Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 92: Chương 92




câu nói của Lộ Viễn Bạch đều kích thích thần kinh Thẩm Từ Văn.

Cậu ta không muốn chấp nhận sự thật được nói ra từ miệng Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta: "Dường như cậu muốn giữa chúng ta có những hành động thân mật hơn thế nữa."

Nghe xong mắt Thẩm Từ Văn dường như muốn đỏ lên: "Anh nhìn ra khi nào?"

Nhìn ra cậu ta có suy nghĩ xấu đối với cậu, nhìn ra thứ cảm tình mà người khác không nhìn thấy được.

Lộ Viễn Bạch trầm mặt không nói, nhưng trong đầu Thẩm Từ Văn điên cuồng nhớ lại.

Từ khi nào mà ánh mắt Lộ Viễn Bạch lại thành như vậy.

Hai mươi tuổi.

Hai mươi tuổi cũng là lúc Lộ Viễn Bạch lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự.

Thẩm Từ Văn giống như trở nên điên cuồng, hốc mắt chuyển thành màu đỏ tươi nhìn vào Lộ Viễn Bạch.

"Năm hai mươi tuổi anh đã biết, anh biết nhưng vẫn lựa chọn kết hôn với Đoàn Dự."

Nói đến đây Thẩm Từ Văn thật sự không hiểu.

Giống như Lộ Viễn Bạch đã biết cậu ta có ý nghĩ xấu xa với cậu, biết cậu ta có thứ tình cảm trái pháp luật với cậu nhưng cậu vẫn chấp nhận cậu ta.

Gương mặt tuấn tú thường ngày của Thẩm Từ Văn giờ đây ngũ quan có chút vặn vẹo, thậm chí đau khổ nhìn Lộ Viễn Bạch: "Anh biết rõ tôi thích anh, tại sao còn muốn kết hôn với Đoàn Dự?"

"Tôi đã nhận sai tình cảm của bản thân, tôi không hận anh, tôi thích anh, yêu anh, tôi không phải muốn cướp đồ của anh, từ đầu tới cuối tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là anh."

"Tại sao anh lại không chờ tôi, anh chỉ cần chờ tôi thêm một chút, anh đợi tôi ngồi vào vị trí của Thẩm Khang Dũng tôi sẽ đem anh về bên cạnh, đến lúc đó tất cả những gì của nhà họ Thẩm, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, tại sao phải lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự, tại sao?"

Dường như Thẩm Từ Văn vô cùng thống khổ tiến lên bắt lấy cổ áo Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta.

Tiểu thiếu gia như ánh trăng sáng kia, cậu ta ngửa đầu thò tay cũng không thể nào với tới.

Cậu ta cho rằng Lộ Viễn Bạch thích cậu ta thì sẽ có cơ hội, nhưng Đoàn Dự lại xuất hiện, Lộ Viễn Bạch không một chút do dự lựa chọn cùng người đàn ông kia ôm ấp.

Lộ Viễn Bạch nhìn Thẩm Từ Văn trước mặt.

"Tại sao tôi lại không thể lựa chọn kết hôn cùng Đoàn Dự?"

Câu hỏi ngược lại này làm Thẩm Từ Văn sửng sốt.

"Tại sao tôi phải tiếp nhận tình cảm của cậu?"

"Thẩm Từ Văn." Lộ Viễn Bạch kéo tay áo bị Thẩm Từ Văn nắm ra: "Tôi nghĩ cậu đã nghĩ nhiều rồi."

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch, Thẩm Từ Văn lập tức cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

"Cho tới bây giờ tôi chưa từng có suy nghĩ thích cậu, cậu là con riêng của cha tôi, mẹ của cậu là người làm hại mẹ tôi, cậu cùng cha mẹ cậu đã hủy hoại cuộc sống của tôi."

"Từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt bên cạnh tôi, dùng danh phận là một người bạn xa lạ, suốt hơn mười mấy năm, kết quả vào ngày sinh nhật của tôi, cậu nói cậu là con riêng của cha tôi, nếu là người khác ai chẳng ghê tởm kết quả này."

