Hờn Dỗi

Chương 6




Dường như nhận thấy động tĩnh bên này, người đang đưa lưng về phía họ bỗng xoay người lại.



Cô ấy giơ điện thoại di động, con mắt trừng lớn.



Phó Ngôn Trí nhíu mày.



Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Trăn Trăn đột nhiên đi về phía bên này.



"Anh anh anh ---" Cô ấy đi tới cửa, chỉ vào hai người lắp bắp.



Phó Ngôn Trí lạnh lùng nhìn cô ấy: "Đi thôi."



"Không."



Diệp Trăn Trăn mặc kệ anh, cô ấy cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Em có thể vào nhà chị không ạ?"



Quý Thanh Ảnh không hiểu lắm cô ấy định làm gì, gật gật đầu: "Đương nhiên rồi."



Cô vừa nói xong, Diệp Trăn Trăn không do dự liền len đến trước mặt cô, vẻ mặt kinh hỉ: "Chị có phải là Quý Thanh Ảnh không ạ?"



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Ừm."



"Oa!!"



Diệp Trăn Trăn hưng phấn: "Anh ơi, chính là chị ấy thật này."



Ánh mắt Phó Ngôn Trí lãnh đạm nhìn cô ấy.



Diệp Trăn Trăn tưởng là anh không hiểu, kích động nói: "Chính là người trước đây em từng nói với anh ấy, nhà thiết kế em thích, chính là chị ấy đấy!"



"..."



Diệp Trăn Trăn cũng học thiết kế, là sinh viên năm hai đại học.



Cô ấy là một nữ sinh có tính cách tương đối cởi mở, không giấu giếm gì cả, chuyện sinh hoạt học tập của mình luôn ríu ra ríu rít chia sẻ với người nhà.



Thỉnh thoảng có thần tượng mới hay gì đó, thì cũng sẽ nói với người nhà.



Phó Ngôn Trí không dưới một lần nghe cô ấy kể về thần tượng của mình.



Sau khi vào đại học không lâu, cô ấy trịnh trọng nói cho cả nhà rằng --- cô ấy có thần tượng mới.



Là một đàn chị đã tốt nghiệp ở trường cô ấy.



Tóm lại, hơn một năm nay, Diệp Trăn Trăn thổi cho thần tượng của cô ấy không ít thải hồng thí*.



*Nguyên văn 彩虹屁: Ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng", có ý nghĩa là fans luôn muốn thổi phồng thần tượng của mình, toàn thân là kho báu, tất cả đều là ưu điểm, ý trên mặt chữ là việc thần tượng đánh rắm đều có thể đem xuất khẩu thành thơ mặt không đổi sắc biến nó thành cầu vồng. (Trích baidu)



Thi thoảng lúc xem show thời trang nhàm chán, cô ấy cũng có thể nói đến Quý Thanh Ảnh.



Cái gì mà nếu không phải thần tượng của cô ấy không tham gia mấy cuộc thi kiểu này, thì đâu đến lượt bọn họ kiêu ngạo.



Những thiết kế mới kiểu này quá khó coi, còn không bằng mấy thiết kế thời đại học của thần tượng cô ấy.



...



Dần dà, cả nhà đều biết cô ấy thích một nhà thiết kế chưa bao giờ gặp.



Phó Ngôn Trí cũng không ngoại lệ.



Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt kích động của nữ sinh trước mặt, rất nhanh đã phản ứng lại.



Cô nói: "Bản thiết kế lần trước, là của cô ấy à?"



Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng.



Nghe vậy, khóe môi Quý Thanh Ảnh cong lên.



Diệp Trăn Trăn nhìn hai người, đầu óc nhất thời không vận hành được.



Cô ấy hơi hé miệng, khiếp sợ hỏi: "Anh ơi, hai người quen nhau à?"



Quý Thanh Ảnh không nói chuyện.



Phó Ngôn Trí trả lời: "Ừ."



Vừa mới nói xong, Diệp Trăn Trăn liền trừng lớn mắt, ồn ào trách Phó Ngôn Trí: "Anh thật quá đáng mà!!!"



Cô ấy cả giận nói: "Anh quen thần tượng của em vậy mà không thèm nói cho em biết!"



Phó Ngôn Trí: "..."



Anh nghe âm thanh hô to gọi nhỏ của Diệp Trăn Trăn, nhíu mày, giọng nói lạnh đi mấy phần: "Nói chuyện kiểu gì đấy?"



Diệp Trăn Trăn bị anh nhìn, hết hồn trong nháy mắt.



Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em chỉ là hơi kích động chứ mấy."





