiên ngạc nhiên vì hành động của cô, nhưng cũng không rút lại, mặc kệ để cô lôi cổ tay mình về phía trước.

Tới lượt Lâm Nhật Hạ chọn món, cô chỉ hết đông tây nam bắc để đầu bếp lấy cho mình. Đến khi khay cơm đầy ắp, cô mới hài lòng bước qua một bên chờ Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên đơn giản hơn cô nhiều, chọn hai món mặn và một món canh nên không mất nhiều thời gian. Hai người đi tìm chỗ ngồi, bởi vì đến trễ nên nhà ăn đã chật kín, căn bản không còn chỗ nào.

Bước đi vài bước, Lâm Nhật Hạ tinh mắt thấy đúng một chỗ còn trống. Cô chạy nhanh đến giữ chỗ, lúc này mới vẫy tay về phía Hạo Thiên kêu cậu lại đây.

Hạo Thiên bước về phía cô, nhớ lại cảnh cô chạy, bóng lưng nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa cột sau lưng đung đưa trong gió. Cậu bất giác cong môi. Vẫn không thay đổi gì nhưng hình như có chút đáng yêu hơn.

"May mà còn chỗ này. Nếu không chúng ta phải đứng ăn mất." Lâm Nhật Hạ ngồi xưa, xuýt xoa nói.

"Ừ."

Lâm Nhật Hạ xoa xoa tay. Trần Hạo Thiên đưa muỗng và đũa đã lau sạch cho cô.

Cô cảm ơn rồi nhận lấy, tràn đầy hưng phấn muốn thưởng thức món ăn ngay. Cắn một miếng thịt, Lâm Nhật Hạ như tan ra. Ăn thêm miếng cá, hạnh phúc ngập tràn. Lâm Nhật Hạ sung sướng ăn hết món này tới món khác chẳng còn để thứ gì vào mắt.

Trần Hạo Thiên thấy Lâm Nhật Hạ ăn ngon như vậy cũng sinh ra cảm giác thèm ăn. Cậu nghĩ: "Những món này có thể ngon đến mức vậy à?"

Ăn được một nửa, cô ngẩng mặt lên, vô tình bắt gặp một nam sinh cầm khay cơm, đang loay hoay tìm nơi ngồi. Cô đưa mắt quan sát, thật sự đã hết chỗ, lại thấy nam sinh này rất quen. Lâm Nhật Hạ nhíu mày suy nghĩ, cô bỗng nhớ ra đây là bạn cùng lớp với mình, còn ngồi ở bàn đầu thì phải.

Trần Hạo Thiên để ý Lâm Nhật Hạ đã dừng ăn, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu ấy học lớp chúng ta hả?" Cô hất mặt về phía nam sinh vẫn còn đứng ở kia.

Hạo Thiên nhìn theo tầm mắt cô, nhàn nhạt đáp: "Ừ."

"Cậu ấy tên gì vậy?"

"Âu Lập Thành."

Trần Hạo Thiên không hiểu cô hỏi chuyện này để làm gì, giây sau đã thấy cô giơ tay lên gọi: "Âu Lập Thành! Lập Thành! Ở đây này."

Âu Lập Thành đang buồn bã khi không còn chỗ lại nghe thấy có người gọi tên mình. Âu Lập Thành ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

"Ở đây này. Ở đây còn chỗ này." Lần này, Âu Lập Thành đã nhanh chóng định vị được, nhìn Lâm Nhật Hạ lấy cả hai tay vẫy với mình.

Âu Lập Thành ngỡ ngàng tới chỗ cô, Lâm Nhật Hạ vui vẻ chỉ vào ghế bên cạnh, "Cậu ngồi ở đây này."

Trong mắt Âu Lập Thành lúc này Lâm Nhật Hạ như nữ thần cứu vớt khi cậu ta gặp khó khăn. Âu Lập Thành xúc động ngồi xuống, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cậu. Ơn này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm. Ngàn đời không quên."

Lâm Nhật Hạ buồn cười, cô chỉ cho cậu ta chỗ ngồi thôi mà cậu ta đã rưng rưng nước mắt thế này.

Lúc chuẩn bị ăn, Âu Lập Thành mới phát hiện đối diện còn có thêm một người nữa. Cậu ta kích động hô to: "Hạo Thiên! Cậu thật sự là Hạo Thiên?"

Trần Hạo Thiên liếc nhìn Âu Lập Thành, đáp: "Không phải."

"Trời ơi! Vậy mà tôi có thể một lần trong đời ngồi ăn cùng Hạo Thiên. Thật không còn gì để hối tiếc." Âu Lập Thành nói xong cười ngây ngốc làm những bàn khác cũng phải chú ý đến.

Trần Hạo Thiên: "..."

Lâm Nhật Hạ: "..."

Bây giờ đuổi cậu ta đi còn kịp không?

Cả ba cùng nhau ăn trưa, bữa ăn này Âu Lập Thành cực kỳ vui vẻ, miệng cười hì hì, mắt lại dán chặt Hạo Thiên không rời.

Lâm Nhật Hạ liếc nhìn cậu ta, buồn cười nghĩ: "Có thể đừng thể hiện ánh mắt say mê lộ liễu vậy không hả?"

Trần Hạo Thiên ngược lại không quan tâm, tập trung ăn cơm.

Ăn xong, ba người đi về lớp. Trên đường đi, Lập Nhật Hạ và Âu Lập Thành nói chuyện không ngừng nghỉ.

"Nữ thần, cậu tên Lâm Nhật Hạ đúng không? Còn tôi là Âu Lập Thành."

Lâm Nhật Hạ gật đầu, nói: "Tớ biết. Hồi nãy tớ có gọi tên cậu."

"À, đúng rồi."

"Mà nè, sao cậu gặp Hạo Thiên lại kích động như gặp được thần tượng vậy?" Cô tò mò hỏi.

Âu Lập Thành nghe vậy, trong mắt đầy ý cười, "Cậu ấy là nam thần của tôi đấy."

Lâm Nhật Hạ nghĩ nghĩ, ánh mắt này, giọng điệu này đã bắt gặp ở đâu rồi. Hình như lúc Tôn Yên kể với cô về Trần Hạo Thiên cũng là dáng vẻ này.

Âu Lập Thành lại nói tiếp: "Hạo Thiên đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cậu ấy vô cùng tốt luôn đó. Tôi mà là con gái, tôi nguyện đi theo cậu ấy suốt đời."

Mà người được nhắc trong câu chuyện vẫn thong thả đi về phía trước, tựa như đó không phải là mình.

Lâm Nhật Hạ tìm được bạn tri kỷ, cô hào hứng vỗ vào vai Âu Lập Thành, "Cậu cũng cảm thấy như tớ à!"

Âu Lập Thành bị vỗ, đột nhiên ôm vai, hơi nhíu mày lại.

Thấy sắc mặt Âu Lập Thành tệ đi, cô tưởng mình làm cậu ta đau nên lo lắng hỏi: "Sao vậy? Tớ đánh mạnh lắm sao?"

Cậu ta xua xua tay, "Không sao, không sao. Tôi không đau."

"Thật không?"

"Thật mà. Sắp vào tiết rồi, chúng ta mau đi thôi."

Lâm Nhật Hạ vẫn còn lo nhưng thấy Âu Lập Thành bình thường trở lại thì "Ồ" một tiếng, tiếp tục về lớp.

Hạo Thiên liếc nhìn Âu Lập Thành rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không nói gì.