Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Giang Bách Xuyên oán hận liếm láp đồ ăn ngon trong đĩa cứ như có thù với đồ ăn.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Tống Sơ Cửu lại là: Chú mèo lớn cỡ hai bàn tay vẫn còn nhỏ bé yếu ớt nằm sấp trên đĩa cố gắng hưởng thụ đồ ăn ngon. Thỉnh thoảng nó ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt mèo màu xanh lam ngước nhìn vừa to vừa tròn, long lanh ánh nước, hệt như chứa đầy hơi nước, làm lòng người mềm nhũn rối tinh rối mù.
“Bé ngoan ăn từ từ thôi, dạ dày em vẫn chưa khỏi đâu, không thể ăn quá nhiều được.”
Giang Bách Xuyên càng tức càng cố gắng ăn tiếp, kết quả anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của cơ thể này, không cẩn thận ăn quá no.
Tống Sơ Cửu không nỡ trách anh, chỉ có thể dịu dàng xoa cái bụng mềm mại giúp anh.
Bọn họ không rời đi nhà hàng Cửu Hào mà chuyển ghế ra phơi nắng trong Thanh Phong Uyển. Nhân viên phục vụ không làm phiền bọn họ, đặt trái cây và thức uống cho bọn họ rồi lặng lẽ rời đi.
Tống Sơ Cửu ngồi trên ghế, tứ chi Giang Bách Xuyên dang rộng nằm trên đùi cô, lộ ra cái bụng nhỏ tròn vo cùng với đệm thịt màu hồng trên cái chân nhỏ. Anh cũng không muốn nằm với tư thế xấu hổ thế này, nhưng bụng đã căng tròn, dù đứng dậy hay nằm sấp nằm nghiêng thì bụng cũng đều khó chịu, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tư thế này.
Anh là mèo, anh là mèo, không ai biết trong con mèo này là linh hồn của Long thần… Anh tự an ủi bản thân như thế, quả nhiên không còn thấy xấu hổ nữa.
Tống Sơ Cửu nhẹ nhàng xoa bóp tiêu thực giúp anh, nằm phơi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp dễ chịu, khiến người ta thoải mái đến híp mắt. Giang Bách Xuyên thỏa mãn ngáp một cái, cơ thể cọ xát lên tay Tống Sơ Cửu theo bản năng.
A, yêu quái nhỏ xoa thật là sướng! Đừng dừng lại! Tiếp tục đi!
Một giây sau, Giang Bách Xuyên đột nhiên phản ứng bản thân đã làm gì, lập tức đờ người, không tin được kẻ nũng nịu đòi vuốt ve vừa rồi chính là anh!
Không không không! Kẻ vừa rồi tuyệt đối không phải anh! Là ý thức mà con mèo kia để lại! Bản năng của sinh vật thật sự quá đáng sợ!
Cảm giác được cơ thể Bé ngoan hơi cứng đờ, Tống Sơ Cửu dừng động tác lại, hỏi: “Bé ngoan sao thế? Có phải muốn trở về rồi không? Vậy chúng ta trở về ngay nhé.”
Cô nghiêng người túm lấy một chiếc túi, chiếc túi có hình trụ tròn, thiết kế vỏ cứng, cô bỏ Bé ngoan vào trong, độ lớn vừa vặn.
Hai chân trước của con mèo nhỏ cào lên vỏ túi, lộ ra từng lỗ tròn, lông của cái đầu nhỏ xù xù, mắt mèo trừng lên tròn vo, cực kỳ tức giận.
Yêu quái nhỏ lại nhét anh vào trong túi!
“Bé ngoan, có phải thấy khó chịu không?” Tống Sơ Cửu dịu dàng hỏi, cô cũng vì thấy Bé ngoan kháng cự việc cô ôm nó nên mới bất đắc dĩ dùng cách này.
Giang Bách Xuyên cũng cảm thấy thế này ổn hơn so với bị cô bế trong ngực, huống chi túi cô chọn hết sức thoải mái, cũng không thấy khó chịu. Nhưng vẫn thấy ghét, đường đường Long thần bị nhét vào trong túi như món đồ chơi. Hừ! Anh tức giận, là giận kiểu không có hai viên kim cương dỗ dành là không được!