Cái cảm giác bị lừa gạt bị giấu diếm vô cùng phẫn hận bất lực.

Cả đời này Lộ Viễn Bạch cũng không quên được.

"Cậu nói cậu có tình cảm với tôi, nhưng cậu ngẫm lại thử xem, chính bản thân cậu có ác tâm hay không."

"Tình cảm của cậu vi phạm pháp luật, vi phạm luân lý, cậu làm chuyện ti tiện cùng mẹ cậu, không từ thủ đoạn, kết quả vẫn còn muốn tôi tiếp nhận tình cảm của cậu, cậu không thấy nó buồn cười lắm sao?"

"Thẩm Khang Dũng là thủ phạm hủy hoại cuộc đời tôi, cậu cùng mẹ cậu đều là đồng lõa, tại sao tôi phải tiếp nhận cậu, tại sao tôi phải quay về nhà họ Thẩm, tôi hận không thể đi thật xa, cả đời này không thể nhìn thấy mặt các người mới tốt."

Hốc mắt Thẩm Từ Văn đỏ tươi nhìn Lộ Viễn Bạch: "Đừng nói nữa!"

Lộ Viễn Bạch: "Tại sao tôi phải chờ cậu, những thứ tâm tư...hạ lưu xấu xa kia chẳng qua chỉ có một bên tình nguyện. "

"Đừng nói nữa!"

Thẩm Từ Văn tức giận rống to, khuôn mặt tuấn lãng vô cùng giận dữ.

Cậu ta không muốn nghe lời cự tuyệt của Lộ Viễn Bạch, những thứ này không phải thứ cậu ta muốn nghe.

"Tôi hạ lưu xấu xa, chẳng lẽ Đoàn Dự không hạ lưu xấu xa sao?"

Thẩm Từ Văn chật vật nhìn Lộ Viễn Bạch: "Anh biết Đoàn Dự là hạng người gì không? Có bao nhiêu thứ của mọi người đều bị rơi vào tay anh ta, có bao nhiêu người vì anh ta mà thân bại danh liệt, thủ đoạn của người này có bao nhiêu hung ác, anh ta tàn nhẫn đến mức nào, anh cho rằng anh ta kết hôn với anh là vì anh sao, anh chỉ là người mang tới lợi ích cho anh ta!"

Mấy năm nay Thẩm Từ Văn đi theo thẩm Khang Dũng xâm nhập vốn liếng ở bên trong, cái gì cũng đều thấy rõ nhất.

"Anh cho rằng anh ta giúp đỡ anh, cho anh nhiều thứ tốt là vì thích anh, vì yêu anh? Chẳng qua anh ta muốn mượn danh tiếng của anh để quảng bá mà thôi."

"Cho dù là công ty lớn cũng không thể thiếu phần quảng bá, Đoàn thị dĩ nhiên cũng cần, mà anh chỉ là con mồi, anh thì có danh tiếng mà những người trẻ tuổi không rõ sự việc, không hiểu xã hội...kia dĩ nhiên có thể thông qua anh biết tới Đoàn thị, anh cho rằng Đoàn Dự yêu anh, anh ta chỉ đang lợi dụng anh!"

"Đoàn Dự là hạng người gì, anh ta nhìn qua anh cũng chỉ vì hứng thú cái mới lạ, như những người kia không biết bên ngoài có bao nhiêu người, anh cho rằng anh ta chỉ có một mình anh, nhìn hiện tại xem, anh đã ở đây vài năm, không biết ở bên ngoài đã tìm bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ, anh bây giờ giống như người đã bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền."

