Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 209: Sư tôn, có kích thích không?




Edit: Cải trắng nấu lẩu + Chu

Beta: Shira

Mặc Nhiên cũng nghẹn lại, Tiết Mông đúng là rất lợi hại, liền ồn ào như vậy, kiếp trước cái gì lo lắng nói và không nói làm sao còn nửa phần bóng dáng. Hiện tại đầu óc hắn đều là oán khí cùng muốn phát hỏa, hắn liền không hiểu tại sao Tiết Mông không hiểu cái gì cũng phải chạy phía sau tìm Sở Vãn Ninh thảo luận, như vậy quá rảnh rồi phải không?

Nhưng hắn không lay chuyển được Sở Vãn Ninh, vẫn là khởi động thân mình tiến đến, hướng dưới giường nhìn thoáng qua, rồi lại đứng thẳng dậy, hôn Sở Vãn Ninh một cái, nói: "Không được."

"Ngươi."

"Đừng nóng giận, không phải không nghe ngươi nói." Mặc Nhiên nói: "Nhưng ván giường này rất thấp bé, ta đi vào không được."

Sở Vãn Ninh: "........."

"Trong phòng này cũng không có tủ quần áo, cửa sổ cũng chỉ có cửa sổ trước một cánh. Ta không có nơi để trốn, ngươi làm cho hắn đi thôi."

Sở Vãn Ninh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nói: "Có chuyện gì ngày mai nói sau, ta đã ngủ rồi."

"Ngồi một chút, có được không?" Giọng nói của Tiết Mông ủy khuất, mơ hồ có chút giọng mũi: "Sư tôn, trong lòng ta thật sự có chút loạn, có một số việc ta muốn gặp mặt người hỏi một chút."

"........."

"Bằng không đến ngày mai ta đều không ngủ được."

Mặc Nhiên bị hắn một trận mềm mại năn nỉ biến thành vô cùng phiền lòng, thật muốn biết Tiết Mông rốt cuộc có chuyện gì mà nhất định phải vào đêm nay nói, vì thế đứng dậy nhìn trái phải, bỗng nhiên suy nghĩ ra biện pháp. Hắn nói vào tai Sở Vãn Ninh, mặt Sở Vãn Ninh lập tức đen hơn phân nửa: "Ngươi như vậy...... rất hoang đường."

"Vậy làm cho hắn đi mau."

Sở Vãn Ninh muốn nói lại thôi, lại nghe tiếng Tiết Mông ở ngoài cửa đá lá cây sàn sạt. Nghĩ đến khi Tiết Mông lúc còn nhỏ kiên trì quấn quít lấy mình như vậy, Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, đẩy Mặc Nhiên ra, nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa.... Mặt khác, đem quần áo trên mặt đất giấu kĩ, đừng để lộ ra ngoài."

Tiết Mông đợi ở bên ngoài một lúc, Sở Vãn Ninh vẫn là không đồng ý. Tuy rằng khó chịu nhưng vẫn là kiên trì gọi một tiếng: "Sư tôn?"

"Ta nghe thấy rồi. Ngươi vào đi."

Được cho phép, lúc này Tiết Mông mới mở cửa. Hắn đi vào liền nhíu nhíu đầu mày, trong phòng này tựa hồ có một loại hơi thở lờ mờ khó có thể miêu tả, nhưng rất nhàn nhạt, hắn cũng không thể nói chính xác đây rốt cuộc là hương vị gì, tóm lại ngửi thấy ít nhiều có chút quen thuộc.

Quả nhiên Sở Vãn Ninh đã muốn ngủ, màn che giường của hắn đã được phủ xuống, che đi cảnh tượng bên trong. Nghe được động tĩnh của Tiết Mông, hắn nâng tay vén mành lên non nửa, lộ ra ánh mắt mông lung nhập nhèm muốn ngủ, nửa con ngươi, tựa hồ vừa mới tỉnh lại, còn rất buồn ngủ, đuôi mắt ướt át bạc hồng, hắn liếc mắt nhìn Tiết Mông một cái.

Tiết Mông có chút thẹn thùng, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, xin lỗi, quấy rầy người ngủ."

"Không sao, ngồi đi."

Tiết Mông ngồi bên cạnh hắn.

Sở Vãn Ninh hỏi: "Muốn cùng ta nói cái gì?"

"Ta......" Tiết Mông có vẻ thực rối rắm. Mới vừa rồi lúc sau trở về, hắn cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến dây chuyền trên cổ Mặc Nhiên vì sao nhìn quen mắt, trên đường đến Nho Phong Môn, Mặc Nhiên từng mua tặng Sở Vãn Ninh một cái, lúc ấy chính mình còn đoạt lấy cầm lên xem, cảm thấy rất được, cũng muốn có một cái.

Lúc ấy chính mồm Mặc Nhiên nói với hắn, đó là cái cuối cùng.

