Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 300: [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân như lòng ta




Edit: Chu

Beta:

Ánh sét chiếu vào trong cửa điện, chiếu lên gương mặt Sư Muội khi sáng khi tối.

Trong ánh sáng chói mắt, chỉ có đôi mắt kia là đen thẳm.

Tựa như thiên hoả Chúc Dung cũng không thể chiếu sáng nó.

Biểu tình Sở Vãn Ninh khẽ biến, nhưng y không mở miệng hỏi. Hiện tại Sư Muội nói gì cũng khó tìm ra tâm tư, nhưng cho dù vậy, ánh sáng chói lọi trong tay y cũng không tự chủ được mà tối lại.

Ánh sáng tối đi, đã bị Sư Muội tóm được.

Hắn như túm được ngọn cỏ trong lốc xoáy, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, ngươi sẽ không thật sự cho rằng, Mặc Nhiên đã chết hoàn toàn rồi chứ?"

"Ngươi thật sự cho rằng..." Sư Muội hơi thở gấp, "Đạp Tiên Quân chỉ là một cái xác một khung xương đã chết ư?"

Dừng một chút, tiếp tục nói: "... Sư tôn, chi bằng ngươi ngẫm lại cho cẩn thận. Trên đời này có thi thể nào có thể tự suy nghĩ như vậy, cố chấp tự hành động như vậy... Ai làm nổi? Lấy gì mà làm? Trân Lung Kỳ Cục cũng không làm được tới mức này đâu."

"..."

"Ngươi biết không." Sư Muội nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vãn Ninh, chậm rãi phun ra bí mật chôn giấu, "Trong cơ thể Đạp Tiên Quân, vẫn còn một sợi thức hồn chưa tan."

"!!"

Trước câu nói này, đáy mắt Sở Vãn Ninh luôn trống rỗng, như tẩu thi. Nhưng sau câu nói này, Sư Muội thấy rõ ràng trong ánh mắt kia hiện lên gợn sóng, vì thế hắn nhẹ thở hắt ra, vẫn không dám coi thường.

"Sư tôn cũng biết linh hạch ta yếu ớt, không thể tự mình thi triển được pháp thuật lợi hại nào. Nên Trân Lung Kỳ Cục, ta không thể khống chế. Có điều, dược tông vẫn có cách của dược tông."

Lúc Sư Muội nói những lời này, trước mắt tựa hồ lướt qua thi thể của Đạp Tiên Quân năm đó sau khi uống thuốc độc tự sát. An tĩnh nằm trong phần mộ trước Thông Thiên Tháp...

Khi đó hắn căn bản không biết sai ở đâu, trong đầu trống rỗng. Lưỡi đao sắc bén của hắn, thần binh bách chiến của hắn, sao lại chết?

Lương tri Mặc Nhiên vốn đã nên bị Bát Khổ Trường Hận Hoa cắn nuốt hầu như không còn gì rồi! Còn gì có thể tra tấn lòng hắn, khiến hắn tự sát mà chết?

"Kiếp trước Thập đại môn phái vây đánh Tử Sinh Đỉnh, sau khi thấy thi thể Mặc Nhiên, những kẻ đó đều muốn ngũ mã phanh thây hắn." Sư Muội nói, "Nhưng ta ở trong đám người đó, dùng thân phận tông sư khổ sở khuyên nhủ. Cuối cùng có thể giữ lại thi thể kia."

Mỗi câu hắn nói, đều nhìn chằm chằm vào từng thay đổi trên biểu tình Sở Vãn Ninh.

"Ta không thể mất sức mạnh của hắn. Nên ta tìm mọi cách biến hắn thành một hoạt tử nhân một cái xác không hồn. Tuy rằng năng lực của hắn sẽ không bằng lúc còn sống, nhưng ít ra vẫn có thể chắp vá dùng tạm được... Nhưng ngươi cũng biết, có lẽ trước khi chết hắn còn nhung nhớ người nào đó, nên một tia chấp niệm sâu trong lòng hắn quá mạnh mẽ, ta tẩy sao cũng không tẩy sạch được linh hồn hắn."

Sư Muội chậm rãi nói: "Cho dù ta có dùng cách bức hồn gì, mảnh tàn hồn kia cũng không tan. Tàn hồn kia..." Câu chữ của hắn rõ ràng, "Chống đỡ thần trí của hắn, hồn phách hướng tới Thông Thiên Tháp."

"—— hồn phách mang chấp niệm với ngươi."

Bước chân dừng lại, Sư Muội đứng giữa đại điện.