"Lợi dụng không ngừng, lấy danh tiếng của anh để đổi được lợi ích, anh lại xem tất cả những hành động của Đoàn Dự là tình yêu, còn yêu say đắm, Đoàn Dự có yêu anh sao? Anh ta đơn giản chỉ thấy anh mới lạ nên mới tìm tới, anh ta chỉ thích làn da của anh, cởi quần áo anh chiếm hữu thân thể của anh, là nơi để anh ta phát tiết, cái kia không phải yêu, là lợi dụng, chỉ có tôi, Viễn Bạch chỉ có tôi mới thật sự yêu anh. "

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại xem tình cảm thật sự của cậu ta giống như đồ vật ghê tởm nhìn muốn buồn nôn.

Trong lúc nhất thời tâm tình Thẩm Từ Văn kích động: "Tôi hạ lưu xấu xa, chẳng lẽ những việc Đoàn Dự làm với anh không hạ lưu xấu xa."

Con mắt Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Nếu không kết hôn cùng Đoàn Dự, chẳng lẽ kết hôn cùng cậu?"

Thẩm Từ Văn: "Anh......"

Sau đó không biết Lộ Viễn Bạch nghĩ tới điều gì đột nhiên nở nụ cười: "Anh ấy đúng là hạ lưu xấu xa giống như cậu nói. "

"Nhưng mà" con mắt Lộ Viễn Bạch hiện lên một tia âm hiểm: "Tôi thích những hành động kia."

"Anh ấy lợi dụng tôi, chơi tôi thì sao? Tôi vẫn là thích anh ấy."

"Đúng là anh ấy không có ý tốt với tôi, nhưng tôi thích những thứ kia, anh ấy muốn ngủ tôi, muốn cởi quần áo của tôi, tất cả những thứ này đều do tôi tự nguyện, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy muốn ngủ với tôi như thế nào do anh ấy quyết định."

Câu nói của Lộ Viễn Bạch vang ở bên tai, dường như Thẩm Từ Văn muốn điên rồi.

Nội tâm ghen ghét muốn đạt đến đỉnh.

"Lộ Viễn Bạch anh đừng chấp mê bất ngộ! Đoàn Dự không thương anh! Anh ta chỉ muốn lợi dụng, là lợi dụng anh có hiểu không? Sau này anh ta sẽ không cần anh! Những trả giá của anh bây giờ trong mắt anh ta đây chẳng là gì cả, anh chỉ là một người giải sầu!"

"Đó cũng do tôi nguyện ý."

Trong lòng Lộ Viễn Bạch biết rõ tình cảm Đoàn Dự dành cho cậu, sẽ không bởi vì dăm ba câu nói của Thẩm Từ Văn đã bị châm ngòi.

"Tôi nguyện ý cởi quần áo ở trước mặt anh ấy, tôi nguyện ý để cho anh ấy chơi tôi, anh ấy có muốn chơi cũng chỉ có thể chơi một mình tôi."

"Không được!" Thẩm Từ Văn tiến lên níu cánh tay Lộ Viễn Bạch lại: "Anh không thể lại ở cùng Đoàn Dự, người đàn ông kia rửa não anh rồi Viễn Bạch, anh bị Đoàn Dự lừa."

"Anh theo tôi đi, lần này chúng ta không trở về nhà họ Thẩm, không phải anh không muốn trở về sao? Chúng ta sẽ không trở về, chúng ta đi đến nơi khác, chúng ta ra nước ngoài ai cũng không tìm được, theo tôi hai người chúng ta rời đi, tôi sẽ đối xử tốt với anh, Lộ Viễn Bạch anh tin tưởng tôi đi, anh theo tôi đi, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mấy năm nay tôi học được không ít việc, chắc chắn sẽ không cho anh trải qua cuộc sống khổ sở."

"Anh theo tôi rời đi, anh vẫn sẽ là tiểu thiếu gia không lo cơm áo, anh suy nghĩ một chút Đoàn Dự nếu thật lòng yêu anh, vậy tại sao còn để cho anh làm những thứ này để kiếm sống, anh ta chỉ đang lợi dụng anh chơi anh, chỉ một mình anh tưởng thật, không nên lại chấp mê bất ngộ, anh theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ cho anh cuộc sống vô ưu vô lo."

