Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 263: [Thiên Âm Các] Mộng cũ tái diễn




Edit: LuBachPhong36

Mặc Nhiên kết thúc tự bạch. Trong Đan Tâm điện nhất thời không người lên tiếng, tất cả đều yên lặng.

Ai đúng ai sai? Ai đúng ai sai?

Trong lòng mỗi người đều có sự so sánh riêng, nhưng không cách nào nói ra được cái tuyệt đối.

Mặc Nhiên không nhìn vào mặt người nhà Tiết Chính Ung, hắn rũ mi mắt, sau một lúc lâu nói: "Năm đó, ta cho rằng mình sẽ chết trong biển lửa. Nhưng khi tỉnh lại, lại phát hiện mình đã nằm ở Tử Sinh Đỉnh. Vị mật thám kia ngồi ở đầu giường ta, thấy ta tỉnh lại, liền đè bả vai ta xuống, nói với ta —— từ nay về sau, ta chính là công tử Tử Sinh Đỉnh."

Hắn dừng một chút, khẽ cười nói: "Là cháu trai của bá phụ."

Thảm sàn trên Đan Tâm điện thêu dày đặc hoa diên vĩ rực rỡ, Mặc Nhiên nhìn những đoá hoa muôn màu khoe sắc kia, vẻ mặt lãnh đạm.

"Vị mật thám đó sợ không lấy được tiền thưởng. Cho nên khi bá phụ cứu ta ra từ đám cháy Tuý Hồng Lâu, nôn nóng hỏi hắn, người này có phải là đứa trẻ ông muốn tìm hay không, hắn gật đầu." Mặc Nhiên nói, "Cái gật đầu này của hắn, đã thay đổi cả vận mệnh của đời ta."

Huyền Kính đại sư thở dài nói: "A di đà phật, Mặc thí chủ, ngươi có thể yên lòng sao? Nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới phải thẳng thắn nói rõ với Tiết tôn chủ sao?"

"Sao lại không nghĩ tới, khoảng thời gian ta vừa mới tỉnh lại, ta rất bất an, rất muốn thẳng thắn."

Ánh mắt Mặc Nhiên có chút mông lung, tựa như nhìn thấy được những ngày xưa tháng cũ như cách một đời kia.

"Nhưng mà, nghe thấy ta tỉnh, bá phụ...... Lập tức tới thăm ta, bá mẫu đích thân nấu mì cho ta, ta còn nhớ rõ, có đến ba cái trứng rán, còn là lòng đào, còn có rất nhiều thịt băm đầy trong bát. Bá mẫu nói với ta...... Sợ ta mới vừa tỉnh, khó ăn nên mới cắt nhỏ ra cho ta dễ nuốt. Tiết Mông cũng đến, tặng cho ta cả một hộp điểm tâm."

Chậm rãi khép chặt mắt.

"Ta ăn bát mì kia, ăn những món điểm tâm kia. Lời nói thật đã không thể nào nói nên lời. Họ cười với ta như vậy, đối với ta tốt như vậy...... Nếu ta nói, Túy Ngọc lâu là do ta phóng hoả, ta giết cháu trai các người, giết đệ muội* các người...... Vậy sẽ thế nào?" Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Ta nói không nên lời. Những lời này nghẹn trong cổ họng, càng về sau...... Ta càng không biết nên nói như thế nào."

(* em dâu)

Huyền Kính đại sư than nhẹ: "Ai......"

"Ta biết Mặc Niệm là người như thế nào, tính tình hắn lười nhác, làm việc tuỳ tiện, lúc đầu ta không biết bá phụ đến tột cùng là hiểu rõ bao nhiêu về con người hắn, cho nên nhất cử nhất động đều cố gắng học theo hắn. Sau đó phát hiện bá phụ không biết, nên mọi việc sau này ta cũng không lấy hắn làm chuẩn nữa." Mặc Nhiên ngừng trong chốc lát, chuyển giọng nói tiếp, "...... Nói đến cùng, ta và Mặc Niệm có thâm thù nợ máu giết cả nhà. Nhưng cuối cùng, ta lại chiếm người thân của hắn."

