Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 338: Có trách nhiệm với em: Trút giận một cách điên cuồng






: Có trách nhiệm với em

“Hôm qua anh uống say quá, Lâm Nam bảo em đưa anh về. Anh uống say muốn chết mà còn đánh nhau với người ta, anh muốn chết sao? Đáng lẽ em nên chụp vài tấm ảnh lúc anh nằm cuộn bên thùng rác, rồi bán cho ký giả, nhất định rất có giá nha.”

Ngũ Liên cố gắng hé môi cười, nhưng vừa mở miệng, thì cảm thấy má phải của mình đau vô cùng.

“Anh đừng cười! Mặt của anh sưng tấy lên rồi! Để em bôi thuốc giúp anh cho.”

“Cám ơn em……..”

“Anh đừng nói như vậy, anh khách sáo với em, em lại cảm thấy không quen.” Lâm Mạt ngồi ở bên giường, bỗng nhiên nhìn anh vói vẻ nghiêm túc. “Tối qua, anh lầm tưởng em là Noãn Tâm đó.”

Ngũ Liên đang ngồi khởi động cổ tay, nghe cô nói như vậy, đột nhiên ngừng lại, cau mày, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô. “Anh không làm gì em chứ?”

“Anh uống say mèm, còn lầm tưởng em là Noãn Tâm, anh cảm thấy như thế nào?”

“……….”

“Chúng ta cộng tác với nhau nhiều năm như vậy, ở trong mắt anh, em không phải là hạn đàn bà sau khi quan hệ xong có thể tùy tiện dùng chút tiền rồi tống cổ đi đâu. Anh nói xem, em phải làm sao đây?”

Ngũ Liên rất rối rắm, bao nhiên năm qua, Lâm Mạt cũng coi là một trong số những người bạn phái nữ hiếm hoi của anh. Quan hệ giữa anh và cô trước nay đều rất thoải mái. Nhưng không ngờ đến, sẽ đột ngột xảy ra chuyện như thế này. Anh đáng chết mà, cầm thú đến mức đối xử với bạn bè của mình như vậy.

Anh bực bội giật đầu bức tóc, nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, giọng nói có hơi khàn. “………… Anh xin lỗi em, anh không cố ý.”

Cô cười giễu, “xảy ra chuyện như vậy, anh chỉ nói một câu xin lỗi với em sao?”

“Anh có thể bù đắp cho em mà.”

“Anh cho rằng anh có thể bù đắp cho em như thế nào đây? Anh cho em tiền sao? Hay anh thăng chứ cho em hử?”

“Chỉ cần em mở lời, anh sẽ đồng ý hết.”

“Nếu như em nói, em muốn anh chịu trách nhiệm với em thì sao?” Ánh mắt của cô sáng lên, dõi theo ánh mắt của anh, rất đau khổ, cũng mang theo một chút đe dọa.

Cho dù rất khó mở miệng, nhưng Ngũ Liên vẫn trả lời cô một cách dứt khoát. “Xin lỗi em, anh làm không được!”

“Tại sao chứ? Noãn Tâm cũng bỏ rơi anh ngay hôm lễ rồi, làm cho cả nhà họ Ngũ mất mặt, ông anh cũng giận đến suýt té xỉu, không lẽ anh còn chờ đợi cô ấy sao? Anh không sợ bị cười khác cười nhạo à?”

Tuy trong lời nói của cô mang theo sự châm chọc, nhưng mỗi chữ đều là sự thật, làm cho Ngũ Liên không có cách nào phủ nhận được. Sự sỉ nhục mà cô ấy mang đến cho anh, anh hiểu hơn bất kỳ anh, những đau khổ anh phải đón nhận là sự thật. Có lúc anh cũng từng hỏi chính mình, sau khi cô ấy tàn nhẫn làm nhục mình, vứt bỏ mình xong. Nếu như cô ấy quay trở về, anh có thể quên đi hết tất cả, đón nhận cô ấy lại từ đầu không?

Ngay bản thân anh cũng không biết được câu trả lời.

Nhưng anh có thể khẳng định một điều, trong trái tim anh vẫn còn một chút hy vọng, có một ngày cô có thể quay trở lại.

Còn về chuyện sau này như thế nào, anh cũng không biết phải làm thế nào.

“Anh vẫn yêu cô ấy sao?”

“Anh không biết nữa!” Ngũ Liên vô cùng buồn bực, cố ý lảng tránh trả lời câu hỏi kia. Cũng bởi vì biết được câu trả lời của câu hỏi đó, anh mới đau khổ đến thế này đây.