Thẩm Từ Văn càng ngày càng kích động, thậm chí còn muốn tiến lên ôm lấy Lộ Viễn Bạch.

Nhưng mà không đợi cánh tay được đặt lên vai Lộ Viễn Bạch, Thẩm Từ Văn đã cảm thấy phần bụng tê rần.

Khoảnh khắc tiếp theo cậu ta ngã xuống mặt đất nôn ra nước chua.

Lộ Viễn Bạch từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Từ Văn nửa quỳ chật vật trên mặt đất, trong nháy mắt cảm thấy có chút buồn cười.

Buồn cười nhà họ Thẩm trăm phương ngàn kế đuổi mẹ cậu đi, đưa con riêng cùng tình nhân về nhưng bây giờ lại bất hòa, đoán chừng Lý Hàm Vi cũng không nghĩ tới con của mình lại ôm lấy tình cảm đối với cậu.

Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch nói không ra cảm giác, muốn nói là báo ứng nhưng không trong lòng Lộ Viễn Bạch không cảm thấy vui, đối với việc Thẩm Từ Văn thích cậu, Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhìn xem trước kia Thẩm Từ Văn nói khoác ở trước mặt cậu mà không biết ngượng, nghĩ đến lúc trước cậu quả nhiên không nhìn lầm Lý hàm Vi cùng Thẩm Khang Dũng, không có cha mẹ dạy dỗ dĩ nhiên con trai sẽ phát ra mùi hôi.

May mắn từ nhỏ cậu đã được giáo dục tốt, tuy thiếu khuyết tình thương của cha, nhưng Lộ Vãn Phương đã dùng tất cả tình yêu để bù đắp cho Lộ Bạch Viễn

Lộ Viễn Bạch nhìn Thẩm Từ Văn: "Tôi không có tình cảm với cậu, chỉ có một bên tình nguyện sẽ không có kết quả."

"Tình cảm của cậu cho dù gác bỏ hận thù cũng không có ai muốn tiếp nhận, từ đầu thứ tình cảm này của cậu là lén lút, trốn ở góc phòng nhìn trộm, trong đầu có ý dâm, cậu chỉ để ý cảm thụ của mình lại bắt ép người khác tiếp nhận tình cảm của cậu, Thẩm Từ Văn cậu hãy xem lại bản thân cậu, cũng xem lại tình cảm của chính cậu."

"Tình cảm của cậu trong mắt tôi chính là một thứ hôi thối bỏ đi, không đáng một đồng, thậm chí nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét, tình cảm của cậu cùng Lý Hàm Vi, Thẩm Khang Dũng đều giống nhau, làm cho người khác ghê tởm."

"Cậu cùng cha mẹ cậu đều giống nhau, trên người của Thẩm Khang Dũng cùng Lý Hàm Vi có những gì cậu đều học rất tốt, vị trí thiếu gia nhà họ Thẩm không ai thích hợp hơn cậu để ngồi vào."

Nói xong Lộ Viễn Bạch cất bước định rời đi.

Thẩm Từ Văn thấy thế đi tới ngăn cản.

Ai ngờ Lộ Viễn Bạch lại giơ điện thoại trên tay lên, giao diện trên màn hình điện thoại di động rõ ràng là đang ghi âm.

"Cậu có muốn cho Thẩm Khang Dũng cùng Lý Hàm Vi biết rõ cậu có tâm tư xấu với tôi hay không, tốt nhất hiện tại mau cút đi."

Nói xong Lộ Viễn Bạch tiến lên mở cửa đi vào phòng.

Thẩm Từ Văn chật vật ngồi dưới đất, sau tiếng đóng cửa hành lang quay lại không gian yên tĩnh thật lâu.

Sau khi Lộ Viễn Bạch đi vào phòng nhẹ nhàng thở ra, thật ra ngay từ đầu Thẩm Từ Văn nói không sai, lúc trước đúng là Đoàn Dự đang lợi dụng cậu.