Việc này làm cho hắn càng nghĩ càng kì hoặc, càng nghĩ càng bất an, hắn là người không thích giấu chuyện trong lòng. Một lúc lâu do dự nói cùng không nói, bị dày vò, cuối cùng nhịn không được, đi tới nơi này.

Nhưng là đối mặt với ánh mắt của Sở Vãn Ninh, Tiết Mông lại do dự, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào.

Sau một lúc lâu chuẩn bị, Tiết Mông lúc này mới buồn bực nói: "Sư tôn, người có hay không cảm thấy Mặc Nhiên... Hắn có điểm là lạ?"

Lời vừa nói ra, đáy lòng Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên đều lộp bộp một tiếng.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh không đổi, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sư tôn không cảm thấy sao?" Tiết Mông rất khó mở miệng, sau một hồi nói quanh co, rốt cuộc bất cứ giá nào kiên trì nói: "Ta cảm thấy hắn giống như.... ừm...... đặc biệt ra sức lấy lòng sư tôn."

Tiết Mông đương nhiên không dám nói "đang theo đuổi sư tôn", nhưng hắn nhìn trộm Sở Vãn Ninh, trong con ngươi lộ vẻ lo lắng cùng lo sợ không yên.

Sở Vãn Ninh nói: ".... Vì sao nói như vậy?"

"Kỳ thật là như vậy, ta hôm nay......" Đâm lao phải theo lao, Tiết Mông kiên trì nói: "Ta hôm nay.... Ta hôm nay thấy trên cổ hắn một thứ."

Nấp sau cái màn giường Mặc Nhiên cả kinh, nâng tay chạm vào tinh thạch treo trên cổ mình, hơi hơi thay đổi sắc mặt.

Sở Vãn Ninh không có phản ứng để Tiết Mông nhìn thấy điều gì, vẫn cau mày nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. Đợi trong chốc lát, không đợi Tiết Mông hé răng, một bàn tay ấm áp chạm vào chân hắn.

Con ngươi Sở Vãn Ninh bỗng dưng biến đổi, nghĩ đến Mặc Nhiên vì sao phải làm hành động hoang đường này, vội thừa dịp Tiết Mông quay đầu không chú ý, nhìn sâu vào nơi bị màn che khuất, lại nhìn đến Mặc Nhiên chỉ vòng cổ của chính mình, dùng khẩu hình nhắc nhở hắn.

Sở Vãn Ninh lập tức hiểu ra toàn bộ.

Hắn châm chước một lát nói: "Ngươi có phải hay không nhìn thấy vòng cổ trên người Mặc Nhiên cùng ta giống nhau?"

"Không, không, không. Ta không có ý tứ gì khác." Tiết Mông vừa vội vừa thẹn, liên tục xua tay: "Ta chỉ cảm thấy có điểm kì quái, ta...."

"Không sao." Sở Vãn Ninh nói: "Vòng cổ kia là ta trả lại cho hắn."

"A, sư tôn trả lại cho hắn?"

"Đeo không thoải mái, liền còn có hắn."

Tiết Mông lập tức nhẹ nhàng thở ra, từ nãy đến giờ khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt cuối cùng cũng có chút huyết sắc, hắn mặt giãn ra nở nụ cười: "Ta đã nói sao lại thế này, khi đó hắn rõ ràng nói với ta còn một cái cuối cùng, ta còn nghĩ đến hắn.."

Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng vỗ trán, uể oải nói: "Sư tôn xem như ta cái gì cũng không có nói qua. Miệng ta quá ngu ngốc, không biết nên giải thích như thế nào. Haizz, ta đúng là một đứa ngốc."

Sở Vãn Ninh sẽ không thể nào nói dối, cho nên cũng không biết khuyên hắn như thế nào. Thực tế lời trái lương tâm có rất nhiều, tùy tiện nói một câu là có thể đem quan hệ giữa mình cùng Mặc Nhiên phủi sạch không còn một mảnh. Tiết Mông suy nghĩ nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn nghe được một câu này mà thôi.

Chỉ cần Sở Vãn Ninh nói không phải, chẳng sợ sự thật xảy ra trước mắt Tiết Mông, hắn sẽ luôn chọn tin tưởng sư tôn của chính mình. Có thể đây là một loại tín nhiệm, làm cho Sở Vãn Ninh nói không nên lời. Cho nên hắn chỉ có thể trầm mặt nhìn Tiết Mông trước mặt buồn rầu, vò đầu bứt tai, nhịn không được thở dài.

Hắn không nghĩ sẽ nói đến đoạn tuyệt như vậy.

Nhìn thấy Tiết Mông áy náy, tự trách bản thân quá ngu ngốc, liều lĩnh. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng áy náy, tuy rằng nét mặt hắn không biến hóa quá nhiều, vẫn là không hề bận tâm, nhưng hắn trầm mặt nói một câu: "Tiết Mông...."

Tiết Mông ngừng nói, chờ hắn nói tiếp.

Có cái gì tốt mà nói đâu?

