Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 188: Sư tôn, ta thật sự rất yêu người




Edit: Thiên Di

Beta:Hyy

Tâm Sở Vãn Ninh siết chặt.

Mưa quá lớn, nhưng thứ gì cũng quá nóng—— rõ ràng đều có thể về, lại cố tình dùng lý do sứt sẹo mà hai người đều rõ, muốn dẫn y vào khách điếm.

Ý tứ trong đó, cho dù Sở Vãn Ninh có ngốc, cũng có thể hiểu rõ.

Mặc Nhiên là mời mọc y, hiểu rõ tâm ý y.

Nếu mình lắc đầu, Mặc Nhiên nhất định sẽ không miễn cưỡng, nhưng nếu mình đồng ý, đó là cam chịu nguyện ý cùng hắn...

Cùng hắn làm gì?

Sở Vãn Ninh không biết, cho dù biết, cũng không muốn nghĩ tới.

Y chỉ cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, mưa to dội lên cũng không hết nóng.

Y cực kỳ khẩn trương, không biết nên đáp gì, vì thế đành cầm bầu rượu cổ nhỏ, lại muốn uống thêm, bên trong đã gần như cạn hết, một dòng lê hoa bạch hơi lạnh chảy xuống, y cúi đầu, tua đỏ tươi rủ bên tay càng làm cánh tay thon dài trắng nõn.

Y không hé răng, không khí liền hơi xấu hổ.

Mặc Nhiên không phải là người thích uống rượu, giờ ngẩng đầu nhìn y uống, lại đột nhiên hỏi y một câu: "Có còn không?"

"Không còn."

"... Tính người thật vội, uống rượu cũng nhanh như vậy." Mặc Nhiên nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi y, "Ta đây liền, chỉ có thể nếm thử hương vị."

Vị lê hoa bạch cam thuần, có mùi quế thanh hương nhàn nhạt.

Nhưng năm ba mươi tuổi kia, Sở Vãn Ninh ly thế, Mặc Nhiên ngồi trên mái uống rượu cả một đêm, uống đến chẳng cảm thấy vị gì, chỉ thấy khổ.

Sau đó, đến khi trọng sinh rồi, Mặc Nhiên đều không muốn chạm vào rượu.

Quá khổ.

Hắn hôn cánh môi hơi lạnh của Sở Vãn Ninh, lúc đầu là chạm nhẹ, thật cẩn thận chạm vào liền tách ra, lại thật cẩn thận hôn lên.

Tiếng mưa rơi rào rào, trời đất mịt mờ.

Trên cầu không có một ai, màn mưa thành tấm rèm, không biết từ lúc nào bắt đầu, bọn họ ôm lấy nhau, dây dưa hôn nhau, môi lưỡi giao triền ướt át nóng bỏng, hôn kịch liệt làm mặt đỏ tim đập nhanh đều bị tiếng mưa rơi bao trùm, Sở Vãn Ninh không nghe thấy nhiều, tiếng mưa tựa tiếng tim đập như nổi trống.

Nước mưa lạnh lẽo bắn lên cao, hô hấp Mặc Nhiên nóng rực, hắn hôn từ môi dọc lên sống mũi, đôi mắt, ấn đường, tiện đà hôn lên mái, đầu lưỡi ướt át liếm lên vành tai y, Sở Vãn Ninh không chịu nổi kích thích như vậy, người căng cứng, tay siết quyền, lại không muốn lên tiếng.

Hắn và y cọ xát, Mặc Nhiên ngậm lấy vành tai y, cọ qua nốt nuồi nho nhỏ trên nhĩ tai kia...

Sở Vãn Ninh run nhè nhẹ trong lòng hắn.

Mặc Nhiên ôm lấy y, ôm càng chặt, muốn đem cả người y nghiền nát, nghiền nát trong thân thể mình, tiến nhập cốt nhục.

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, bên tai Sở Vãn Ninh nỉ non: "Sư tôn..."

Gọi thì cung kính, tay lại đại nghịch bất đạo mà vuốt ve người trong lòng, nam nhân trẻ tuổi này như nồi nóng rực áp lực chặt chẽ đóng kín, rốt cuộc cũng tràn ra,nước sôi nóng bỏng sôi sục, nước muốn cạn, đun tiếp, củi càng cháy càng vượng, dày vò hắn.

Dày vò bọn họ.

"Theo ta đi đi..."

Chắc là bị quỷ mê hồn, y thế mà nắm chặt tay Mặc Nhiên, vội vàng đội mưa chạy đi, hoang đường như vậy.

