[Hp] [Drahar] Tàn Khuyết Chữ Cái

Chương 11





Harry Potter cùng Draco Malfoy nổi lên xung đột, cái tên yếu đuối mà kiêu ngạo kia, vốn sự ương ngạnh đã thu liễm rất nhiều, nhưng cũng che giấu không được cái tính quái đản.
Bọn họ bởi vì nói mấy câu mà giữa lối đi hai kí túc Gryffindor cùng Ravenclaw lao vào quần ẩu, áp lực nóng đầu làm hai cái tuổi trẻ nam hài đánh mất lý trí, chỉ nghĩ sao phát tiết hết tích tụ cảm xúc, một quyền lại một quyền mà dùng phương thức cục súc của Muggle giải quyết vấn đề.
Học sinh tự động chia thành hai đội, một hướng đối thủ buông lời hung ác, một lại không ngừng ở giữa trận quyết đấu giữa chúa cứu thế cùng đại thiếu gia vung tay hò hét.
"Harry! Cho con chuột cống đó biết tay đi! Đúng rồi! Ách! Này một đấm thật đúng là tàn nhẫn......!Đau ——"
"Draco! Đem tên Đầu sẹo hảo hảo giáo huấn một lần! Làm tên nhóc tự cao tự đại đó biết ai mẹ nó mới là lão đại! Ai da ——"
Harry mắt kính bay ra ngoài, rơi vào tay một học sinh năm nhất, nam hài kia kích động ôm lấy mắt kính, mà đối diện Draco đang lạnh mặt nhìn Harry, nghiến răng nghiến lợi mà trốn tránh cậu liên tiếp đánh úp lại nắm tay, tóc hắn rối tung, quần áo cũng bị túm phá.
"Ron! Mau đi lên kéo ra bọn họ a! Các ngươi mấy người này!" Hermoine điên cuồng chụp lấy tay Ron, nhưng cậu chàng tóc đỏ vẫn cứ đứng ngốc tại chỗ đối với Harry mỗi một đấm lại reo hò, tựa như đang xem võ sĩ đấu vật, trận đánh này cũng khiến bọn học sinh được phát tiết sau nhiều ngày sống dưới áp lực căng thẳng.
"Chờ McGonagall giáo sư tới liền không ——"
Đột nhiên, một trận áp lực cực lớn từ giữa đám người bộc phát, đem học sinh vây xem tản mát toán loạn, tiếng hoan hô chửi bậy reo hò hết thảy hóa thành từng tiếng thét chói tai, hai nam sinh đang vặn đánh thành một cục cũng bị cỗ lực lượng này kéo ra, một người bay đến trên bàn trượt dài cả mét, đem chén rượu mâm đồ ăn đều quét rơi trên mặt đất, một người thì ngã xuống đất lăn vài vòng, đầu óc choáng váng mà bò dậy.
McGonagall giáo sư từ giữa đám người đang im lặng như ve sầu mùa đông chậm rãi đi ra, lão phụ nhân thu lại ánh mắt vốn ôn nhu, bây giờ nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm hai người, bà thật lâu không nói chỉ đứng ở tại chỗ, cả cái mũ trên đầu cũng toát ra sự tức giận lặng lẽ, các học sinh vừa mới kêu gào đều không tự giác mà cúi thấp đầu.
"Mr.Potter, Mr.Malfoy, các ngươi vừa mới làm những chuyện như vậy, nghiêm trọng trái với quy định trường học, mời các ngươi tới văn phòng ta một chuyến, ngay lập tức!"
Bọn họ mặt xám mày tro trừng mắt nhìn đối phương, không nói một lời đi theo sau giáo sư.
"Ngươi cứ ngồi ở kia cái gì cũng không làm?" Harry đem giẻ lau vớt ra dùng sức mà đập bắn tung toé một hàng nước bẩn, mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xuống, mà nhàn nhã mà ngồi trên cửa sổ Malfoy đang nghịch ngợm cà vạt trong tay, hắn gợi lên khóe miệng liếc liếc mắt Harry, trên mặt như thường là một bộ dáng cái gì cũng không quan tâm.
"Không sai," bạch kim nam hài ác liệt mà cười một chút, "Dù sao kì cọ không xong đám cúp này chúng ta cũng chưa đi được, vừa lúc ta cũng chẳng muốn học lớp Lịch sử pháp thuật." Tiếp theo không thể dự đoán, một khối giẻ lau rách nát không rõ màu sắc trực tiếp đập tới mặt, Draco trong khoảnh khắc thay đổi sắc mặt.
Hắn một cước đem giẻ lau ném mạnh xuống đất, từ cửa sổ nhảy xuống gắt gao mà nhìn chằm chằm Harry, đầu sỏ gây tội chỉ là bình đạm mà đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt nho nhỏ vạn năm không dậy nổi gợn sóng giờ lại ẩn ẩn lộ ra khiêu khích.
"Còn muốn đánh một trận sao Malfoy?!"
"Được a!"
Malfoy đột nhiên đi một bước lên phía trước, đá thùng nước ngã lăn, nước bẩn từ thùng ào ạt đổ, trôi qua dưới chân cả hai.

