Hướng Đông Lưu

Hướng Đông Lưu - Chương 58: Quyển 2 - Chương 57




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 57

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Nơi này u tĩnh, chỉ có những ánh đèn bên bờ sông hắt lên mặt nạ Chung Ly Sóc.



Chung Ly Mạc nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt như thất thần, ngay cả chiếc bút trong tay đánh rơi tự bao giờ cũng chẳng màng bận tâm.



Chung Ly Sóc thấy hắn đờ đẫn như vậy, thở dài một tiếng, rồi đón lấy chiếc hà đăng của Chung Ly Mạc, đẩy ra giữa sông cùng chiếc trên tay mình.



Ánh đèn sáng chói lênh đênh giữa làn nước, theo dòng chảy hướng đông bay đến phương xa.



Những chiếc hà đăng trôi nổi trên sông tụ thành một dải đèn to lớn, trải khắp Lương Thủy.



Chung Ly Sóc làm xong đâu đấy, tay vừa rút lên khỏi làn nước đã bị đôi bàn tay thon dài, mạnh mẽ của thanh niên nắm chặt.



Nàng quay đầu, nhìn về phía Chung Ly Mạc đối diện, đón nhận ánh mắt khó tin từ hắn.



“Sóc?”

Chung Ly Sóc nhìn Tô Hợp với vẻ mặt nghi hoặc đang ngồi xổm bên cạnh hai người, lòng thầm thở dài một tiếng, không đáp lời Chung Ly Mạc.



Nhưng thanh niên đang nắm lấy tay nàng lại hỏi lần nữa: “Sóc? Là Sóc sao?”

Chung Ly Sóc nhìn người đối diện, lại nhìn Tô Hợp bên cạnh, cuối cùng đành cất tiếng nói: “Thế tử có thể bước qua kia vài chục bước được không? Ta có đôi lời muốn nói với Vân Trung Vương.”

Tô Hợp ngoan ngoãn gật đầu, cùng các thị vệ chung quanh lui ra sau, mãi đến khi không nghe được tiếng bọn họ nữa mới thôi.



Bờ sông im ắng, chỉ còn hai tỷ đệ Chung Ly Sóc.





Chung Ly Sóc đẩy bàn tay nắm chặt của Chung Ly Mạc, nhìn hắn rồi nói: “Tam Mộc, là ta.”

Trong lòng Chung Ly Mạc rung chuyển.



Hắn vội vươn tay, một lần nữa nắm lấy Chung Ly Sóc, gấp gáp nói: “Thật là tỷ sao? Ta… Sóc… Tỷ từ đâu đến? Là trở về thăm ta đúng không?”

“Đúng rồi, Tố công tử rất giống với tỷ, nàng lại ốm yếu bệnh tật, hôm nay còn là Trung Nguyên, linh hồn tỷ có thể nhập vào người nàng, vậy là ta nhìn thấy được.” Trong đầu Chung Ly Mạc nhét đầy những chuyện thần thoại, truyền kỳ của Sở quốc.



Hắn nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Chung Ly Sóc, lại kích động nói: “Sóc, tỷ có thể gỡ mặt nạ để ta nhìn được không? Hôm nay tỷ theo gió đến đây là muốn nói gì với ta? Ta nói tỷ nghe, gần đây ta tìm được đồ tỷ để lại rồi, tối nay là có thể nhận hương khói.”

“Tỷ có thể ở lại bao lâu? Có nhìn đến phụ thân, mẫu thân không? Bọn họ thế nào, sống có tốt không?”

Chung Ly Sóc vừa nghe đã biết Chung Ly Mạc đây là tưởng nhầm nàng thừa dịp Tết Trung Nguyên mà quay về nhập vào Nhạc Chính Tố để gặp hắn.



Nàng vươn tay đẩy đẩy Chung Ly Mạc, hòng làm hắn buông tay, nhưng thật sự là đẩy cũng như không, cuối cùng đành phải cam chịu nói: “Tam Mộc, đệ buông ta ra trước đã.”

“À à à à…” Chung Ly Mạc luôn miệng ứng tiếng, song tay vẫn chẳng thấy nới ra.