Nước mưa lạnh vô cùng, rơi lên người họ lại nóng, họ không hề mở kết giới, cùng không che ô, như không có pháp lực, như người bình thường, tuỳ ý để gió táp mưa sa, mưa to vội vàng lay động theo đèn lồng đỏ, chạy vào một khách điếm.

Tiểu nhị khách điếm đang ngáp ngủ, có lẽ cảm thấy mưa to thế, muộn vậy, chẳng có ai ở trọ đâu, nên thấy hai người ướt dầm dề xông vào, hoảng sợ.

Mặc Nhiên nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, lòng bàn tay nóng như vậy, tựa như có thể làm nước bốc hơi.

Hắn lau nước chảy xuống gương mặt anh tuấn, có chút nôn nóng mà nói: "Ở trọ."

"A, được, được, đây là chìa khoá hai phòng, tổng cộng..."

"Cái gì?" Nghe thấy hai phòng Mặc Nhiên càng nôn nóng, hầu kết hắn nhấp nhô, ngón tay thon dài cuộn lại, gõ lên mặt bàn, "Không, chúng ta chỉ cần một phòng thôi." Tiểu nhị ca sửng sốt một lát, nhìn Mặc Nhiên, lại nhìn Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đột nhiên quay mặt qua, nóng đến lợi hại, y bất động thanh sắc mà rút tay ra khỏi tay Mặc Nhiên, sau đó nói: "Lấy hai phòng."

Tiểu nhị ca hơi do dự, có hiểu ý người mà nói: "Nếu không đủ tiền, một phòng cũng được mà."

"Lấy hai phòng." Sở Vãn Ninh chém đinh chặt sắc, ánh mắt như lưỡi dao, quả nhiên làm tiểu nhị ca lùi một bước, cũng không biết chọc giận vị bạch y Tiên Quân phía sau này cái gì, vội vàng hoảng sợ đưa hai chìa, nhận tiền.

Sở Vãn Ninh thả chậm hô hấp, cố làm mình có vẻ thong dong, chỉ tiếc trên người ướt sũng, còn có giọt mưa thấm xuống mi mắt, rơi vào mắt, y chớp chớp, lông mi ướt át.

"Ta đi ngủ trước, ngươi mua chút trà gừng với khăn, lát nữa lên đây."

Sở Vãn Ninh nói đứng đứng đắn đắn, trang trang trọng trọng, thậm chí cố ý trước mặt tiểu nhị ca, lấy một chìa khoá từ trong tay Mặc Nhiên, sau đó tự lên tầng.

Y thoạt nhìn thật trong sạch.

Mặc Nhiên ở phía sau không nói gì, chỉ thấy thật buồn cười, hắn biết, da mặt Sở Vãn Ninh mỏng, thì sao, ra vẻ cũng chỉ để người ta xem thôi.

Sở Vãn Ninh vào phòng, phòng đơn, giường cũng nhỏ.

Y liếc qua giường kia một cái, chỉ cảm thấy cổ thực khát, mặt càng nóng lợi hại, lại không dám nhìn, chỉ đứng giữa phòng, đèn cũng không thắp, chẳng biết mình làm gì.

Đầu y thậm chí mơ màng, cảm thấy tất cả thật vớ vẩn, đường đột, đột nhiên không kịp đề phòng.

Tại sao lại như vậy...

Sao mình lại ở đây, sao lại làm loạn chạy dưới mưa, sao lại...

Y còn chưa nghĩ xong, cửa phòng phía sau đã mở, Mặc Nhiên vào.

Người Sở Vãn Ninh lập tức cứng đờ, mười ngón dưới ống tay áo rộng siết chặt thành quyền, y tận lực cố gắng gạt chút run rẩy nhỏ bé từ xương cốt, nhưng không làm được.

Đây là lần đầu trong đời y mờ mịt, vô thố, giao kíp nổ vào tay người khác.

Trong tay y không biết là nước mưa, hay mồ hôi, thật ướt át.

"Lạch cạch" một tiếng, cửa đóng lại, rõ ràng có thể nghe, làm người lông tóc dựng đứng, như đao phủ kề đao vào cổ, sắt có mùi tanh. Như răng nanh sắc nhọn của sói hổ cắn vào cổ con mồi, mùi máu tươi.

Sở Vãn Ninh bỗng, đột nhiên, thế mà, sinh ra cảm giác sợ hãi muốn lâm trận bỏ chạy.

May mà trên mặt y sẽ không biểu hiện ra.

Mặc Nhiên mở miệng nói chuyện, giọng vẫn ôn nhu, không quá mức giương cung bạt kiếm, khắc chế, nhưng dù sao vẫn hơi khàn khàn: "Sao không thắp nến?"

