Người phụ nữ kia bước vào bà ta đưa mắt nhìn chăm chăm tất cả mọi người như chủ nhân của bọn họ, còn tất cả điều là con chó của bà ta. Bà ta ngay lập tức lên tiếng dõng dạc nói : "Giờ cơm của bọn mày đã đến rồi ! Giờ thì hãy đi rửa tay và bắt đầu vào ăn cơm đi..."
Cô cũng làm theo bọn họ bắt đầu rửa tay và bắt đầu vào bên trong ăn cơm, ở đây có rất nhiều bán ghế trên bàn là một đống đồ ăn. Bọn họ để mấy người ngồi một bàn tầm năm người và họ phải cố gắng tranh dành đồ ăn với nhau. Bởi vì nếu ai không tranh được đồ ăn mà ăn trễ thì sẽ nhịn đói...
Vì mới vào tù lần đầu nên Gia Mẫn còn hơi bỡ ngỡ. Nên cô với bản tính là một người ăn vô cùng chậm rãi và đàng hoàng nên cô đã ăn từ từ từng chút từng chút một vậy nên ngay lập tức đồ ăn đã bị gấp ăn hết trong một phút để lại cô với tô cơm không có miếng đồ ăn nào cả...
Gia Mẫn giờ đây nhìn tô cơm không mà chả muốn ăn một chút nào. Chốc lát cô đã bậc khóc nức nở khi nuốt những gạt cơm khô ran trong sự cay đắng tủi thân khi ở nhà tù này cứ như một con chó bị gian gữi lại vậy...
Sau một hồi bọn họ cũng đã ăn cơm xông giờ đây bọn họ lại bị giam giữ trong nhà tù kia, nhưng còn cô là người mới vào tù này nên cô cần phẫu rửa hơn một trăm bác của tất cả những người ăn ở đây...
Cô rửa những cái bác kia mà khóc thầm trong sự nghẹn ngào và vô cùng mệt mỏi. Cứ như vậy một lát lâu cô cũng đã lửa xông mấy cái chén kia...Sau đó cô lại bị tốn vào tù giam một lần nữa. Gia Mẫn ngồi trong tù giam kia mà bậc khóc nức nở cô ngồi co ro trong một gốc tường...
Nhi Linh giờ đây đã quyết định sẽ đi thăm Gia Mẫn, Cô bắt đầu chủng bị tất cả mọi thứ, sau một hồi cô đã chủng bị xông, giờ đây cô ngồi trên chiếc xe của mình mà bắt đầu lái xe đến chỗ trại giam...
Sau một hồi Gia Mẫn cũng đã đến được trại giam, cô bắt đầu vào bên trong khi xin phép người cai quản ngục tù. Ngục tù chỉ đồng ý cho cô và thăm Gia Mẫn ba tiếng rồi phải đi ra...
Nhi Linh đã đồng ý với yêu cầu của bọn họ, chốc lát Nhi Linh với giỏ đồ ăn trên tay giờ đây cô đã vào để thăm Gia Mẫn. Cô nhìn Gia Mẫn mới có nữa ngày thôi mà đã tàn tệ như vậy rồi. Mà cảm thấy thật là tội nghiệp cho cô. Nhi Linh lên tiếng :
"Gia Mẫn Tôi đến thăm bà đây..."
Gia Mẫn ngồi trong tù ánh mắt nhìn chăm chăm qua khung cửa sau khi nghe giọng của Nhi Linh. Ngay lập tức cô đã tiến đến với bộ đồ rách nát cùng đầu tóc rối bù như một kẻ điên Gia Mẫn lên tiếng :
"Là bà sao Nhi Linh, Bà đến thăm tôi ra !"
Nhi Linh giật mình và đưa cho Gia Mẫn giỏ thức ăn. Ngay lập tức Gia Mẫn đã lấy nó và như một kẻ chết đói nhiều năm cô ngay lập tức ăn lấy ăn để đồ ăn trong giỏ đồ ăn kia như một con chó bị bỏ đói lâu ngày...
Điều này khiến cô vô cùng trạch lòng mà cảm thấy vô cùng thương hại cho Gia Mẫn, nước mắt cô dần rơi cô nói : "Gia Mẫn à! Tôi đã để bà chịu khổ rồi !"
Đang suy nghĩ thì giờ đây từ bên ngoài đã có một tiếng nói vang lên, điều này làm coi bàng hoàng :
"Này cô gì ơi ! Thời gian thăm ngục tù đã hết rồi ! Vậy nên cô vui lòng rời khỏi nơi giam giữ phạm nhân giúp tôi. Không thì chúng tôi sẽ đến để lôi cô ra đó..."
Gia Mẫn thật sự không muốn ra một chút nào, nhưng rồi cô buộc lòng phải rời đi. Bởi vì nếu không đi sẽ có người vào đây đưa cô đi, Gia Mẫn giờ nhìn Nhi Linh đang rời đi mà ngay lập tức lên tiếng bảo cô ở lại chơi với mình, chứ Gia Mẫn sợ ở đây lắm...
Nhưng Nhi Linh cũng phải rời đi. Và sau một lúc cô đã ra khỏi nơi giam giữ Gia Mẫn. Còn Gia Mẫn bên trong thì bậc khóc mà ngồi co ro tại một gốc...
Nhi Linh giờ đây đã lên xe và trở về nhà. Trong khi bản thân không ngừng nhớ về Gia Mẫn khi nhìn thấy cô tàn tạ như vậy. Nhi Linh cảm thấy xót lắm. Nhưng mà cô biết phải làm gì để cứu Gia Mẫn ra khỏi đó đây ? Bởi Gia Mẫn đã bị buộc tội và ở đó đến 3 ngày lận...Và chỉ còn hai ngày nữa Gia Mẫn mới được ra...
Tại ngục tù bọn tù nhân giờ đây đang bàn một kế hoạch gì đó, và kế hoạch của bọn chúng chính là sẽ trả thù Gia Mẫn bởi vì đã đắc tội với ả chị đại của chúng giờ đây một người trong số họ lên tiếng : "Hưa con nhỏ chết tiệt đó rồi nó cũng sẽ phải trả giá mà thôi ! Khi dám đắc tội với chúng ta !"
"Phải Hahhahahahaha để ta xem thử đại ca sẽ làm gì con nhỏ đó ! Nhưng em đón rằng chắc chắn nó không được yên là cái trắc rồi !"
"Phải đương nhiên là nó không được yên rồi. Mà ngày mai sẽ là ngày khởi đầu cho những bi kịch của nó..."