Hướng Đông Lưu

Hướng Đông Lưu - Chương 32: Quyển 1 - Chương 31




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 31

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Bất ngờ hay tin Hoàng hậu đang chọn đối tượng đại hôn, Chung Ly Sóc có phần không kịp trở tay.



Một mặt nghĩ đến lời của Đại Ty Mệnh, nếu có tâm thì nối lại nhân duyên cũng không khó.



Một mặt lại nghĩ, giữa Hoàng hậu và nàng cách nhau một con đường dài rộng thênh thang, muốn tạo nên duyên số cũng không phải việc đơn giản.



Chung Ly Sóc nhất thời thấp thỏm, bất an, đến cuối cùng cũng không biết mình và trưởng tỷ đã nói những gì.



Đợi đến khi đưa trưởng tỷ về rồi, nàng mới u sầu, mất mát thả người xuống ghế.



Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.



Anh hùng như Hoàng hậu, nên cầu kiểu gì đây?

Huống hồ, ngay cả theo đuổi người ta thế nào, Chung Ly Sóc cũng không biết.



Tại thời khắc quan trọng này, nàng vậy mà lại cảm thấy một chút biết ơn với lời chỉ hôn của Thứ Đế, ít nhất cũng có thể khiến nàng cùng Hoàng hậu có một đoạn nhân duyên.



Nhưng dù thế, nàng vẫn chưa bày tỏ tâm ý với Hoàng hậu.



Nàng là người nhát như thỏ đế vậy sao? Giờ lại còn mơ tưởng viển vông có thể được Hoàng hậu ưu ái?

Bất luận thế nào, tình cảm của nàng dành cho Hoàng hậu là không sai.



Nếu thật sự có cơ hội, nàng nhất định phải bộc bạch từng câu từng chữ.



Niềm cảm kích và kính mến, nàng đã sớm nói với Hoàng hậu trăm triệu lần vào kiếp trước, duy chỉ có tình cảm thật sự là bị nàng e lệ giấu đi.



Như vậy, lần này, nhất định phải nói với Hoàng hậu, rằng mình phải lòng nàng.



Nàng cũng là một trong số những người theo đuổi của Hoàng hậu.





Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.



Bất luận có thành công hay không, chỉ cần cố gắng hết mình là được.



Tự khích lệ bản thân một phen như vậy, Chung Ly Sóc mới quay vào gian trong, an ổn thiếp đi.



Chạng vạng hôm sau, Lâm Mộng Điệp thật sự ôm khúc phổ xích bát chờ Chung Ly Sóc ngay tại Hoằng Văn Quán.



Vừa thấy người, Lâm tiên sinh đã cười tủm tỉm nói: "Đây chính là khúc phổ, đêm qua vừa chép cho ngươi."

Chung Ly Sóc mừng rỡ, nhận lấy khúc phổ rồi cung kính thi lễ: "Đa tạ tiên sinh." Nói đoạn, nàng lại giao những khúc phổ vừa viết xong hôm qua cho Lâm Mộng Điệp, nói: "Đã được một khúc phổ từ tiên sinh, học sinh cũng có một khúc phổ hồi báo."

Chung Ly Sóc cười đưa đến tay Lâm Mộng Điệp.



Lâm Mộng Điệp vui vẻ mở ra: "Đây là khúc phổ của ai?" Vừa hỏi, nhìn đến nét chữ quen thuộc bên trong, hắn lập tức chuyển sang kinh ngạc cảm thán: "Đây là khúc phổ của Chiêu Minh Thái tử.



Sao trước giờ chưa gặp qua? Khúc này..." Lâm Mộng Điệp lẩm nhẩm mấy câu, lại mừng rỡ khen: "Khúc này...!quả thật là khúc của Chiêu Minh Thái tử."

"Chiêu Minh Thái tử vẫn còn khúc không được lưu truyền hậu thế ư? Đây chắc chắn là do đích thân Chiêu Minh Thái tử viết ra." Lâm Mộng Điệp khép khúc phổ lại, rồi nói với Chung Ly Sóc: "Khúc phổ này ngươi từ đâu mà có? Không được.