Nói "Thực xin lỗi. Hy vọng ngươi không cần đối với ta thất vọng, hy vọng ngươi vẫn nhận người sư phụ này?" hắn nói không nên lời. Lời này quá tệ, quá khiến người khác chán ghét, cũng quá tàn khốc.

Hắn dựa vào cái gì mà yêu cầu Tiết Mông dù xảy ra chuyện gì cũng phải nguyện ý quen biết hắn. Mọi người gặp phải tụ tán ly hợp, trưởng thành thay đổi, tựa như cành măng cất cao, vỏ măng bên ngoài sớm muộn cũng bong ra từng mảng, khô vàng, thành bùn.

Đời người của Tiết Mông còn dài mấy chục năm, không có bao nhiêu người có thể bên cạnh người khác đi hết những năm này, Chuyện cũ, người xưa, đều giống như da rắn, vỏ măng.

Tiết Mông trái phải chờ, đợi không được bất an đôi mắt mở to, thì thào: "Sư tôn?"

"Không có gì." Sở Vãn Ninh thản nhiên nói: "Cảm thấy ngươi tựa hồ có chút phí nhiều tâm tư, mới vừa rồi muốn cho ngươi đi tìm Tham Lang trưởng lão lấy hai bình Mô Hương Lộ uống."

Tiết Mông: "......."

"Còn có chuyện gì khác sao?"

Tiết Mông suy nghĩ, nói: "Có."

"Chuyện gì?"

" Sư tôn thật sự dự định muốn thu Nam Cung Tứ làm đệ tử?" Chuyện này làm lòng Tiết Mông nghẹn trong chốc lát: "Kia, kia hắn chẳng phải là thành đại sư huynh của ta sao?"

"....Ngươi để ý chuyện này?"

"Đúng vậy." Tiết Mông có chút xấu hổ chà xát góc áo: "Trước kia ta là người đứng nhất, nếu như nhận hắn làm sư huynh, ta không phải....."

Nhìn hắn như vậy, lo lắng trong lòng Sở Vãn Ninh phai nhạt một chút, nhịn không được cười khẽ.

Trước đây Tiết Mông thích làm nũng với Vương phu nhân, lúc sau lại thích cùng Mặc Nhiên ở trước mặt cha mẹ hắn tranh thủ tình cảm. Không nghĩ đến hiện tại đã hơn hai mươi tuổi rồi, thói quen này vẫn sửa không xong, một Nam Cung Tứ liền đem lông đuôi khổng tước của hắn dựng lên, chỉ vì là đứng hạng hai, canh cánh trong lòng đến bây giờ.

Sở Vãn Ninh nói: "Không có gì khác nhau, đều giống nhau cả."

"Kia không giống, ta không muốn nhận hắn làm đại sư huynh, tuy rằng hắn bái sư sớm nhất nhưng bị sư tôn chấp nhận muộn nhất. Ta thật ra không để ý đến việc hắn tiến vào sư môn, nhưng có thể sắp xếp cho hắn vị trí cuối cùng không? Làm tiểu sư đệ nha." Tiết Mông mười phần nghiêm túc: "Về sau ta liền gọi hắn là Nam Cung sư đệ."

"....Đều tùy ngươi."

Tiết Mông liền cao hứng một chút, cao hứng rồi liền không muốn đi nữa.

Mặc Nhiên nằm ở trên giường chờ trong lòng sớm nóng đến phát phiền, nghĩ thầm người này tại sao lại nói nhiều như vậy, thế nào lại còn chưa cút, nhanh chóng cút.

Tiết Mông không cút, nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi sư tôn một chút."

"Ừ." Sở Vãn Ninh thật sự rất lạnh nhạt: "Ngươi nói đi."

Mặc Nhiên: "......."

"Chính là hôm nay Mặc Nhiên nói với ta, lần trước sư tôn đồng ý cho hắn một cái khăn tay...."

Sở Vãn Ninh hỏi: "Cái kia... Ừ, bất quá ta không có làm, ngươi cũng muốn phải không?"

Ánh mắt Tiết Mông lập tức sáng lên: "Ta cũng có phần sao?"

"Vốn định làm cho các ngươi mỗi người một cái." Sở Vãn Ninh nói: "Nhưng vẫn còn việc liền phải trì hoãn."

Nghe nói như vậy, Tiết Mông vô cùng vui mừng, mà Mặc Nhiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Không phải..... không phải chỉ có hắn mới có sao?

Mặc Nhiên nháy mắt ủy khuất, hết lần này đến lần khác Sở Vãn Ninh nghiêng mặt nói chuyện phiếm với Tiết Mông, căn bản không có chú ý đến thần sắc âm tình bất định của Mặc Nhiên.