Mọi người ở Tử Sinh Đỉnh đều ngơ ngẩn mờ mịt, không ít đệ tử và trưởng lão đã từng có tiếp xúc với Mặc Nhiên đều đứng ngẩn ra, trong lòng giao thoa nhiều cảm xúc. Tiết Chính Ung cùng Vương phu nhân càng không nói gì, họ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Mặc Nhiên.

Đứa trẻ này, từ trẻ người non dạ đến khi làm một thế hệ tông sư, bọn họ một đường nhìn hắn lớn lên.

Nhưng bây giờ lại nói cho họ biết, tất cả những chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.

Mặc Nhiên không phải là cháu trai của họ, còn có, thậm chí....... thậm chí giữa họ còn cách nhau mạng người, cách nhau nợ máu.

Nên nói cái gì?

Nên làm cái gì?

Tiết Chính Ung không biết, Vương phu nhân cũng không rõ ràng.

Họ chưa từng gặp qua "Mặc Niệm", tất cả những tưởng nhớ và những điều họ cảm thấy nợ vị vong huynh này, đều đã ký thác lên người đứa trẻ tên Mặc Nhiên kia, họ không biết Mặc Niệm là ai, nhưng họ đã sờ qua đầu Mặc Nhiên, dắt qua tay Mặc Nhiên, nhận Mặc Nhiên gọi một tiếng "Bá phụ", "Bá mẫu".

Tiết Chính Ung tâm loạn như ma.

Trong tĩnh lặng, Mộc Yên Ly nói: "Mặc Nhiên, ngươi tuy đáng thương, nhưng hành vi phạm tội chồng chất, không thể buông tha. Đếm thử xem, ngươi biết ngươi đã phạm vào bao nhiêu đại nghiệt không?"

Mặc Nhiên xưa nay không ưa Thiên Âm Các, hắn nhắm mắt không đáp.

Mộc Yên Ly liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, giọng như chuông rỗng, âm vang lanh lãnh: "Ngươi lạm sát phàm nhân, phóng hỏa thiêu lâu, lừa gạt thân phận, giả mạo công tử —— Lúc trên Giao Sơn, ngươi biết rõ trên người mình chảy dòng máu gia tộc Nam Cung, lại thờ ơ lạnh nhạt, rắp tâm khó dò, ở Cô Nguyệt Dạ ngươi đại khai sát giới, máu nhuộm sảnh đường—— ngươi sở cầu đến tột cùng là vì chuyện gì?"

"Ta lặp lại lần nữa, người Cô Nguyệt Dạ không phải ta giết, là do sau khi sinh tử môn mở ra khiến hai kiếp đan xen, người kia căn bản không phải ta."

"Sinh tử môn là đệ nhất cấm thuật, mấy ngàn năm không mở, ngươi không cảm thấy lý do của ngươi quá mức hoang đường?" Mộc Yên Ly lạnh lùng nói, "Chỉ sợ rằng ngươi thân vì hậu tự Nam Cung, trong lòng bất cam, dã tâm bành trướng, muốn trù tính điên đảo trên dưới Tu Giới?"

"Mộc các chủ đã quá lời rồi." Khương Hi nghe đến đó, nhịn không được nhíu mày, "Theo ý ta, Mặc Nhiên không có bất cứ động cơ gì muốn điên đảo trên dưới Tu Giới, nếu hắn muốn làm những việc này, tuỳ tiện giở chút thủ đoạn trên Giao Sơn, chỉ sợ thập đại môn phái lập tức tổn thất thảm trọng. Trong chuyện này điểm đáng ngờ rất nhiều, trước khi chưa làm sáng tỏ, thận trọng ngôn từ."

Đôi mắt Mộc Yên Ly lạnh lùng liếc hắn: "Khương chưởng môn không cần thay hắn nói chuyện. Cho dù hắn không có ý điên đảo Tu Chân Giới, thì tất cả tội nghiệt trước đây hắn phạm phải cũng đủ để áp giải đến Thiên Âm Các thẩm vấn."

Nàng nói xong, nâng nâng tay, chỉ huy tuỳ tùng phía sau: "Bắt Mặc Nhiên lại, đưa đi."