Thứ này quá quý trọng.



Ta không thể nhận."

"Đây là học sinh tình cờ mua được trên đường phố ở Lan Châu, nghe nói là cung nhân đào vong đến Lan Châu lấy từ thư phòng Chiêu Đế.



Rất nhiều khúc phổ đã bị hủy hoại, chỉ còn lại mỗi bản này." Chung Ly Sóc nhìn xấp khúc phổ trong tay Lâm Mộng Điệp, nhớ đến dấu vết do mình cố ý hắt nước trà lên hôm qua, thầm nghĩ người thật thà như Lâm Mộng Điệp hẳn là không nhìn ra vấn đề.



"Thứ này quả thật quý giá, học sinh đương nhiên phải giữ lại." Chung Ly Sóc nghĩ, đó là khúc mà nàng cảm thấy hay nhất, chỉ là chần chừ mãi không muốn viết xong mà thôi.



Khúc ấy là nỗi tưởng niệm sâu sắc hiến cho mẫu thân của nàng.



"Nhưng nếu tiên sinh muốn, ta tặng cho tiên sinh cũng không thành vấn đề."

Những lời chân thành của thiếu niên khiến Lâm Mộng Điệp nghe mà vô cùng cảm động.



Hắn suy tư một lúc, lại nói: "Thế này đi.



Nếu là ngươi mua được thì đó chính là duyên phận của ngươi.



Ta bèn chịu thơm lây, mượn khúc phổ này mấy hôm, sao chép một bản lại trả cho ngươi.



Thế nào?"

"Nếu tiên sinh đã nói thế, vậy cứ để tiên sinh xử lý." Chung Ly Sóc đáp, lại nghe Lâm Mộng Điệp hỏi: "Khúc này, sao lại không có tên?"

Lòng Chung Ly Sóc đánh thịch một tiếng, ấy vậy mà lại quên đặt tên.



Nàng ngẫm nghĩ, rồi đành phải ra mòi bình thản mà đáp: "Khi được đến nó, ta cũng từng tò mò khúc này tên gì.



Sau này thổi mấy bận, lại cảm thấy không đặt tên thì tốt hơn."

"Khúc vô danh, người nghe khúc nghe ra được điều gì thì đó chính là khúc ấy." Chung Ly Sóc nghĩ, nàng hoài niệm mẫu thân, nhưng người khác nghe ra có thể là gia quốc, quê hương, tình cảm.



Nếu đã vậy, thôi cứ đừng nói toạc ra, người nghe khúc nghĩ sao cũng được.



"Khúc vô danh." Lâm Mộng Điệp lật đến phần lạc khoản cuối khúc phổ, chính là mùa hè năm Nguyên Cùng thứ ba.



Nghĩ chắc Chiêu Minh đã viết ra khúc này vào lúc mất nước.



Vì sao mất nước mà lại có nỗi tưởng niệm trong trẻo đến vậy? Như thể...!đang kể với ai đó rằng mình vẫn mạnh khỏe?

Khúc này cũng có hiệu quả kì diệu tương tự hỉ nhạc của Thái Nhất Môn.



Là những lời an ủi, bộc bạch của người sắp chết dành cho người ở lại.



Lâm Mộng Điệp đọc khúc phổ, lòng nhẩm làn điệu tràn ngập nhiệt tình kia, không khỏi nghĩ cả đời Thái tử từng viết bảy tám khúc, có về thần linh, về bá tánh, lại không một khúc nào liên quan đến những người thân cận.



Khúc này, liệu có phải là dành cho người thân? Năm Nguyên Cùng thứ ba, người thân của Chiêu Đế chỉ có Vân Trung Vương cùng Hoàng hậu.



Khúc này, nhất định không phải cho Vân Trung Vương.



Vậy, hẳn là viết cho thê tử.



Vì ngày đề của Chung Ly Sóc mà Lâm Mộng Điệp đã nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác, lại bắt đầu cảm thán đến tình cảm có lẽ là rất sâu nặng của Đế Hậu.