Xấu hổ cùng trầm mặc trong không khí lan tràn, khẩu khí cùng đối đầu giữa hai người dần dần hòa tan trong phòng trưng bày yên tĩnh.
Harry hạ bả vai nhấp nhấp miệng, giống đang nhẫn nại cái gì, cậu không có lại hùng hổ doạ người, chỉ là đem thùng sắt nhặt lên ném tới ngực Draco, "Lại đi tới đạp xô nước một phen, ngươi không muốn đi ra ngoài, nhưng ta là có! Ở cùng ngươi bị nhốt ở đây thật là khó chịu."
"Nói như ta không như vậy." Draco phi thường không tình nguyện mà xách thùng sắt cách xa người, bạch kim nam hài nhìn lướt qua Harry, đối phương uy hiếp tựa tường khoanh tay nâng cằm một bộ dáng sắp phát hoả, Draco giật giật khoé miệng, lẩm nhẩm lầm nhầm mà xoay người đi múc nước.
Harry ngồi xổm xuống nhặt giẻ lau, ánh mắt nhìn chằm chằm nước bẩn, đen thùi lùi như than, lại loang lổ vôi trắng.
Phòng trưng bày yên ắng uy nghiêm, bày cúp từ Thế kỷ 19 tới nay, phần lớn đặt ở giá cẩm thạch màu trắng, cõng đầy bụi đất.

Harry nhìn chung quanh to như vậy, tràn đầy cúp vàng bạc đồng thiết pha lê hình thù kỳ quái thiên hình vạn trạng đặt ở trên tường, trên giá, trên mặt đất, giống như đám cự quái khổng lồ.
Uy áp của Voldemort không báo trước đột nhiên ập đến, lại một lần như dời non lấp biển đè ở trên lưng, làm Harry nhịn không được dồn dập mà hô hấp vài cái, đầu váng mắt hoa, đầu óc quay cuồng.


Cậu miễn cưỡng mà đứng lên ổn định thân mình, màu sắc rực rỡ ảo ảnh ở trước mắt trôi nổi không chừng, giống cưỡi ngựa xem hoa vậy.

Cậu thấy rất nhiều sự việc, thấy Dumbledore rơi xuống đài thiên văn, thấy Hermione cùng Ron ngồi ở bếp lò đầu sát đầu than nhẹ thủ thì, thấy Hội phượng hoàng nhìn nhau không nói gì, lác đác vài người sót lại ở nhà cũ Black, thấy Nai bạc bên hồ nhẹ nhàng mà đến.

Trong lúc hoảng hốt cậu lại nhớ đến lúc xuất hiện linh hồn ấn ký.

Dường như mới đi qua mấy tháng, lại giống mấy chục năm quang cảnh xẹt qua khiến người ta cảm khái.
Mới nửa năm trôi qua thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Harry nâng tay xem dấu vết trên ngón áp út, nhàn nhạt màu xanh lục hỗn tạp một chút ánh bạc, giống mạch nước ngầm mãnh liệt lại trầm lặng.

Cậu đem môi hôn lên chữ cái đó, nhắm hai mắt lại, thuần túy mà cảm thụ được linh hồn ấn ký trên da phát ra nhàn nhạt độ ấm, trái tim, lại lần nữa được bình ổn lại.
Không có thời gian, bây giờ không phải lúc.
"Ngươi đang làm gì......"
Harry bỗng nhiên mở mắt ra, giấu tay ra sau lưng quay đầu nhìn, Malfoy xách theo thùng nước đang bình tĩnh nhìn cậu.
"Không....", Harry thấp giọng nói.
"Đang xem linh hồn ấn ký của ngươi sao?", Malfoy đem thùng nhẹ nhàng đặt ở cửa sổ, từng bước một tới gần, thâm thúy tầm mắt khoá trụ Harry mà du tẩu toàn thân cậu, tựa hồ đang nghiền ngẫm mỗi tiếng nói mỗi cử động, chỉ để chọc thủng lời nói dối của cậu.
Harry có chút hoảng sợ, Draco tới gần một bước, cậu liền lui ra phía sau một tấc.
"Chẳng liên quan gì tới ngươi." Harry nói, ánh mắt dao động mà giương lên nhìn gương mặt sắc bén cùng đôi mắt xám xanh lạnh lùng, rồi ngay lập tức trốn tránh ánh mắt gắt gao như chim ưng của hắn, nhưng giây tiếp theo tay cậu bị Draco ngang ngược mà túm ra duỗi đến trước mắt hắn.
"D....M?" Malfoy chỉ liếc mắt được một cái, lập tức Harry giãy thoát ra ngoài, Harry che lại tay vội vàng có điểm run rẩy nói: "Là chữ N! D.N! Doris Nelson!", Harry hai tay nắm chặt sau người đề phòng mà nhìn hắn.
"Ai?"
Malfoy đôi mắt hoảng hốt tựa hồ trong chớp mắt ảm đạm đi, nhưng cũng có thể là phòng trưng bày ánh sáng quá tối tăm làm mắt cậu sinh ra ảo giác.
"Linh Hồn Bạn Lữ của ta, ngươi lại không có quen biết." Harry khinh phiêu phiêu mà nói, cứng đờ mà vòng qua Malfoy đi giặt giẻ lau.

Draco mũi chân trên mặt đất xoay tròn, tùy ý mà xoay người dựa nghiêng trên một bên trên tường, dường như không có việc gì hàn huyên: "Nói nghe một chút đi?"
Hắn có chút tuỳ ý lấy đầu ngón tay quét trên tường vôi, ánh mắt cúi thấp nhìn trên mặt đất, Harry nắm lên một cái cúp dường như dùng sức kì cọ cho hả giận, thẳng đến đồng thau tám cạnh bị cọ đến lấp lánh tỏa sáng mới cầm lấy cái tiếp theo.

Nghe được Malfoy nói lời này, Harry bớt thời giờ ngắm hắn liếc mắt một cái, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta có thể cùng ngươi không hề khúc mắc mà đàm luận sự việc tư mật đến vậy sao? Không phải ta và ngươi cùng nhau bị phạt lao động liền có nghĩa giữa hai chúng ta chưa có việc gì, ngươi như thế nào không nói về ngươi trước!" Cậu tiếp tục cúi đầu chuyên tâm chà lau cúp, lỗ tai lại trộm dựng lên.

"Thật ghê gớm, ra là chúa cứu thế cũng có thể nói ra những lời nói làm người thương tâm như vậy, nếu ngươi đã nói vậy, ta ngược lại lại vì cái gì phải nói cho ngươi?" Malfoy ghét bỏ mà bĩu môi.
"Tùy tiện ngươi, dù sao ta lại không quan tâm.

