Theo điểm hẹn vị bác sĩ kia bấy giờ cũng đã đến nơi của Trần Mã để gặp cậu, bọn họ lúc này bắt đầu nói chuyện với nhau về tình trạng của Gia Mẫn, và vị bác sĩ kia bảo rằng chỉ cần ba ngày thì Gia Mẫn sẽ khỏi hẳn. Trần Mã nghe đến đây mà cảm thấy rất vui.
Thế thì cậu đã mời vị bác sĩ kia lên xe của mình, rồi chở ông ấy đến khách sạn nơi Gia Mẫn đang ở để điều trị cho cô...
Sau một hồi thì bọn họ cũng đã đến nơi, họ bước vào bên trong phòng đưa mắt nhìn chăm chăm Gia Mẫn đang nằm trên giường. Trần Mã bấy giờ lên tiếng :
"Gia Mẫn như lời tôi đã nói ! Tôi giờ đây sẽ đưa một bác sĩ vô cùng giỏi về chữa trị cho cô này. Và tôi chắc chắn cô sẽ sớm khỏe lại thôi !"
Gia Mẫn chốc lát lên tiếng :
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao ? Tôi vẫn ổn và không cần anh lo lắng cho tôi làm gì đâu. Và anh làm vậy chi cho tốn tiền vậy ?"
Trần Mã trả lời : "Cô đừng ngại mà nói như vậy. Hơn hết cô chính là nhân viên của tôi. Vậy nên nhiệm vụ của tôi là phải lo lắng và quan tâm nhân viên của mình. Vậy nên tôi buộc lòng phải làm điều này...Tôi cần phải giúp nhân viên của mình bình phục khỏi bệnh để còn đi làm nữa chứ ? Vậy nên tôi bắt buộc phải làm điều này..."
Gia Mẫn nghe đến đây mà thở dài. Cô thật sự không muốn nợ anh nhưng mà cũng không muốn anh giúp mình quá nhiều như vậy. Bởi vì cô không thể đền đáp lại được gì cho anh cả. Thế nên cô mới không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh...
Nhưng giờ đây mọi chuyện điều đã lỡ khi anh gọi bác sĩ đến khám rồi vậy nên không khám thì rất kỳ và mất tiền tốn công gọi bác sĩ đến. Thế nên cô quyết định sẽ để cho vị bác sĩ mà anh mời đến để điều trị những vết thương này cho mình...
Vị bác sĩ kia bắt đầu tiến gần đến chỗ cô, ngay lập tức anh dùng mắt nhìn chăm chăm vào vết thương của cô khá lâu. Một lát sau anh lên tiếng :
"Ôi không các vết thương nó đang dần bị nhiễm khuẩn nên mới làm cô đau và sưng lên như vậy...
Vậy nên chúng ta cần phải điều trị nếu không thì e rằng sau ba ngày nữa cô sẽ gặp nguy hiểm đấy..."
Gia Mẫn nghe mà cảm thấy vô cùng khó tin, bởi vì đây chỉ là một vết bỏng khá nhẹ thôi, vậy nên nó có thể làm được gì cô chứ ngoài việc làm cô đau và sưng tấy lên. Cô giờ đây nghĩ rằng người đàn ông đó đã làm quá lố chắc muốn kiếm thêm tiền ấy mà...
Người bác sĩ đó lại nói tiếp là nếu như muốn chữa trị hoàn toàn và không gặp nguy hiểm thì cô cần phải bay sang chỗ ông ta ngay và tại nơi đó mới đủ điều kiện để chữa trị cho cô. Gia Mẫn nghe đến đây mà bậc cười trong sự kinh bỉ cô lên tiếng :
"Ông thôi đi lão bác sĩ kia có phải ông muốn kiếm một thêm ít tiền nên mới nói vậy để tôi chữa trị với giá cao hơn đúng không ? Và tôi thừa biết về việc này ! Vậy nên tôi sẽ không mắt bẫy của ông đâu...Và tôi nghĩ là anh đã chọn và đặc niềm tin của mình vào nhầm người rồi đó Trần Mã à ! Và tôi nghĩ là anh nên tống cổ ông ta đi thì hơn. Bởi vì tôi biết một điều là chắc chắn ông ta đang muốn trấn lột tiền của anh nên mới nói vậy..."
Trước những lời xúc phạm của cô, ông bấy giờ lên tiếng trong sự tức giận tột độ : "Này cô kia tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp và trung thực vậy nên tôi không có làm điều xàm bậy đi lừa gạt người khác nghe rõ chưa ?
Hơn hết cô đã xúc phạm vào lòng tự trọng của tôi rồi đấy...Và tôi đây sẽ không chữa trị cho một người vô ý thức không biết gì như cô mà còn đi trách móc người khác...
Và giờ cô hãy cứ ở đó mà đón chờ đi !Tử thần sẽ đến rước cô sau 3 đến 10 ngày nếu như cô không chữa trị đó !"
Nói rồi ông ta trong sự tức giận đùng đùng đùng sát khí mà rời đi. Còn Trần Mã với vẻ vô cùng lo lắng cậu lên tiếng : "Này sao cô lại làm vậy chứ ? Người ta là bác sĩ chuyên nghiệp đó ! Vậy nên những gì người ta nói chắc chắn sẽ là đúng 5 đến 7 %. Vậy mà cô đã trách móc người ta và đổ oan cho họ như vậy... Như thế là không tốt đâu cô hiểu chứ ?"
Gia Mẫn chốc lát lớn tiếng với anh :
"Tôi biết là anh rất quan tâm lo lắng cho nhân viên của mình, và tôi đã nhìn thấy điều đó rồi... Vậy nên từ giờ anh đừng làm phiền bằng cách chăm lo cho tôi nữa ! Bởi vì bản thân tôi có thể tự làm được việc này ! Còn giờ mời anh về dùm cho...
Trước những lời nói của Gia Mẫn anh chốc lát cảm giác vô cùng tự ti và nhục nhã khi bị cô từ chối sự giúp đỡ một cách phủ phàng như vậy...
Anh giờ đây ngay lập tức thở dài và dần rời khỏi bệnh viện mà không quên nói : "Xin lỗi vì đã làm phiền cô..."
Sau đó anh đã rời khỏi đây...