Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 39: C39: Bốn mươi bảy giây




Quả cầu vàng va đập mạnh mẽ trong hu,yệt động.



Nước bùn bắn tung tóe che đậy tầm mắt, tiếng va đùng đoàng quấy nhiễu thính giác.



Tầm mắt Thẩm Mặc đuổi sát quả cầu vàng không bỏ, cũng tùy thời điều chỉnh vị trí của mình, để phòng ngừa bị quả cầu vàng đập đến. Anh thấy phía trước sôi trào bọt nước khổng lồ, mà quả cầu vàng không cònbắn lên, lập tức đẩy nhanh hơn tốc độ chạy tới ——



“Ngừng! Bên này!”



Mọi người cùng sử dụng cả tay chân bò ra khỏi ốc đồng, đồng thời chạy về phía Thẩm Mặc! Rồi sau đó cũng bất chấp tất cả, liều mạng nhắm thẳng vũng bùn để đào bới!



Trường hợp này thật là kinh tâm động phách, và cũng thật buồn cười!



Bạch Ấu Vi chầm chậm từ ốc đồng bò ra, bất động thanh sắc thưởng thức cảnh tượng này. Một khi chạm đến huyền cơ, vô ý thức sẽ thể hiện ra sự thong dong và thảnh thơi, cô bắt đầu hưởng thụ cảm giác về sự ưu việt áp đảo phía trên sinh tử.



Thật ,thích.



Thật nghiện.



Đặc biệt nhìn thấy tư thế oai hùng sừng sững như cây tùng của người đàn ông kia, bờ vai rộng lớn, lưng rắn rỏi, vòng eo hẹp, còn có cặp chân dính đầy bùn ướt, thẳng tắp tràn ngập sức mạnh……





Càng thêm cảnh đẹp ý vui.



Người đàn ông lớn lên soái là một chuyện, bộc phát ra khí thế trong hiểm cảnh sinh tử lại là một lực hấp dẫn kiểu khác. Thẩm Mặc hiển nhiên có cả hai.



Bạch Ấu Vi cảm thấy mình quả nhiên vẫn có chút thái, nếu không sẽ không vào thời điểm này, lung tung liên tưởng đến mấy chuyện không đâu.





Rồi sau đó cô lại nghĩ: Đã tận thế, chẳng lẽ không khiến người ta thay đổi thành thái à?



Cô lại yên tâm thoải mái.



“Cô biết thông quan trò chơi như thế nào?”



Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, sâu kín, lộ ra lạnh lẽo.



Bạch Ấu Vi theo tiếng nhìn lại, thấy Trương Hoa ngồi ở bên cạnh vỏ ốc, bình tĩnh nhìn cô, mắt kính phản xạ ra ánh sáng trắng, lạnh như băng.



Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, hỏi lại anh ta: “Anh biết không?”



Trương Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người ra sức tìm quả cầu cách đó không xa, vẻ mặt thật thà có vẻ âm trầm.



“Phương pháp của hai chúng ta không giống nhau.” Anh ta nói.



Bạch Ấu Vi tò mò, nghiêng đầu hỏi: “Ồ? Phương pháp của anh là gì?”



Hơn nữa, làm sao anh xác định, phương pháp đó không phải là một với cái tôi nghĩ?



Trương Hoa không nhiều lời thêm, xoay người bò vào vỏ ốc, trong miệng nói: “Ếch xanh sắp tới, chúc các người may mắn.”



Thời gian hai mươi giây thật sự quá ngắn quá ngắn, h,uyệt động quả nhiên vang lên giọng nói giễu cợt của quả cầu vàng ——



“Ếch xanh muốn tới, các con sâu mau trốn đi!”



Lời còn chưa dứt, những người đi tìm quả cầu nhanh chóng tản ra, từng người tìm kiếm sự yểm trợ!



Nhưng mà lần này ếch xanh tới vừa nhanh vừa vội!



Thân thể khổng lồ rung động, đẩy người chạy trốn bay lên không trung, thân thể tung lên, lại xui xẻo rơi xuống theo bùn!



Rơi xuống giữa không trung, bị một cái đầu lưỡi đỏ tươi vèo một phát dính lấy, cuốn vào trong miệng quái vật!



Bạch Ấu Vi rất bất ngờ.



Cô vốn dĩ cho rằng ếch xanh sẽ giống như vòng trước chậm chạp bỏ ra ngoài, sau đó tìm kiếm mục tiêu công kí,ch thích hợp, không ngờ lần này thân thể chưa bò ra một nửa, nó đã há miệng ăn thịt người!



Thầy Thừa ở nơi xa lạc cả giọng hô to: “Đừng cử động! —— nằm úp sấp trong bùn! Nằm trong bùn đừng cử động!!!”



Ếch xanh là sinh vật có thị lực chuyển động, chỉ cần bất động, nó thường không phân chia rõ “Đồ ăn” và “Cảnh vật”.



Mọi người chưa kịp chui vào vỏ ốc sôi nổi nằm xuống, chỉ cầu giả chết có thể tránh được một kiếp, nhưng mà có mấy người động tĩnh ngã xuống quá lớn, bọt nước dập dờn làm bại lộ tung tích, trong nháy mắt bọn họ giống như con sâu bị lưỡi dài của ếch xanh cuốn đi.



Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng nhăn lại mi.



Cô thấy Thẩm Mặc đi ngược chiều, không biết sợ hãi là gì, nắm dao nhỏ hung hăng đâm vào chân trước của ếch xanh!



Ếch xanh đau đến run rẩy!




Anh thuận thế rút đao, mượn lực xoay người nhảy lên, nhảy vào sau lưng ếch xanh, lại lần nữa giơ đao lên, dùng sức đâm xuống!





“Oe oe! ——”



Xoạt!



Tiếng ếch kêu và xé rách đồng thời vang lên!



Chân ếch cường tráng nhảy dựng lên, bùn lầy chấn động, hu,yệt động như sóng biển cuồn cuộn!



Khi sóng triều hạ xuống, Bạch Ấu Vi thấy Thẩm Mặc treo nửa người trên người ếch xanh, con dao nhỏ trong tay xoắn lấy lớp da xanh mượt, không mang theo một tia máu, lộ ra phần thịt trắng tinh bên trong, giống như viết xuống số “1” thật dài ở trên người ếch xanh ——



Ếch xanh đau đến điên cuồng, sau đó tàn nhẫn nhảy hai cái, không chịu nổi chui vào bùn!



“Bốn mươi bảy giây.”



Bạch Ấu Vi nghe thấy Trương Hoa cách đó không xa nói.



Tác giả có lời muốn nói:



Tôi hy vọng nữ chủ là tốt, nhưng vừa mới bắt đầu khẳng định có khuyết tật, không chỉ về thân thể mà còn khuyết tật về tâm lý. Tôi hy vọng cô có thể dần dần trở thành một người càng ngày càng tốt, tôi cũng hy vọng phiếu của tôi có thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều……