Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 379






“Chủ động rút lui?”

Bắc Mạc Quân khẽ nhướn mày, dường như không nghĩ Thiên Ma cung lại ra hạ sách này. Bọn chúng đang tính làm cái quỷ gì?

“Đúng vậy, chàng thấy sao?”

Nguyệt Tích Lương vẻ mặt thản nhiên, vẫy vẫy tay gọi người mang cho nàng một cái ghế để ngồi xuống. Từ khi mang thai đến giờ cơ thể Nguyệt Tích Lương ngược lại không có dấu hiệu đi xuống, chẳng qua nàng vì an toàn của đứa trẻ nên có thể ngồi thì tuyệt không đứng, có thể đứng thì tuyệt không chạy.

Nguyệt Tích Lương có chết cũng không thừa nhận đó thực ra chỉ là cái cớ cho bệnh lười của nàng đâu!

“Có chút ý tứ.”

Bắc Mạc Quân rất hài lòng với tính tự giác của vương phi nhà mình. Hắn đặt tay lên vai nàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa nói.

Cẩu lương ngập mặt!

Nếu dùng từ ngữ để diễn tả cảm thụ lúc này của đám người Nguyệt Kinh Thiên thì chính là bốn từ này không chệch đi đâu được. Hai người không gặp nhau thì thôi, cứ hễ gặp nhau là sẽ nhồi cho bọn hắn một vốc cơm chó. Xem xem, muốn tình tứ ân ái thì về nhà đóng cửa, ở đây có tận mấy vạn người, không sợ bị người ta cười cho vào mặt hay sao?

Bốn vạn binh sĩ phía dưới tựa hồ rất thích vả mặt đám người Nguyệt Kinh Thiên, cả lũ trưng bộ mặt không cảm xúc, mắt điếc tai ngơ, tư thế đứng thẳng.

Nguyệt Kinh Thiên và đồng bọn: “........”

Nguyệt vương gia nào đó ấm ức liếc nhìn thê tử yêu quý lại bị nàng trừng trở về, hắn thầm than.

Đúng là tuổi trẻ nha! Ta già thật rồi chăng?

Nguyệt Tích Lương tất nhiên không nhìn thấy khuôn mặt đen sì của những ai kia, nàng đang bận híp mắt hưởng thụ sự phục vụ của Bắc Mạc Quân rồi. Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nàng và mỗ vị vương gia không hề lo lắng bởi vì động thái bất thường của Thiên Ma cung, nàng vô cùng hứng khởi là đằng khác.

“Quá có ý tứ ấy chứ! Đúng lúc ta muốn thử nghiệm xem thành quả nghiên cứu bấy lâu của ta. Tiểu Quân Quân, chàng có muốn cược với ta không?”

“Cược như thế nào?”

Bắc Mạc Quân thuận theo ý nàng hỏi lại.

“Đương nhiên là cược trận đánh cuối cùng này chúng ta sẽ thắng!”

Nguyệt Tích Lương không biết lấy đâu ra tự tin ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố. Nàng tại sao không được tự tin vào Bắc Nguyệt liên minh? Tại sao lại không tự tin vào khả năng của mình? Cho dù phần thắng có một phần trăm, nàng vẫn sẽ tự tin như cũ. Đó căn bản là sự kiêu ngạo phát ra từ tận trong cốt tủy của nàng!

Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ: Cô nãi nãi của ta, đây không được coi là cá cược có được hay không? Nàng cược như này rồi muốn ta được theo nàng kiểu gì? Chẳng lẽ cược chúng ta thua?

Lăng Tiêu Nhiên chợt mở miệng lên tiếng.

“Tại sao con biết Thiên Ma cung sẽ khởi chiến, lại còn… là trận đánh cuối cùng?”

Trận đánh cuối cùng, không cần giải thích cũng hiểu tầm quan trọng của nó lớn đến nhường nào. Thắng hay bại được quyết định ở trận đấu này, quân chủ lực hai bên, những bí mật ẩn giấu sẽ phơi bày không sót một thứ gì.

Nguyệt Tích Lương cười cười, không trả lời Lăng Tiêu Nhiên mà chỉ nói.

“Mẫu thân, chúng ta đều là người thông minh. Không phải ngươi và mọi người đều đã đoán ra rồi sao?”

Đúng vậy, nàng và Bắc Mạc Quân thông minh, không có nghĩa Nguyệt Kinh Thiên, Lăng Tiêu Nhiên, Cùng Kỳ, Hiên Viên Lam, Kình Sâm, các vị trưởng lão,... không có đầu óc. Chẳng qua là bọn hắn không dám khẳng định.

Trừ Hàn Uy và Triển Chính Hi hai kẻ óc bã đậu không tính!

Lăng Tiêu Nhiên sờ sờ mũi, bị nữ nhi vạch trần cũng không ngượng ngùng.

“Ờ thì… đoán được đại khái. Đại khái... haha! Lão nương rốt cuộc cũng được đánh cho thống khoái, ta ngứa tay muốn chết!”

Nói về độ ưa thích bạo lực, ở đây không ai bằng Lăng Tiêu Nhiên. Dòng máu S ở trong người nàng không thể nào thay đổi được.

Nguyệt Tích Lương gật đầu, nàng không vì tính nguy hiểm của chiến trường mà ngăn cản Lăng Tiêu Nhiên. Vì nàng biết có ngăn cản cũng không được, sang một khía cạnh nào đó, Lăng Tiêu Nhiên còn bưu hãn hơn nàng nhiều.

“Mẫu thân yên tâm, người sẽ được làm thống lĩnh quân tiên phong… cùng với phụ thân mở đường cho Bắc Nguyệt liên minh.”

………

Tùng! Tùng! Tùng!

Ba ngày sau, tiếng trống trận dồn dập mà phá lệ vang vọng khuấy đảo núi Quỷ Hành và cả Quỷ trấn phía dưới. Thanh âm leng keng của vũ khí, hô hoán của tướng sĩ, bước chân của hàng ngàn, hàng vạn người như rung chuyển mặt đất.

Trong phòng, Kình Sâm thắt chặt đai lưng, một bộ áo bào tiên phong đạo cốt, phiêu dật xuất trần có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh nhưng lại lộ rõ khí chất đặc biệt của hắn. Khuôn mặt trẻ trung mang vài phần tang thương, vài phần bứt rứt, cũng có vài phần kiên định. Cuối cùng thì ngày này cũng tới.

Kình Sâm thở dài, xoay người muốn ra khỏi phòng, nhưng mà sau lưng tên đệ tử vẫn hầu hạ hắn lại cất lời.

“Trưởng lão, chiếc khăn tay này…”

Bước chân Kình Sâm hơi khựng lại, khóe mắt hắn lướt qua chiếc khăn lụa trắng tinh nằm trên bàn, chiếc khăn không có gì đặc biệt, có chăng chỉ là hình thêu chữ Mạc nho nhỏ không bắt mắt. Kình Sâm theo bản năng muốn đưa tay ra cầm, do dự chốc lát, hắn thu tay về, nhẹ giọng.

“Đem vứt nó đi.”

Đoạn, hắn không hề lưu lại nữa, trực tiếp đẩy cửa rời đi. Tên đệ tử nọ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Kình Sâm xa dần, bất giác lòng thấy đau nhói, y lẩm bẩm.

“Trưởng lão, vì sao mắt ngươi lại đỏ?”