Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 103




Hoàng Phủ Thiên Kỳ xoay nhẹ cây bút trong tay, anh trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó, rồi khẽ nhếch môi lên tiếng.

" Không phải Đông Phương gia muốn nhờ vào quan hệ mà bước chân vào giới chính trị của nước S sao? Tôi muốn xem thử bọn họ sẽ làm cái gì!"

" Loại người này đúng là lòng tham không đáy, tôi thật sự nể mức độ mặt dày của gia tộc này!" Ân Vệ nhíu mày không vui đáp.

" Bọn họ chẳng qua là muốn tính toán để đối phó với tôi mà thôi, bởi vì tình hình hiện tại tôi đang là mối nguy hiểm! Vậy nên để có thể lại khống chế tôi, bọn họ bắt buộc phải thiết lập quan hệ với nước S!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đứng lên, anh đi đến trước một bức tranh lớn nhẹ vuốt ve nó, mà người ở trên tranh không ai khác là Từ Thiên Phương.

Bức tranh này là do chính tay anh hoạ, mỗi một nét vẽ đều thể hiện nổi nhớ cô da diết, phải mất đến một tháng anh mới hoàn thành xong bức vẽ này. Điều này làm cho Đông Phương Ngọc Châu vô cùng điên tiết, mỗi khi cô ta có cơ hội bước vào đây, thì đập vào mắt cô ta sẽ là bức tranh này, bởi vì nó được treo ở vị trí đẹp nhất.

Mặc dù nghĩ Từ Thiên Phương đã chết, nhưng cô ta không thể nào kiềm chế sự ghen tị trong lòng mình được, nó ám ảnh cô ta hằng ngày. Hoàng Phủ Thiên Kỳ cả ngày cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng và bí ẩn.

" Ân Vệ, đi đến gặp cái tên ẻo lả kia cùng tôi!" Ngắm nhìn bức tranh đủ lâu, anh xoay người cầm lấy áo khoác bước ra ngoài.

Nơi họ đến chính là nhà giam của Hoàng Gia, mà Cung Trạch lại đang bị giam giữ tại nơi này, hắn ở đây đã là năm thứ ba rồi. Mỗi ngày chỉ có thể sống cùng chuột và gián, hắn không có lấy một cơ hội để ngắm nhìn ánh mặt trời, bao quanh hắn là bóng đêm dài vô tận.

Nhưng nếu chỉ có như thế thì vẫn còn nhẹ chán, vì không những bị giam cầm, hắn ta còn bị hành hạ đến thân tàn ma dại. Không những vậy còn bị bỏ đói, cơ thể hắn bây giờ chỉ còn lại da bọc xương.

" Cạch!" Lúc này cửa mở ra, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cùng Ân Vệ một trước một sau đi vào.

Nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt len lỏi vào trong, Cung Trạch đưa đôi mắt đỏ ngầu híp lại nhìn về hướng đó, dù chỉ là chút ánh sáng cũng khiến hắn cảm thấy chói mắt.

" H...Hoàng Phủ Thiên Kỳ, tên khốn!" Vậy nhưng câu đầu tiên khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ, hắn liền cất giọng yếu ớt mắng người, xem ra vẫn còn chưa biết sợ là gì.

" Bốp!" Vừa dứt lời hắn đã ăn trọn cú đá của Ăn Vệ, đạo lực mạnh khiến hắn ngã lăn trên sàn.

" Câm miệng, thứ đê tiện như ngươi lấy tư cách gì gọi thẳng tên họ của Điện Hạ!" Ân Vệ chân mày cau lại, hắn nghiêm giọng lên tiếng.

Nhưng Cung Trạch nằm dưới đất lại nở nụ cười quỷ dị, dù cơ thể hắn bây giờ đã trở nên tàn tạ, không còn là một người đàn ông anh tuấn như trước đây nữa.

" Cung Trạch, ngươi có biết bây giờ Hứa Uyển Nhi đó của ngươi sống thế nào không? Kể ra cũng đã là ba năm rồi, ngươi nghĩ cô ta còn nhớ đến ngươi chứ?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này cũng mỉm cười lên tiếng hỏi hắn, trong ánh mắt ẩn chứa cái gì đó huyền bí, làm người ta không thể nào nhìn thấu.

" Uyển Nhi? Ngươi...ngươi đã làm gì cô ấy rồi hả? Đồ khốn!" Cung Trạch nghe đến cái tên này hai mắt long lên sòng sọc, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cô ta chính là vảy ngược của hắn.

" Ngươi yên tâm đi, cô ta bây giờ sống rất tốt, dĩ nhiên là ta cũng không hề làm gì cô ta cả! Có điều...cô ta hình như đã không còn nhớ đến ngươi nữa rồi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ mắt không nhìn đến người đang bò trên đất, anh từng bước từng bước đi đến chỗ để dụng cụ tra tấn.

Lời nói úp mở của anh lại làm cho Cung Trạch muốn phát điên, hàm răng hắn nghiến chặt, đôi tay hận không thể một dao giết chết Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

Vì cứu Hứa Uyển Nhi hắn đã trả giá rất nhiều, mọi thứ đều mất hết cả rồi, kể cả tập đoàn Thịnh Thế mà hắn luôn tự hào. Ba năm qua hắn vẫn luôn hi vọng Đông Phương Ngọc Châu có thể niệm tình mà cứu hắn, nhưng cô ta dường như đã quên mất cái tên Cung Trạch này rồi.

Những lời Hoàng Phủ Thiên Kỳ vừa mới nói làm cho hắn có cảm giác bất an, Hứa Uyển Nhi kia làm sao có thể quên đi hắn? Cô ta không phải đã hứa sau khi trị khỏi bệnh sẽ cùng hắn kết hôn sao?

" Ân Vệ, cho hắn xem đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại lạnh giọng ra lệnh, đôi mắt vô cảm nhìn vào khoảng không.

Ân Vệ nhận lệnh liền gật đầu, hắn lấy ra một xấp ảnh ném về phía Cung Trạch, từng tấm ảnh rõ nét bay giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cung Trạch giờ phút này đôi mắt mở thật to, hắn cố gắng nhìn thật kỹ từng tấm ảnh, mà trên đó toàn bộ là hình ảnh của Hứa Uyển Như.

" Không...không phải như vậy?" Cung Trạch khoé môi run rẩy, hắn lắp bắp kêu lên, khi nhìn thấy hình ảnh thác loạn của cô ta và một đám đàn ông khác.

Hứa Uyển Như làm những việc này theo lời của Đông Phương Ngọc Châu, nhưng tất cả đều là do cô ta nguyện ý. Ai mà chẳng tham mê vật chất, cô ta cũng như vậy. Cung Trạch biến mất, Thịnh Thế cũng thay tên đổi chủ, cô ta phải kiếm đường lui cho mình.