"... Quên mất."

Mặc Nhiên đặt khay gỗ lên bàn, đưa một chén trà nóng cho Sở Vãn Ninh: "Trà gừng, người muốn, uống lúc nóng đi."

Nói xong ra bên cửa sổ, đến bên giá cắm nến.

Gió bên ngoài thổi vù vù, phòng thực tối, nhưng cửa sổ khắc hoa văn mở ra, bên ngoài mơ hồ sáng lên ngọn đèn dầu, chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Mặc Nhiên đứng trước cửa sổ mở lớn, giá nến đồng hình hạc nhỏ, màn mưa trắng xoá chiếu lên thân ảnh hắn, bóng có vẻ đĩnh bạt, tuấn tú, hình dáng rõ ràng, cọ đá đánh lửa, lông mi cong vút phá lệ rõ ràng, giống như hai con bướm đen.

Hắn là người tu đạo, châm lửa, vốn không cần phiền toái như vậy, nhưng hắn cố tình muốn giống như người bình thường, dùng cách bình thường nhất, kiên định mà an tĩnh đánh ra ánh lửa, thắp sáng bóng đem, khiến nến đỏ nhỏ nước mắt.

Đá đánh lửa cọ vào nhau, đang muốn thắp đèn, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên nói.

"Đừng thắp đèn."

Mặc Nhiên không kịp ngừng tay, quay lại nhìn y: "Sao vậy?"

Sở Vãn Ninh không biết nói gì, cứng đờ lặp lại: "Không cần thắp đèn."

Mặc Nhiên nhất thời hơi khốn đốn, sau đó cứng đờ đứng trong bóng tối, trong lòng chậm rãi sáng tỏ.

Cho dù là Vãn Dạ Ngọc Hành, cũng sẽ có lúc sợ, sẽ có thứ mình sợ, sẽ có thứ không biết.

Kiếp trước những người cùng hắn chẩm tịch chi hoan, nam cũng được, nữ cũng thế, đều nguyện làm Đạp Tiên Đế Quân có thể nhìn thấy gương mặt họ, chưa bao giờ có người yêu cầu tắt đèn, đều nguyện được chiếu sáng dưới ánh nến, đem hết muôn vàn kỹ xảo, hết thảy lấy lòng, vô hạn kiều mị, để quân quyến luyến dù nửa tấc.

Mặc Nhiên không quyến luyến.

Cho dù là Dung Cửu ban đầu, về sau là Tống Thu Đồng, nói cũng kỳ quái, năm đó sủng bọn họ, là cố chấp vì cảm thấy họ giống Sư Muội, nên giữ hai người họ lại bên cạnh, gần như diễn trò si mê. Nhưng trên giường lại không thích nhìn mặt họ.

Xưa nay đều để họ đưa lưng về phía mình, không hôn, cũng không thích vuốt ve, động tác buồn tẻ lặp lại, đầu óc thậm chí vẫn tỉnh táo.

Thậm chí sẽ bỗng nhiên cảm thấy, thực không thú vị.

Thực sự rất không thú vị.

Hắn không nhớ nổi gương mặt cười quyến rũ dưới ánh nến, xu nịnh, cao trào, mặt đà hồng.

Giờ nghĩ lại, những hoan ái ấy, không liên quan tới "hoan", cũng chẳng dính tới "ái", ngược lại làm hắn như rơi vào vũng bùn hỗn loạn, rơi vào, làm mình có vẻ càng bẩn hơn, càng sâu, tự sa ngã, hận không thể biến cả xương cốt mình thành màu đen.

Hắn đến điểm cuối, liền sẽ không khát vọng ánh sáng, hy vọng cứu rỗi xa vời, liền sẽ không cả gan muốn ôm chặt người nọ như ánh lửa cuối cùng trên thế gian nữa.

Cực tốt.

Nhưng sao còn chưa từ bỏ ý định.

Cho dù nói mình không lưu luyến như thế nào, không quyến luyến, nói mình, sinh mệnh đã mất hy vọng, thế gian toàn bóng tối, vẫn sẽ phong vũ phiêu diêu trong Vu Sơn Điện, trong rối rắm và dày vò, vươn ra móng vuốt run rẩy, đột nhiên siết chặt cổ Sở Vãn Ninh, đè trên kim thạch lạnh như băng, đè trên đá xanh lạnh lẽo trên đài, trên giường đệm hỗn loạn, trên nền tuyết, trong suối nước nóng, thậm chí là trên cao toà trong triều, từ đường ở miếu thời, ở nơi trang nghiêm túc mục nhất vốn phải dâng lòng tôn kính.