Phó Ngôn Trí không phản ứng với cô ấy, nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."



"Không sao."



Quý Thanh Ảnh mỉm cười nói: "Em gái anh đáng yêu lắm."



Phó Ngôn Trí không trả lời, thản nhiên nói: "Ừm, nếu không có việc gì thì tôi về trước."



Quý Thanh Ảnh cũng không miễn cưỡng.



"Được."



Diệp Trăn Trăn muốn nói lại thôi, nhìn thần tượng của mình nửa ngày, muốn nói chút gì đó, nhưng Phó Ngôn Trí vừa nhìn cô ấy, cô ấy liền nản lòng.



Giận dữ đi theo Phó Ngôn Trí về căn hộ đối diện, hai người vào nhà.



Chờ cửa nhà đối diện đóng lại, Quý Thanh Ảnh nhìn hành lang yên tĩnh, đột nhiên nở nụ cười.



Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.



Quý Thanh Ảnh vừa thay một bộ quần áo ở nhà, cô tùy tiện búi tóc lại, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ đi mở cửa.



Cửa mở ra, mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, ghé vào cạnh cửa, thận trọng nói: "Học tỷ Quý, chị ăn cơm chưa ạ?"



Cô ấy đưa tay chỉ chỉ: "Em mang theo cơm tối tới, chị có muốn ăn cùng bọn em không ạ?"



Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn cô ấy, không có ý muốn từ chối: "Có gây bất tiện cho mọi người không?"




Diệp Trăn Trăn vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi ạ, càng đông càng vui mà, anh em lãnh đạm quá."



"..."



Lúc Quý Thanh Ảnh qua, Phó Ngôn Trí đang ở trong phòng bếp.



Bố cục của hai căn hộ giống nhau, nhưng phong cách trang trí lại hết sức khác biệt.



Hơn nữa, căn hộ này của Phó Ngôn Trí... Nếu không phải biết rằng có người ở, thì nhìn những gì đập vào mắt cô lúc này, Quý Thanh Ảnh có lẽ sẽ hoài nghi nơi này chỉ là nơi Phó Ngôn Trí thỉnh thoảng dùng để nghỉ ngơi mất.



Quá trống trải.



Ngoại trừ những đồ dùng cơ bản thì trong nhà không có quá nhiều hơi thở sinh hoạt.



Qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, Quý Thanh Ảnh nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng bếp.



Người đàn ông đã thay quần áo, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, tóc nửa khô nửa ướt, hẳn là anh vừa tắm xong, nhìn qua cho người ta cảm giác lười biếng.



Anh cụp mắt, đang bày những món ăn Diệp Trăn Trăn mang tới ra đĩa.



Mặt mày chuyên chú, hình dáng sườn mặt tinh xảo.



Đang nhìn, Phó Ngôn Trí bỗng nhiên quay đầu về phía cô.



Quý Thanh Ảnh không có chút cảm giác bị bắt gặp nhìn trộm, rất bình tĩnh thu hồi ánh mắt.



Ba người ngồi vào bàn ăn.



Diệp Trăn Trăn ríu ra ríu rít, giống hệt một chú chim hỉ thước nhỏ, luôn miệng nói không ngừng.



"Học tỷ Quý, chị không phải ở Giang Thành hay sao ạ? Sao lại ở đây ạ?"



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Chuyện này mà em cũng biết á?"



Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Em nhìn thấy trên trang Tieba của trường học ạ."



Sợ Quý Thanh Ảnh hiểu lầm, cô ấy vội vàng giải thích: "Không phải là em cố ý đâu, em chỉ muốn hiểu biết về chị thêm một chút thôi ạ."



Quý Thanh Ảnh cười cười, an ủi cô ấy: "Không sao đâu."



Diệp Trăn Trăn "Vâng ạ", nhỏ giọng nói: "Chị định làm việc ở đây hay sao ạ?"



"Không phải."



Quý Thanh Ảnh giải thích: "Đúng là bây giờ chị có một việc ở đây."



"Là việc gì thế ạ?"



Diệp Trăn Trăn hết sức tò mò: "Học tỷ Quý, cuộc thi thiết kế năm nay sắp đến thời gian đăng kí, chị sẽ tham gia chứ ạ?"



Quý Thanh Ảnh khẽ giật mình, dừng một chút mới nói: "Khả năng là chị không có thời gian."



Cô nói: "Chị nhận công việc này quá nhiều việc nên khá bận."



Diệp Trăn Trăn có chút tiếc nuối, còn muốn nói gì đó, thì bị Phó Ngôn Trí cắt đứt.



"Chú ý ăn cơm đi."