Tống Sơ Cửu tâm linh tương thông lấy kim cương của anh ra, vừa rồi lúc ăn cô đã cất đi giúp anh, bây giờ cô xuyên sợi dây đỏ vào chiếc nhẫn, buộc trên cổ Bé ngoan: “Được rồi, thế này không sợ mất!”
Giang Bách Xuyên lập tức phấn khích, hai chân nhỏ huơ loạn cầm kim cương xem trái xem phải, vẫn là kim cương sáng lấp lánh ưa nhìn nhất.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Tống Sơ Cửu chính là Bé ngoan rất vui vẻ chơi đùa cùng viên kim cương, không hề có dấu hiệu không thích ứng.
Thế là cô yên tâm hơn, cẩn thận che cho Bé ngoan trong túi đeo vai, rời khỏi nhà hàng.
Cô quay trở lại chung cư, lấy ra đồng xu bị máu tươi của Bé ngoan nhuộm đỏ, bắt đầu điều tra cảnh tượng lưu lại trên đó.
Sức khỏe của Bé ngoan đã tốt hơn nhiều, là lúc nên để kẻ tổn thương nó phải trả cái giá đắt.
Vị trí của đồng xu không tốt lắm, xung quanh đều là khóm cây bụi, nên tin tức hữu dụng từ cảnh tượng ghi chép lại không nhiều. Chỉ có thể trông thấy một chiếc xe màu đen chạy qua từ trong kẽ hở của bụi cây, sau đó có một cánh tay hơi tái nhợt ném Bé ngoan ra. Biển số xe quan trọng nhất đã bị lùm cây che mất một nửa, chỉ có thể nhìn thấy ba con số cuối cùng: 789.
Chỉ với những thông tin này có lẽ không dễ tìm được hung thủ.
Tống Sơ Cửu cũng sẽ không vì chút khó khăn này mà từ bỏ, cô dẫn theo Bé ngoan, đến chỗ nó bị ném đi lần nữa.
…
Tiếng chuông tan học vang lên, người đàn ông trung niên gầy gò xanh xao trên bục giảng đúng lúc giảng xong một câu hỏi cuối cùng, trên mặt ông ta là nụ cười thân thuộc, nói với học sinh: “Tan học.”
Các học sinh đứng dậy nói tạm biệt giáo viên, sau đó chạy ào ra khỏi phòng học như ong vỡ tổ. Người đàn ông trung niên sắp xếp lại giáo án đâu vào đấy, có học sinh thích học tiến lên hỏi bài, ông ta cũng không chê làm trễ nải thời gian, ôn hòa giảng giải cho các học sinh.
Trong phòng học chỉ còn rải rác mấy người, người đàn ông trung niên giải xong, học sinh hiểu ra nhưng chợt nhận ra làm phiền giáo viên quá lâu, ngượng ngùng nói: “Thầy Tống, xin lỗi thầy, làm trì hoãn thầy ra về.”
Thầy Tống tính tình dễ gần, cười nói: “Không sao, thầy thật sự rất vui khi có thể giải đáp thắc mắc cho các em. Được rồi, mau về nhà đi, đừng để cha mẹ lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn thầy Tống, tạm biệt thầy Tống.”
Thầy Tống cũng dọn đồ của mình, trở về văn phòng. Giáo viên trong phòng làm việc cũng đã rời đi gần hết, mấy người còn lại cũng đang chuẩn bị đi về. Họ vừa nhìn thấy thầy Tống tiến vào thì nhao nhao chào hỏi: “Thầy Tống mới vừa tan tiết sao?”
Thầy Tống cười nói: “Đúng thế, có học sinh hỏi bài.”
“Thầy Tống kính nghiệp quá, vậy chúng tôi đi trước, lát nữa thầy nhớ khóa cửa.”
“Được.”