Bên kia Tiết Mông không lo lắng, cao hứng phấn chấn nói với Sở Vãn Ninh hình dáng khăn tay hắn muốn. Bên này Mặc Nhiên càng nghĩ càng không có tư vị, hơn nữa nhìn thấy Sở Vãn Ninh an hòa nói chuyện với Tiết Mông thật sự rất vui vẻ, mặc dù biết hai bọn họ căn bản không có gì nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn không có cách nào cảm thụ.

"Hơi khó may, nếu như ngươi muốn hoa văn, ta quay đầu đến hỏi Vương phu nhân."

"Khó may ạ?"

"Vậy không phiền toái, thứ sư tôn tặng là thứ tốt nhất, sư tôn giỏi may cái gì nhất?"

"...Kì thật hoa văn điểu hoa gì đó ta không am hiểu." Sở Vãn Ninh có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Thứ am hiểu nhất chính là cây mít Bàn Nhược đa tâm kinh."

"???"

Sở Vãn Ninh nói: "Khi còn trẻ ở Vô Bi Tự, ta.... Hoài Tội dạy ta... ta...."

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên mày chau lại, sắc mặt khẽ biến, bỗng mẩn nổi lên môi.

Tiết Mông sửng sốt: "Sư tôn, người làm sao vậy?"

"......." Sở Vãn Ninh do dự trong chốc lát, mới nói: "Không có gì, người còn có chuyện khác sao?"

"Dạ có, còn có một chuyện nhưng đã quên mất rồi, làm cho ta nghĩ muốn...." Tiết Mông cúi đầu muốn nhớ lại. Mi mắt buông xuống, Sở Vãn Ninh suýt nữa không thể ngăn lại thở hổn hển, một ánh mắt nén giận trừng hướng người nằm sâu trong giường kia.

Mặc Nhiên cũng chỉ là làm chút hành động mờ ám, muốn làm cho Sở Vãn Ninh mau đuổi Tiết Mông đi, nhưng lại lúc này đôi mắt trừng hắn, khóe mắt ửng đỏ một bộ dáng không thể phản kháng, trong lòng đột nhiên nổi lên một phen lửa to.

Hắn vốn dĩ tính độc chiếm rất mạnh, ở một phương diện nào đó chính là người nguyên thủy cực kì dã man, sở dĩ tìm mọi cách ẩn nhẫn khắc chế chính là vì hắn rất yêu thương Sở Vãn Ninh, rất áy náy, áy náy cùng yêu thương giống như xiềng xích bản tính của hắn, làm cho hắn không ở trên giường làm hành động quá phận với Sở Vãn Ninh.

Nhưng giờ phút này, buồn bực cùng ghen tị đã cắt đi xiềng xích kim loại ấy, ánh mắt hắn ướt át tối đen không tiếng động nguy hiểm nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh trong chốc lát, bỗng nhiên một ý nghĩ nóng bỏng xuất hiện.

Hắn cúi người, cách một tấm mành, chui vào áo ngủ bằng gấm lý, theo hai chân thon dài rắn chắc một đường đặt lên.

Xung quanh một mảng tối, chăn đệm che đậy tất cả ánh sáng vì thế trở nên càng kích thích hơn. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Sở Vãn Ninh hơi run rẩy, chợt tay ngừng tại bờ vai hắn, năm ngón tay ấm nóng chạm vào bả vai rộng lớn rắn chắc của hắn, đem hắn hướng bên cạnh.

Sở Vãn Ninh ở phía dưới chăn có thể làm chính là ngăn hắn lại.

Ngược lại làm cho tâm Mặc Nhiên xé nát dục vọng.

Tiết Mông vẫn còn đang nói chuyện, nhưng là hắn nói cái gì cũng không quan trọng. Mặc Nhiên không yên lòng nghe được hắn nói cái gì mà "Sư tôn thích cái gì cũng không sao, ta đều thích." Mặc Nhiên liền phát giận, hơi thở hắn đã phả qua chỗ mẫn cảm của Sở Vãn Ninh, hắn biết dục vọng người kia ở nơi nào, nhưng hắn không có chạm đến.

Hắn nghiêng mặt đi, lông mi khẽ động, hắn hôn môi Sở Vãn Ninh, hôn lên làn da non mịn giấu giếm người trước mặt, lưu lại nhất định dấu vết này rất khó biến mất.

Sở Vãn Ninh run rẩy, giờ phút này hắn cực kì hối hận khi quyết định giữ Mặc Nhiên lại. Móng tay hắn cắm thật sâu vào vai Mặc Nhiên, nhưng không ngăn được kẻ điên này.

"Sư tôn, người vẫn đang nghe ta nói sao?"

"Ừ...."

Mặc Nhiên cùng đợi, bờ môi hắn tại dục vọng của Sở Vãn Ninh chần chờ, hắn đang đợi một cơ hội kích thích điên cuồng.

Sau đó hắn đợi được rồi, Tiết Mông hỏi cái gì vậy, không quan trọng, Mặc Nhiên không ngại cho nên không có nghe thấy tiếng. Nhưng Sở Vãn Ninh phải trả lời hắn, trong nháy mắt mở miệng đáp lại, Mặc Nhiên ở trong áo ngủ gấm che đậy hôn tới, gần như là tham lam ngậm lấy hắn.

