Hướng Đông Lưu

Hướng Đông Lưu - Chương 51: Quyển 2 - Chương 50




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 50

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Câu hỏi của Vân Trung Vương vừa nêu ra đã lập tức thu hút sự chú ý từ mọi người.



Lâm Mộng Điệp ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc bén của Vân Trung Vương, bình thản nói: "Vân Trung Vương hỏi vậy, phải chăng đã nghe qua khúc này?"

Đồng tử Chung Ly Mạc co rụt, căng thẳng đáp: "Ta đã nghe qua, nhưng người soạn khúc không hề lưu lại khúc phổ.



Ngươi làm sao mà biết được khúc này?" Đây là một khúc mà Chung Ly Sóc mãi phẫn không chịu phổ ra, hắn sao có thể chưa nghe?

Lâm Mộng Điệp nghe vậy chỉ cười.



Hắn nhìn mọi người chung quanh đang mong mỏi câu trả lời, rồi cao giọng nói: "Lời này của Vân Trung Vương đã khiến tại hạ có kết luận cho chuyện vốn định sẽ thương thảo với chư vị hôm nay.



Chư vị, đây là khúc phổ ta tình cờ bắt gặp.



Có lời Vân Trung Vương vừa rồi làm chứng, ta nhận định tác giả của khúc này chính là Chiêu Đế của Tiền Sở."

Hắn vừa dứt lời, cả phòng đã xôn xao bàn tán.



Tất thảy những người đang ngồi đây, không một ai mà không biết rõ Chiêu Đế.



Bởi tài hoa về xích bát của Chiêu Đế mà rất nhiều người đều đã từng nghe qua khúc của nàng.



Đám người bọn họ cũng không thích gọi Kiến Lộc công tử là Chiêu Đế mà càng thích xưng nàng Chiêu Minh Thái tử hơn.



Bởi khi Chung Ly Sóc nổi danh ở Nguyên Châu, chính là khoảng thời gian nàng làm Thái tử kia.



"Chiêu Minh Thái tử còn có khúc lưu truyền thế gian?"

"Khúc này tên là gì? Ngươi lấy khúc phổ từ đâu ra?"

Bọn họ ồ ạt quăng cho Lâm Mộng Điệp vô số vấn đề.



Chung Ly Sóc ngồi giữa đám đông, thấy những đại sư mà mình từng yêu thích lại để ý mình như vậy, lòng thầm cảm thán vô vàn.





Không ngờ nàng vẫn có thứ khiến người ta khắc sâu ấn tượng.



Quyết định phổ khúc này ra xem như đúng rồi.



Chung Ly Sóc nghĩ vậy, nhưng Chung Ly Mạc lại cảm thấy đầu óc như chợt nổ tung: "Ngươi gặp qua nguyên phổ, vậy có biết khúc này được phổ khi nào không?" Hắn nhìn Lâm Mộng Điệp trên đài, lại hỏi.



Lâm Mộng Điệp ngẩng đầu, cười đáp: "Là viết vào năm Nguyên Cùng thứ ba.



Chư vị cũng nghe qua rồi đấy, đây là một khúc chứa chan nỗi nhung nhớ, dặn dò.



Nghĩ chắc là Chiêu Đế viết cho Khánh Hoàng."

Lâm Mộng Điệp vừa dứt lời, mọi người đang ngồi chung quanh đồng loạt vỡ lẽ.



Người soạn khúc là Chung Ly Sóc mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy dở khóc dở cười.



Khúc này, là nàng viết cho người mẹ bị Thứ Đế nhốt trong lãnh cung kia, cớ gì mà mỗi lần thổi ra, người nghe toàn liên tưởng đến những đối tượng khác?

Thôi thôi, chỉ cần nàng biết rõ khúc này thật sự dành cho ai là được rồi.



Đúng lúc này, Vân Trung Vương Chung Ly Mạc lại lên tiếng phủ nhận phỏng đoán của Lâm Mộng Điệp: "Lâm tiên sinh đoán sai rồi.



Khúc phổ ước chừng là hoàn thành vào năm Nguyên Cùng thứ ba, nhưng từ mười hai năm trước thì khúc đã được viết xong hơn nửa.



Khúc này, là Chiêu Đế viết cho mẹ ruột."