Vấy bẩn y.

Nhìn mặt y, hôn lên cổ y, gương mặt, môi, gọi tên của y.

Xé rách y.

Kỳ thật khi đó, Sở Vãn Ninh cũng muốn màn đêm, muốn tắt đèn đi.

Một chút ánh sáng đều không muốn có.

Nhưng khi ấy Sở Vãn Ninh không nói, cái gì cũng không chịu nói, yêu cầu nào cũng không muốn đưa ra.

Nghĩ tới, có lẽ tám năm giam lỏng y, Sở Vãn Ninh từ lúc bắt đầu tới cuối cùng, chỉ thỉnh cầu hắn đúng hai chuyện.

Điều kiện đầu tiên, là khi bước vào Vu Sơn Điện, thỉnh cầu hắn, tha cho Tiết Mông.

Thứ hai, là trước khi vĩnh ly nhân thế, thỉnh cầu hắn, tự tha cho mình.

Nếu không phải ý lạnh tâm tro, sao lại như vậy...

Mặc Nhiên buông đá đánh lửa xuống, hồi lâu không nói gì.

Lâu đến mức Sở Vãn Ninh hơi thả lỏng cơ thể thì khẩn trương mà cứng đờ, lâu đến mức Sở Vãn Ninh nhẹ giọng hỏi hắn: "Sao vậy?"

Mặc Nhiên nói: "... Không có gì."

Tiếng nói ôn nhã, ẩm ướt, dấp dính.

Hắn đi qua, ôm lấy người còn đứng trong bóng tối kia, cả hai đều còn dính nước mưa, Mặc Nhiên ôm y, sau đó nói: "Vãn Ninh."

"..."

Trong nhát mắt hắn bỗng muốn đem hết chuyện quá khứ kể cho y, nhưng cổ hắn nghẹn lại, cứng đờ, hắn nói không nên lời.

Thật sự, thật sự nói không nên lời.

Giờ không dễ gì có được chút ấm áp, cho dù với hắn, hay là với Sở Vãn Ninh, đều quá khó khăn. Cho dù muôn vàn có tội, hết thảy hổ thẹn, cũng không thể nói, không muốn nói.

Không muốn tỉnh lại.

Chỉ muốn yên ổn, nằm mơ một giấc.

Đến tận khi sáng sớm đâm thủng yết hầu.

Không có đèn, không có lửa, trong bóng đêm, Mặc Nhiên ôm lấy y mà hôn, hôn thật sự cẩn thận, dần dần triền miên.

Phòng thực yên tĩnh, tiếng mưa rơi cũng không ồn, họ có thể nghe thấy hô hấp của nhau, tim đập, môi chạm, tiếng ướt át rất nhỏ khi thay đổi góc độ.

Sở Vãn Ninh cố gắng đè thấp hô hấp, nhưng vô dụng, dưới sự vuốt ve và cái hôn của Mặc Nhiên, ngực dần phập phồng dồn dập. Y vốn là người cao gầy nam tính, nhưng Mặc Nhiên vẫn dễ như trở bàn tay mà che phủ y, bao y lại, cao lớn như núi cao hùng hồn, nam nhân này ôm y vào trong lòng nóng bỏng, lúc đầu hôn phớt, tiện đà càng hôn càng sâu.

Hắn cạy mở răng môi Sở Vãn Ninh, đầu lưỡi ướt át nóng rực thăm dò vào trong, dây dưa cọ xát, như người cực kỳ khát, được uống nước, lại như người bị lửa thiêu đốt tìm nước để dập lửa, nhưng hơi thở của Sở Vãn Ninh không phải nước mát lạnh, mà là dầu, đổ vào lửa, cháy không cách nào ngăn lại, gió lửa khói mờ báo động.

Không biết là ai cởi y phục đối phương trước, trong bóng đêm tràn ngập tiếng thở dốc hỗn loạn, cổ họng nghẹn lại, tiếng nuốt khan thấp thấp, có lẽ vì hấp tấp cởi đai lưng, động tác kịch liệt gây đau, lại có lẽ được giải cơn khát lâu ngày, trong phòng thì thoảng sẽ có tiếng rên khẽ khó nhịn, nhưng càng làm hơi thở giống đực nặng nề đầy dục vọng.

Áo lót bị kéo ra, Sở Vãn Ninh vẫn chưa thích ứng với không khí lạnh, đã cảm thấy Mặc Nhiên rời xuống, hôn cổ y, rồi hôn lên xương quai xanh, ngậm lấy ngực y, ướt át nóng bỏng...

