Mặc Nhiên khi đó đang uống Lê Hoa Bạch, bỗng cảm thấy có gì chạm vào chân mình, hắn theo bản năng định tránh đi, nhưng còn chưa kịp động, lại cảm giác loại đụng chạm này càng rõ ràng, gần như sát bên hắn.
Hắn hơi cứng người, nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra. Đến tận khi Sư Muội ngồi thẳng lên lần nữa, hắn mới nhìn thấy gương mặt phong hoa tuyệt đại nhiễm màu hồng nhạt, mím môi rũ mi dáng vẻ như có tâm sự, Mặc Nhiên mới đột nhiên phản ứng lại——
Vừa lúc nãy là...?
"Khụ khụ khụ!!" Mặc Nhiên nháy mắt bị sặc.
Trong lòng hắn, Sư Muội vẫn luôn là dương xuân bạch tuyết, liễu sao trăng non, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể dâm loạn. Tuy rằng mình cực kỳ yêu y, hận không thể chết vì y, nhưng lại chưa từng làm gì liên quan tới tình yêu với Sư Muội, càng đừng nói là có suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng người thuần tịnh như vậy, chẳng lẽ vừa nãy... Chạm vào hắn?
Suy nghĩ này doạ Mặc Nhiên sợ rồi, vì bị doạ quá mức, đầu hắn như nổi trống, Sở Vãn Ninh thấy, nhíu mày: "Ngươi sao thế?"
"Không có gì!"
Làm trò chạm vào hắn trước mặt sư tôn!... Sao có thể?!
Này, này không giống chuyện Sư Muội sẽ làm...
Sắc mặt Mặc Nhiên càng phức tạp, nếu nói kinh hỉ, thì bảo là kinh hách thì đúng hơn.
Hắn đơ nửa ngày, nghe thấy Sư Muội ôn thanh nói: "Đũa bẩn rồi, tiểu nhị, phiền ngươi mang thêm đôi mới lên."
Tiểu nhị nghe lời, đi lấy. Mặc Nhiên hơi khó chịu trong lòng quay đầu, nhìn dung nhan Sư Muội nhàn nhạt, ánh mắt người nọ vẫn bình thản như trước, vẻ mặt ôn nhu, tựa hồ đỏ ửng Mặc Nhiên vừa thấy, ngượng ngùng kia, đều là ảo giác. Cảm thấy có người nhìn mình, mắt đào hoa của Sư Muội lại nâng lên, mang theo tia cười như có như không, dừng trên người Mặc Nhiên.
"Sao thế?"
"Không có gì, không có gì."
Sư Muội nói: "Đũa rơi ở chỗ không nên, bên chân đệ."
"À..." Mặc Nhiên đột nhiên thở phào, trong lòng ngừng lại. Quả nhiên là mình nghĩ nhiều. Hắn đang muốn nói mấy câu hoà hoãn không khí, lại thấy Sư Muội đã quay mặt đi, đứng dậy lấy muôi múc canh.
Mặc Nhiên vì suy nghĩ khi nãy mà ngại, liền nói: "Ta giúp huynh lấy."
"Không cần, ta làm được."
Nói liền vén tay áo, ung dung thong thả mà múc cho mình ba muôi canh.
Canh kia Mặc Nhiên để, tới gần vị trí của Sở Vãn Ninh, cách xa Sư Muội, vốn ngồi thì không nhận thấy, nhưng giờ y đứng dậy múc canh, xa gần rất rõ, y gần như phải duỗi dài tay mới có thể múc canh từ đầu này sang đầu khác.
Một muỗng, hai muỗng, thong thả ung dung.
Mặc Nhiên: "..."
Sư Muội với ánh mắt bất an của hắn, không nói gì, chỉ hơi mỉm cười, rủ mắt tiếp tục lo múc canh phần mình.
Mặc Nhiên thấy hơi xấu hổ, chờ Sư Muội múc xong, hắn liền hỏi Sở Vãn Ninh có cần không, Sở Vãn Ninh nói không cần, hắn liền chuyển canh tới giữa, cách ai cũng không gần quá, không xa quá, vị trí rất vừa.
Ân sư của hắn cùng người hắn thích nhất.
Vốn không có gì khó xử.
Trong bữa ăn, Sư Muội bỗng nhiên nói: "A Nhiên, giờ đệ thật sự rất hiểu chuyện, không giống đồ đệ hay chọc sư tôn giận trước kia nữa. Nên có chuyện này, hôm nay ba chúng ta đều ở đây, ta muốn nói với đệ một câu, cũng xin lỗi sư tôn một câu."
Mặc Nhiên thấy y nói trịnh trọng, không khỏi ngưng thần: "Chuyện gì?"