Nhưng cái lợi dụng này là do hai người tự nguyện đàm phán, hiệp nghị kết hôn.

Hiện tại tình cảm của Đoàn Dự đối với cậu là thật, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn cùng công kích.

Lúc trước hai người vì lợi ích nên làm hợp đồng hôn nhân, nhưng hiện tại Đoàn Dự thương cậu cũng là thật.

Người đàn ông cao lớn thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện ở trong đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó đi vào phòng ngủ vốn định cầm bộ quần áo vào phòng tắm tắm rửa, nhưng vừa vào phòng ngủ bước chân Lộ Viễn Bạch bỗng dừng lại

Ánh mắt rơi vào chiếc giường đôi màu trắng, tròng mắt Lộ Viễn Bạch di chuyển, tối hôm qua người đàn ông còn ôm cậu nằm ở phía trên vuốt ve an ủi.

Mà lúc này anh đã rời đi, trước khi đi đã để lại bốn áo sơmi cùng hai áo khoác trên giường.

Sáng hôm qua khi Đoàn Dự rời đi, Lộ Viễn Bạch lựa từ trong vali hành lý của Đoàn Dự ra.

Lúc ấy Đoàn Dự đang sắp xếp hành lý, một vị sếp lớn luôn sống an nhàn lại tự mình làm công việc sắp xếp hành lý.

Lúc trước khi đến không phải do trợ lý sắp xếp cũng là dì Vương sắp xếp, người đàn ông thân ảnh cao lớn đứng ở trước vali hành lý, trong lúc nhất thời động tác vô cùng ngu ngốc.

Vị tổng tài tài khéo léo trên thương trường lúc này giống như biến thành một tên ngốc to xác, tay chân vụng về cầm quần áo bỏ vào vali, nhìn hơi lộn xộn.

Biết rõ đấy là đang sắp xếp hành lý, không biết chắc còn tưởng đã bị cướp.

Có thể nói giống như hiện trường bị thổ phỉ cướp đoạt khi xuống núi.

Lộ Viễn Bạch từ phòng tắm đi ra nhìn thâm ảnh vô cùng thê thảm này, nhất thời không nói gì, sau đó mặc áo tắm tiến lên, mái tóc ướt sũng lúc này mới vừa lau khô một ít, bởi vì nhiệt khí phòng tắm đôi má trắng nõn có chút ửng hồng.

Cả người Lộ Viễn Bạch giống như mèo nhỏ mập mạp, chắp tay đứng trước vali hành lý của Đoàn Dự.

Cậu không thèm nhìn người đàn ông không biết tự chăm sóc cho bản thân này một cái, sau đó cúi người lấy quần áo lộn xộn phía trong vali hành lý mà Đoàn Dự nhét vào ra.

Nếu như Đoàn Dự cứ nhét như vậy thì chắc chắn có rất nhiều thứ còn lại không thể nhét vào được.

Lộ Viễn Bạch đưa bàn tay mảnh khảnh của mình ra bắt đầu xếp quần áo cho Đoàn Dự, người đàn ông bị bộ dạng của Lộ Viễn Bạch làm sững sờ.

Sau đó nhìn Lộ Viễn Bạch ngồi xổm ở cạnh vali sắp xếp quần áo cho anh, yết hầu chuyển động, khẽ nuốt nước miếng.

Lúc này Lộ Viễn Bạch mặc áo tắm, bởi vì cậu thường xuyên mặc, cho nên cổ áo rộng thùng thình, Lộ Viễn Bạch chỉ cúi đầu một chút đã để lộ cái cổ trắng nõn.

Cái cổ trắng nõn kia, trong lúc nhất thời làm Đoàn Dự không dời mắt đi được.

Ánh mặt Đoàn Dự tràn đầy sự ẩn nhẫn dục vọng, muốn quay đầu sang chỗ khác nhưng không nỡ bỏ lỡ phong cảnh này.