Mọi người trố mắt nhìn nhau.





Chung Ly Mạc liếc bọn họ, lại hùng hồn kết luận: "Đây là khúc hiến cho Thứ Đế."

Chung Ly Sóc lần này là thật sự cạn lời.



Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của Vân Trung Vương, lòng cảm thán vô vàn.



Một mặt nghĩ tiểu tử này ấy vậy mà vẫn còn nhớ rỡ những chuyện có liên quan đến nàng, một mặt nhớ đến bí mật thân thế của bản thân, lại có cảm giác hoang đường.



Đây thật sự là khúc viết cho mẫu thân, cũng là khúc hiến cho Hoàng đế.



Chẳng qua, Hoàng đế này không phải Hoàng đế kia.



Chung Ly Sóc thở ra một hơi dài thườn thượt, nhìn Lâm Mộng Điệp đang bị mọi người vây quanh tra hỏi, nghĩ thầm Lâm Mộng Điệp suy tính cũng thật chu đáo.



Xem tình hình này, nếu đám đông biết nguyên phổ ở chỗ nàng, không dây dưa một thời gian e là sẽ không bỏ qua.



Lâm Mộng Điệp là người diễn tấu cuối cùng, sau đó mọi người liền vây quanh hắn đòi xem nguyên phổ.



Nguyên phổ không ở chỗ Lâm Mộng Điệp, hắn đã chuẩn bị từ trước, miệng ngậm rất chặt, chỉ mang bản chép lại ra mà đồng ý cho mọi người sao về.



Trong số những người ở đây, kẻ muốn nguyên phổ nhất chính là Chung Ly Mạc.



Hắn không để lộ điều đó trong yến hội mà phân phó người hầu, đợi đến khi Hội Phi Lộ kết thúc lại viết bái thiếp đích thân đến cửa gặp Lâm Mộng Điệp.



Đương nhiên, tất cả những điều đó đều không liên quan đến Chung Ly Sóc.



Khi mọi người còn đương sôi nổi thảo luận, nàng thấy không còn khúc nào để nghe nữa đã dắt Tô Hợp chuồn khỏi Xuân Phong Nhất Độ Lâu.



Bên ngoài ánh nắng sáng rọi, thiếu niên áo xanh cứ thế mà dắt tay Thế tử, dẫn hắn đến con đường phồn hoa nhất trong thành Nguyên Châu.



Một đường dạo bước, tiếng người náo nhiệt.



Chung Ly Sóc nắm tay Tô Hợp, đưa hắn đi xem hết các ngã đường lớn nhỏ ở Nguyên Châu.



Đi ngang một quán nhỏ bán đường nhân, Chung Ly Sóc còn cười tủm tỉm mua cho Tô Hợp một que dưới cái nhìn căm tức của Lam Đan.



Nàng dẫn Tô Hợp vào cửa hàng điểm tâm, mua một ít món ăn ngon, cầm trong tay tiếp tục thảnh thơi tiến về phía trước.



Bước ngang một ngã rẽ, tiếng hoan hô vang lên giữa đám đông tấp nập nơi đó khiến Tô Hợp chú ý.



Tô Hợp vươn tay, kéo kéo vạt áo Chung Ly Sóc, một tay cầm đường nhân, một tay trỏ về phía đó, hỏi: "A Tố, đó là cái gì?"

Chung Ly Sóc ngẩng đầu, đứng giữa đám đông nhìn đến cờ màu treo trên cao, bèn đáp: "Đó là gánh hát dân gian biểu diễn vu hí.



Thế tử muốn qua xem sao?"



"Ừm." Tô Hợp gật đầu: "Muốn đi."

Vì thế, Chung Ly Sóc vươn tay, dắt hắn bước qua.



Sở quốc trọng vu, ngay cả gánh hát dân gian cũng ngập tràn sắc thái truyền kỳ.



Một đám người Ba Đồ Nhĩ chen chúc giữa đám đông, tạo ra một con đường.



Chung Ly Sóc dắt Tô Hợp tiến lên phía trước, cuối cùng cũng thấy được những kép đào đang biểu diễn vu hí giữa đám đông vây quanh.