Một đám người đi xa, còn có thể nghe thấy tiếng của bọn họ:
“Tính tình thầy Tống tốt thật, học sinh luôn thích tìm thầy ấy hỏi bài.”
“Không những học sinh yêu thích mà giáo viên cũng thích nữa. Thầy đối xử với mọi người luôn khách sáo, tới bây giờ chưa từng cáu kỉnh với đồng nghiệp. Có người nào trong trường chúng ta từng tiếp xúc, nhắc đến thầy Tống mà không khen một câu?”
“Thầy Tống chỗ nào cũng tốt, chỉ là luôn gặp phải người không tốt, tuổi đã gần bốn mươi mà vẫn lẻ loi một mình, khiến người ta thổn thức.”
…
Giọng nói xa dần, thầy Tống được bàn luận, sau khi đồng nghiệp rời đi, nụ cười dần biến mất, sắc mặt u ám đáng sợ. Một lát sau gương mặt khôi phục trở lại bình thường, vẫn mang nụ cười ấm áp, rời khỏi văn phòng.
Thầy Tống lái xe về nhà, lúc đến gần khu dân cư, ông ta nhìn thấy bên lề đường có một người.
Một cô gái mặc váy liền thân màu hồng, một bên mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, tỏa sáng long lanh. Thứ khiến người ta đã thấy là không quên được nhất chính là, cô có một đôi mắt rất đẹp, cười lên giống hệt như vầng trăng khuyết, cong cong, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng những điểm này không phải chỗ Tống Kiệt chú ý đến, điều khiến ông ta chú ý tới chính là một con mèo trong chiếc túi cô đeo. Mặc dù chỉ lộ ra một cái đầu tròn tròn nhưng vẻ ngoài của con mèo kia vẫn khiến ông ta hơi ngạc nhiên.
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, ông ta rất nhanh đã hoàn hồn, đây không thể nào là con mèo kia. Dù con mèo kia còn sống, bây giờ chắc hẳn là dáng vẻ mắt mù tai thiếu, thoi thóp. Còn con mèo trong túi cô gái lại khỏe mạnh như thế, sống sờ sờ, khiến người ta…
Không nhịn được muốn phá hỏng.
Tống Sơ Cửu đi dọc theo con đường phát hiện Bé ngoan kia, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối. Dẫu sao ngược đãi đến chết động vật nhỏ sẽ không giống với ngược đãi đến chết một con người, còn phải phí hết tâm trí tìm chỗ chôn xác. Phần lớn sẽ bị ném đến khu vực lân cận, nên cô cảm thấy khả năng rất cao hung thủ ở gần đây.
Tống Sơ Cửu biết vận may của mình từ trước đến nay khá tốt, chỉ không ngờ rằng có thể tốt đến vậy.
Cô mới vừa đi đến một khu dân cư gần nhất, một chiếc xe màu đen từ từ chạy lướt qua. Tống Sơ Cửu cảm thấy chiếc xe hơi quen mắt, cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng tại sao thấy quen mắt thì đã thấy Bé ngoan bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt.
Tống Sơ Cửu lập tức trấn an nó: “Bé ngoan, em sao thế?”
Trong chốc lát, Tống Sơ Cửu đột nhiên hiểu ra, có thể khiến Bé ngoan xảy ra phản ứng như vậy chỉ có thể là kẻ đã ngược đãi nó. Khó trách cô cảm thấy chiếc xe nhìn quen mắt, rõ ràng đã nhìn thấy cảnh tượng trong ghi chép trên đồng xu. Liếc mắt nhìn lại bảng số xe, số đuôi quả nhiên là 789.
Thế này là không sai rồi.
Tống Sơ Cửu vừa im lặng tiếp tục bước đi vừa an ủi Bé ngoan: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em nữa.”
Giang Bách Xuyên sắp tức chết rồi, anh nhìn thấy cái gì kia? Tài xế gây ra tai nạn! Cái gã gây tai nạn tông chết anh lại còn cán chèn thi thể của anh! Kẻ cầm đầu hại anh đau khổ vuột mất di sản!