Sở Vãn Ninh thấp thấp thở dốc, ngửa cổ ra sau, cảm thấy vừa thẹn vừa kích thích.

Y đỏ mặt, may mà quanh mình rất tối, y không muốn Mặc Nhiên thấy mặt y đỏ, nên y nhẹ giọng nói: "Cửa sổ..."

"Gì cơ?"

Mặc Nhiên mơ hồ ngẩng đầu, rũ mắt nhìn Sở Vãn Ninh, ánh mắt ướt át.

Hắn vốn muốn nghe Sở Vãn Ninh nói rõ, lại liếc mắt một cái, da đầu đã tê rần, máu điên cuồng chảy, hắn không ngăn được ái dục hung mãnh, hôn y, vuốt ve y, lại ôm hôn thật lâu, mới thở hổn hển buông môi Sở Vãn Ninh ra, vẫn không tha, lại hôn phớt lên, khàn khàn nói: "Gì cơ?"

"... Cửa sổ..." Tim Sở Vãn Ninh loạn nhịp, y không biết nên làm gì để thở bình thường sau nụ hôn dài, nên đầu vẫn choáng váng, "Ngươi còn chưa đóng cửa sổ."

Mặc Nhiên đóng cửa sổ lại.

Chút ánh sáng cuối cùng bị ngăn lại bên ngoài, trong phòng tối đen, dục hoả càng đốt người, Mặc Nhiên cảm thấy máu toàn thân mình đều sôi sục.

Bọn họ vụng về vuốt ve nhau, ngã lên giường, giường đã lâu năm chưa sửa, phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề. Mặc Nhiên không cho Sở Vãn Ninh kịp phản ứng, đã đè lên người Sở Vãn Ninh, cởi y phục hỗn loạn, áo lót trắng tinh.

Hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh dưới thân hắn run lên nhè nhẹ, giống như lần đầu tiên làm tình của họ ở kiếp trước, cho dù cố khắc chế, Sở Vãn Ninh vẫn run rẩy, run rất nhẹ, y không khống chế được.

Mặc Nhiên trìu mến lại đau lòng, hắn nâng mặt Sở Vãn Ninh lên, hôn y, mi mắt, môi, cằm.

Hắn thì thầm bằng giọng khàn khàn bên tai y: "Đừng sợ..."

"Ta không sợ... Không hề sợ..."

Mặc Nhiên cầm bàn tay nhỏ bé run rẩy của y, mười ngón giao triền cùng hắn, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai Sở Vãn Ninh, hắn trấn an y: "Giao cho ta... Ngoan... Không sao đâu..."

Sở Vãn Ninh muốn hé răng, muốn hung hăng nói mấy câu, nhưng y không nói nên lời, đầu óc hỗn loạn.

Y chỉ cảm thấy thân hình cao lớn của Mặc Nhiên đè trên người mình, tay có vết chai mỏng vuốt ve eo y, lưng, y không chịu nổi kích thích, hơi cong người lên, lại vô tình dán sát lên ngực Mặc Nhiên—— Áo lót của Mặc Nhiên đã cởi từ lâu, lô ra thân thể cường kiện, nhiệt độ nóng kinh người, đốt cháy cả người y, mềm nhũn.

Hai thân thể đầy mồ hôi giao triền, mỗi tấc da tấc thịt đều như có lửa, dính nước, trong phòng ngập tiếng thở dốc càng ngày càng trầm, càng ngày càng nặng, đều là dục, thật khát.

Lại thân thế nào, kịch liệt hôn lên thế nào, vẫn quá khát, ăn không no khát tới bất mãn không ngăn nổi.

Không biết vì sao, trong đầu Sở Vãn Ninh mơ hồ hôn hôn trầm trầm lại hiện lên cảnh trong mơ vỡ vụn, thân thể kích thích, hai chân vô lực, rèm cùng giường đệm đỏ rực.

Là giấc mơ của y, bỗng nhiên rõ ràng hiện lên trong đầu.

Trong mơ Mặc Nhiên kịch liệt đâm vào rút ra trong thân thể y, giữ eo y, hông hung mãnh đâm vào, đâm vào sâu nhất cực tàn nhẫn, không biết vì sướng hay vì lý do khác, ngũ quan Mặc Nhiên trong mộng tuy tuấn, lại có hơi dữ tợn, hai mắt như thú dữ.

Sở Vãn Ninh không nghi ngờ, y vốn không biết chuyện, nhưng nghĩ hai người có thể như vậy, dục vọng nổi lên, cảnh trong mơ thành sự thật, hẳn cũng đúng.