Lúc này hắn đã có thể thấy rõ gương mặt xanh mét của đối phương, môi mím chặt, còn có kinh mạch trên mu bàn tay nảy lên.

Hắn thấy Sở Vãn Ninh đau đớn cùng do dự, ngụm khí kia của hắn mới hoàn toàn thở hắt ra, chậm rãi, một lần nữa thong dong trấn định: "Sợi hồn phách kia không được trọng sinh, vẫn là âm hồn bất tán trong thi thể Đạp Tiên Quân, nên sau khi sống lại hắn cực kỳ cố chấp với ngươi, tới mức Mặc tông sư... Ngươi hẳn cũng cảm nhận được, lúc hắn mới trọng sinh không quan tâm tới ngươi như vậy. Sau đó tình ý của hắn với ngươi mới lại sinh ra lần nữa."

Sư Muội vừa nói ra những chân tướng phủ đầy bụi, vừa nhìn chằm chằm gương mặt dần thay đổi của Sở Vãn Ninh.

"Trong thân thể Đạp Tiên Quân có tình yêu cố chấp nhất với ngươi trong kiếp trước."

Hắn chú ý tới ngón tay Sở Vãn Ninh hơi run rẩy, vì thế hắn liếm môi, như hoạt xà tiến lên một bước, giọng mê hoặc lòng người.

"Sư tôn, ngươi xem, giờ ta đơn giản chỉ cần có ba mươi mạng người thôi. Dùng ba mươi người, ngươi có thể đổi lấy mạng Mặc Nhiên. Ngươi có nguyện ý không đây?"

Bên ngoài gió gào thét, tướng quần ma loạn vũ.

Nam nhân trước mắt nhìn như băng lạnh xuất trần, kỳ thật cả hai đời đều đã bị phá nát trên hai chữ tình thâm.

Hắn hết lòng tin y sẽ đáp ứng.

Đợi một lát, Sở Vãn Ninh rũ mắt xuống, không ai có thể thấy rõ ràng biểu tình của y thế nào: "Ngươi nói trong thân thể hắn, còn một sợi hồn phách."

"Ừ."

"Dâng ra ba mươi người cuối cùng, để hắn trải đường về nhà vì các ngươi. Ngươi định buông tha cho hắn luôn?"

"Là vậy."

"..." Sở Vãn Ninh không lập tức trả lời, mà lẩm bẩm nói, "Nên sau khi ta gặp hắn, những lời hắn nói, đa số đều xuất phát từ chân tình của hắn."

Có thể uy hiếp người là thuyết phục tốt nhất, cho dù là Bắc Đẩu Tiên Tôn cũng vậy.

Sư Muội cơ hồ nắm chắc thắng lợi, càng thả lỏng, hắn nói: "Đúng, đều là chân tình của hắn. Tuy hắn không phải Mặc Nhiên hoàn chỉnh lúc ban đầu, nhưng ít ra vẫn có linh hồn, ít ra vẫn có ý thức của mình."

"Sư tôn, nghe ta một lần đi." Hắn ôn nhu khuyên nhủ, "Đừng động thủ. Ngươi, ta, còn có hắn, ba người chúng ta đều tốt hơn nhiều."

Sở Vãn Ninh vẫn không trả lời, y thở dài: "... Sư Minh Tịnh."

"Hử?"

"Ngươi còn nhớ khi ngươi bái nhập sư tôn, tâm nguyện cuối cùng lúc bái sư viết gì không?"

Nhận câu hỏi không đầu không đuôi thình lình như vậy, Sư Muội có hơi mờ mịt, nhưng hắn vẫn nghĩ, trả lời: "Mong được rủ lòng thương, có nhà để về."

Hắn nói xong lại có dự cảm xấu, nói thêm: "Có điều, khi đó ta thật sự muốn coi sư tôn như người nhà, ta không nói tới chuyện Mỹ Nhân Tịch về quê hương..."

Sở Vãn Ninh cũng không để ý, lại hỏi: "Vậy ngươi biết năm đó khi Mặc Nhiên bái sư, tâm nguyện của hắn là gì không?"

"... Là gì."

Sở Vãn Ninh rốt cuộc nâng mắt lên, y nhìn Sư Muội, ánh mắt dần trở nên thực lạnh nhạt, lạnh nhạt tới thậm chí còn sâu và yên lặng hơn ban đầu nhiều.

"Hắn nói, muốn có thần võ như Thiên Vấn. Nếu vậy, có thể cứu được thêm cành nhiều tính mạng hơn."