Động tác Lộ Viễn Bạch thuần thục chồng quần áo của Đoàn Dự lên, sau đó tinh tế bỏ vào bên trong vali

Trước kia Lộ Viễn Bạch còn là thiếu gia dĩ nhiên cũng không biết những thứ này, sau này học rồi nên mới nhớ.

Dù sao lúc ấy Lộ Viễn Bạch còn chưa nổi tiếng, chiếc vali mà tổ kịch bản mang theo là vali đã qua sử dụng.

Phía dưới vali chỉ còn lại một con lăn, dây kéo và khóa của vali đã bụi mòn, nếu không cẩn thận sẽ bị bung ra, vì để cho vali chứa được nhiều quần áo hơn một chút, lúc này Lộ Viễn Bạch mới bắt đầu học cách xếp quần áo.

Phương pháp cũng có rất nhiều, tất cả đều học được ở chỗ của một chú thường đóng vai chung với cậu.

Không nghĩ tới bây giờ lại có ích cho việc sắp xếp hành lý cho Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn thân ảnh Lộ Viễn Bạch đang sắp xếp quần áo anh, trong lúc nhất thời yết hầu nhanh vô cùng, miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng liếm môi dưới.

Lúc này Lộ Viễn Bạch cũng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng sau lưng, hai gò má không có biểu lộ gì nhìn Đoàn Dự: "Nhìn em lâu như vậy làm gì?"

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch: "Không có gì......"

Chẳng qua bộ dạng của Lộ Viễn Bạch lúc này, thật giống như vợ sắp xếp quần áo cho chồng đi công tác.

Ánh mắt Đoàn Dự sáng rực, dĩ nhiên Lộ Viễn Bạch có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của Đoàn Dự.

Tuy Lộ Viễn Bạch thấy rõ trong mắt Đoàn Dự đầy suy nghĩ về tình dục, nhưng Lộ Viễn Bạch không nói.

Một lát nữa Đoàn Dự phải đi, bây giờ thân mật với anh ấy Lộ Viễn Bạch sợ sẽ quấn quýt lấy Đoàn Dự không cho đi.

Đều là người, đối phương cũng là người yêu, dĩ nhiên sẽ có dục vọng.

Chẳng qua so với Đoàn Dự, dục vọng Lộ Viễn Bạch chỉ có một chút mà thôi.

Nhưng không có nghĩa là không có.

Sau đó Lộ Viễn Bạch không nhìn Đoàn Dự nữa, tiếp tục sắp xếp hành lý

Đoàn Dự hạ thấp thân nhìn Lộ Viễn Bạch, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người này trong lúc nhất thời tâm có chút ngứa, sau đó đưa tay sờ lên đôi má Lộ Viễn Bạch.

Vừa định muốn hôn lên thì lại bị Lộ Viễn Bạch nghiêng người qua tránh.

Đoàn Dự nhìn vào đôi mắt cậu, ngón tay thon dài lần theo đường nét trên khuôn mặt Lộ Viễn Bạch: "Trốn cái gì?"

Lộ Viễn Bạch giương mắt nhìn anh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Em không né thì anh sẽ rời đi không?"

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch lúc này dường như muốn ngừng nhưng không được.

Hai mươi lăm tuổi Lộ Viễn Bạch rất ít khi xấu hổ, khi cậu làm nũng trong ngực anh cũng chỉ có thể làm cho ý thức của đối phương không kiềm chế được.

Đa số đều giống như bây giờ, trên mặt không biểu hiện gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.

Cả người vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng, thật giống như đóa hoa trắng nở rộ trên đỉnh tuyết.

Nhưng Lộ Viễn Bạch càng như vậy, Đoàn Dự lại càng muốn cởi quần áo cậu ra.

Làm cho cậu trần trụi đứng trước mặt anh, không có chổ nào che giấu, anh có thể tưởng tượng được bộ dạng Lộ Viễn Bạch vốn đã trong trẻo nhưng lạnh lùng trên khuôn mặt lại bối rối lúc đó.

