Hướng Đông Lưu

Hướng Đông Lưu - Chương 59: Quyển 2 - Chương 58




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 58

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Chung Ly Mạc khóc một trận, khó khăn lắm mới ngừng, sau cũng không đổ lệ với Chung Ly Sóc nữa.



Hắn nhìn thiếu niên non nớt hơn trong trí nhớ rất nhiều đứng đối diện, nhỏ giọng hỏi: “A tỷ, cả nhà Trấn Bắc Hầu có tốt với tỷ không?”

Chung Ly Sóc nhìn hắn bằng dáng điệu của một trưởng giả, nhẹ giọng đáp: “Ta vốn là con ruột của Trấn Bắc Hầu, sao có thể không tốt cho được? Cha mẹ từ ái, trưởng tỷ quan tâm, tất cả đều ổn thỏa.



Tam Mộc, ta giờ rất tự tại.”

Chung Ly Mạc gật đầu, lại nói: “Là ta hồ đồ.” Trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn nói, bèn trút ra toàn bộ: “A tỷ, tỷ phóng hỏa thiêu Phụng Tiên Điện chính là vì thân trúng kịch độc, không thể lên phía bắc sao?”

Chung Ly Sóc nghe thế, thoáng kinh ngạc nhìn Chung Ly Mạc, hỏi ngược lại: “Sao đệ lại biết việc này?”

Chung Ly Mạc vừa nghe đã biết chuyện mình đang truy tra là thật sự có tồn tại, trong lòng lại không khỏi cảm thấy khổ sở thay Chung Ly Sóc: “Mới chớm đông năm ngoái, ta bị người ám sát, suýt chút nữa đã trúng độc giống a tỷ.” Hắn kể cho Chung Ly Sóc về những chân tướng điều tra ra được: “Tiểu y công và thị vệ kia giờ đang cùng thị vệ bị thương của ta chữa thương ở Nam Cương.



Dư độc phải giải suốt một mùa hè mới hết.”

Chung Ly Sóc lúc này mới yên tâm, đáp lời: “Vậy là tốt rồi.



Đệ không sao là được.”

“A tỷ, chuyện tỷ trúng độc, vì sao không nói với bọn ta?” Chung Ly Mạc nghĩ đến nỗi đau khổ khi biết được chân tướng sau đó, giờ nhìn thấy người lại nhịn không được mà ấm ức oán trách một câu.



“Chuyện trúng độc ta cũng là vào hạ mới biết.



Trang Tử Lễ đại nhân vì tra tìm nguyên nhân bệnh mà vẫn luôn tích cực phối thuốc cho ta.



Nên ta nghĩ chắc vẫn còn hy vọng.” Chung Ly Sóc hồi tưởng lại những ký ức có phần mơ hồ, xa xăm ấy, lại nhìn Chung Ly Mạc đang đứng trước mắt, chậm rãi nói: “Đệ cũng biết đấy, Hoàng hậu lên phía bắc, triều đình không ổn định.



Có rất nhiều người âm thầm rình rập.





Nếu ta mắc bệnh, e là sẽ gây ra cung biến, phía Hoàng hậu lại không đủ người để mà chi viện.”

Đó là nguyên do nàng gắng gượng gồng người để giấu đi chuyện mình trúng kịch độc.



“Tam Mộc, theo lí mà nói thì nếu ta chết, đáng ra nên do đệ kế thừa ngôi vị Hoàng đế.” Nàng nhìn Chung Ly Mạc, tha thiết hỏi một câu: “Nhưng ta lại nhường ngôi cho Hoàng hậu, đệ có trách ta không?”

“A tỷ, ta vốn không có nguyện vọng kế thừa ngôi vị.



Hoàng tẩu và tỷ Đế Hậu một thể, tỷ truyền lại cho nàng là lẽ đương nhiên.” Chung Ly Mạc lắc đầu nói.



“Cũng không hoàn toàn là thế.” Chung Ly Sóc nghĩ đến dự tính ban đầu của bản thân, lại tiếp lời: “Khi Hoàng hậu đại hôn với ta thì Giám Thiên Ty đã đưa ra lời phê mệnh cho nàng.



Nàng là chủ nhân thiên mệnh.



Ta giao ngôi vị cho nàng là thiên mệnh sở quy.”