Nhưng Mặc Nhiên lại không biết, hắn chỉ cảm thấy Sở Vãn Ninh chẳng biết gì, không biết nam nữ, càng không biết nam tử cùng nam tử giao hoan như thế nào, nên hắn âu yếm Sở Vãn Ninh, làm đủ mọi bước dạo đầu, đời này hắn không muốn làm Sở Vãn Ninh khó chịu, thống khổ như vậy.

Vuốt ve, cọ xát giao triền, dục vọng ngày càng nặng, Sở Vãn Ninh chưa từng chịu kích thích như vậy, dần có chút không chịu nổi, một tay y siết chặt tay Mặc Nhiên, một tay ẩn nhẫn siết ga giường, mặt nghẹn tới đỏ bừng, cũng không muốn làm ra vẻ không chịu nổi trước mặt ái nhân.

Nhưng hạ thân cương cứng như vậy, nóng cháy, cách quần lót có thể thấy được vật cứng kia.

Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, lại thống khổ khó nhịn.

Y muốn, rất muốn, muốn phát tiết, muốn an ủi, nhưng y lại không muốn làm, quật, tàn nhẫn, híp đôi mắt phượng mơ màng, đầy hơi nước...

Y không biết, dần dần chẳng còn biết gì nữa.

Trong xương cốt lại biết rõ nên làm gì, biết rõ nam nhân giao hợp với nam nhân như thế nào, trong lòng y có dục vọng, có tình yêu, y rất yêu nam nhân trên người kia, muốn cùng hắn rơi vào bể dục, trầm luân trong vực sâu cùng hắn.

Cảnh tượng trước mắt lại hiện lên, đong đưa, ánh sáng rực rỡ lạ lùng.

Thật kỳ lạ... Sao lại ở Tử Sinh Đỉnh... Trong Đan Tâm Điện...

Trong đầu y có một tia tỉnh táo vụt qua, nháy mắt bị nuốt chửng.

Y thấy Mặc Nhiên ngồi trên hoa toà ở Đan Tâm Điện, đó vốn là nơi tiếp đón khách cao quý, Mặc Nhiên ngồi có đó, mà chính y lại cưỡi trên người Mặc Nhiên, mặt đối mặt bị Mặc Nhiên ôm lấy, y trần như nhộng, trần trụi tới hoá thẹn, nhưng y phục Mặc Nhiên lại vẫn còn chỉnh tề, chỉ có quần lót cởi xuống một chút, nhưng đã bị hai chân rủ xuống của mình che khuất.

Mặc Nhiên hôn y, đâm sâu vào cơ thể y, mắt chớp cũng không chớp nhìn gương mặt y chằm chằm.

Hắn hỏi y: "Sướng không?"

Hình như y nhìn thấy mình đau đớn ẩn nhẫn mà lắc đầu.

Ngón tay Mặc Nhiên cạy vào miệng y, cạy mở, như muốn cạy ra tiếng rên rỉ của y.

"Rên cho tốt, rên ra đi."

Y không chịu, trong cổ họng chỉ có tiếng nức nở vỡ vụn.

Mặc Nhiên liền không đâm vào rút ra nữa, hắn chôn trong thân thể y, giữ eo y, đưa y, bàn tay to rộng chậm rãi trượt xuống, giữ mông y, nảy sinh ý xấu mà xoa bóp lộ cửa huyệt hồng hồng, khàn khàn hung ác nói: "Rên đi."

"Không..."

Hắn giữ lấy hông y, để y ngồi trên hông mình chậm rãi đi vào sâu bên trong. Đôi mắt ướt át nhìn Sở Vãn Ninh, thấy y ẩn nhẫn, run rẩy, lại vẫn không hé răng, liền bắt đầu giữ lấy vòng eo thon gọn, từ dưới nhẹ đâm lên, vì lực nhỏ, nên đâm vào dồn dập, chặt chặt chẽ chẽ. Sở Vãn Ninh cảm thấy mình bị người kia đâm làm người sởn tóc gáy muốn điên rồi, cả người như bị đâm thủng, chọc phá: "Không được... Đừng..."

"Sao còn cần ngươi muốn hay không." Người trên toà cười lạnh, hắn không động nữa, dương v*t cương cứng vận sức chờ phát động ở sâu bên trong, đập đều theo tiếng tim trong thân thể y, "Huống chi, không phải ngươi cũng rất sướng sao? Ngươi xem, cương như vậy rồi."

Những lời này mơ hồ không rõ, rách nát vẩn đục, như là vì mình quá kích thích mà sinh ra ảo giác.

Sở Vãn Ninh mơ màng nằm trên giường khách điếm, mờ mịt, run rẩy, hạ thân cương tới phát đau.