"Đệ có nhớ bát hoành thánh đầu tiên ta mang cho đệ không?" Sư Muội nói, "Bát hoành thánh đó không phải ta làm, trước kia ta luôn giấu không nói, đó là..."
Mặc Nhiên liền cười: "Ta còn tưởng chuyện gì. Hoá ra là nó, ta biết lâu rồi."
"A, đệ biết lâu rồi...?" Sư Muội hơi ngạc nhiên, mở to đôi mắt xinh đẹp, lại quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh lo uống rượu ngon phần mình, "Là sư tôn nói cho đệ sao?"
"Không phải, lúc đi Quỷ giới nhìn thấy." Mặc Nhiên đang muốn nói rõ, bỗng Sở Vãn Ninh buông chén rượu, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Mặc Nhiên biết da mặt y mỏng, đương nhiên không muốn để người khác biết nơi mềm yếu của y, vì thế nói với Sư Muội: "Tóm lại ta biết từ năm năm trước rồi, nói thì dài lắm, không nói thì hơn."
Sư Muội gật đầu: "Như thế cũng được." Lại nói với Sở Vãn Ninh, "Sư tôn, trước người không chịu tự mang hoành thánh cho A Nhiên, bảo ta mang cho đệ ấy, vốn dĩ ta cảm thấy không đáng ngại. Nhưng sau thấy hiểu lầm giữa hai người ngày càng sâu, trong lòng vẫn băn khoăn, vốn dĩ muốn tìm cơ hội giải thích với A Nhiên, nhưng lời đến miệng lại không nói được... Kỳ thật khi đó ta cũng có chút tâm tư, ta ở Tử Sinh Đỉnh trừ thiếu chủ, A Nhiên cũng là bạn thân, sợ đệ ấy biết lòng không vui, nên..."
"Không sao, vốn chuyện này là ta không cho ngươi nói. Ngươi không sai."
"Nhưng ta áy náy, cảm thấy mình cướp tâm ý của sư tôn. Sư tôn, ta xin lỗi người." Nói xong Sư Muội hạ thấp mi, sau hồi lâu lại hỏi, "A Nhiên, ta cũng có lỗi với đệ."
Mặc Nhiên xưa nay không trách Sư Muội vì chuyện này, tuy hảo ý ban đầu của hắn với Sư Muội, trời xui đất khiến nhờ hoành thánh của Sở Vãn Ninh mà có, nhưng về sau ôn nhu của Sư Muội đều là thật, riêng chuyện Sư Muội làm theo ý của Sở Vãn Ninh, vốn không có ý muốn ôm công về mình.
Mặc Nhiên vội nói: "Không không không, huynh đừng để ý chuyện này. Đều qua lâu rồi..."
Hắn nhìn Sư Muội dưới ánh nến, gương mặt hắn chưa từng thấy ở kiếp trước, vì kiếp trước, Sư Muội giờ đã chết lâu rồi, xương cốt mục rữa, chưa kịp trưởng thành đã điêu tàn trong gió, thành nỗi đau cả đời hắn.
Hắn thậm chí không có cơ hội được biết, a, hoá ra Sư Muội năm hai mươi tư tuổi, sẽ có tướng mạo như này.
Thân người cao gầy, lòng thả lỏng, hắn âm thầm thở dài, bỗng cảm thấy rất vui, ấm áp trong lòng, thực kiên định.
Tuy cảm thấy so với Sư Muội mười chín tuổi, hai mươi tư tuổi, có hơi xa lạ, không giống thân mật quen thuộc từng có, có lẽ vì loại xa lạ này, mình thậm chí còn sinh ra ý nghĩ "Sư Muội chủ động chạm vào hắn", quả thật quá vớ vẩn, nhưng Mặc Nhiên cảm thấy theo thời gian, mình chắc chắn sẽ quen... Còn về chuyện tình cảm, giờ cũng không muốn cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hắn phiêu bạt khắp nơi suốt năm năm, tung tích khó tìm, trong đó có mấy lần nguy nan, cũng không phải vì Câu Trần giả hay không, nhưng nói ngắn lại, độc thủ phía sau màn còn chưa chạm tới, cũng không bị ai bắt được, Mặc Nhiên cảm thấy cuộc sống không thể thái bình, hắn không thể thiếu cảnh giác.
Hắn để ý hai người kia, chẳng lo mình bỏ mạng, hắn cũng muốn bảo vệ họ cả đời chu toàn.
Mặc Nhiên bên này tạm yên tâm, nhưng hắn lại không biết, tâm ma cũng chẳng rảnh rỗi, buông tha hắn, ngược lại sẽ leo lên người khác.
Có lẽ vì ăn quá nhiều, lúc Sở Vãn Ninh quay về đã thấy mệt rã rời, y vốn muốn thức cả đêm vẽ cơ giáp, nhưng mới vẽ một nữa đã ngáp liên tục. Y cố gắng một lát, không chịu được, rốt cuộc buồn ngủ mà nặng cả mắt, y phục cũng không thay, đã leo lên giường ngủ.