Nhưng bạn lữ ngươi có lọai người như ngươi đi cùng cả đời, cũng không biết đời trước tạo cái nghiệt gì." Harry không có nhìn hắn, toàn tâm toàn ý mà xoa cúp.
"Cũng không chắn chắn đâu.." Malfoy giống nghĩ tới cái gì nhếch lên khóe miệng cười, hắn chậm rì rì mà đi đến gần bên cạnh Harry, ngón tay gõ lên một cái cúp tạo hình khoa trương bằng pha lê, ánh mắt mê man mà nhìn chằm chằm nó, lẩm bẩm nói: "Ai biết ai so với ai thảm hơn......"
Harry nghe được hắn gần như lầm bầm lầu bầu nói, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không có nói tiếp.
Tiếp theo Draco cầm lấy cái cúp đồng cậu mới vừa lau khô, đem vôi trên tay hết thảy bôi lên, thu nhận được từ Harry một cái giận trừng, "Ngươi không làm không cần quấy rầy ta! Ta muốn sớm một chút đi ra ngoài!"
"Đi ra làm gì?"
"Báo thù!"
Harry gào lên, dùng hết toàn thân sức lực, cầm trong tay cái cúp tên:
Slytherin học viện - hợp xướng giải nhất năm 1963 hung hăng nện lên mặt đất, cúp đồng rơi vang lên một tiếng trầm đục, Malfoy không đứng đắn bộ dáng phảng phất bị đông cứng, hắn sững sờ nhìn thấy đôi mắt vốn trong veo của Harry đã ươn ướt, khóe miệng căng cứng, thở hổn hển, còn có nghẹn ngào thanh âm, nắm chặt nắm tay, phút chốc hắn không biết làm sao.
Draco trong nháy mắt kia, lúc đem vôi bôi trên cúp đã quên mất bọn họ giờ đã không còn là những đứa nhóc năm nhất, làm bừa mấy trò đùa dai tiểu quỷ, không bao giờ còn là hai cái tiểu hài tử ôm đèn dầu bị đuổi bị dọa oa oa trong Rừng cấm.
Hắn thật sự, Draco thật sự, vừa mới trong nháy mắt kia quên mất chính mình đã từng gián tiếp giết lão sư, cùng chúa cứu thế HarryPotter quan hệ giống như còn là đang ở hai bên chiến tuyến nhìn nhau không thuận mắt.
Trong nháy mắt kia, hắn còn tưởng rằng bọn họ hai người vẫn còn có cơ hội.
Chỉ là, đã qua đi 5 năm, rất nhiều sự việc đều đã thay đổi, rất nhiều.
Harry ném giẻ lau xuống, không nói gì mà xoay người ngồi xuống cửa sổ đưa lưng về phía Draco, giữa hai người lại lần nữa lâm vào xấu hổ.
Draco ngồi xổm xuống nhặt lên cúp cùng giẻ lau, bắt đầu hoàn thành những việc Harry chưa làm xong, Harry trầm mặc mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết đang suy tư cái gì, mà Draco sắc mặt âm trầm ngồi lau rồi lại lau toàn bộ cúp trên giá.
Phòng trưng bày rốt cuộc mở ra, khi Draco buông cái cúp cuối cùng sạch sẽ xuống.
Draco đỡ cửa xoay người nhìn bóng dáng Harry, gầy yếu cô đơn, "uhm —— có thể đi rồi." Draco nói, Harry không có để ý đến hắn.
"Đã biết—— Ngươi đi trước đi." Harry cũng không quay đầu lại mà nói, thanh âm nghe nhỏ nhẹ suy yếu, Draco cũng không biết một người tuổi trẻ tiếng nói có thể tang thương cùng bi thương đến vậy.
"Ngươi không phải nói ngươi rất muốn đi ra ngoài sao?" Draco ra vẻ nhẹ nhàng bộ dáng, hắn muốn nói vài câu châm chọc làm sinh động bầu không khí, chứng minh cho chính mình xem, a ha, ta không phải vẫn như cũ trêu chọc cười nhạo Cậu bé vàng sao, kỳ thật cái gì cũng chưa thay đổi a.
"Ngươi đi trước đi!" Harry tăng thêm âm điệu, vẫn là không có quay đầu lại.
Draco móng tay ở ván cửa không có quy luật mà gõ vài cái, khi hắn xoay người đi ra ngoài, lại chần chờ do dự mà há miệng thở dốc, cuối cùng hắn dùng một thanh âm gần như không thể nghe thấy thật nhanh mà hàm hồ mà nói một câu: "Thực xin lỗi......", sau đó bước ra ngoài, không có lại nói thêm gì.
Hắn không biết HarryPotter có hay không nghe thấy, kỳ thật hắn hy vọng cậu đừng nghe thấy, nhưng càng hy vọng cậu nghe thấy, nhưng hắn cũng không biết chính mình là đang xin lỗi cái gì, bôi bẩn cái cúp? Nhiều năm như vậy xa cách trêu chọc? Việc gia nhập Tử Thần Thực Tử? Hay là xin lỗi đã hại chết Dumbledore.
Hắn không biết, lại hy vọng Harry có thể giúp hắn lý giải minh bạch.
Harry nghe được, hơn nữa nghe được rất rõ ràng, khi Draco mở miệng trong một khắc cậu liền giống như bị điện giật quay đầu lại, chỉ kịp thấy trong mắt một mảnh góc áo cùng sợi tóc bạch kim, hắn chờ Draco Malfoy một câu xin lỗi này đã đợi 5 năm, nhưng câu "thực xin lỗi" này đột nhiên tới dễ dàng như vậy, lại nặng nề mà làm cậu chống đỡ không được.