"Chờ một chút!"

Mộc Yên Ly ghé mắt, nhìn Tiết Chính Ung: "Tiết tôn chủ có chuyện muốn nói?"

Trên mặt Tiết Chính Ung mảng xanh mảng hồng, dường như hắn cũng không rõ vì sao mình lại gọi Mộc Yên Ly lại, nhiều năm trở lại đây coi Mặc Nhiên là người của mình, đã thành thói quen của hắn.

Hắn không có cách nào ngồi im nhìn Thiên Âm Các cứ dẫn người đi như vậy.

Nhưng mà hắn nên nói cái gì đây? Giữ lại sao?

Tiết Chính Ung nhắm mắt lại, hàm răng khẽ run, hắn chỉ cảm thấy lạnh, cảm thấy đáy lòng trống rỗng, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị khoét đi.

Hắn vùi mặt vào hai lòng bàn tay, trước nay hắn tinh thần minh mẫn, giờ khắc này lại lộ ra dáng vẻ khom lưng già yếu.

"Tiết tôn chủ là muốn nói lời tạm biệt với cháu trai của mình sao?"

Mộc Yên Ly làm người cay nghiệt, cố ý mà như vô tình dùng hai chữ "cháu trai", càng làm cho Tiết Chính Ung như sợi bông trước gió, hoảng sợ run rẩy.

"Ta......" cổ họng Tiết Chính Ung mất tiếng, "Nhiên nhi...... Mặc Nhiên......"

Hắn thậm chí không biết nên xưng hô với Mặc Nhiên như thế nào.

Mặc Nhiên lại không hề làm ông khó xử, hắn nhắm mắt lại, đi lên phía trước vài bước, không nói một lời mà hướng về phía Tiết Chính Ung dập đầu quỳ lạy.

Ba quỳ chín lạy.

Có người đang thì thầm: "Lề mà lề mề, làm cái gì đây."

"Làm bộ làm tịch......"

Mặc Nhiên đối với những lời nói này mắt điếc tai ngơ, đại lễ hoàn tất, hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, Tiết Mông lại đột nhiên vọt vào Đan Tâm điện, trên Long Thành trên tay nhuốm đầy máu đen, cực kỳ chấn động kinh ngạc, hắn hô: "Bên ngoài ——"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Bên ngoài có rất nhiều quân cờ Trân Lung giết tới, còn có rất nhiều tử sĩ trên Giao Sơn Nho Phong Môn!!"

Mọi người sợ hãi! Lao nhanh ra điện —— chỉ thấy trăm trượng trời cao bên ngoài Tử Sinh Đỉnh, vô số tu sĩ ngự kiếm bay trên không trung, ống tay áo phần phật tung bay. Trong đám người này, có một nửa là mặc áo bào đen giống nhau, đều bịt mặt, một nửa đám còn lại thì mặc áo lông hạc huy, dải lụa che mắt, chính là những tử thi ở Nho Phong Môn anh hùng trủng.

"Đây là..... đã xảy ra chuyện gì?!"

"Những thi thể này không phải đã cùng Nam Cung Tứ chìm xuống sao? Sao bây giờ lại xông lên nữa! Là ai đã tháo bỏ cấm chế?"

Lời nói vừa nói ra, trong lòng đã có đáp án.

Là ai tháo bỏ cấm chế, còn ai có thể tháo bỏ cấm chế của gia tộc Nam Cung?

Không ít ánh mắt phẫn nộ tột đỉnh đã lướt lên người Mặc Nhiên.

Lúc này Mặc Nhiên tuy đã biết độc thủ phía sau màn vì ai, nhưng lại hết đường chối cãi. Càng đáng chết chính là, hiện tại linh lực hắn đã mất hết, căn bản không thể ngăn cản đợt tấn công này của quân cờ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hàng trăm hàng ngàn tử sĩ ngã xuống.

Tử Sinh Đỉnh y như kiếp trước.

Trong chớp mắt, ngư long vượt sóng.

Trong phút chốc, đã thành biển máu.