Chung Ly Sóc hết cách, đành phải nói với hắn rằng: “Ta không phải hôm nay mới trở về.



Tam Mộc, đệ có nhớ câu chuyện hoàn hồn trong “Thái Nhất Quyển Kỉ” không?”

Chung Ly Mạc ngây người, nhìn Chung Ly Sóc, lại nghe đối phương nói: “Trong “Thái Nhất Quyển Kỉ” có một câu chuyện nhỏ, kể về con trai của một nhà hậu đức họ Văn Nhân ở Uyển Châu.



Vì trong nhà làm nhiều việc thiện nên sau khi uổng mạng, hắn nhận được ơn trạch từ Đông Hoàng, không về Quy Khư mà trực tiếp hoàn hồn vào một nữ tử ốm yếu cùng tuổi khác.”



“Mà ta hiện tại, chính là tình huống như vậy.”

“Ta không phải nhập vào Nhạc Chính Tố.



Ta hiện giờ chính là Nhạc Chính Tố.”

Chung Ly Mạc lại ngơ ngác, nhìn hoàng tỷ sống sờ sờ trước mắt, miệng há hốc một câu cũng không thốt nên lời.



“Đệ đừng sợ, ta không phải quỷ hồn.



Tam Mộc, ta còn sống.” Chung Ly Sóc nhìn Chung Ly Mạc, lại nói rõ ràng từng câu chữ: “Ta sống lại, Tam Mộc.



Dù rằng chính ta cũng không biết đây là thế nào, nhưng hiện tại ta đang sống trong cơ thể Nhạc Chính Tố.”

Chung Ly Mạc còn đang kinh ngạc vì những thông tin trong lời Chung Ly Sóc thì đã nghe nàng nói tiếp: “Lần đầu ta và đệ gặp nhau là vào năm đệ bốn tuổi, ở hậu viện phủ Vân Trung Vương.



Đệ còn nhớ năm đệ tám tuổi, chúng ta cùng phụ thân đệ đến Nam Cương săn thú, kết quả đệ ham chơi, cưỡi ngựa chạy vụt vào rừng rậm Nam Cương không? Ta đuổi theo, cuối cùng ngựa bị kinh hoảng chạy mất, đệ lại đi không nổi, là ta cõng đệ từ trong rừng ra.”

Hắn nhớ.




Hắn đương nhiên vẫn nhớ.



Nhớ nỗi sợ hãi trong rừng sâu tăm tối, cũng nhớ rõ bờ vai gầy gò nhưng đủ vững chắc cõng hắn trên lưng.



Thế nên từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn lựa chọn tin tưởng vị đường tỷ ngày càng trở nên gầy yếu hơn cả mình này.



Lệ trào khỏi hốc mắt.



Khi Chung Ly Sóc còn đang mải suy nghĩ nên làm sao để Chung Ly Mạc tiếp nhận sự thật hoang đường đến vô cùng này thì nàng đã bị người ôm chặt.



Thanh niên kéo nàng vào vòm ngực vững chắc của mình.



Chung Ly Sóc cứng đờ cả người, lại nghe bên tai vang tiếng nức nở không thể kiềm chế của Chung Ly Mạc.



Chung Ly Mạc ôm chặt nàng trong lòng, sướt mướt khóc òa: “Sóc… Tỷ… A tỷ…”

Hắn khóc thương tâm đến thế, như thể vừa mất đi bảo vật quý giá nhất trên đời.



Khi cha mẹ hy sinh trong chiến loạn Vân Châu, hắn mới chỉ mười hai tuổi.





Là Chung Ly Sóc ôm hắn nói sau này chỉ còn hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau.



Nhưng năm hắn mười sáu, Chung Ly Sóc cũng đi.



Hắn mất người thân cuối cùng.



Chung Ly Mạc từng cho rằng trên đời này, ngoại trừ Huyên Cảnh An ra, hắn đã không còn người nào thân thiết nữa.



Nhưng chẳng ngờ đến năm hai mươi tuổi, Chung Ly Sóc lại một lần nữa đứng trước mặt hắn, nói nàng đã trở lại.