Làm sao vậy... Làm sao bây giờ...

Hình ảnh kia ngày càng mơhồ, nhưng mơ hồ cũng có thể thấy Mặc Nhiên trên toàn bỗng ác độc đâm từ dưới lên, cơ hồ rút ra toàn bộ liền đâm vào ngay.

Quá kích thích...

Y rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hỏng mất, nằm trên người nam nhân thở dốc rên rỉ: "A... A..."

Nam nhân cũng thở dốc nặng nề, tàn nhẫn xâm nhập trong y, làm y.

"Rên lớn như vậy, cũng không sợ bị người khác nghe thấy."

"Mẹ nó... Có phải ngươi muốn ta chơi chết ngươi không?"

Càng ngày càng mơ hồ...

Tận khi không còn thấy gì...

Là ảo giác, là ảo giác, như là giả, chính là giả.

Là cảnh trong mơ chồng lên, không thể tan đi.

Nhưng chuyện nghịch thiên mà làm này, cảm giác xâm nhập chiếm đoạt lại rõ ràng như vậy. Hẳn là... Làm như vậy sao?

Sở Vãn Ninh mông lung, mắt phượng gần như tan rã mà khép hờ, thấp giọng nói: "Tiến vào..."

Mặc Nhiên cả kinh!

Sở Vãn Ninh sao lại biết?

Sao y lại biết được?

Người còn chưa từng xem xuân cung đồ, một trang giấy trắng sạch sẽ, sao y lại biết?

"Là... Hẳn là... Như vậy sao?"

Mặt y đỏ như muốn nhỏ máu, lẩm bẩm, hỏi nam nhân đè nặng trên người.

"Người từ đâu... Từ đâu mà biết?"

"..."

Sở Vãn Ninh đương nhiên ngại nếu nói mơ thấy, như vậy có vẻ mình thực phóng đãng, rất không biết xấu hổ, y mơ hồ nói: "Thấy ở Tàng Thư Các..."

Lại vội vàng bổ sung một câu: "Có người xếp nhầm sách."

Mặc Nhiên đương nhiên sẽ không nghi ngờ y, trong lòng khẽ động, cũng khẽ nhúc nhích.

Hắn hôn lên khoé môi Sở Vãn Ninh, chóp mũi, sau đó nói: "Quá nóng nảy."

"...!"

Nóng nảy.

Nói ai nóng nảy?!

Lập tức khí huyết dâng lên, vừa bực vừa nhục. Nhưng Mặc Nhiên cúi người ôm y, ngực dán sát.

Hắn vuốt tóc Sở Vãn Ninh, ôn nhu nói: "Sẽ đau."

"... Vậy bỏ đi." Sở Vãn Ninh vì lấy lại mặt mũi, chém đinh chặt sắt nói.

Mặc Nhiên cười nhẹ, tiếng trầm thấp hơi khàn, rất thuần hậu êm tai.

Hắn nói: "Người không cần xen vào ta, đêm nay..." Giọng hắn nhỏ dần.

Sở Vãn Ninh chớp chớp mắt.

Đêm nay làm sao?

Nhưng cánh tay rắn chắc cường kiện của Mặc Nhiên dần động, hắn từ trên chăm chú nhìn y, sau đó chậm rãi ngồi dậy, rời xuống.

Trong mộng chưa từng có như vậy, hắn muốn làm gì?

"Đêm nay, chỉ muốn làm người thoải mái."

Hắn nói, cúi người, trong lúc Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, cởi quần, nhìn dục vọng cương cứng của Sở Vãn Ninh, ánh mắt thâm tình lại nóng bỏng, sau đó ngậm lấy.

"A——!"

Cốt sống tê dại, Sở Vãn Ninh kinh hô thành tiếng, thở dốc hổn hển, đây là cảm giác gì?

Sao lại... Sao lại có thể làm vậy... Bẩn như thế...

Nhưng mà quá sướng, được khoang miệng ấm áp của ái nhân bao bọc, ngậm lấy, răng thật cẩn thận, không chạm vào hành thể cương cứng, Mặc Nhiên ngậm mút, nghe tiếng y thở dốc hổn hển, nâng mắt, ôn nhu, thậm chí là dung túng ngóng nhìn y.

Đạp Tiên Quân.

Chưa từng làm chuyện như vậy, đã từng, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm chuyện như vậy.

Nhưng giờ hắn nguyện ý, si mê, thậm chí vui sướng.