Về mặt nào đó mà nói thì Lâm Mộng Điệp cũng xem như xứng làm tri âm của Chung Ly Sóc.





Lâm Mộng Điệp ôm khúc phổ đọc rồi lại đọc, bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Công chúa vừa ghé nhà hôm qua, bèn hỏi thiếu niên trước mặt: "A Tố thân với Cảnh Minh Công chúa lắm à?"

"Hả?" Chung Ly Sóc nghi hoặc nhìn tiên sinh đứng trước mắt, không biết vấn đề này của hắn từ đâu mà ra.



Đứa bé Cảnh Ninh kia, nàng đương nhiên là thân, chỉ là hiện giờ còn chưa thân lắm.



Thấy nàng như vậy, Lâm Mộng Điệp hiểu ý thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của Chung Ly Sóc mấy cái, lại nói: "Thiếu niên lang này, cưỡi ngựa dựa cầu nghiêng, cả lầu thiên vẫy gọi." Lâm Mộng Điệp cảm thán một câu, rồi tiếp: "Khúc phổ này cho ta mượn ba ngày.



Ba ngày sau trả lại ngươi."

Nói đoạn, hai người cứ vậy mà từ biệt nhau, mỗi người một hướng.



Đợi đến khi Chung Ly Sóc trở về từ chỗ Đại Ty Mệnh thì hàng vạn ngôi nhà trong thành Nguyên Châu cũng đã sáng ánh đèn dầu.



Thiếu niên ngồi xe ngựa chạy về nhà, không ngờ giữa đường lại bị chặn.



Hóa ra là một thanh niên nhà thường dân đột nhiên phát bệnh, phải đưa đến y quán chạy chữa.



Xe ngựa trong nhà bị hỏng còn chưa kịp sửa lại, thế nên mới ra đón xe cầu cứu.



Chung Ly Sóc chẳng cần nghĩ ngợi đã mệnh A Sinh đánh xe đưa người đến y quán.



Còn nàng một thân một mình chậm rãi bước về nhà trong ánh đèn dầu sáng ngời của thành Nguyên Châu.



Đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, Chung Ly Sóc mặc đạo bào xanh lá, quấn áo khoác, ôm khúc phổ của Lâm Mộng Điệp mà đi trên đường dài, nhìn ánh đèn xôm tụ, sáng ngời mà lòng tĩnh lặng.



Rất nhiều năm về trước, nàng tựa trên gốc mai ven cung tường, nhìn vài ánh đèn leo lét sáng lên giữa thâm cung u tối, chỉ cảm thấy ấm áp lạ thường.



Lớn hơn một chút, đến Vân Châu, lần đầu tiên trong đời thấy được cả thành sáng rực, lại có cảm giác mừng rỡ như lạc vào Thần Quốc.



Đó là lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được tự do.



Sau khi trải qua nỗi bi thương thống thiết, là Vân Trung Vương đã đón nhận nàng.



Nơi đó dẫu không phải nhà, nhưng là một nơi an ổn.



Sau này quay lại Nguyên Châu, lại không còn cơ hội thấy được ánh đèn sáng ngời như vậy nữa.



Chung Ly Sóc chậm rãi bước trên đường, ngửi mùi hương thoảng đến từ muôn nẻo, một cảm giác mỹ diệu vì được sinh ra ở nhân gian bất chợt nảy sinh.



Có tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên đằng sau, chạy vượt qua nàng, rồi vòng trở lại.



Chung Ly Sóc hoàn toàn không chú ý đến, còn đang chậm rãi bước đi thì bất chợt nghe thấy một giọng nam tử vang vọng bên tai: "Tiểu đệ đệ, sao đi một mình trên đường thế? Hôm nay không ai đến đón sao?"

Chung Ly Sóc ngẩng đầu, thấy nam tử ngọc thụ lâm phong ngồi trên lưng ngựa, nhận ra đó là Dương Ngọc Đình.