Trên đời này, vẫn còn bọn họ nương tựa lẫn nhau.



Nếu là người khác, có lẽ hắn đã không tin.



Nhưng đây là Chung Ly Sóc, hắn liền không phải hoài nghi.



Đó là tỷ tỷ của hắn, tỷ tỷ che chở hắn lớn lên, Chung Ly Mạc sao có thể nhận sai?

Sự kích động khi mất rồi lại tìm thấy khiến đầu óc Chung Ly Mạc trở nên mụ mị.



Hắn ôm Chung Ly Sóc khóc đến tối mịt trời đất.



Chung Ly Sóc biết, đứa nhỏ này từ bé đã hay khóc.



Chính vì hay khóc nên bộ dáng xinh xắn kia lại càng giống một bé gái, khiến người ta trìu mến.



Tiếng khóc ấy làm nàng rung động, suýt chút nữa cũng rơi lệ theo.



Nhưng những vui buồn tan hợp này, nàng đã sớm nếm trải quá nhiều, giờ muốn khóc lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.



Thế nên, nàng ôm Chung Ly Mạc, xem hắn như một đứa trẻ trạc tuổi Tô Hợp, vỗ nhẹ lưng hắn mà dỗ dành hệt như khi bé: “Đừng khóc… Ta không phải… không phải vẫn còn đây sao?”

Nàng nhìn dòng sông thả đầy hà đăng, nghe tiếng khóc rấm rứt của thanh niên, ngỡ như mình quay lại khoảng thời gian vô ưu vô lự nhất ở Vân Châu năm ấy.



Thì ra, ngoại trừ Hoàng hậu, trong lòng nàng cũng nhớ nhung đứa nhỏ này.



Nếu không thì giờ, khi bộc bạch với hắn, sao lại cảm thấy vui mừng đến thế?

Dù gì đây cũng là người thân thiết nhất với nàng trên đời, ngoài Hoàng hậu.



Gió sông lướt qua, mang tiếng khóc của Chung Ly Mạc đi xa dần.



Chung Ly Mạc buông đường tỷ, lại gỡ mặt nạ, giơ tay lau khô nước mắt trên mặt, rưng rưng cười nói: “A tỷ, ta thật sự rất vui.”


“Tỷ gỡ mặt nạ xuống, để ta nhìn tỷ có được không?”

Hắn nài nỉ.



Gương mặt vương đầy nước mắt thoạt trông thê thảm vô cùng.



Chung Ly Sóc làm theo lời hắn, tháo chiếc mặt nạ xuống.



Một gương mặt vẫn đặc biệt rõ ràng trong đầu Chung Ly Mạc lộ ra.



Chung Ly Mạc thấy vậy bèn cười nói: “Mới đầu ta chỉ cho rằng A Tố giống tỷ, thế nên cứ nhịn không được mà muốn trò chuyện với nàng.



Nào ngờ lại là a tỷ sống sờ sờ đứng trước mặt ta.”

“A tỷ, tỷ còn sống, ta thật sự vui quá!” Hắn nói, rồi lại dang tay định ôm Chung Ly Sóc vào lòng.



Chung Ly Sóc thấy vậy, vội đưa tay ngăn lại, nói: “Không phải còn sống, mà là sống lại.”



“Mặc kệ, nói sao thì tỷ bây giờ cũng là còn sống.” Chung Ly Mạc hạ kết luận, rồi sốt ruột hỏi: “A tỷ, tỷ sống lại như thế nào?”

“Ta cũng không biết là chuyện gì.



Sau khi thiêu Phụng Tiên Điện, ta tỉnh lại đã phát hiện mình ở trong phủ Trấn Bắc Hầu.” Chung Ly Sóc kể lại sơ lược đoạn quá khứ ly kỳ mình trải qua: “Mới đầu, ta cho rằng mình đang nằm mơ, luôn muốn ra ngoài kiểm chứng một phen.



Sau mới phát hiện, ta thật sự sống lại.”