Ngủ tới ngốc, mơ thấy toàn thứ lung tung.
Đầu tiên là "Bảng xếp hạng năm anh kiệt có kích cỡ hàng đầu Tu Chân giới" kia, lại đến thân thể cường tráng ở Diệu Âm Trì.
Ánh đèn mông lung, ấn đường Sở Vãn Ninh hơi nhíu lại, tựa hồ muốn thoát khỏi cảnh mơ vô liêm sỉ như vậy, nhưng thân bất do kỷ, dần dần hãm càng sâu...
Sau đó, y lại mơ thấy giấc mộng trước kia.
Tử Sinh Đỉnh thay đổi, Đan Tâm Điện cảnh còn người mất.
Mặc Vi Vũ đã hoàn toàn trưởng thành siết cằm y, ánh mắt ác độc, chế nhạo, nói với y những từ ngữ dơ bẩn không chịu nổi.
Hắn nói: "Ngươi để ta làm một lần, ta liền đồng ý điều kiện của ngươi."
Mặc Vi Vũ này không giống Mặc Nhiên y gặp, vẻ mặt điên cuồng, gương mặt anh tuấn tái nhợt, làn da không phải màu lúa mạch mà y thấy.
"Tự ngươi quỳ xuống... Liếm cho ta thoải mái..."
Câu nói hỗn độn đứt quãng từ ác mộng truyền tới, đầu như muốn vỡ, sắp thoát khỏi xiềng xích, làm Sở Vãn Ninh hoảng sợ.
Y thấy không rét mà run, hưng phấn dày vò khó nói.
Y ở trong mộng, nhìn Mặc Nhiên tới gần y, xé rách y phục của y, tiếng lụa bị xé chưa từng rõ ràng như thế, ngay sau đó, cảnh trong mơ tối sầm, như chìm vào vũng lầy.
Giống với vô số lần trước đây, giấc mơ dừng ở chỗ này.
Nếu là trước đây, mộng ngừng rồi, y sẽ yên ổn mà ngủ, một đêm vô lo. Nhưng không biết vì sao mà hôm nay, mộng này đã ngừng, trước mắt lại sáng lên nhàn nhạt.
Sở Vãn Ninh muốn nhìn rõ sự vật trước mặt, nhưng cảnh mới trong mơ rất mơ hồ như một tầng hơi nước. Y không nhìn rõ xung quanh, chỉ cảm thấy một mảnh đỏ tươi mơ mơ hồ hồ.
Y nhìn không rõ, nhưng khứu giác trong mơ lại càng lúc càng rõ ràng, thậm chí mẫn cảm. Y bỗng thấy cảm giác nóng rực của ái dục khó nói nên lời, y thấy trước mắt có một cơ thể đong đưa, đè trên người y, Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng thân thể như không phải của y, mà thuộc về mình trong mơ.
Y cảm thấy mình run rẩy, y nghe thấy nam nhân nặng nề thở dốc, hơi thở nóng rực phả bên tai y, môi thỉnh thoảng chạm vào thính tai, lại không hôn y, chỉ chạm vào như vậy.
Y nghiêng đầu, dưới thân là giường lớn mềm mại, theo động tác của hai người mà kẽo kẹt vang lên, y thậm chí ngửi thấy mùi tanh tưởi của da thú, trên giường hình như trải lông thú. Y trong chìm nổi vươn tay giữ chặt lót giường, lại như không có chút sức lực.
Nam nhân kia hung ác như vậy, ra sức như vậy, tựa hồ muốn xé rách thân thể y, y nghe thấy mình phát ra tiếng rên rỉ trong cổ, khàn khàn lại vẩn đục.
Y tuyệt vọng lắc đầu muốn trốn thoát, nhưng sức lực của người kia lớn như vậy, như có thể hoá y thành xương tan thịt nát trong tay. Sở Vãn Ninh cảm thấy da đầu tê dại, cả người run rẩy kịch liệt không thể ngăn lại...
Có lẽ cảnh trong mơ quá chân thật, cũng quá mệt mỏi, ngày hôm sau, Sở Vãn Ninh ngủ tới tận trưa mới tỉnh, sau khi y tỉnh dậy xuống giường, nửa ngày chưa hồi thần. Y nghiêng đầu, như thể vẫn ngửi thấy mùi da thú, mang theo dã tính tanh ngọt.
Nhưng chớp mắt, mình vẫn êm đẹp nằm ở giường gỗ đen nhánh lạnh lẽo trong Hồng Liên Thủy Tạ, vạn sự an toàn, không có gì lạ.
Chỉ có...