Diệp Trăn Trăn bĩu môi.



Thật là.



Phó Ngôn Trí ngước mắt, nhìn người ngồi chếch mình ở đối diện.



Tốc độ ăn của Quý Thanh Ảnh không nhanh, lúc này giống như càng chậm hơn.



Suy nghĩ tung bay, vô vị nhai nhai.



Ý cười ban đầu trong mắt, không còn lại gì.



Anh rũ mi, thu hồi ánh mắt.



Sau khi ăn cơm xong, Quý Thanh Ảnh có ý muốn giúp anh dọn dẹp:"Để em dọn cùng anh."



Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Không cần đâu."



"..."



Tuy anh nói thế, nhưng Quý Thanh Ảnh vẫn giúp anh dọn dẹp một chút.



Sau khi cầm bát đũa bỏ vào bồn rửa, cô nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Để em rửa cho ạ."



Phòng ngừa Phó Ngôn Trí lại từ chối nữa, Quý Thanh Ảnh nhanh chóng nói: "Em không thể chỉ ăn mà không làm được, như vậy em sẽ cảm thấy áy náy lắm."



Vẻ mặt Phó Ngôn Trí không đổi, ý vị sâu xa nhìn cô: "Thật à?"



Anh đem bát bỏ vào máy rửa bát, thấp giọng hỏi: "Cảm giác áy náy à?"



Quý Thanh Ảnh: "..."



Cô trầm mặc.



Nhìn máy rửa bát trước mắt mấy giây, yên lặng quay lưng đi.



Cô đúng là không nên theo anh vào đây mà!!



Quý Thanh Ảnh vừa đi ra ngoài, Diệp Trăn Trăn liền cầm điện thoại tới.



"Học tỷ Quý, chị có thể xem giúp bản thiết kế này của em một chút được không ạ?"



"Được chứ."



Hai người ngồi thảo luận trên sô pha, Quý Thanh Ảnh đảo mắt nhìn: "Hay là sang bên nhà chị đi? Chị cho em xem mấy bản thiết kế chị mới vẽ."



Mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, vui vẻ nói: "Quá được luôn chứ ạ!!!"



Hai người đứng dậy, lúc Diệp Trăn Trăn đi qua phòng bếp, kêu lên: "Anh ơi, em sang bên nhà Quý học tỷ, anh đừng có khóa trái cửa đấy."



"..."



Phó Ngôn Trí giương mắt, vừa định giáo huấn Diệp Trăn Trăn thì người đã chạy mất. Đã thế còn thuận tay đóng cửa, để lại một tiếng "Rầm" vang vọng.



Nhìn phòng khách yên tĩnh, anh đưa tay nhéo nhéo xương lông mày.




Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp chào hỏi với Phó Ngôn Trí, thì đã bị Diệp Trăn Trăn đẩy ra.



Cô bật cười, lắc đầu đi về nhà mình.



Diệp Trăn Trăn có thiên phú về thiết kế, cũng có hứng thú.



Cô ấy nói chuyện phiếm với Quý Thanh Ảnh, cơ bản đều thảo luận xoay quanh vấn đề trang phục, từ trào lưu thiết kế đến sườn xám, cô ấy đều có thể nói một chút, nhưng không tính là hiểu rõ.



Quý Thanh Ảnh xem như là tiền bối của cô ấy, về những vấn đề này, tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn.



Cô ấy hỏi, Quý Thanh Ảnh biết gì nói nấy.



Hai người thoải mái nói chuyện, không có cảm giác xa cách gì.



Cuối cùng, cho đến khi Phó Ngôn Trí sang gọi, Diệp Trăn Trăn mới lưu luyến không rời rời đi. Đợi đến lúc gần đi, cô ấy còn muốn phương thức liên lạc của Quý Thanh Ảnh.



Trong xe yên tĩnh.



Diệp Trăn Trăn ríu ra ríu rít nói rất nhiều chuyện với Phó Ngôn Trí, quay đầu nhìn anh: "Anh, anh không chúc mừng em một chút à?"



Phó Ngôn Trí nhìn con đường phía trước, lạnh lùng hỏi: "Chúc mừng cái gì?"



"Chúc mừng em gặp được thần tượng của em!"



Phó Ngôn Trí lườm cô ấy: "Anh biết."



Diệp Trăn Trăn: "...Ôi dồi."



Cô ấy bĩu môi: "Quá lạnh lùng."




Phó Ngôn Trí không để ý tới cô ấy.



Trong xe yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn lại không nhịn được nói: "Anh, sao anh lại quen Quý học tỷ thế, anh quá đáng quá, quen chị ấy cũng không nói cho em biết, hay là anh sợ em sẽ làm gì à?"