Ánh mắt nàng lướt qua Dương Ngọc Nhìn, nhìn đến một người khác, chợt sững sờ ngơ ngác.



Dưới ánh đèn sáng rõ, gương mặt ấy đang nhìn nàng, trong mắt chứa đựng một chút tò mò cùng quan tâm.



Chung Ly Sóc nhìn nữ tử mặc trường bào viên lĩnh dưới đèn, nhìn ngọc quan thúc cao của nàng, nhìn hàng mi đen nhánh, ánh mắt thu thủy cùng sống mũi thanh tú, nhìn cánh môi lạnh như dao sắc của người nọ, chẳng hiểu vì sao mà mũi cay cay, nước mắt cũng dâng tràn.



Nàng nhớ rõ gương mặt này, đã khắc ghi trong linh hồn ngay từ một thoáng ngỡ ngàng trước ngôi miếu cũ năm mười sáu tuổi.




Các nàng từng cùng nhau trải qua bao nhiêu ngày đêm, từng cầm tay nhau bước trên hành lang cung dài đằng đẵng.



Mãi đến trước lúc chết, hồi tưởng lại vẫn là gương mặt nhu hòa tựa nước mùa xuân này.



Chung Ly Sóc đứng trên đường, ôm khúc phổ, ngơ ngác nhìn nữ tử trước mắt, nhất thời đã quên mất Dương Ngọc Đình bên cạnh.



Dương Ngọc Đình ngồi trên lưng ngựa gọi nàng mấy tiếng, lại quay đầu nhìn Thống lĩnh Kim Bào Vệ Tô Ngạn Khanh cùng Nữ hoàng đang đợi mình, bèn nói: "Các vị đại nhân, đứa nhỏ này là nhà Nhạc Chính Thị lang, hôm nay sợ là không ai tới đón.



Đêm hôm khuya khoắt thế này, nàng lại là một đứa trẻ, có thể để ta đưa nàng về trước được không?"

Đã vào trong thành, ám vệ đều đi theo, an nguy của Nữ hoàng cũng được bảo đảm.



Nữ hoàng gật đầu, nắm dây cương quan sát thiếu niên đứng trên đường, lại thấy người nọ đang ngơ ngác nhìn mình.



Một cảm giác quen thuộc lạ thường bất chợt dâng lên trong lòng.



Bốn mắt nhìn nhau, lại thấy được Hoàng hậu một lần nữa, Chung Ly Sóc bỗng dưng hoàn hồn, rồi ho nhẹ một tiếng, ép bản thân nhìn sang Dương Ngọc Đình đang đứng trước mặt, cười đáp: "Chào Dương Thống lĩnh."

"Đệ đứa nhỏ này, mới rồi kêu sao không lên tiếng?" Dương Ngọc Đình nhìn Chung Ly Sóc, quan tâm hỏi: "Hôm nay Hầu phủ không ai tới đón sao? Nào, lên ngựa đi, ca ca đưa đệ về."

"Còn kêu đại nhân gì chứ, sau này kêu ca ca." Dương Ngọc Đình dẫn dụ, rồi chìa tay cho Chung Ly Sóc.





Chung Ly Sóc lắc đầu, không vươn tay mà chỉ cười đáp: "Vừa rồi nghĩ chuyện ở học quán thất thần nên không nghe thấy.



Hôm nay có người đến đón ta, chỉ là trên đường đã cho người cần dùng gấp mượn xe ngựa, vậy là đành phải cuốc bộ về.



Từ chỗ này đến nhà ta không quá xa, thôi không phiền toái Dương đại nhân." Nàng biết tâm tư Dương Ngọc Đình, mới không gọi hắn là ca ca đâu.



Chung Ly Sóc thong thả đáp lời Dương Ngọc Đình xong lại gấp rút chuyển mắt sang Huyên Cảnh Thần, tò mò mà dè dặt hỏi: "Hai vị đại nhân này là?"

Dương Ngọc Đình thấy nàng hỏi, bèn quay đầu trông về phía hai người đằng sau.