(Truyện được đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Draco từ khai giảng năm bảy đến giờ liền không có thấy được bộ ba nhóm Harry Potter.
Hắn nghĩ bọn họ khẳng định đang chạy trốn khắp nơi, Chúa tể cùng Thực Tử đồ đều đang đuổi giết Harry Potter, Hogwarts đã bị vây chặt, chiến tranh cơ hồ là chạm vào là nổ ngay.
Draco cố ý làm lơ những hỗn loạn này, không cần nhớ tới Harry Potter, đặc biệt là những khi nai con trên lưng bỏng cháy đau đớn, hắn hy vọng chính mình không cần vì Harry Potter sinh mệnh có an toàn hay không mà lo lắng, không biết ngày đêm mà lật soi gương, xem cái tên sáng rực trên lưng.
Tắt đèn phòng, hắn một mình ngồi trên giường, cô đơn lạc lõng trong căn phòng ngủ rộng lớn hoa lệ, chỉ có nai con tản mát ra u quang vây quanh hắn, khoảnh khắc này thật làm người ta suy yếu tịch mịch.
Trong bóng đêm, thiếu niên tóc bạch kim thân thể thon dài, cơ bắp hữu lực, bên trên đang trần trụi nhắm hai mắt dựa vào trước gương, cảm thụ sau lưng như sâu như rắn đang gặm cắn đau đớn, mồ hôi tinh mịn trên má rơi xuống, Draco cánh tay bạo gân xanh, nhịn không được run rẩy cùng nổi da gà như bị điện giật dọc toàn thân, làm hơi thở hắn ngày càng trầm nặng.
Hắn tra xét sách, Linh Hồn Bạn Lữ có một loại kỳ lạ liên kết.

Khi một người gặp nguy hiểm, người còn lại liền sẽ sinh ra đau đớn, sách gọi đây là kết nối cộng tình.
Quyển sách thật dày Linh Hồn Bạn Lữ thường thức, tinh tế liệt kê vô số cái ví dụ.

Năm 1851 một người kêu Sophia đang đi trên đường, gót chân ấn ký bỗng nhiên như lửa đốt mà đau lên, làm nàng không thể đi tiếp, chờ nàng chịu đựng thống khổ về đến nhà, phát hiện ái nhân đã phát bệnh mà chết ở trên sô pha.
1963, một vị đức cao vọng trọng ma pháp sử học gia khi đang làm việc, trên cổ tay hình ấn ký đột nhiên sinh ra một cỗ lạnh lẽo thấu xương, ông lập tức vọt tới trên lầu vào phòng ngủ đi tìm vợ mình, mới biết được đối phương đột phát bệnh tim, ngã trên mặt đất run rẩy thập tử nhất sinh mà kịp thời cứu được.
1997, Phù thuỷ hắc ám từ trước tới nay nổi tiếng nhất - Gellert Grindelwald bị phát hiện ngất trên mặt đất tháp tù Nurmengard, hắn nửa bên ngực bốc cháy lên ngọn lửa như không bao giờ tàn, thủ vệ vội cởi bỏ áo tù mới phát hiện trên ngực ông, phượng hoàng ấn ký đã ảm đạm bất kham.
Ngày hôm đó, là ngày mà vị Bạch Phù thuỷ vĩ đại nhất thế kỷ Albus Dumbledor qua đời.
Draco rốt cuộc từ trong đau đớn thoát thân, vội lau mồ hôi trên mặt, đi vào phòng tắm.