Nàng giải thích hành động của mình.



Chung Ly Mạc gật đầu hiểu rõ: “Hoàng tẩu rất cần cù, chăm lo việc chính sự, còn ưu nước, thương dân, thật sự là một vị đế vương tốt.”

“A tỷ, tỷ chọn Hoàng hậu, chọn rất đúng.” Chung Ly Mạc nói.



Hắn thật lòng cảm thấy vui mừng thay Chung Ly Sóc: “Hiện giờ a tỷ đã sống lại, hoàng tẩu cũng không cần phiền não vì chuyện đại hôn nữa.





A tỷ, từ khi tỷ đi, các đại thần đều nhìn lom lom vào vị trí trung cung của hoàng tẩu, thậm chí còn có người nhắm vào ta.”

Chung Ly Mạc mách lẻo.



Trước mặt người thân, hắn nói hết sức thẳng thắn: “Nguyên Châu còn một ít quý tộc cũ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dụ ta vào trung cung, hòng khôi phục Sở quốc.



Nhưng bọn họ đâu nào muốn khôi phục Sở quốc, rõ ràng chính là muốn chiếm thêm một chút ảnh hưởng ở Nguyên Châu.”

Chung Ly Mạc tuy bản tính lương thiện nhưng khứu giác đối với chính sự cũng không hề thấp.



Lòng Chung Ly Sóc hiểu rõ, đương nhiên cũng biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra.



Nàng gật đầu, lại nghe Chung Ly Mạc nói tiếp: “A tỷ đã trở lại rồi, chúng ta cùng đi nói cho hoàng tẩu đi.



Nàng thích tỷ như vậy, hai người lại có duyên phận phu thê, tỷ vào trung cung là tròn vẹn trăm bề.



Sở quốc tuy đã vong nhưng a tỷ vào trung cung thì thân phận vẫn tôn quý như trước.”

Hắn đã tính cả rồi, chỉ mong hai người có thể tái tục tiền duyên.



Chung Ly Sóc nghe câu ‘nàng thích tỷ như vậy’, lòng không kìm được mà nhảy nhót, nhưng khi nhìn đến gương mặt mong đợi của Chung Ly Mạc, nàng vẫn nhịn không được nói: “Muốn tương nhận với Hoàng hậu nào có đơn giản như vậy?”

Chung Ly Mạc suy nghĩ rất đơn giản: “Sao lại không được? A tỷ, hoàng tẩu vì chuyện của tỷ mà phái Ty Mệnh tìm Chung Ly Trình khắp nơi.



Tỷ không biết đâu, khi ta đi cầu xin nàng điều tra chuyện này thì hoàng tẩu còn khóc nữa.”

“Hoàng tẩu thoạt trông dịu dàng nhưng trước giờ chưa khi nào mềm yếu như vậy hết.” Chung Ly Mạc nhìn trưởng tỷ thoáng vẻ non nớt trước mắt, lại nói: “A tỷ, trong lòng hoàng tẩu có tỷ.



Chỉ cần tỷ nói ra thì tẩu ấy cũng sẽ như ta, tin hết thôi.”

“A tỷ, hoàng tẩu giờ lẻ loi một mình.



An An nói tẩu ấy không có nổi một người hợp nhãn.



Tỷ thật sự không muốn tái tục tiền duyên với nàng sao?”

Lời Chung Ly Mạc vừa cất lên đã khiến Chung Ly Sóc ngây ngẩn cả người.



Hóa ra...!nàng thật sự đã từng khóc vì ta sao? Chung Ly Sóc nghĩ mà đau lòng, lại có phần chua xót, lát sau mới nói: “Ta muốn.



Nhưng mà Tam Mộc, chuyện này ta không thể làm một cách tùy tiện.





Như vậy sẽ dọa đến nàng.”

Nàng nhớ đến những lời Hoàng hậu đã nói vào ngày xuân, cõi lòng ngập tràn ý niệm người ấy sẽ không tin tưởng chuyện hoàn hồn.



Hiện giờ nếu muốn bộc bạch với Hoàng hậu, vậy chỉ có thể từ từ dẫn đường nàng từng bước một.



Thế nên, Chung Ly Sóc nói: “Còn nhớ khúc phổ ta đưa cho đệ hôm nay không?”