—— Hóa ra, "kinh hỉ" theo như lời Sư Muội nói vẫn chưa kết thúc...........

"Nghênh chiến trước!"

"Đánh lui làn sóng quân cờ này ngay! Đánh lui trước!"

Mọi người tuôn ra ngoài điện nghênh chiến, nhưng vì họ không hề đoán trước được dị biến này xảy ra, mà những quân cờ Trân Lung đã ào ào kéo tới, không hề có dấu hiệu báo trước, cho nên thoáng chốc loạn thành một đoàn.

Mặc Nhiên đứng ở trước điện, nhìn đoàn quân cờ lũ lượt hạ xuống, bọn chúng đánh giáp lá cà với đệ tử Tử Sinh Đỉnh, tu sĩ nghênh chiến dùng thuật pháp chống đỡ.

Giáp nhẹ màu lam bạc cùng áo bào đen giao tranh chém giết lẫn nhau, từng đợt từng đợt người trộn lẫn đan xen.

Hắn đứng trên thềm ngọc, đuôi mày từng trận co rút đau đớn, tất cả những điều diễn ra trước mắt đều tái diễn y như ký ức kiếp trước ——

Kiếp trước, chính hắn khống chế người chết và người sống hợp thành đại quân, giết hết tất cả những người ở Tử Sinh Đỉnh dám nói "không" với hắn.

Cũng từ thời khắc đó, hắn bắt đầu thói quen giết người như ma. Thói quen xem mạng người như cỏ rác, máu chảy đầu rơi, thây chất thành núi.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy chính mình cũng đứng trước Đan Tâm điện như vậy, đệ tử phản bội sư môn Mặc Vi Vũ mỉm cười quan sát đông đảo quần hùng, chúng sinh ưu tư. Nằm bên giày hắn là thi thể chưa lạnh của Tiết Chính Ung cùng Vương phu nhân.

"Bắt đầu từ Tử Sinh Đỉnh, dùng máu của các ngươi lót đường cho ta đi."

Tiếng cười lạnh lẽo từ kiếp trước vẫn còn văng vẳng bên tai, mí mắt Mặc Nhiên giật thình thịch, hắn hô to với Tiết Mông: "Đừng đánh, đánh không lại đâu! Chạy mau, các ngươi đều chạy mau đi!"

Tiếng người quá ồn ào, Tiết Mông lại cách hắn quá xa, không nghe thấy được.

Mặc Nhiên nhìn khắp mọi nơi, quanh mình đao kiếm vang tiếng, chiến loạn một mảng.

Hắn nhìn thấy Khương Hi đang chiến đấu với hơn mười quân cờ, trong một khắc hắn nhớ đến kiếp trước Khương Hi ngã xuống như thế nào dưới đao của mình ——

"Ngươi không quỳ bổn tọa?"

"Không quỳ."

"Không thừa nhận bổn tọa là đế quân?"

"Không nhận."

Vung tay chém xuống, máu tươi vẩy ra.

Đánh không lại......

Mặc Nhiên nhìn thấy Cung chủ Đạp Tuyết cung rũ mắt thổi sáo huân, thanh vang cửu tiêu*, khiến quân cờ thần thức mơ hồ, lảo đảo không ngừng, nhưng hắn nhớ đến kiếp trước vị cung chủ này cuối cùng mười ngón đều bị hủy như thế nào, gân cốt đứt đoạn ra sao ——

(*chín tầng trời)

"Vì sao ngoan cố chống đối?"

"Ta đã là cung chủ một cung, tuy vô lực bảo vệ Đạp Tuyết cung bình an, nhưng cũng tuyệt không trốn tránh."

Sáo huân vỡ nát, cuối cùng thất truyền.

Đánh không lại......

Chúng sinh hỗn loạn, Mặc Nhiên nhìn thấy Vương phu nhân cùng Tiết Chính Ung ở nơi xa nắm tay ngăn địch, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh kiếp trước hai người chết không nhắm mắt, thê lương bi ai cùng phẫn nộ đều đọng lại ở đáy mắt.

Xuyên thấu qua hai kiếp, trừng thẳng ánh mắt mà nhìn chằm chằm hắn, oán hận hắn.