Hắn không biết Potter đã trải qua sự việc gì uy hiếp sinh mệnh, chính là hắn không thể giúp, không thể cứu, thậm chí cũng không biết cậu đang ở nơi nào.
Hắn vặn vòi nước, dòng nước trong vắt ào ào chảy vào bồn sứ, Draco vốc lên xoà ướt rửa mặt, ngón tay đem tán loạn tóc mái tất cả đều vuốt lên, hắn nhìn chằm chằm trong gương khuôn mặt suy yếu của chính mình, vô lực mà bứt lên một cái giả cười lạnh lẽo.

Toàn bộ phần lưng đã đau chết lặng đến nỗi hiện không còn cảm thấy bất luận cái gì.

Đây là Draco Malfoy lần đầu tiên trong đời khẩn cầu Merlin, cầu xin tiểu hỗn đản Harry Potter được an toàn không có việc gì.
Liên tiếp mấy cuối tuần, Snape trở thành hiệu trưởng tạm thời, Voldemort thủ hạ Thực Tử đồ nơi nơi gây chuyện thị phi, nháo loạn đến một mảnh nhân tâm hoảng sợ, học sinh không có tâm tình đi học, các thầy cô tâm thần và thể xác cũng thực đều mệt mỏi.
Nhưng Chúa tể hiện lại giống như đã quên mất hắn, Dumbledore đã chết, tựa hồ hắn cũng ngay lập tức hết giá trị sử dụng.
Nhưng Draco lại cảm giác hết sức sung sướng, chỉ mong từ đây Chúa tể hắc ám rốt cuộc nhớ không nổi hắn là ai, rốt cuộc nhớ không đến nhà Malfoys, tốt nhất làm cho bọn họ người một nhà xa chạy cao bay, rời xa nơi thị phi Hogwarts này, nhưng sâu trong nội tâm có cái nghẹn ngào thanh âm luôn dụ hoặc hắn: còn có Harry, Harry Potter......
Vẫn là cha hắn, còn ôm ảo tưởng, cho rằng Voldemort sẽ không đối bọn họ đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần......!Chỉ cần bọn họ có thể bắt được —— Harry Potter.
Hôn mê chạng vạng, đàn quạ từ trang viên Malfoy xa hoa cổ kính bay qua, tiếng rít của chúng chói tai trên bầu trời sẩm tối mãi không tiêu tan, cổng sắt xa hoa chậm rãi mở ra, mấy Thực Tử đồ áp đến ba bạch Phù thuỷ mới thu hoạch được, đi theo sau Bellatrix mập mạp đang mặc váy dài.
Draco dựa vào trên tường phát ngốc mà nhìn chằm chằm tấm thảm Ba Tư hoa văn phức tạp, cha mẹ bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, bỗng nhiên phần lưng lại lần nữa bỏng cháy lên, gần đây đau đớn kiểu này khi có khi không, xuất hiện không có hề quy luật, chỉ là Draco có thể xác định chính là, khi hắn đau, liền ý nghĩa Potter có nguy hiểm đến sinh mệnh.
Có một ngày buổi tối, hắn đang ngủ trên giường, cảm giác chính mình bị dìm dưới nước, trên lưng tựa như có người dùng dao nhỏ cắt mở đau nhức vô cùng, Draco đột nhiên mở mắt ra tỉnh lại, miệng há to hô hấp, khăn trải giường bằng lụa bị mồ hôi hắn tẩm ướt.

Đau đớn dần dần trôi qua, Draco kịch liệt thở hổn hển, bàn tay đưa ra sau lưng, sờ soạng đầy một bàn tay là ẩm ướt.

