Lục Dương tìm thuê gấp một căn hộ khác trong cùng tòa chung cư để tiện việc đi lại. Nếu lỡ bà và mẹ anh có lên kiểm tra bất chợt thì anh vẫn có thể chạy về ứng phó kịp thời. Uyển Hạ từ khi biết được Lục Dương đã âm thầm cho theo dõi Kim Ngọc thì lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Hằng ngày, cô ta luôn gọi cho thám tử để hỏi thăm tình hình, gần như mất ăn mất ngủ vì sợ bí mật sẽ bị lộ ra.
Uyển Hạ vừa kết thúc cuộc gọi với thám tử thì mẹ cô ta gọi đến:
"Con à! Tháng này con chưa gửi tiền cho cha mẹ đầu đó. Sao tháng này lại chậm trễ như vậy?"
Cô ta tức giận hét lên:
"Phiền phức quá! Chỉ không gửi tiền một tháng thôi mà. Cha mẹ không có tay có chân để tự kiếm ăn sao?"
Bà mẹ tá hỏa hỏi:
"Này! Con ăn nói với cha mẹ như thế đó à?"
Cô ta vò đầu, tức giận ngồi phịch xuống sô pha và nói:
"Cha mẹ chỉ biết đến tiền thôi. Có biết bây giờ tôi đang lo lắng đến phát điên rồi đây không?"
"Có chuyện gì thế? Tên nhà giàu kia nó đòi đá con sao?"
"Còn hơn thế, hắn bắt đầu cho người điều tra về thân thế của con ăn mày kia. Cũng may con đã bịt miệng được tên thám tử đó, không thì... Bởi vậy nên mấy tháng này không có tiền đâu. Cha mẹ tự lo lấy thân đi."
"Cái con ranh đó, sao mà nó phiền chết đi được. Giá mà nó c.h.ết luôn với cha mẹ nó thì tốt biết mấy."
Lời của bà mẹ làm mặt của Uyển Hạ trở nên rạng rỡ. Sau đó cô ta cười đầy ranh ma:
"Phải, nó nên c.h.ết đi thì hơn nhỉ?"
Lúc này tên thám tử đang ngồi uống cà phê ở quán bên đường, đối diện với quán cà phê Timo. Hắn ta vừa gác máy của Uyển Hạ xong thì nhếch mép cười. Hắn bắt đầu lướt qua những tấm ảnh mà hắn chụp được trên điện thoại. Tất cả những hình ảnh ở trường, ở quán cà phê của Kim Ngọc đều được chụp lại. Tiếp sau đó là một vài hình ảnh khác như cô nhi viện, tòa nhà K hay thậm chí bức ảnh mà cô chụp vào ngày đầu tiên đến cô nhi cũng được lưu trữ lại.
Tên thám tử thầm nói:
"Cô gái này có vẻ thú vị đây."
***
Buổi trưa ở trường đại học A. Kim Ngọc đang tan trường cùng Thiên Thư thì thấy đám sinh viên vây quanh một ai đó, ồn ào xin chữ ký và chụp ảnh. Khi bước gần đến thì Kim Ngọc nhận ra đó là Uyển Hạ. Thiên Thư không biết mối quan hệ của Kim Ngọc và Uyền Hạ nên tỏ ra rất thích thú:
"Trời ơi! Đó không phải cô người mẫu Uyển Hạ à? Cô ấy đến trường mình làm gì thế nhỉ?"
Kim Ngọc thở dài, định bỏ đi thì Uyển Hạ rời khỏi đám đông bước thẳng đến chỗ cô. Thiên Thư bị choáng trước nhan sắc xinh đẹp của Uyển Hạ, cô bạn mắt long lanh nhìn Uyển Hạ, không giấu được sự ngưỡng mộ:
"Chào chị ạ! Em rất hâm mộ chị."
Uyển Hạ cười giả tạo đáp:
"Cảm ơn em nhé!"
Kim Ngọc mặt lạnh tênh nói:
"Cô đến đây làm gì?"
Chúng ta đi đầu đó nói chuyền đi.
"Tôi không có rảnh để nói chuyện với cô."
Kim Ngọc định bước đi thì Uyển Hạ lại nói:
"Không muốn tôi làm ẩm lên ở trường của cô thì ngoan ngoãn lên xe."
Nói xong cô ta đúng đỉnh bước lên xe hơi. Nhìn chiếc xe này quen quá, hình như là chiếc mà Lục Dương hôm trước đã chở cô về. Đến xe riêng anh cũng tặng cho Uyển Hạ khiến cho lòng ghen tị của Kim Ngọc lại càng tăng lên gấp bội.
Không muốn làm ầm ỹ mọi chuyện nên Kim Ngọc quyết định lên xe theo Uyển Hạ. Thiên Thư thấy lạ thì nắm tay hỏi:
"Có chuyện gì thế? Mày quen biết với Uyển Hạ à?"
Kim Ngọc hững hờ đáp:
"Không có quen biết gì cả. Tao cũng chẳng biết tại sao cô ta ở đây nữa."
Thiên Thư lo lẳng:
"Mày đi theo cô ta liệu có ổn không?"
Kim Ngọc cảm thấy rất ấm lòng trước sự quan tâm của bạn thân, cô mỉm cười đáp:
"Không sao đâu. Chỉ là nói chuyện thôi mà. Thôi tao đi đây."
Kim Ngọc bước vào xe ngồi cùng băng ghế sau với Uyển Hạ. Cô ta đưa Kim Ngọc đến trước cổng một cô nhi viện khiến mặt Kim Ngọc tối đi. Thấy biểu cảm Kim Ngọc như vậy khiến Uyển Hạ vô cùng thích thú.