Sau đó anh dần hạ thấp tư thế cao ngạo, bắt đầu nói lời mềm mỏng, để cậu bắt đầu làm nũng cầu anh buông tha cậu.

Đoàn Dự si mê nhìn Lộ Viễn Bạch, sau đó đưa tay phác họa trên khuôn mặt Lộ Viễn Bạch, anh biết rõ lúc này mọi thứ không nên quá vội vàng.

Bởi vì Đoàn Dự vô cùng rõ ràng, trong mắt anh, Lộ Viễn Bạch là con mồi, trong mắt Lộ Viễn Bạch anh cũng vậy.

Hơn nữa Lộ Viễn Bạch muốn bắt anh thì rất dễ dàng, dường như chỉ ngoắc ngoắc ngón tay không cần phí khí lực của đối phương, anh đã tự mình đi tới.

Sau đó Đoàn Dự nghĩ tới điều gì đó.

"Buổi tối không có anh em ngủ như thế nào?"

Lộ Viễn Bạch vừa định nói nhắm mắt lại ngủ nhưng ngay khi lời nói sắp ra khỏi miệng cậu đã nhanh chóng hiểu ra được vấn đề.

Đoàn Dự chỉ chính là chứng mất ngủ của cậu.

Lộ Viễn Bạch vi diệu liếc nhìn Đoàn Dự, cậu chưa từng nói với Đoàn Dự chuyện này, nhưng hiện tại người đàn ông này lại biết rõ như vậy.

Thấy cậu trầm mặc, con mắt Đoàn Dự quay sang nhìn vali: "Em chọn vài bộ em thích để lại."

Hai người không ai đem chuyện Lộ Viễn Bạch bị mất ngủ nói rõ.

Lộ Viễn Bạch liếc nhìn Đoàn Dự một cái đầy ẩn ý, sau đó vô cùng nghiêm túc lựa chọn quần áo của Đoàn Dự.

Quần áo của Đoàn Dự đa số đều là âu phục áo sơ mi, cho dù tới huyện thành nhỏ này áo sơmi cũng không rời khỏi.

Trong ấn tượng của Lộ Viễn Bạch trên người đàn ông này trừ áo ngủ cùng các loại quần áo bên ngoài, đại đa số đều là âu phục, cho dù là mùa hè Lộ Viễn Bạch cũng chưa từng thấy Đoàn Dự ở trước mặt người ngoài mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, trên người tất cả đều là áo sơ mi âu phục.

Không biết còn tưởng rằng là giới hạn lâu dài.

Lộ Viễn Bạch chọn vài chiếc áo sơ mi từ vali, sau đó lại cầm lấy hai cái áo khoác.

Nhưng nhìn chiến lợi phẩm trong tay, Lộ Viễn Bạch cảm giác có chút không vừa ý.

Sau đó ánh mắt di chuyển sang người Đoàn Dự.

Trong lúc nhất thời đôi hoa mắt đào có chút lóe lên.

Đôi tròng mắt kia tỏa sáng giống như có âm mưu gì đó.

Đoàn Dự chú ý tới ánh mắt Lộ Viễn Bạch, trầm mặc nhìn cậu: "Làm sao vậy? "

Lộ Viễn Bạch mở miệng: "Quần áo do em chọn đúng không?"

Đoàn Dự: "Ừ"

Khóe miệng non hồng của Lộ Viễn Bạch khẽ nhếch, sau đó đứng lên ánh mắt nhìn thẳng Đoàn Dự: "Quần áo trên người của anh em cũng muốn." Áo sơ mi trên người Đoàn Dự vừa đổi sáng nay.

Lộ Viễn Bạch đứng ở trước mặt, trên khuôn mặt không có một chút ý tứ như đang dụ dỗ, cậu muốn cái áo sơ mi này, mà Đoàn Dự không thể cự tuyệt.

Trong lúc nhất thời thị sủng mà kiêu bốn chữ này phát huy tác dụng rõ ràng trên người Lộ Viễn Bạch.