Nam nhân này bình bình đạm đạm, nói xong tâm nguyện của ái nhân khi xưa cho người ta. Ngay sau khi Sư Muội còn chưa phản ứng lại, đã thấy kim quang trong đại điện sáng chói, linh lực cường hãn như sóng lớn phá không, làm người khác không có cách nào lại gần nửa bước.

Sư Muội đột nhiên hoàn hồn, lạnh giọng quát:

"Sở Vãn Ninh!!!!!"

Tiếng gào vặn vẹo bén nhọn, xé nát ngói xanh.

"Sở Vãn Ninh! Ngươi điên rồi?!! Ngươi điên rồi!!!"

Sư Muội tuyệt vọng lại cuồng nộ, hắn trong ánh sáng chói lọi khiến người khác không có cách nào mở mắt nổi trừng mắt ép sát nam tử bạch y ở giữa, Mộc Yên Ly bên cạnh giúp hắn, đỡ hắn, khuyên hắn.

Nhưng vậy thì có ích gì.

"Nghiền, thi. Thu, quan!"

"Đừng——! Dừng tay!!! Ngươi dừng tay cho ta!!" Nghe thấy tiếng Sở Vãn Ninh truyền ra từ gió mạnh, Sư Muội càng điên cuồng, khóe mắt muốn nứt, hắn hét to gầm lên nghẹn ngào mắng chửi dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng mà, kim quang hiện lên lại tắt, ánh sáng chói lọi đâm vào mắt khi nãy lụi tàn, để lại vệt loang lổ. Hết thảy đều kết thúc.

Cuồng phong ngừng lại.

Tĩnh mịch.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh đang đứng trắng bệch, Sư Minh Tịnh tiều tụy quỳ xuống.

Linh lực dần dần tắt hoàn toàn.

Một lát sau, họ nghe thấy nơi núi xa, truyền đến tiếng đất nứt nặng nề—— kia, hẳn là động tĩnh nơi thi hài Đạp Tiên Quân bị nghiền thành bột mịn.

Sư Muội nhìn Sở Vãn Ninh chằm chằm, rất nhiều cảm xúc kịch liệt chém giết chinh chiến trên mặt hoàn toàn biến mất, cừu hận của hắn hay kinh giận đều nứt vỡ, trong khe, lộ ra một tia sợ hãi.

Hắn không biết mình đang sợ gì. Sợ hãi Sở Vãn Ninh có thể tự tay giết chết Mặc Nhiên? Sợ đoạn đường tương lai? Sợ hãi... Sợ hãi cái gì.

Như tới tận thế.

Sư Muội rốt cuộc mở miệng lẩm bẩm: "... Chết rồi?... Hắn... Chết rồi?"

"Sở Vãn Ninh, ngươi giết hắn... Hắn đã từng chắn trước mặt ngươi ở Hồng Liên Thủy Tạ, cầu xin ta động thủ với hắn đi, đừng làm vậy với ngươi... Nhưng ngươi thế mà nhẫn tâm giết hắn... Ngươi thế mà nhẫn tâm..."

Sợ hãi cuối cùng thành điên cuồng cười dài, cho dù hắn không có bất cứ ý muốn cười nà, nhưng hắn ngửa đầu lên cười ha ha, Mộc Yên Ly bật khóc bên cạnh, không ngừng khuyên hắn: "A Nam... Đủ rồi... Đủ rồi..."

Sư Muội chỉ cười dài, cười cười, nước mắt chảy xuống hai hàng, màu vàng kim, rơi trên mặt đất.

"Hắn chết rồi. Đạp Tiên Quân chết rồi... Thực tốt, kết thúc rồi. Sở Vãn Ninh, ngươi thua, ngươi tuyệt tình, ngươi chơi trội."

Sở Vãn Ninh đứng yên, không có bất luận biểu tình gì.

Y như một cái xác, y chính là một cái xác.

"Sư tôn, là ta xem thường ngươi."

Giọng Sư Muội run rẩy.

"Ngươi tàn nhẫn hơn tưởng tượng của ta nhiều lắm."

Sở Vãn Ninh vẫn không nhúc nhích, như mất đi ấm áp cuối cùng.

Y từng cho rằng Mặc Nhiên đã rời nhân thế, nhưng một khắc trước y lại biết, hóa ra trên đời vẫn còn một sợi hồn phách một cái xác cùng tồn tại, còn có một Mặc Vi Vũ bị phá thành mảnh nhỏ.