Hắn nhìn Tô Ngạn Khanh, giới thiệu: "Vị này chính là Tô Ngạn Khanh đại nhân của Kim Bào Vệ chúng ta."

"Còn vị này..." Dương Ngọc Đình do dự trong chốc lát, mãi vẫn không nghĩ ra được nên bịa một thân phận thế nào.



Huyên Cảnh Thần thấy thiếu niên đang nhìn mình chăm chú, trầm ngâm một lúc rồi chủ động nói: "Vĩnh Nhạc."

"Đúng vậy, chính là Vĩnh Nhạc đại nhân của Kim Bào Vệ." Dương Ngọc Đình lập tức tiếp lời, cao giọng nói tỉnh rụi.



Vĩnh Nhạc...!

Chung Ly Sóc nghĩ thầm công phu chọn tên giả của Hoàng hậu cũng quá sơ sài, trực tiếp lấy tự làm tên.



Tuy rất ít người biết tự của nàng nhưng vậy cũng thật quá lộ liễu.



Song, Chung Ly Sóc vẫn vui vẻ tiếp nhận.



Nàng khom người, thi lễ với hai nữ tử trước mặt, nói: "Tham kiến Tô đại nhân, Vĩnh đại nhân."

Nói đoạn, thiếu niên ôm khúc phổ lại yên lặng nhìn Huyên Cảnh Thần.



Dương Ngọc Đình đứng bên cạnh ngó thiếu niên thanh thoát, mảnh khảnh, lại nói: "Xe ngựa của đệ cho người ta mượn đến khi nào mới trả? Đường này rét lạnh, ngộ ngỡ đi bên ngoài lâu quá trúng gió thì phải làm sao? Vẫn là ta đưa đệ về trước đi."

"Y quán rất gần đây, người hầu nhà ta sẽ quay lại nhanh thôi." Chung Ly Sóc trả lời.



Hai người cứ vậy mà bắt đầu đối đáp ngay bên đường.



Huyên Cảnh Thần bên cạnh cũng không xen miệng mà chỉ lẳng lặng nhìn tư thái hồi đáp nhỏ nhẹ, khiêm nhường của thiếu niên ôn nhuận, nho nhã.



Nghĩ đến cảnh tượng bao la vừa thấy được bên bờ Lương Thủy, ánh mắt nàng lại không quá có thể chuyển dời.



Tô Ngạn Khanh làm nền nhìn Dương Ngọc Đình tranh luận với cậu em vợ tương lai, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đáng yêu.



Chính vào lúc thanh niên nóng ruột vươn tay, túm lấy cổ áo Chung Ly Sóc toan kéo người lên ngựa thì Tô Ngạn Khanh mới nhìn không nổi nữa mà chuẩn bị cất tiếng khuyên giải đôi câu.



Nào ngờ còn chưa kịp mở miệng đã nghe Nữ hoàng bên cạnh dịu giọng nói: "Dương đại nhân, buông tiểu công tử ra."

Chung Ly Sóc bị túm lên lại được thả xuống mặt đất.



Thiếu niên ôm khúc phổ chỉnh trang lại quần áo, sau đó ngửa đầu miễn cưỡng nhìn Dương Ngọc Đình.



Tiểu tử ngốc này nếu có thể theo đuổi được Nhạc Chính Dĩnh thì cũng chỉ có thể là người ngốc có phúc của người ngốc.



Có tiếng vó ngựa đến gần Chung Ly Sóc.



Chính khi thiếu niên chỉnh trang lại quần áo còn bận thở dài thì bên tai đã vang lên một câu: "Lên đi.



Ta đưa ngươi có được không?"

Chung Ly Sóc bất ngờ ngẩng đầu, lại thấy nữ tử trước mắt hơi cúi người, chìa tay về phía nàng.



Đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu kia lúc này cứ yên lặng nhìn nàng như vậy, chăm chú mà khiến người ta sinh lòng hướng tới.

_____________

Thái tử: Dương Ngọc Đình, cái đồ đầu đất..