Sở Vãn Ninh cứng đờ, chậm rãi buông mắt, nhìn dưới thân mình.
"..."
Vì tâm pháp, nhiều năm thanh tâm quả dục, thân thể Ngọc Hành trưởng lão hiếm khi có phản ứng, nhận ra mình đáng xấu hổ như vậy mà lại có... Phản ứng...
Mấy năm thanh tu này, chẳng lẽ tu vào bụng chó luôn rồi à?!
Còn có giấc mơ hôm qua kia—— Mấy thứ đó là cái gì? Y sao lại mơ thấy mấy thứ vớ vẩn như thế! Sao lại... Sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì nhìn thấy thân thể Mặc Nhiên ở Diệu Âm Trì, lại không cẩn thận đọc sách bẩn thỉu "Làm người thán phục" kia thôi?
Sở Vãn Ninh đen cả mặt, vùi mặt vào tay, hung hăng xoa mạnh, lại ngẩng lên, vẫn đen sì.
...
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Mím môi, muốn tới hồ sen lạnh ngâm mình, hạ ngọn lửa trong lòng xuống. Nhưng chân vừa chạm đất, lại cảm thấy kết giới ở Hồng Liên Thuỷ Tạ hơi dao động.
Có người vào.
Sở Vãn Ninh lập tức biến sắc, đột nhiên lấy chăn che hạ thân, người đi cũng thật nhanh, có lẽ dùng khinh công mà tới, y nghe thấy cửa vang lên hai tiếng "cốc cốc".
"Sư tôn, người dậy chưa?"
Giọng so với nam nhân trong mơ không khác lắm. Chỉ là trong mơ âm thanh này ướt át, chứa ái dục và nóng bỏng vô hạn.
Mà thanh âm ngoài cửa lại bình thản cung kính, thậm chí mang mấy phần sầu lo, có lẽ thấy giờ này Sở Vãn Ninh vẫn chưa tỉnh, có hơi sốt ruột.
Sở Vãn Ninh dựa vào giường, ôm chăn, nghe nói vậy, cảnh trong mơ và hiện thực như bị đánh tan, trong mơ lâm li triền miên, va chạm kịch liệt, so với giọng của người bên ngoài từng chút sáng lên, vì thế tình triều nổi lên, càng khó đè yên.
Y đang chuẩn bị nằm xuống giả vờ ngủ, chợt nghe Mặc Nhiên ở ngoài nói: "Sư tôn, người có ở trong phòng không? Nếu có thể nói chuyện, thì ta vào đây."
Ta vào đây...
Rõ ràng câu tầm thường như thế, đơn giản như thế, lại làm Sở Vãn Ninh nhớ tới nam nhân trong mơ đè trên người y, môi khẽ mở, dương cương nhiệt khí nam tính tựa như muốn làm y bị bỏng.
Người kia thở dốc nói: "Thả lỏng một chút, ta vào đây."
Mặt Sở Vãn Ninh đỏ bừng lên, cả người ngẩn ra ngồi trên giường, y phục hỗn loạn, trong lòng tức giận, ánh mắt hung dữ không cam lòng, nhưng hung dữ không cam lòng kia như cát sỏi trên bờ, trời đông giá rét lộ ra đá sỏi lởm chởm lạnh lẽo, làm người không dám nhìn thẳng, nhưng nếu nước mùa xuân dâng lên, dòng nước chảy siết, những răng nanh đó đều bị ánh sáng liễm diễm mềm mại bao phủ, không còn nửa phần hung ác.
Y rất hiếm khi vô thố khó kiềm như vậy, gần như chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt tới thế.
Y phát ngốc tại chỗ, đến tận khi Mặc Nhiên đẩy cửa vào, y mới đột nhiên phản ứng lại, nên giả vờ ngủ, cũng không kịp nữa rồi.
Vì thế Mặc Nhiên vừa vào cửa, nhìn thấy Sở Vãn Ninh ngồi trên giường, giường gỗ đen nhánh, tôn lên gương mặt như băng hồ rực rỡ dưới ánh nắng, ánh mắt người kia thực sắc bén, nhìn mình chằm chằm như sương sớm ban mai, ánh lạnh từ thân kiếm rời vỏ mấy tấc.
Nhưng mà, đuôi mắt ửng hồng, vì thế ánh lạnh nhiễm kiều diễm, hung ác quấn lấy khuất nhục, như vừa có người tra tấn y, làm chuyện gì đó khó có thể nói rõ với y, trong mắt còn hàm chứa khí chất quật cường cùng ánh nước ướt át.
Mặc Nhiên trầm mặc nhìn y, nam nhân này như bụi gai tùng sinh ra một nụ hoa, làm hô hấp hắn đột nhiên chậm lại, cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống, dấy lên sóng lớn che trời lấp đất...