“Ta nhớ đến câu chuyện hoàn hồn trong “Thái Nhất Quyển Kỉ”, nghĩ chắc đây là Đông Hoàng ban ơn.” Chung Ly Sóc thấy nụ cười nở rộ trên gương mặt Chung Ly Mạc, lòng cũng hết sức phấn khởi: “Nhạc Chính Tố hàng năm ốm đau trên giường, rất ít khi tỉnh táo.



Ta tỉnh dậy rồi cứ như nàng cũng sống lại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể chạy nhảy tưng bừng.



Như thể...!ta vốn nên là Nhạc Chính Tố vậy.”

Chung Ly Sóc tỉnh lại rồi cũng thấy kinh ngạc, sau đã dần dần tiếp nhận thân phận mới.



“Đây chắc chắn là do hoàng tỷ có đức nên Đông Hoàng mới ban ơn.” Chung Ly Mạc tổng kết, cuối cùng lại rưng rưng nhìn Chung Ly Sóc, ấm ức hỏi: “Hoàng tỷ, nếu tỷ còn sống, vì sao không tới tìm ta? Tỷ không tin ta sẽ tin tưởng sao? Chỉ cần tỷ nói với ta, bất luận là chuyện gì ta cũng sẽ tin.”

Chung Ly Sóc sợ nhất chính là hắn như vậy, đáng thương đến mức khiến da đầu người ta tê dại.



Nàng thở dài một tiếng, lại cất lời giải thích: “Ta tỉnh lại mới chỉ một năm thôi.



Đã nhận ơn sinh từ người thì ta phải thay Nhạc Chính Tố phụng dưỡng cha mẹ, sống cho thật tốt.



Thế nên lúc trước vẫn ở lại Lan Châu, làm sao mà đi tìm đệ?”

“Nhưng sau này không phải tỷ đã đến Nguyên Châu rồi đó ư? Sao vẫn không tới tìm ta?” Chung Ly Mạc cảm thấy rất khó chịu: “A tỷ, tỷ sống khổ quá, ta rất đau buồn.”

Đây là lời trong lòng của Chung Ly Mạc.



Lúc ở phương bắc nghe tin Chung Ly Sóc tuẫn quốc, hắn đã khóc đến khàn cả giọng.



Chung Ly Sóc dỗ dành: “Cho nên giờ có cơ hội, không phải ta đã nói với đệ rồi đó sao?”

“Tam Mộc, ta tuy còn sống, nhưng cũng chỉ có ký ức trước kia.” Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ, lại nói: “Trong lòng thế nhân, Chiêu Đế là người đã chết.



Ta hiện giờ tuy bộc bạch với đệ nhưng cũng chỉ là muốn đệ không phải đau buồn vì cái chết của ta.



Sau này, đệ vẫn xem ta như Nhạc Chính Tố của phủ Trấn Bắc Hầu thì hơn.”

“Ta hiện giờ, cũng chỉ có thể là Nhạc Chính Tố.”

Chung Ly Mạc nghe được lời ấy, sao có thể không rõ ý tứ của Chung Ly Sóc? Nước mắt hắn lập tức dâng trào, ấm ức nói: “A tỷ là không cần ta sao? Tỷ không định nhận ta à? Tỷ muốn đoạn tuyệt hết quá khứ đúng không? Tỷ không cần ta, vậy tỷ cũng không cần hoàng tẩu luôn ư?”

Chung Ly Sóc than nhẹ một tiếng, nhìn thanh niên đang thút thít trước mắt mà quát khẽ: “Tam Mộc.”

“Ta không có không cần đệ, cũng không có ý định đoạn tuyệt quá khứ.”

“Cho nên, không phải ta đã đến tìm đệ đây sao?”

Đến tìm… những sự ấm áp mà nàng vốn dĩ không cách nào vứt bỏ.

_____________

Tác giả: Tam Mộc đừng có bị tỷ của ngươi lừa.



Nàng làm hết thảy cũng chỉ vì tương nhận với hoàng tẩu của ngươi thôiii!!!

_____________

Hai tháng không cắt tóc, đầu dòm như chó gặm ????..