Mấy ngày nay anh được yêu quái nhỏ dỗ vui vẻ đến mức quên cả trời đất, sắp quên mất ngọn nguồn sự việc này. Bây giờ nhìn thấy kẻ gây tai nạn, anh lập tức nhớ đến di sản kia của mình, đau lòng tới độ hít thở thôi cũng đau!
Nhưng anh lại không làm cái gì được, trơ mắt nhìn kẻ cầm đầu tiến vào khu dân cư, yêu quái nhỏ còn dịu dàng dỗ anh: “Đừng sợ.”
Anh không sợ, anh sợ cái què gì chứ! Bây giờ anh chỉ muốn đánh tên khốn kiếp kia một trận hả giận! Không, đánh mười trận cũng không vơi được nỗi hận của anh!
Đương nhiên Tống Sơ Cửu không biết người kia còn là hung thủ tông chết Giang Bách Xuyên, cô còn tưởng rằng bởi vì Bé ngoan nhìn thấy kẻ ngược đãi nó nên mới kích động như thế. Vì không để đánh cỏ động rắn, cô lặng lẽ ghi nhớ bảng số xe của đối phương, dẫn theo Bé ngoan trở về.
Ngược đãi động vật sẽ không bị xử phạt hình sự, nếu là thú cưng của người khác còn có thể phạt gã bồi thường. Nhưng nếu động vật bị ngược đãi chính là thú cưng của chính gã thì không sao hết. Cho dù Tống Sơ Cửu đi báo án cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến gã, cùng lắm gã bị giáo dục về mặt đạo đức một chút thôi.
Thế thì không được, Bé ngoan cũng là một sinh mệnh, bị gã ngược đãi thê thảm như vậy, cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua cho gã thì lợi cho gã quá rồi. Nên cô định điều tra thêm về người này, xem thử có tội ác gì khác hay không.
Cô cảm thấy loại người tâm lý biến thái này sẽ không chỉ phát tiết lên động vật nhỏ, có lẽ còn từng làm chuyện khác không chừng.
Lần này, cô không định dẫn theo Bé ngoan, cô sợ Bé ngoan gặp lại người kia sẽ sợ hãi không chịu nổi, đâm sâu vào nỗi sợ trong lòng nó.
Cô đổ ra nhiều đồ ăn vặt cho Bé ngoan, gọt hoa quả, còn đổ nước trái cây, đặt trên mặt bàn cho nó.
“Bé ngoan, em ở nhà tự chơi một lát, chị đi tìm cái kẻ bại hoại kia báo thù cho em. Không phải sợ ở một mình, chị sẽ nhanh chóng quay về.”
Báo thù? Anh cũng phải đi! Anh muốn tận mắt nhìn thấy kẻ cầm đầu hại anh không thể kế thừa di sản kia, kết cục thê thảm cỡ nào!
Nó vươn cái chân nhỏ ra, mắt mèo xinh đẹp trở mắt nhìn theo Tống Sơ Cửu, nhưng Tống Sơ Cửu không để ý suy nghĩ ý của anh, chỉ cho rằng anh không nỡ xa mình. Nhưng nhớ đến sự sợ hãi của Bé ngoan khi đối mặt người kia, bây giờ quả thật cô không yên lòng để nó đi theo. Ngẫm nghĩ, Tống Sơ Cửu tiến vào phòng ngủ lấy ra một sợi dây chuyền hồng ngọc. Đây là dây chuyền cô mua trước đây, nhưng chưa từng đeo bởi vì ngại nặng.
Hồng ngọc hình giọt nước to khủng, quanh viền dùng trang sức bạc bọc lại, bên trên khảm viên kim cương be bé, vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy.
Quả nhiên Bé ngoan lập tức yêu thích, ôm không buông tay.
Giang Bách Xuyên vui sướng muốn lăn qua lăn lại, mẹ ơi, hồng ngọc đẹp quá! Yêu quái nhỏ, cô đúng là một yêu quái tốt khéo hiểu lòng người!
------oOo------