Bọn họ đều vẽ trang dung rất cầu kì, đầu cắm lông chim, thân mặc áo trắng, cật lực bắt chước kiểu vu hí do các Thái Nhất đạo nhân biểu diễn.



Chung Ly Sóc xem đại khái, thấy trong tiếng chiêng trống, thiếu niên đầu cắm lông chim trắng, thân mặc áo rực rỡ đang cầu nguyện với sứ giả của thần thân áo trắng, mặt tô đậm.




Chỉ thoáng chốc nàng đã nhận ra vở vu hí này là diễn màn gì.



Nàng cúi mắt, nói với Tô Hợp đang tràn ngập tò mò rằng: "Đây là đang diễn vu hí về Thủy Đế của Sở quốc.



Ngươi xem, thiếu niên mặc đồ sặc sỡ kia chính là Thủy Đế.



Người áo trắng là Đông Hoàng.



Hoàng đế cầu nguyện Đông Hoàng phù hộ, Đông Hoàng liền ban vương miện cho nàng."

Chung Ly Sóc vừa dứt lời, người áo trắng đã đội chiếc mão có khắc chữ Vương lên đầu thiếu niên mặc áo sặc sỡ.



Thiếu niên nâng tay áo lau một cái, gương mặt vốn dĩ quá mức âm nhu thoáng chốc đã biến thành tướng mạo đế vương uy nghiêm lộng lẫy.



Trong đám đông vang lên một tiếng "Hay".



Chung Ly Sóc cũng vỗ tay theo, lại nghe Tô Hợp hỏi: "Sao hắn lại đổi sắc mặt vậy?"

"Đây là ảo thuật, một tiểu xảo." Chung Ly Sóc quay đầu đáp một câu, sau đó tiếp tục xem thiếu niên đóng vai Hoàng đế giữa sân biểu diễn.



Chư vương thân mặc y phục rực rỡ lúc này ồ ạt hiện thân.



Hoàng đế đánh bại từng người, thống nhất Cửu Châu.



Sau đó, có người đóng vai ác lang nhảy ra từ đám đông, xoay chung quanh Hoàng đế mà làm những động tác hung ác, mắt long sòng sọc, ý đồ hiểm độc.



Chung Ly Sóc cúi đầu, liếc nhìn Tô Hợp đang xem diễn ngon lành, châm chước xem nên giải thích với hắn về những người này như thế nào.



Người bọn họ đang vào vai chính là Man tộc xâm lấn Sở quốc.



Tô Hợp xem diễn, rồi hỏi một câu trong tiếng reo hò của mọi người: "A Tố, mấy người này cũng là kẻ xấu sao?"

Chung Ly Sóc gật đầu, giải thích: "Phải.



Đó chính là đời sau của chư vương.



Bọn họ muốn làm hại Hoàng đế."

"Vậy Hoàng đế nguy hiểm quá rồi." Tô Hợp đáp.




Chợt, một nữ tử thân mặc áo giáp, vẽ trang dung cầu kì cầm thương bước đến, một thương đẩy ra đám ác lang.



Nàng sóng vai cùng Hoàng đế, trục xuất bầy sói.



Hoàng đế ban cho nữ tử ngọc bài có khắc chữ "Tướng", cho nàng địa vị cao.



Cảnh này trước giờ chưa từng xuất hiện trong vở diễn vu hí về Thủy Đế.



Nội dung mới mẻ, độc đáo khiến bá tánh trầm trồ ủng hộ.



Tiếng hoan hô ấy lên đến đỉnh điểm khi Hoàng đế nắm tay nữ tử, bước đến trước mặt thiếu niên đóng vai Đông Hoàng.



Dưới sự chứng kiến của Đông Hoàng, Hoàng đế và nữ tử thành thân.



Những người vây xem ai ai cũng phấn chấn, sôi trào, chỉ có Chung Ly Sóc chau mày thật chặt.



Nàng nắm tay Tô Hợp, nhìn Hoàng đế thay Tướng quân gỡ xuống ngọc bài tượng trưng cho thân phận, sau đó ban Hậu vị.





Rồi, trong nháy mắt trao đổi thẻ bài, Tướng quân đột nhiên lấy ra một lưỡi dao sắc, đâm thẳng về phía Hoàng đế.




Đồng tử Chung Ly Sóc co rụt.