"Ngươi đừng... Sao ngươi lại làm vậy... Mau, mau nhả ra." Mặt Sở Vãn Ninh đỏ đến cực điểm, y cắn môi, lắc đầu, mắt phượng như lưỡi đao khi xưa, giờ chỉ còn đầy xuân tình cùng lo sợ không yên.

Thật đáng yêu.

Mặc Nhiên lại ngậm lấy càng sâu, đến tận cổ họng, làm Sở Vãn Ninh hết chịu nổi, ưỡn người thở dốc, mắt tan ra, mất tiêu điểm.

Hắn vừa ngậm vừa liếm, mấy lần như vậy, rời khỏi, khoé môi còn vương một tia dâm mĩ, ánh mắt ướt át, hỏi: "Bảo bối, sướng không?"

Sở Vãn Ninh cảm thấy trong đầu có pháo hoa nổ tung sáng rực, cả người hôn hôn trầm trầm, vẫn ý thức được xưng hô của Mặc Nhiên, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, ngọt nào đến cực điểm cũng thẹn đến cực điểm, xương cốt tê rần. Sao hắn có thể...

Y là sư tôn của hắn, hơn hắn nhiều tuổi như vậy, y là Bắc Đẩu Tiên Tôn, y...

"A..."

Một tiếng lạc giọng trầm thấy vang lên giữa phòng yên tĩnh tăm tối.

Mặc Nhiên liếm lên quy đầu y, đầu lưỡi linh hoạt, lướt qua nơi Sở Vãn Ninh rất ít khi chạm tới, Sở Vãn Ninh bị kích thích tới ứa nước mắt, đề phòng đời trước, bài xích, nhẫn nhịn chịu đựng, cho dù y cản mình lại, vẫn nguyện cùng Mặc Nhiên triền miên, y không kháng cực, nên hầu kết khẽ động, tiếng thở dốc khàn khàn phát ra.

Y vô thức khép mờ đôi mắt mông lung, trong lúc Mặc Nhiên lại ngậm lấy y, bắt chước động tác đâm vào rút ra để lấy lòng y, Sở Vãn Ninh khó nhịn vươn tay ra, năm ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen của Mặc Nhiên, vô lực đẩy đi.

"Đừng... Đừng như vậy... Bẩn... A..."

Nhưng Mặc Nhiên chỉ nâng đôi mắt ướt át, dùng mắt đen chứa đầy ái dục nhìn y, nói: "Ta thích người, nguyện ý làm vậy với người, muốn người thoải mái... Sao lại bẩn được?" Hắn nhẹ nhàng hôn lên hành thể cương cứng đến thấy rõ đường gân, ôn nhu nói: "Mọi thứ của người, đều tốt nhất."

Hắn dứt lời, vùi đầu tiếp tục liếm láp, ngậm mút, Sở Vãn Ninh trong sạch như thế, là người tập luyện, ở dưới tấn công của kích thích không chịu nổi, y là lần đầu tiên làm, không lâu sau đã phát tiết, trong tình dục không khống chế nổi mà kích động đâm rút, trong miệng Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên... Hẳn là không thật sự thoải mái đi?

Trong trời đất mênh mông, mọi thứ đều tan rã, chỉ có lúc xuất tinh sảng khoái, y chưa từng nghĩ tới, cũng chưa bao giờ có khoái cảm mãnh liệt như vậy.

Mặc dù khoái cảm ngập đầu, y vẫn mơ hồ ý thức được chuyện mình cần làm, muốn đứng dậy giúp Mặc Nhiên lau khoé môi, muốn âu yếm hắn, hôn hắn, cảm ơn hắn.

Nhưng eo mềm nhũn, chân tê dại.

Y không cách nào đứng dậy.

Mà lông mi run rẩy lướt qua, Mặc Nhiên đã nuốt dịch đục y tiết ra, biết chuyện này làm đầu óc Sở Vãn Ninh càng trống rỗng, gân nơi cổ hơi run lên, trừu động.

Cuối cùng Mặc Nhiên lại đè về, thân thể nóng cháy đè lên thân hình y vẫn đang thở hổn hển vì dư vị, hạ thân vẫn cương cứng, đâm vào bụng nhỏ của Sở Vãn Ninh, có lẽ vì vậy đôi mắt nam nhân phiếm hồng, mang theo chút hơi thở dã thú, nhưng vẫn trầm sí, nhu hoà nhìn y.

"Ta yêu người."

Thật sự, thật sự, thật sự rất yêu người.

Là lòng muông dạ thú, cũng là lãng tử quay đầu, lưng mang áy náy và tội ác, lại không chịu từ bỏ, ích kỳ, tuyệt vọng, nóng bỏng, khát vọng.

Yêu người.