Lạnh.

Rất lạnh....

Xương cốt toàn thân Mặc Nhiên đều đang run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, Sư Muội lại làm đến bước này...... Hắn thế mà làm được đến bước này!

Trước đó hắn đã cảm thấy không thể coi nhẹ lúc Sư Muội bắt đi Sở Vãn Ninh rồi uy hiếp hắn, nói đã dành cho hắn sự "kinh hỉ", cho nên mới kiên quyết dứt khoát mà quay về Tử Sinh Đỉnh. Lúc này hắn không kiềm nỗi mà da đầu tê dại ——

Nếu ngày đó hắn nhất thời xúc động, không nghe theo uy hiếp của Sư Muội, kiên trì đuổi theo giành lại Sở Vãn Ninh, sẽ thế nào đây?

Một nửa anh hùng hào kiệt chốn Tu Chân giới đều ở chỗ này, những người này nếu chết không rõ ràng ở Tử Sinh Đỉnh, thì sẽ thế nào đây?

Sư Muội bố trí vòng vòng mắc xích, cũng không cho hắn nửa phút nghỉ ngơi. Mặc Nhiên đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đầy núi đều là quân cờ Trân Lung...... Đám xác sống không sợ chết không sợ đau...... Thây sơn biển máu yêu ma quỷ quái xương trắng tràn lan......

Không thể cứ tiếp tục như vậy, không thể cứ tiếp tục như vậy!!

Sư Muội từng nói đây là "kinh hỉ" dành riêng cho hắn, vậy sẽ không vô duyên vô cớ mà sắp đặt. Nếu hắn đã trở lại, hắn thuận theo, như vậy nhất định phải có cách hóa giải! Hắn không thể cứ thế đứng nhìn mộng cũ tái diễn, không thể cứ thế đứng nhìn Tử Sinh Đỉnh bị huỷ diệt như vậy, không thể để bá phụ bá mẫu lại một lần nữa chết ở trước mặt hắn!

Nếu chuyện cũ lại tái diễn lần nữa, hắn phải đối mặt với chính mình thế nào...... Và, đối mặt với Sở Vãn Ninh thế nào?

Mặc Nhiên đột nhiên hoàn hồn, đẩy dạt ra đám người trùng trùng điệp điệp, chạy hướng về phía bá phụ bá mẫu của mình.

"Đừng đánh! Rút lui khỏi nơi này trước đi, rời khỏi nơi này trước đi, đừng đánh! Căn bản không thể đánh thắng đâu!"

Giọng nói hắn nghẹn ngào, khóe mắt sắp nứt. Hắn tựa như chìm xuống giữa đại dương mênh mông người, dốc hết toàn lực mà bơi về phía trước. Hắn tựa như người chết lao đầu vào người sống, tựa như thiêu thân lao đầu vào biển lửa, tựa như kiếp này lao đầu vào kiếp trước.

"Đừng đánh! Chạy mau, tất cả chạy mau! Các ngươi đánh không lại đâu!"

Đánh không lại đâu...

Ta sớm đã chính mắt nhìn thấy cái chết của các ngươi.

Chạy đi.... van cầu các ngươi...

Đột nhiên một thanh kiếm chém ngang qua, kiếm quang âm u lạnh lẽo.

Nhìn lại, là gương mặt lạnh băng của Mộc Yên Ly.

"Ngươi định thừa dịp hỗn loạn mà chạy sao?"

Mặc Nhiên cả giận nói: "Ngươi tránh ra!"

"Ngươi đã là trọng phạm Tu Chân giới, lý ra ta nên ——"

Lời nói vương còn ở kẽ răng, Mộc Yên Ly đã cảm thấy sau lưng phát lạnh, vừa quay đầu lại, thấy một quân cờ che mặt đang giương kiếm bổ xuống, nàng vội xoay người ứng chiến, giữa hai đầu mày toàn là sát ý. Nàng quát: "Mặc Nhiên! Quả nhiên là ngươi đang phá rối!"

Nữ nhân này giọng nói trong trẻo, giống như suối lạnh, cực dễ nhận ra.