".......!"

Trong nháy mắt Sở Vãn Ninh đều căng thẳng, hầu kết hắn động, ngón tay đã muốn cắm sâu vào da thịt Mặc Nhiên nhưng Mặc Nhiên căn bản không thèm để ý. Hắn vì phản ứng của Sở Vãn Ninh mà kích động không thôi, vì nơi bí mật của hai người mà nảy sinh tình tố kích động không thôi, hắn đương nhiên biết Sở Vãn Ninh đang cố gắng nhẫn nại. Dù cho hiện tại đi vào, cũng là tuyệt không hừ ra tiếng nên Mặc Nhiên không kiêng nể gì.

Sở Vãn Ninh ngấm ngầm chịu đựng trả lời câu hỏi của Tiết Mông. Định lực của hắn dù là đời này hay đời trước, đều giống nhau khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Hắn chịu đựng rất tốt, chỉ là giọng nói hơi trầm chút, tốc độ nói chuyện chậm đi một chút. Ngoài ra nếu không phải Mặc Nhiên đang ở trên giường của hắn căn bản không thể tin được nam nhân này chính là đang hưởng thụ kích thích đến cực điểm.

Cuối cùng Tiết Mông gật gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."

"Hiểu rồi thì cũng nhanh trở về đi." Sở Vãn Ninh nói: "Chớ lại suy nghĩ miên man, cũng không còn sớm nữa."

Tiết Mông đứng dậy nói: "Sư tôn, ta đi đây.... Đúng rồi, ta giúp sư tôn tắt đèn?"

"......Được."

Vừa mới là một cái thâm hầu, Sở Vãn Ninh hơi hơi khẽ môi, chưa hề thở gấp ra tiếng. Nhưng lông mi hắn run rẩy, khuôn mặt ửng hồng.

Tiết Mông do dự: "Sư tôn, người đang phát sốt sao?"

"...Không có."

"Sao khuôn mặt của người lại điểm hồng." Lo lắng Tiết Mông cũng không nghĩ nhiều, cùng lúc đứng dậy nâng tay dò xét trán của Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh cũng không dự đoán trước được việc này, một mặt bị Mặc Nhiên làm ra việc này, một mặt khác trán, làn da bị đồ đệ chạm vào. Trước mặt là ánh mắt thân thiết của Tiết Mông, phía dưới chăn đệm được Mặc Nhiên hầu hạ, sảng khoái gần như muốn bị tiêu tan đi, sỉ nhục gần như bao phủ hắn. Hắn không thể không dùng hết mỗi một cái xương cốt, một tấc huyết nhục khắc chế chính mình, không cho chính mình thở dốc ra tiếng.

"Cũng không có nóng mà..." Tiết Mông thì thào "Người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Mặc Nhiên nghĩ thầm không thoải mái? Như thế nào là không thoải mái, sợ là sư tôn của ngươi thoải mái chết đi được, đều là ngươi cứ ở mãi trong này, ta mới không thể làm cho hắn càng thêm thoải mái, ngươi tại sao còn không mau đi đi?

Thời điểm lòng hắn càng tối tăm, Tiết Mông cuối cùng cũng bị Sở Vãn Ninh đuổi đi. Tiết Mông thật tận tâm, hắn giúp sư tôn hắn tắt ngọn đèn dầu rồi sau đó đi ra ngoài.

Vừa nghe tiếng cửa đóng lại, Sở Vãn Ninh liền muốn điên, hắn xốc mạnh chăn lên một phen, nắm lấy búi tóc của Mặc Nhiên kéo hắn đến trước mặt, sau đó không nặng không nhẹ tát hắn một cái, hạ giọng ở trong bóng tối răn dạy: "Ngươi vô liêm sỉ... A!"

Đáp lại hắn là tiếng Mặc Nhiên vội vàng thở dốc, ánh mắt đen mê ly, phần lớn dục vọng nam tính trước mặt đều là cầm thú. cùng chính mình tình cảm chân thành trên giường, đó là bản chất chiếm đoạt của cầm thú. Mặc Nhiên bị hắn đánh cũng không cảm thấy đau. Ngược lại chế trụ cổ tay hắn đặt trên giường, sau đó xé rách quần áo cuối cùng của hắn, làn da chạm vào nhau khiến hai người đều không nhịn được rên thành tiếng.

Mặc Nhiên không nói nhiều lời, trong mắt có ánh sáng hơi điên cuồng, hạ thân hắn cứng tới phát đau, quy đầu tròn trịa đáng sợ tiết ra chất lỏng trong suốt, hắn say mê mà cọ xát lên bụng nhỏ của Sở Vãn Ninh, chất lỏng tanh tưởi làm bụng Sở Vãn Ninh ướt dính.