Đoàn Dự nhìn cậu, gương mặt sắc bén như sóng cuồn cuộn.

Thanh âm trầm thấp: "Em cởi đi, bộ quần áo trên người của anh sẽ là của em."

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu, mà trong nội tâm Lộ Viễn Bạch có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thò tay cởi nút thắt áo sơ mi của Đoàn Dự.

Trong lúc Lộ Viễn Bạch gỡ nút áo, Đoàn Dự cúi đầu không thèm nháy mắt nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt cực nóng, giống như muốn xem thấu Lộ Viễn Bạch.

Ngón tay trắng nõn của Lộ Viễn Bạch từng chút từng chút cởi nút áo sơ mi của Đoàn Dự ra, lồng ngực rắn chắc chắc cùng cơ bụng rắn chắc của Đoàn Dự cũng lộ ra.

Lộ Viễn Bạch nhìn, trong lúc nhất thời xem như hết sức hài lòng, thò tay đi chạm chạm.

Cậu hoạt động ở ngành giải trí đã nhiều năm như vậy, tập thể hình giảm cân đều đã làm qua, nhưng không có luyện được đường cong hoàn mỹ như Đoàn Dự.

Khi tay của Lộ Viễn Bạch đụng vào, hô hấp Đoàn Dự rõ ràng tăng thêm vài phần.

Lộ Viễn Bạch cũng cảm nhận được hô hấp của người đàn ông có biến hóa, ý thức được tình hình hiện tại, triệt để để cởi áo sơ mi của người đàn ông cầm ở trên tay.

Ánh mắt Đoàn Dự âm lệ nguy hiểm lại nhìn Lộ Viễn Bạch vài lần, hiển nhiên là đang nhẫn nại, sau đó mới khom người lấy một cái áo sơ mi ở trong vali mặc vào.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông: "Muốn em giúp anh không?"

Ý trong lời nói Lộ Viễn Bạch muốn giúp anh gài nút.

Yết hầu Đoàn Dự xiết chặt: "Không cần."

Coi như Lộ Viễn Bạch gài nút cho anh, người chịu tra tấn vẫn là anh.

Mới vừa rồi động tác Lộ Viễn Bạch giúp anh cởi quần áo, Đoàn Dự đã nhẫn nại đến cực hạn, thật sự không còn cách nào khác tưởng tượng nếu như kế tiếp Lộ Viễn Bạch mặc áo cho anh sẽ như thế nào.

Hận cả người không thể làm gì được cậu.

Đoán chừng nếu Lộ Viễn Bạch giúp anh mặc quần áo vào, hôm nay anh cũng không đi được nữa.

Người đàn ông cự tuyệt rất dứt khoát, Lộ Viễn Bạch cũng không cảm thấy thất lạ.

Dù sao vừa rồi cậu cũng đã chiếm tiện nghi.

Lộ Viễn Bạch cũng biết Đoàn Dự nhẫn đến cực hạn, sẽ không để chính mình hôn mới có thể nói ra.

Dường như làm người đàn ông đắn đo.

Nhớ lại tình cảnh buổi sáng, Lộ Viễn Bạch cười không ra tiếng.

Sau đó nhìn xem đồ đặt ở trên giường, Đoàn Dự cởi áo sơ mi, Lộ Viễn Bạch mấp máy môi.

Tối hôm nay cậu có ý định ôm áo sơ mi này ngủ, bởi vì cái này không giống những quần áo khác, mùi hương của Đoàn Dự nhiều hơn một ít.

Cũng làm cho Lộ Viễn Bạch có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.

Sau đó Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua quần áo mình đang cầm trên tay có ý định tắm rửa, lại nhìn áo sơ mi của Đoàn Dự đặt trên giường một chút.

Sau đó vô cùng quyết đoán buông áo tắm vốn định mặc xuống, mang theo áo sơ mi của Đoàn Dự tiến vào phòng tắm.