Chung Ly Mạc gật đầu, lại nghe Chung Ly Sóc tiếp: “Giờ ta còn sống, đệ cũng không cần dâng hương cho ta.



Mười lăm tháng Tám, bệ hạ sẽ tổ chức đại yến chiêu đãi quần thần cùng sứ giả Tố Bắc tại hành cung Tây Sơn.



Như vậy, trước đó một ngày, đệ hãy hiến nhạc phổ cho bệ hạ, cứ nói là di tác của ta để lại.”

“Mười lăm tháng Tám, đêm trăng tròn, thích hợp đoàn viên.” Chung Ly Sóc kể ra những tính toán của bản thân, mỉm cười nói: “Tam Mộc, đệ còn nhớ Vân Ca mà Vương phi dạy cho chúng ta không?”

“Đương nhiên là nhớ.



Nam nữ Vân Châu ta, có ai mà không biết nhảy Vân Ca?” Chung Ly Mạc lại gật đầu.



Đó là một ca khúc Vân Châu cổ xưa, triền miên mà phóng khoáng, cũng là một bài ca múa nhằm biểu đạt lòng mến mộ.



Chung Ly Sóc chẳng những muốn tương nhận với Hoàng hậu mà nàng còn muốn bộc bạch hết những tình cảm mình chưa bao giờ thổ lộ.



Vì thế, nàng lên tiếng nói với Chung Ly Mạc, rằng: “Vậy Tam Mộc, đến ngày mười lăm tháng Tám kia, đệ cùng ta hiến cho bệ hạ một khúc Vân Ca đi.”

Hai mắt Chung Ly Mạc nhất thời sáng rỡ.



Hắn nhìn trưởng tỷ đứng đối diện, rồi gật đầu thật dứt khoát.



Hai người quyết định kế hoạch xong xuôi, Chung Ly Mạc lại lôi kéo tỷ tỷ lải nhải một lúc lâu, nói hết một lượt những tính toán trong mấy năm sắp tới.



Vốn hắn định cuối năm sẽ hỏi Huyên Cảnh Thần xin cưới Huyên Cảnh An, trở lại Vân Châu cùng nhau sinh sống an ổn.



Nhưng giờ biết Chung Ly Sóc vẫn còn sống, liền nói phải đợi nàng và Huyên Cảnh Thần đại hôn xong rồi mới đến lượt hắn hỏi cưới.



Bất luận thế nào, Chung Ly Sóc trong lòng hắn đều là tỷ tỷ tốt nhất.



Nỗi khát khao đối với tương lai tươi sáng ngập tràn trong giọng điệu của Chung Ly Mạc khiến cõi lòng Chung Ly Sóc cũng theo đó lay động, không nhịn được mà cùng hắn nghĩ đến chuyện tương lai.



“A tỷ, nếu tỷ còn sống, lại trẻ như vậy thì sau này phải sống thật tốt, thật vui vẻ.” Chung Ly Mạc nghĩ đến sự khắc khổ của nàng khi trước, nhịn không được mà cất lời khuyên nhủ: “Đừng vất vả như trước, giờ không cần nữa rồi.



A tỷ, hoàng tẩu thống trị quốc gia rất khá, tỷ cứ sống cho thoải mái là được.”

“Đúng rồi, ta nghe nói sức khỏe của tỷ không được tốt lắm.



Giờ thế nào rồi? Có đỡ hơn thân thể hồi trước chút nào không?”

Giọng Chung Ly Mạc ngập tràn tò mò cùng lo lắng.



Chung Ly Sóc lần lượt trả lời hết thảy: “Sinh khí dồi dào, thân thể mạnh khỏe.



Còn đang phát triển, tỉnh lại một năm nay đã cao hơn cả ta trước kia.”

Chung Ly Mạc gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.



Tuổi trẻ mạnh mẽ, tỷ cũng không phải bị hoàng tẩu ăn hiếp mãi nữa.”

Chung Ly Sóc dở khóc dở cười: “Nàng chưa bao giờ ăn hiếp ta.”

“Không có sao?” Chung Ly Mạc trưng ra vẻ mặt cổ quái, nhìn gương mặt non nớt của tỷ tỷ trong ánh hà đăng lập lòe, kinh ngạc hỏi: “Thì ra a tỷ lợi hại đến vậy, vẫn luôn là tỷ ăn hiếp hoàng tẩu à?”