Lúc nãy hắn dưới chăn khi dễ Sở Vãn Ninh lợi hại thế nào, giờ lửa đốt trên người mình có bấy nhiêu lợi hại, lúc nãy Sở Vãn Ninh dùng hết ý chí để không rên thành tiếng, giờ Mặc Nhiên cũng phải dùng ngần ấy ý chí, không để mình nâng chân Sở Vãn Ninh lên, đưa dương v*t trướng đau hung hăng đâm vào.

Cơ bắp hắn cứng đờ, nảy sinh ác độc mà hôn môi y, không đầu không đuôi cọ xát, hắn chỉ muốn đâm vào, dục hoả thiêu đốt, bản tính nguyên thuỷ làm hắn chỉ muốn đâm vào, muốn hoàn toàn chinh phục y, xé nát y, để y bao dung mình, tiếp nhận mình, phun ra nuốt vào của mình, bị mình làm, trở thành người của mình.

"Lên... Bảo bối, người lên đi..." Hắn thì thào, "Nhanh, nếu không nhanh ta sẽ không chịu nổi, khép chân chặt hơn chút..."

Thừa dịp chút ánh sáng lý tính cuối cùng còn chưa biến mất, Mặc Nhiên khàn khàn mà thì thào, hắn kéo Sở Vãn Ninh, vẫn như lần trước đâm dương v*t nóng bỏng vào giữa đùi y, kịch liệt va chạm, cọ xát.

Hắn đâm quá ác độc, ngực tụ mồ hôi thành dòng, ánh sáng nhỏ trong mắt cực sáng.

Hắn giữ eo Sở Vãn Ninh, vì cảm thấy không được gãi đúng chỗ ngứa mà cảm thấy dục cầu bất mãn, càng thêm tràn đầy tinh lực. Hắn không nói nhiều lời ô ngôn uế ngữ, chỉ nảy sinh ác độc mà ra sức chống đối, dương v*t nóng bỏng dán bên đùi mỗi lần đều cọ qua nơi riêng tư của Sở Vãn Ninh, đâm qua, phần lông cọ lên đùi y, túi bìu cũng đánh lên mông.

Sở Vãn Ninh bị hắn đâm cho thất thần, Mặc Nhiên còn cố tình để ra một tay rảnh rỗi vươn qua, nắm lấy hành thân phía trước y, xoa nắn, luật động.

"A..."

Mặc Nhiên cắn lên vai y, gặm nhẹ, sau đó nói khẽ: "Đừng rên, ở đây cách âm không tốt, ta sợ Tiết Mông chưa đi xa."

Sở Vãn Ninh sẽ không hé răng nữa, trong mắt y mê man hơi nước, ghé vào bên giường được Mặc Nhiên an ủi, nhận vết đao liên tiếp hung ác va chạm, vật thô cứng làm người ta sợ hãi giờ đang ra ra vào vào giữa hai đùi y, y không dám tưởng tượng thứ kia tiến vào sẽ là cảm giác gì, y hơi hơi phát run...

Đêm ấy họ lăn qua lộn lại làm ba lần, trên thực tế là Sở Vãn Ninh bị lăn lộn làm cho bắn ra ba lần, đến cuối cùng ý thức y cũng tan rã, y chỉ nhớ rõ mình ôm chặt nam nhân trên người, hôn môi, triền miên, cảm thấy đau lòng khó nói thành lời.

Sở Vãn Ninh hôn hắn, tư thái vẫn vụng về, lại làm Mặc Nhiên bị kích thích không chịu nổi, có chút hỗn loạn mà thở dốc: "Đừng câu dẫn ta..."

Sở Vãn Ninh ngẩn ra.

Câu dẫn hắn?

Ai câu dẫn hắn.

Vừa giận vừa buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ. Sở Vãn Ninh nói: "Ta cũng không thể chẳng làm gì, kệ ngươi làm chứ?"

Mặc Nhiên nghiêng đầu sang hôn lên bên tai y: "Để ta tự làm là tốt rồi."

Ngữ điệu hắn vẫn chứa một tia chua xót, ngửi thấy, mưa gió sắp tới. Trong phòng thực tối, nhưng Sở Vãn Ninh nâng mắt lên, rõ ràng trong mắt Mặc Nhiên lướt qua tia cay đắng.

Cũng không biết là nghĩ thế nào, Sở Vãn Ninh bỗng thấy đầu nóng lên, chưa kịp để Mặc Nhiên phản ứng, y đã xoay người ngồi trên eo Mặc Nhiên, giữ tay Mặc Nhiên lại, cúi người nhìn hắn.

Mặc Nhiên hơi giật mình: "Sư tôn, người..."

Sở Vãn Ninh không hé răng, mắt phượng rất sáng, vành tai cũng đỏ bừng: "Ta nói hôm nay nghe ta rồi, những lời này ta còn chưa rút lại đâu."