Một câu đó vừa nói lên, đã dẫn tới một vòng tu sĩ chung quanh sôi nổi ghé mắt, quả nhiên nhìn thấy quân cờ kia đang cùng Mộc Yên Ly đánh đến khí thế hừng hực, nhưng lại không mảy may động vào Mặc Nhiên.

Mọi người lúc này mới phát hiện, dường như tất cả quân cờ tràn vào Tử Sinh Đỉnh đều xem Mặc Nhiên như vây cánh, tất cả đều né tránh hắn, không làm hắn bị thương.

Có người phẫn nộ quát: "Đúng là cẩu tặc Mặc Nhiên kia đang quấy phá!"

"Hắn với đám quân cờ này là cùng một giuộc!"

Từng gương mặt nóng lên trong cơn giận dữ đang vặn vẹo vây quanh, từng lỗ tai rót đầy tiếng gầm nhẹ thì thào, từng đôi mắt giết người đến nhuốm đầy máu đỏ đang nhìn về hắn.

Trùng trùng điệp điệp.

Bên trong những ánh mắt phẫn nộ kia, hắn đang là tên ma đầu giết người không chớp mắt. Hắn dường như lại biến thành tên Đế quân đạp tẫn chư tiên vi tôn thiên hạ kia, ác đao chiến mã của hắn phá nát hàng ngàn cảnh giới, hắn coi chốn hồng trần này như cặn bã, hắn điên cuồng!

Có người lạnh giọng hô: "Bắt lấy hắn!"

"Coi chừng hắn, đừng để hắn chạy thoát!"

"Để xem hắn có thể giả vờ tới khi nào!"

Ầm ầm vang lên bên tai hắn, là phẫn uất giống như đúc kiếp trước, là chỉ trích giống như đúc kiếp trước, và thảo phạt giống như đúc kiếp trước.

Cảnh tượng hai kiếp quá mức giống nhau, hắn thậm chí có thể hồi tưởng được trận quyết đấu sinh tử giữa mình và Sở Vãn Ninh năm đó.

Ngày hôm đó, cũng giống ngày hôm nay, Mặc Nhiên tay cầm quân cờ Trân Lung, khống chế cả người sống, người chết, thú vật, chim muông, đại quân như mây đen dày đặc, chiến trận như gió sương ánh tuyết.

Hắn bễ nghễ ngồi cao, rũ mắt cười nhạt, nhìn thiên địa đảo điên, ánh sáng cũng trở nên lu mờ.

Cuối cùng là Sở Vãn Ninh ngăn cản hắn.

Là Sở Vãn Ninh, dốc hết toàn lực chống lại trăm vạn quân cờ của hắn, vũ khí từ Thiên Vấn đổi đến Cửu Ca, từ Cửu Ca đổi đến Hoài Sa.

Hoài Sa.

Mặc Nhiên vĩnh viễn cũng không thể quên Sở Vãn Ninh lúc cuối cùng triệu ra Hoài Sa, trong mắt y là bi thương lạnh lùng và đau đớn thế nào.

"Nghe đồn đây là thanh đao sát phạt của sư tôn, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy."

Khi đó Sở Vãn Ninh hỏi hắn: "Mặc Nhiên, phải như thế nào ngươi mới có thể dừng lại?"

Hắn chỉ tươi cười rạng rỡ: "Không dừng lại được rồi, sư tôn, ta đã hai tay đầy máu rồi. Ta tự tay giết chết bá phụ bá mẫu, giết chết đồng môn sư huynh đệ...... Bây giờ chỉ cần lấy đầu ngươi tế trời, ta chính là bá chủ vô tiền khoáng hậu—— không còn ai có thể ngăn cản ta."

Thần sắc của Sở Vãn Ninh cực kỳ đau đớn.

Hắn nhìn thấy được, nhưng lại cảm thấy rất không sảng khoái, ác ý phục thù đấu đá lung tung trong lòng, hắn nghiến chặt hàm răng, câu chữ vỡ nát.

"Giết ngươi rồi. Trên đời này sẽ không còn ai, là ta không thể giết."