Là nước.
Giây phút đó, hắn thiếu chút nữa cho rằng HarryPotter đang sắp chết.
Draco rời đi mặt tường đứng thẳng thân mình, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Giây tiếp theo, Bellatrix thô lỗ mà đá văng cửa, khoa trương mà cười, tay đùa nghịch đầu tóc toán loạn, lắc eo đi vào, từ sau ả tiến vào ba người kì lạ mà lại không xa lạ.
Draco ánh mắt bán đứng cảm xúc khiếp sợ của hẳn, khi hắn thấy một thanh niên xấu xí bị bắt quỳ trước mặt, hai mắt sưng phù, cái cằm cong gập, thấy thế nào đều cùng Chúa cứu thế lớn lên thanh tú đẹp mắt không chút liên hệ, nhưng cái tròng mắt xanh mơn mởn kia, toàn thế giới rốt cuộc không tìm được cặp mắt thứ hai sáng ngời như nó, chính là cậu.
"Ta không xác định......" Draco không biết chính mình nói gì, chỉ là theo bản năng, hắn biết Harry Potter cùng các bằng hữu đang rơi vào khốn cảnh gian nan.
Draco Malfoy không đảm đương nổi vị trí chính phái, là bởi vì tên họ cùng xuất thân này, làm hắn không phương pháp đứng sai đội, là bởi vì đã vướng sâu trong vũng lầy, cả nhà tánh mạng đều cột vào trên người hắn.
Nhưng hắn ít nhất, có thể lựa chọn không làm.
"Ta thật sự không xác định có phải hay không là Harry Potter." Draco do dự mà mở miệng.
"Nhìn rõ ràng chút đi!" Bellatrix điên cuồng mà thét chói tai, dùng sức nắm Harry đầu tóc, đem tiểu hỗn đản kia đang bị dính đầy bùn hôi dí sát vào hắn, Draco cố gắng chế trụ cánh môi không run rẩy, nhìn sâu vào đôi mắt cậu bé trước mặt.
Bellatrix đứng lên dò hỏi nguyên nhân khuôn mặt Harry, giày cao gót đạp lên sàn nhà, phát ra âm thanh quấy nhiễu nhân tâm, đi đi lại lại.
Ả đi ra sau, Draco nhẹ nhàng thở ra, nhìn thẳng khuôn mặt vặn vẹo trước mặt.

Harry âm thanh gì cũng chưa phát ra, nhưng cặp mắt linh động biết nói kia đã thể hiện tất cả, dù hiện chỉ lộ ra một bên mắt, Draco vẫn là từ trong đó nhìn ra khẩn cầu cùng mong đợi.
"Okay." Draco dùng khẩu hình nói, không có phát ra một chút thanh âm.
Harry như trút được gánh nặng mà nhắm mắt lại, Lucius đi lên tới đem Draco kéo đến một bên góc, "Là hắn sao? Draco!" Lucius nhỏ giọng mà vội vàng hỏi, Draco nhấp miệng lắc lắc đầu.

Lucius run rẩy mà hít một hơi, tuyệt vọng mà nắm chặt tay.
Draco thật muốn cảm ơn cái gia tinh kia, gọi là gì? Debby? Hay là Dabby?
Ah, là Dobby, tóm lại chính là nó, con gia tinh bị Potter chơi thủ đoạn được giải phóng, nếu hắn không xuất hiện cứu đám người này, Draco thật đúng là không biết phải như thế nào tiếp tục cho đúng.
Khi Harry lao tới cướp đũa phép hắn, Draco thật hy vọng đối phương có thể từ chính đôi môi run rẩy của mình đọc được câu nói: Bắt cóc ta đi.
Bắt cóc ta đi, Harry Potter, làm ta trở thành con tin của Chúa cứu thế.

Em có thể đem ta bắt cóc đi, làm một cái áp chế, mang ta di hình đổi ảnh ngay lập tức đi, đi tới nhà Tóc đỏ, đi tới nơi nào đó không người biết, bất luận cái địa điểm nào, đem ta trói đi.
Nhìn qua ta là không tình nguyện bị động, ta liền có thể quang minh chính đại chạy ra khỏi trang viên âm u này, rời đi Chúa tể tàn bạo, cha mẹ ta vẫn là người bị hại.
Harry đi lên thật sâu mà nhìn hắn một cái, Draco biết chính mình lại một lần ích kỷ mà yếu đuối mà dâng lên cái ý tưởng không nên này.
Nhưng hắn vô pháp khống chế dục vọng của mình.
Khi Bellatrix phóng ra con dao về phía mình, Draco dùng hết nguyện vọng của đời xin con dao đó không đâm tới người của Harry Potter, một đoàn ảo ảnh biến mất ở trong không khí, phủ đệ lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ có âm thanh bọn họ thở dốc, Draco nín thở chờ đợi cơn đau tới.
Còn tốt, không có.
Chỉ là hít thở không thông bi thương không thể hiểu được mà mạnh mẽ dâng lên, nhưng Draco rõ ràng có thể phân biệt ra, đây không phải cảm xúc của hắn.
Là Harry Potter..