Sau đó y chậm rãi đứng dậy, hạ thấp xuống dưới, Mặc Nhiên nhìn động tác của y mà da đầu tê rần, máu toàn thân dâng trào kêu gào, hắn nói: "Người đừng làm bậy, nếu người... Người ngày mai không lên đường nổi đâu."

Nhưng Sở Vãn Ninh như bị ù tai mà chẳng nghe thấy, người này lúc quật cường sẽ chỉ làm theo ý mình, không đem lời người khác nói để vào mắt.

Lưng Mặc Nhiên cứng đờ tê dại, hắn một mặt khao khát Sở Vãn Ninh chủ động cưỡi lên cực kỳ, tự mình ngồi trên động thân kích thích, một mặt lại cực kỳ không muốn Sở Vãn Ninh làm ra chuyện như vậy bây giờ. Hắn biết một khi mình đã vào trong, nhịn lâu như vậy, tuyệt đối không thể chỉ làm một lần đã rời khỏi.

Kỳ thật quay đầu lại xem, đời trước ngày đêm triền miên, có ngày nào hắn có thể nhịn được mà làm một lần thôi đâu? Buổi tối điên cuồng nhất, là đêm hắn cho Sở Vãn Ninh uống xuân dược, hắn cơ hồ là đứt quãng mà tra tấn nam nhân không chịu nổi rên rỉ suốt cả một đêm.

Đến cuối cùng bắn cũng chẳng có gì, vẫn còn không biết thoả mãn, không chịu rời khỏi, cứ đâm trong thành ruột bị làm tới co rút ướt dính——

Hắn chen giữa đôi chân y, môi lưỡi triền miên, hắn đâm vào bên trong y, ở bên tai y nói nhưng lời dơ bẩn xấu xa làm người khác mặt đỏ tim đập.

"Có sướng không?"

"Sư tôn, phía dưới của ngươi vẫn còn mút lấy ta này."

"Bắn nhiều như vậy, đã thoả mãn ngươi chưa?" Khi đó hắn thậm chí còn cưỡng bách Sở Vãn Ninh cúi đầu, nhìn nơi bọn họ tương liên, sau đó hắn suống sã vươn tay, vuốt ve đường cong săn chắc ở bụng nhỏ của Sở Vãn Ninh, trầm thấp khàn khàn nói, "Trong bụng ngươi toàn là tinh dịch của ta, phải làm gì đây?"

Hắn nói những lời hoang đường đó, ánh mắt tràn đầy tình dục lẫn ái dục, hơi thở của dã thú.

"Sư tôn có thể mang thai con của bổn toạ được không? Hửm?"

Hắn lại đâm đâm vào bên trong, trước đó đã bắn ra nhiều lần vẫn còn ái dịch nhớp nháp vì động tác này mà rỉ ra một chút từ nơi hai người kết hợp.

Dược tính còn chưa tan, Mặc Nhiên nhìn nam nhân trong lòng vì động tác nhỏ này của mình mà run rẩy, nhẹ nhàng rên rỉ, nhịn không được mà ánh mắt càng tối lại. Cuối cùng thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn lại bắt đầu đâm vào mà làm y, lấy lòng y...

Khi đó hắn chỉ hận không thể không làm quân lâm Thiên hạ Đế vương Tu Chân giới gì đó nữa.

Hắn đối với Sở Vãn Ninh vẫn luôn tràn đầy dục vọng mãnh liệt hùng hồn như vậy, hắn chỉ muốn nhốt Sở Vãn Ninh lại trong phòng, cả ngày chả cần làm gì, không ai thấy được, chỉ hết sức chuyên chú mà làm tình với Sở Vãn Ninh. Làm Sở Vãn Ninh nằm xuống bị mình làm, để Sở Vãn Ninh dựa trên tường bị mình làm, nằm trên giường mở rộng chân dài bị mình làm, cưỡi trên người mình bị liên tục đâm vào rút ra lặp lại lặp lại.

Tốt nhất có thể thấy Sở Vãn Ninh bị mình làm đến rên rỉ thất ngữ, làm đến khóc lóc xin tha, làm đến mức dương v*t không khống chế nổi mà bắn ái dịch—— Tốt nhất trên đời này căn bản là không cần rút ra khỏi cơ thể Sở Vãn Ninh, đó mới là cực hạn vui sướng trên nhân gian này.

Mặc Nhiên biết đáy lòng mình là dung nham thú tính, hầu kết hắn nhấp nhô, mắt đen ngóng nhìn Sở Vãn Ninh, là cảnh cáo cũng là khẩn cầu: "Sư tôn, đừng như vậy..."

"Vậy làm thứ khác." Mặt Sở Vãn Ninh nóng bừng, ánh mắt lại rất quật khí.

Mặc Nhiên còn không kịp tự hỏi thứ khác theo lời y là gì, đã thấy người kia cúi xuống, động tác rất nhanh, không cho Mặc Nhiên cơ hội cự tuyệt, cũng không cho mình thời gian do dự.