Chung Ly Sóc nghe đến đây thì đâu còn gì lấn cấn nữa.



Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ liếc Chung Ly Mạc một cái: “Đệ tiểu tử này… Được rồi, ta cũng đã nói xong hết, Thế tử còn đang chờ chúng ta.



Chuyện khác, về sau rồi ta bàn tiếp.”



Chung Ly Mạc dang đôi cánh tay, lại ôm Chung Ly Sóc vào lòng, mãi một lúc sau mới buông ra, nghiêm túc hỏi: “A tỷ, sau này ta nên gọi tỷ thế nào?” Hắn đã tiếp nhận thân phận mới của Chung Ly Sóc, đương nhiên phải suy tính nhiều hơn cho tương lai.



Chung Ly Mạc biết, tỷ tỷ hắn từ rày về sau chính là Nhạc Chính Tố.



Bọn họ không thể nào quay trở về thân phận trước kia, nhưng lại vì tình thân khó dứt mà gặp lại, bên nhau.



Thế nên chỉ có thể gác lại quá khứ, cùng đi hướng tương lai.



Chung Ly Sóc dịu giọng cười: “Giống lúc đệ còn bé ấy, gọi tên ta đi.”

Chung Ly Mạc vâng lời, lập tức gọi một tiếng: “Tố.”

Hai người sóng vai, cùng nhau bước đến chỗ Tô Hợp.



Ánh hà đăng trên sông lay lắt, chiếu rọi khiến bóng dáng người đi bên bờ mơ hồ như quỷ mị.



Đêm nay, có rất nhiều người đến bên bờ Lương Thủy thả hà đăng.



Huyên Cảnh Thần xử lí chính vụ xong xuôi rồi cũng như năm ngoái, đến một chỗ bờ sông trong thành dưới sự bảo hộ của ám vệ, thả hà đăng của mình vào làn nước.



Nàng đứng bên bờ, lẳng lặng nhìn chiếc hà đăng hòa cùng muôn vạn ánh đèn, theo nước sông trôi về hướng đông.



Suốt bốn năm nay, bao nhiêu nỗi niềm nhớ nhung của nàng đều gửi gắm vào một chiếc hà đăng nho nhỏ này chịu tải, mong nó có thể truyền đến cho Chung Ly Sóc.



Cũng như bao nhiêu bá tánh trong thiên hạ, nàng cũng có nỗi tưởng niệm chỉ thuộc về bản thân.



Làm xong hết thảy, Huyên Cảnh Thần xoay người định trở về cung.



Đúng lúc này, một tiếng xích bát sâu thẳm len lỏi qua rừng cây bên bờ truyền đến tai nàng.



Huyên Cảnh Thần dừng bước, chỉ trong thoáng chốc đã quyết định đổi hướng đi, không chút do dự mà bước đến nơi phát ra tiếng nhạc.



Tựa như nóng lòng truy tìm thứ gì đó, nàng đạp giày Đăng Vân, nhanh chóng tiếp cận tiếng khúc, ánh mắt khóa chặt người đang thổi xích bát.



Bên bờ sông u tối, một thanh niên mặc áo dài, ngọc quan thúc cao đứng dưới tán cây mà thổi xích bát.



Tiếng xích bát thăm thẳm, mang theo sự ấm áp giữa làn gió đêm hè mát lạnh.



Đây là một khúc mà nhiều năm rồi Huyên Cảnh Thần chưa được nghe lại, song vẫn khắc ghi trong lòng.



Chỉ hơi khác so với trong trí nhớ một chút là khúc này không cất chứa đau thương mà toàn bộ đều là niềm hân hoan và hồi tưởng.



Tiếng khúc liễm đi, thanh niên buông xích bát, nhìn dải đèn trải rộng khắp mặt sông, chậm rãi nói: “Chiêu Minh Thái tử, khúc này ngươi để lại, mọi người đều đã biết.



Hiện giờ quốc thái dân an, chẳng hay ngươi ở đầu bên kia dòng chảy có biết không?”

Huyên Cảnh Thần nghe hắn nói xong bèn tiến lên một bước, nhìn về phía thanh niên, hỏi: “Lâm tiên sinh, khúc này của ngươi là từ đâu mà có?”

_____________.