Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 137




Xe chạy đến một đoạn đường vắng, thì hai người đàn ông kia lập tức tăng tốc chạy lên, bọn họ chặn đầu xe của Từ Thiên Phương lại.

"Kétttt!" Tiếng thắng xe gấp đến chói tai, chiếc xe Lucas điều khiển đã đâm sầm vào xe của bọn họ."Rầm!"

"Có chuyện gì vậy?" Từ Thiên Phương hai tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, cô hoảng loạn hỏi Lucas.

Nhưng hắn bây giờ đã bất tỉnh, cú va chạm xe khá mạnh, khiến đầu hắn đập vào vô lăng, máu bây giờ đã chảy đầm đìa trên trán.

"Mami, con sợ!" Thiên Bảo còn nhỏ, cậu nhóc nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, nép vào lòng cô oà khóc.

"Không sao, mami sẽ bảo vệ cho hai đứa! Con đừng khóc, có mami ở đây!" Từ Thiên Phương thở mạnh nói, cô loay hoay tìm cách đưa hai con ra ngoài.

Nhưng lúc này hai tên thần bí kia đã xuống xe, bọn chúng đi đến trước mặt của cô, không một chút nương tay chỉ thằng nòng súng đen ngòm vào đầu cô.

"Mau đưa hai đứa trẻ cho bọn tôi, nếu như cô không muốn bọn chúng bị thương!" Gã đàn ông kia ngữ khí tràn ngập đe dọa nói.

"Các người là ai? Muốn gì ở mẹ con tôi, là ai sai khiến các người làm điều này? Là Đông Phương gia sao?" Từ Thiên Phương đôi mắt phẫn hận trừng hắn hỏi, cô từ lâu đã không còn sợ gì cả.

"Hahaha, bọn tôi không phải do lũ hèn nhát Đông Phương gia phái tới đâu! Bây giờ cô có một lựa chọn mà thôi, nếu cô giao hai đứa nhóc này cho tôi, sau khi tôi lấy được đồ từ tay Hoàng Phủ Thiên Kỳ, sẽ tự động thả bọn chúng ra!" Gã đàn ông phá lên cười lớn.

"Các người...muốn lấy gì từ Hoàng Phủ Thiên Kỳ? Những kẻ giống như các người, liệu có thể tin tưởng sao?" Từ Thiên Phương nhíu chặt mày hỏi.

...

Cung Điện.

Ân Vệ lúc này đang ở bên trong phòng quan sát kiểm tra, hắn đã nhìn thấy hình ảnh hai tên kia có hành động khả nghi lên xe của Từ Thiên Phương. Hắn không nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến báo cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

"Bệ Hạ, tôi nghĩ là Từ tiểu thư và hai đứa trẻ sắp gặp chuyện không may rồi!" Hắn thở dốc nói.

"Cậu nói cái gì?" Anh nghe xong liền đứng bật dậy hỏi hắn.

"Bệ Hạ, người nhìn đi!" Ân Vệ đưa video của hai tên kia cho anh xem.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an, anh nhíu mày đầy sợ hãi, rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Bóng dáng của hai tên này rất quen, anh đã từng gặp bọn chúng ở đâu rồi, mặc dù vẫn chưa nhớ ra chúng là ai, nhưng anh biết bọn chúng rất nguy hiểm.

"Trên xe của Từ tiểu thư có định vị, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo!" Ân Vệ cũng ba chân bốn cẳng chạy theo, hắn nhanh chóng khởi động xe đuổi theo bọn họ.

"Ân Vệ, nhanh hơn một chút nữa đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cảm giác bất an lại rõ ràng hơn, anh lo lắng thúc giục hắn.

"Vâng, tôi đang tăng tốc tối đa đây!" Ân Vệ bộ dáng nghiêm túc đáp, xe đã chạy hết tốc độ cho phép rồi.

Chẳng mấy chốc xe đã đuổi theo kịp, nhìn từ xa thấy xe của Từ Thiên Phương đang ở trước mặt, Ân Vệ mừng rỡ kêu lên. "Bệ Hạ, chúng ta đuổi kịp rồi!"

"Thình Thịch!" Đột nhiên tim của Hoàng Phủ Thiên Kỳ đập mạnh liên hồi, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

"Đùng, Đoàng!" Chiếc xe của Từ Thiên Phương cũng bất ngờ phát nổ, một âm thanh chói tai vang lên giữ đoạn đường vắng vẻ.

"Chuyện gì vậy? K...không thể nào?" Ân Vệ không thể tưởng tượng nổi khung cảnh bom phát nổ trước mặt, hắn kinh hãi run run giọng nói.

"Phương Phương!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cả người chấn động mạnh, anh mở cửa xe chạy như bay đến đó.

Ngọn lửa lớn như đang thiêu đốt hết mọi thứ trước mặt, nhưng anh lại không hề sợ hãi, mà xông thẳng vào đám khói nghi ngút.

"Phương Phương, em đang ở đâu? Thiên Long, Thiên Bảo, mau trả lời papa đi!" Anh gào lên khản cổ tìm ba mẹ con cô, nhưng vẫn không có lời hồi đáp.

Cả người anh như phát điên lên, anh lúc này thật sự không biết nên làm thế nào, tay chân run rẩy đến lợi hại.

"Đùng!" Lại một tiếng nổ vang lên, lớn đến nỗi làm tai anh ù đi.

"Bệ Hạ, ngài phải cẩn thận! Hãy ra ngoài đây đi, đừng đứng gần như thế, tôi sẽ vào tìm Từ tiểu thư cho ngài!" Ân Vệ dù lo lắng cho Từ Thiên Phương, nhưng hắn cũng cần phải bảo vệ an toàn cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

"Cút!" Anh gầm lên đến lời hại.

"Bệ Hạ?" Biết không thể khuyên anh được, Ân Vệ chỉ đành cùng anh xông vào đống lửa mà tìm người.

Đáng tiếc là hai người không thể dập tắt đám lửa lớn, cứ như thế nhìn chiếc xe dần bị thiêu rụi. Hoàng Phủ Thiên Kỳ không tin vào mắt của mình, hai chân anh đứng không vững mà khụy xuống.

"Không thể nào? Không thể như vậy được?" Anh thất thần nhìn ngọn lửa và đám khói đang nuốt chửng chiếc xe.

"Bệ Hạ!" Ân Vệ cũng không biết nói gì để an ủi anh, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ giống như vậy.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ như không thiết sống nữa, anh siết tay lại thành quyền, đấm mạnh xuống đất. "Tại sao mày lúc nào cũng vô dụng như vậy chứ? Lúc nào mày cũng không thể bảo vệ được mẹ con cô ấy, người đáng chết chính là mày!"

Đến bây giờ nước mắt không thể kiềm lại được. anh khóc như một đứa trẻ ở trên đường, hận bản thân không thể nhận hết đau đớn của Từ Thiên Phương.