Y ngậm lấy dương v*t bừng bừng phấn chấn dữ tợn kia của Mặc Nhiên.

"A..."

Đột nhiên bụng căng lên, cột sống như có điện chạy qua.

Mặc Nhiên đầu tiên khép mắt lại vì sảng khoái theo bản năng, sau đó ngón tay luồn vào mái tóc đen dài của Sở Vãn Ninh, bàn tay khớp xương rõ ràng giữ chặt gáy Sở Vãn Ninh, cơ bắp săn chắc vùng ngực phập phồng kịch liệt.

"Vãn Ninh..."

Khoé mắt có nước mắt chảy ra, là kích thích, hay là cảm kích?

Là thống khổ, hay là vui sướng...

Đều không rõ ràng.

Khí quan giống đực của hắn ở trong miệng ái nhân không thể gắng gượng chặn lại mà phình lớn một vòng, mạch máu gân xanh rõ ràng, có vẻ cực kỳ đáng sợ bạo ngược, cực cụ có tính xâm lược.

Sở Vãn Ninh căn bản không ngậm được thứ lớn như vậy, nhưng y vẫn bắt chước việc Mặc Nhiên đã làm, liếm trên hành thân, cảm thấy thẹn tới run rẩy cả người, nhưng ái dục lại làm ngực y ấm áp, y cố hết sức mà ngậm lấy quy đầu và hành thể vào, nhưng ngậm được một nửa, cổ đã nghẹn lại, cảm giác nóng bỏng và mùi vị tanh tưởi nhàn nhạt kia làm y mấy lần muốn nôn khan.

Mặc Nhiên cực kỳ đau lòng, hắn vội nói với Sở Vãn Ninh: "Bảo bối, đừng, liền..."

Lời còn chưa dứt, lại nhịn không được rên thành tiếng.

Bởi vì Sở Vãn Ninh quật khí không chịu thua, mặc dù trên giường đã thành như thế, y bắt đầu động tác, bắt đầu đưa đẩy mút vào... Mặc Nhiên trước giờ không phải kẻ cấm dục, lúc làm Đạp Tiên Đế Quân lại càng không phải, tất cả những kẻ từ nam tới nữ đều làm đủ kiểu hầu hạ hắn, hắn đều không thấy động tâm.

Nhưng Sở Vãn Ninh nằm giữa chân hắn, hôn hắn, ngậm lấy hắn.

Trước mắt hắn mờ đi, lại đen thẫm, bỗng nhiên thấy ngũ quang thập sắc, bỗng nhiên đại địa vô.

Quá kích thích.

Mặc Nhiên không thể tự kiềm chế mà hơi ngửa đầu ra sau, thấp giọng thở dốc, cánh tay thon dài không nhịn được vuốt tóc Sở Vãn Ninh, rên thành tiếng gợi cảm trầm khàn.

Vãn Ninh của hắn, sư tôn của hắn...

Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn.

Nam nhân tuấn tiếu nhất trên đời này...

Bạch Tường Bất Nhàn Sở Vãn Ninh, nguyện vì hắn làm chuyện như vậy.

Thuốc vô dụng, không có gì ngăn cản nổi.

Là cam tâm tình nguyện...

Hốc mắt Mặc Nhiên ươn ướt, lông mi đen nhánh run lên nhè nhẹ.

Là cam tâm tình nguyện.

Kỹ xảo Sở Vãn Ninh không tốt, dùng lực lại không đúng, thậm chí có lúc không chú ý tới răng, còn làm hắn đau, nhưng hắn cơ hồ không thể tự kiềm chế mà quy phục dưới kích thích của Sở Vãn Ninh, cuối cùng lúc bắn ra khoé mắt còn vương nước mắt ướt át nóng hổi.

Hắn dùng một tay ôm lấy Sở Vãn Ninh, ôm chặt trong lòng, không nhịn nổi mà hôn y, chỉ cảm thấy đau lòng lợi hại như vậy, rồi lại ấm áp như vậy, đau quá.

"Vãn Ninh..." Hắn lại lần nữa nỉ non bên tai y, "Vãn Ninh..."

Sở Vãn Ninh vì dục vọng mà mắt phượng đen láy cũng ướt át nhìn hắn, ngay sau đó vì thấy thẹn mà rủ mi, hồi lâu vẫn khàn khàn nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi thích ư?"

Một câu ôn nhu, nhập huyết nhục.

Đau đớn càng thâm.

Mặc Nhiên ôm chặt lấy y, hoãn giọng nói: "Thích."

Tai Sở Vãn Ninh càng đỏ hơn, y được tán thành, liền không hé răng.

Mặc Nhiên không chịu nổi vuốt y tóc y, nhẹ giọng nói: "Chỉ thích mình người... Thích người nhất... Vãn Ninh."

Trên đời này không có một ai tốt hơn người.

Ngoại trừ người, ai cũng không thể chạm tới tim ta nữa.

Sư tôn.

Ta cực kỳ yêu người.