“Vậy em phải làm sao đây? Coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

“Anh không biết……….. Lâm Mạt, anh vẫn luôn trân trọng tình bạn giữa hai chúng ta, anh không muốn có bất kỳ sự thay đổi gì. Nếu như em cảm thấy sau khi xảy ra chuyện này, em không có cách nào đối mặt với anh như lúc trước, anh có thể cho em nghỉ phép, để em đi đây đó du lịch, em muốn đi đâu cũng được hết.”

Lâm Mạt vẫn nhìn anh, không nói chuyện. Cổ họng của Ngũ Liên khô khan, cũng không biết phải nói gì với cô. Ngay lúc anh nghĩ rằng cô sẽ đột ngột nổi đóa mắng chữi anh, khóc rống lên tố cáo anh là kẻ cầm thú khi đã làm chuyện kia với cô, thì bỗng nhiên cô cất tiếng cười “khúc khích”.

Anh có hơi khóc hiểu.

“Nhìn anh bị dọa thành ra vậy kìa, em lừa anh thôi!”

Ngũ Liên cau mày. Lâm Mạt không giống người hay đùa giỡn như vậy, không lẽ cô sợ cả hai xấu hổ, nên cố ý nói vậy sao?

Trong phút chốc anh không biết phải này gì mới ổn thỏa. “Lâm Mạt, em đừng như vậy…………. anh biết anh không tốt, em đừng cố chịu đựng…….. em muốn đánh muốn mắng gì cũng được……….. anh vô cùng xin lỗi em!”

Lâm Mạt mắc cười muốn chết. “Em chỉ đùa với anh thôi! Lúc trước anh hay đùa giỡn em, còn áp bức em, ép em phải tăng ca với anh. Lúc nãy coi như là báo thù, về sau không ai nợ ai.”

“Hai chúng ta đúng là không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không đáng tin đến vậy ta.

“Thật mà! Em cũng là người đã có bạn trai rồi, sao có có thể cùng với anh…………. anh còn không tin sao? Có cần em thề đọc không?” Lâm mạt đưa tay lên, “em thề, chúng ta tối qua không hề…….”

“Được rồi, anh tin em!” Ngũ Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa mới được sống trở lại. Anh đánh lên trán cô một cái, “đồ quỷ, em dám đùa giỡn với anh như vậy, phạt em tăng ca một tháng.”

“Anh đừng có ác vậy chứ, em sẽ kiện anh đó.” Cô ở ngoài mặt cố gắng tỏ ra không sao đùa giỡn với anh, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu. Cố nén nước mắt, rất khó chịu.

Tối hôm qua, khó khăn lắm cô mới đưa được Ngũ Liên về nhà. Anh lại xem cô như Noãn Tâm, quấn quýt muốn hôn cô, còn cở quần áo cô. Ban đầu cô còn tỉnh táo mà chống trả lại anh, nhưng dần dần, nụ hôn nóng bỏng của anh, cô đánh mất đi sức chống lại anh, muốn giao mình cho anh.

Nhưng quần áo chỉ mới cởi được một nữa, Ngũ Liên đột nhiên say mèm, đè lên người cô, nằm rất lâu cũng không nhúc nhích.

Cô cảm thấy quá buồn cười, cũng đau xót cho chính mình. Chính mình đã có bạn trai rồi, còn bằng lòng làm kẻ thay thế cho người khác, quá sỉ nhục mà. Cô hẳn phải cảm thấy may mắn khi tối qua không xảy ra chuyện gì, nếu không cả đời này cô sẽ hối hận, mãi mãi cũng không xóa sạch những vết dơ này.

“Lúc nãy em hù anh như vậy, chỉ muốn anh nhìn rõ trái tim mình thôi. Cho dù anh có hận Noãn Tâm hơn nữa, thì anh vẫn yêu cô ấy rất nhiều, không phải sao? Nếu đã như vậy, tại sao anh đuổi theo bắt cô ấy về.”

“Đuổi theo sao? Có ích sao?” Ngũ Liên nở nụ cười đau khổ, “nếu anh trái tim chân thành của anh có thể làm lay động cô ấy, thì bảy năm qua đã quá đủ rồi. Anh và cô ấy có quá nhiều vấn đề, không hề đơn giản như những gì em thấy. Trái tim của cô ấy, từ trước đến giờ chưa từng thuộc về anh.”