Trong tiếng trầm trồ của khán giả, nàng thấy Tướng quân khom người nhặt vương miện của Hoàng đế mang lên đỉnh đầu.



Một tiếng trống vang, Đông Hoàng lại xuất hiện lần nữa, chỉ nhìn Tướng quân đội vương miện mà lắc đầu thở dài, sau đó bước lên thang mây quay về Thần Quốc.



Từ đó, Tướng quân trở thành tân vương của Cửu Châu.



Vở diễn này đến đoạn sau đã không còn một tiếng reo hò nào nữa.



Nó đánh nát hết tất thảy những sự lãng mạn và trọn vẹn mà mọi người chờ mong.



Tô Hợp còn rất tiếc nuối mà nói với Chung Ly Sóc: "Sao Tướng quân lại giết Hoàng đế chứ?"

Một câu thuận miệng này của hắn khiến Chung Ly Sóc rúng động cả người.



Nàng cụp mắt, nhìn Tô Hợp đứng cạnh bên, nói: "Đây là do gánh hát diễn bậy.



Thế tử, ta thấy những người này không có ý tốt, chốc nữa Thế tử có thể giúp ta một việc được không? Giúp ta bắt hết những người này giao cho tỷ tỷ của ta tra hỏi một phen?"

Tô Hợp rất nghe lời Chung Ly Sóc, lập tức gật đầu, ứng tiếng: "Được."

Sau khi các bá tánh giải tán, Chung Ly Sóc cau mày bước đến nơi những thành viên gánh hát đang thu dọn đồ đạc, đánh tiếng hỏi: "Xin hỏi bầu gánh từ đâu đến?"

"Uyển Châu.



Sao vậy? Tiểu công tử muốn mời chúng ta về nhà diễn à?" Bầu gánh trung niên hỏi, rồi nhìn tiểu công tử trước mắt với vẻ nghi hoặc.



Chung Ly Sóc gật đầu: "Ta đúng là có ý đó." Nói đoạn, nàng nhìn về phía Tô Hợp, cất lời: "Thế tử, phiền ngươi dẫn người theo ta đến phủ Trấn Bắc Hầu một chuyến."

Tô Hợp gật đầu, ra lệnh một tiếng.



Bảy tám vị Ba Đồ Nhĩ đi theo sau Lam Đan lập tức bước lên, trói chặt đám người trong gánh hát.



"Đánh người rồi, đánh người rồi.



Công tử nhà đại gia kiếm chuyện kìa!" Bầu gánh kêu la, lại bị Ba Đồ Nhĩ bịt miệng.



Chung Ly Sóc lạnh mặt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà nắm tay Tô Hợp đi hướng phủ Trấn Bắc Hầu.



Vừa bước vào cửa, các người hầu đã lập tức chạy vào thông báo.



Đã lâu không gặp Chung Ly Sóc, vợ chồng Trấn Bắc Hầu vồn vã đón chào, vừa gặp đã vui vẻ ra mặt.



Nhìn đến Tiểu Thế tử bên cạnh, Trấn Bắc Hầu tuy cảm thấy kinh ngạc song vẫn hành lễ rất nhanh chóng.



Nhưng khi ánh mắt dừng tại mấy người Ba Đồ Nhĩ đi sau Thế tử, ông ta lại sửng sốt.



"A Tố, con đây là..." Trấn Bắc Hầu thấy đám người gánh hát bị Ba Đồ Nhĩ trói gô, kinh ngạc nhìn về phía Chung Ly Sóc.



Chung Ly Sóc vô cùng trấn định, chỉ nói: "Hôm nay con và Thế tử cùng về phủ chính là có chuyện quan trọng muốn nói với phụ thân.



Phụ thân, chuyện liên quan đến bệ hạ, kính xin hãy vào nhà nói."

Sự bình tĩnh lộ rõ trên gương mặt non nớt của thiếu niên khiến Trấn Bắc Hầu tin phục.



Ông ta gật đầu, rồi cũng chau chặt mày như Chung Ly Sóc, cất lời: "Vậy vào phòng nói."

_____________

Chương này chú ý: Trần là Hoàng đế, Yên cũng là Hoàng đế, nhưng là Hoàng đế "khác"..