Nói đến đây, ánh mắt của cô ấy lóe lên ánh sáng bà tám: "Anh nói mau, có phải anh định theo đuổi Quý học tỷ của bọn em không?"



Phó Ngôn Trí nhìn cô ấy một cái.



Diệp Trăn Trăn chột dạ sờ sờ gáy, nhỏ giọng thầm thì: "Cũng không phải không thể mà, dù sao Quý học tỷ của em cũng xinh đẹp như vậy."



"..."



Cô ấy nghĩ nghĩ: "Anh không biết đấy thôi, trước đó em nghe nói, số người theo đuổi Quý học tỷ thời đại học có thể xếp hàng dài từ bệnh viện của anh đến tiểu khu của anh đấy."



Nói xong, cô ấy tổng kết: "Cho nên anh theo đuổi Quý học tỷ của bọn em, cũng hợp lí mà."



Phó Ngôn Trí cho cô ấy một ánh mắt cảnh cáo: "Nếu còn nói lung tung nữa thì lần sau đừng có đến đây nữa."



Diệp Trăn Trăn: "..."



Cô lập tức ngậm miệng.



Sau khi đưa người về nhà, Phó Ngôn Trí mới trở về.



Giày vò cả ngày, đã tới mười hai giờ.



Cửa thang máy mở, Phó Ngôn Trí vừa đi ra, thì một bên khác cửa thang máy cũng mở ra.



Quý Thanh Ảnh ôm một chai lotion lớn xuất hiện trong tầm mắt anh, nhàn nhạt hỏi: "Anh đưa cô bé về rồi à?"



Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Ừ."



Anh thấp giọng nói: "Vừa rồi làm phiền cô rồi."



Vừa rồi lúc về Diệp Trăn Trăn nói với anh, Quý Thanh Ảnh giúp cô ấy sửa lại thiết kế, còn cho cô ấy mượn mấy quyến sách liên quan đến thiết kế của cô.



"Không phiền, tiện tay mà thôi."



Quý Thanh Ảnh cong môi cười cười, "Em rất thích cô ấy."



Phó Ngôn Trí gật đầu: "Đợi con bé đọc xong tôi sẽ trả sách cho cô."



"Không cần gấp."



Cô nhìn Phó Ngôn Trí, ánh mắt sáng rực hỏi: "Ngày mai anh được nghỉ ạ?"



Phó Ngôn Trí không trả lời, đứng ở cửa thang máy, ánh đèn ấm áp của hành lang rơi trên người anh, phác họa khuôn mặt tinh xảo của anh.



Góc cạnh lại thâm thúy, đặc biệt hấp dẫn người khác.



Quý Thanh Ảnh mím môi dưới: "Nếu không phải đi làm, thì có thể giúp em một việc được không?"



"Việc gì?"



Phó Ngôn Trí nhàn nhạt hỏi.



Quý Thanh Ảnh cũng không dám được voi đòi Hai Bà Trưng, nhẹ chớp mắt hỏi: "Em còn nhiều đồ chưa mua được, định ngày mai sẽ đi mua, nhưng mà bạn em không có thời gian, bác sĩ Phó có thể chở em đi nửa ngày được không ạ?"



Sau khi nói xong, Quý Thanh Ảnh thấp thỏm chờ đợi.



Cô không tự tin trăm phần trăm rằng Phó Ngôn Trí sẽ đồng ý với mình.



Không có âm thanh nói chuyện, ánh đèn trong hành lang theo đó tối xuống.



Vì anh đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ được thần sắc của Phó Ngôn Trí.



Không biết gió từ đâu thổi đến, thổi tan một mảnh tĩnh mịch giữa hai người.



Phó Ngôn Trí ngửi thấy mùi hoa nhài.



Nương theo ánh đèn từ căn hộ của cô, anh giương mắt nhìn cô.



Mỗi một chi tiết nhỏ, đều có thể thấy rõ ràng.



Ngay cả hình ảnh lông mi cô run rẩy, cũng có thể rõ ràng rơi vào đáy mắt anh.



Không biết đã qua bao lâu, Quý Thanh Ảnh nghe được thanh âm của người đàn ông: "Ngày mai lúc mấy giờ?"



Tác giả có lời muốn nói:



Có cục cưng hỏi tuổi tác của hai bạn trẻ, nên tui cố ý nói một chút: bác sĩ Phó 29, Thanh Ảnh 24!!



Bác sĩ Phó của chúng ta không phải trâu già gặm cỏ non đâu nha!!!