Nhưng y đã nghiền những mảnh nhỏ này thành tro.

Đúng, y tuyệt tình, y không thể cãi.

Thiếu niên kia, thanh niên kia, nam nhân kia, ái nhân sẽ cười sẽ giận, hoặc hoàn chỉnh hoặc vỡ nát. Ái nhân duy nhất trên đời không sợ y, tôn trọng y, bao dung y, ái nhân dùng huyết nhục của mình để thay y ngăn cản một tai kiếp.

Người thay thế y, bị Bát Khổ Trường Hận Hoa cắn nuốt, người thay thế y, trở thành bạo quân tàn bạo chủ nhân hắc ám.

Tên ngốc suốt mười sáu năm không tròn ấy, hết thảy chỉ có trả giá, bảo hộ y.

Rốt cuộc không thể về nữa.

"Lúc trời mưa cũng muốn cứu nhiều giun hơn nha."

"Sư tôn, Lê Hoa Bạch, mời người uống."

"Quà bái lễ ta tặng sư tôn rất xấu... Rất xấu rất xấu rất xấu."

Vãn Ninh. Ta nhớ ngươi.

Hắn từng cười ngâm ngọc học viết, chờ nhà cao cửa rộng vạn gian, muốn hàn sĩ thiên hạ đều cười.

"Phải báo ân, không mang thù."

Nhưng lại là thây sơn biển máu, hắn chìm nổi hai đời.

Không mang thù... Không mang thù...

"Ta không biết suy nghĩ, học giỏi thuật pháp, chờ gặp phải chuyện gì, cứu được nhiều người hơn là ổn rồi..."

Đó là Mặc Nhiên niên thiếu còn thanh tỉnh, nghiêm túc bày tỏ tâm nguyện với Sở Vãn Ninh.

Hắn khi đó từng tha thiết mà hy vọng, nếu có càng nhiều người được sống thì tốt rồi.

Hắn trước khi đoạ thành Đạp Tiên Quân, từng nỗ lực chấp nhất như vậy mà sinh nhiệt tình với từng sinh mệnh tốt đẹp, thậm chí nguyện trả giá bằng linh hồn để cảm ơn, bảo hộ từng người đối xử tốt với mình.

"Tuy rằng ta rất ngốc, nhưng ta sẽ cố hết sức học, cố gắng, sư tôn sẽ không trách ta ngốc chứ, ha ha."

Thiếu niên trong trí nhớ vò đầu cười, cực kỳ mềm mại với Sở Vãn Ninh như vậy, khi đó hai má lúm đồng tiền của hắn tựa như chứa đầy Lê Hoa Bạch, say cả đời từ đó.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại.

Tay, rốt cuộc run lên.

Trong mơ hồ và choáng váng, tựa như có gió lạnh thổi vào mặt, hôn lên lông mi ướt át của y. Y như nghe thấy giọng Đạp Tiên Quân, trầm thấp ôn nhu hiếm có, thanh âm ấy mơn trớn vành tai, than nhẹ bên mái y:

Thanh danh, tâm nguyện, máu tươi, cốt nhục, trái tim, linh hồn, thân thể, tro tàn.

Thực xin lỗi, ta chỉ có được như vậy, hiến tế cả rồi.

Ta đã cố hết sức.

Vãn Ninh, ngươi phải sống tốt...

Y bỗng dưng mở mắt ngẩng đầu, mắt phượng đã mờ mịt, trong mơ hồ, y như thật sự thấy tàn hồn kia của Đạp Tiên Quân hiện trước mắt, mặt mày ôn nhu anh tuấn, nụ cười vui sướng lại sầu bi.

"Mặc... Nhiên..."

Hồn phách vốn nên trong trẻo như hàn mai tản ra vạn ánh sáng, hắn cúi người ôm chặt lấy y, hôn y, tới khi y vươn tay ra, cuối cùng tan biến như hoa quỳnh trong lòng y.

"Không ổn!!"

Bỗng dưng có người của Thiên Âm Các vọt vào, lửa sém lông mày hốt hoảng hô, "Không ổn!!"

Mộc Yên Ly là người duy nhất còn bình trong phòng này, nàng rưng rưng quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Biết bên Đạp Tiên Quân xảy ra chuyện rồi, đừng——"

"Cái gì?" Đệ tử kia sửng sốt, ngay sau đó không rõ nguyên do mà dậm chân nói, "Không phải Đạp Tiên Quân! Là chân núi cơ! Các môn phái trên dưới Tu Chân giới, cùng nhau đánh lên đây!!"