Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 307: [Tử Sinh Đỉnh] Dơi hoàng hôn




Edit: Chu

Beta:

"Sao lại thế?"

Mỹ Nhân Tịch phía sau không biết chuyện đằng trước, vươn cổ nhìn quanh.

Sở Vãn Ninh tuy tạo lớp phòng thủ kiên cố, nhưng trước đại dương Cửu Châu mênh mông cũng chỉ là một gò đất mà thôi. Mắt thấy kết giới Cửu Ca bắt đầu nứt vỡ, có dòng nước từ kẽ liễu chảy qua, những Mỹ Nhân Tịch đó không khỏi loạn tay chân, reo lên trước: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao không cho chúng ta vào?"

Còn có người quay đầu lại liếc qua, nháy mắt sắc mặt thay đổi nhiều: "Đường tuẫn đạo sụp đổ rồi!"

"Cái gì?!"

Từ đó, Mỹ Nhân Tịch trong ngoài khốn đốn, Ma môn phía trước đóng chặt, cầu ma phía sau cũng sụp đổ. Mà dưới chân họ là vực sâu vô tận, có thể trốn đi đâu?

Trong phút chốc cảnh loạn cả lên, Sư Muội lạnh lùng nói: "Lên trước cả đi, đừng hoảng!"

"Hoa tông sư..."

Thuật khuếch đại của hắn truyền thanh âm đến cuối: "Ta nói rồi. Ta sẽ đưa các ngươi về quê."

Đây là chuyện hắn cầu cả hai đời, cũng là tâm nguyện của mẫu thân hắn lúc còn sống. Tới bước này, hắn sẽ không bao giờ lùi bước.

"Nhưng mà tông sư, chúng ta làm gì có năng lực chống lại ma sử?"

Sư Muội nghiêng mắt, con ngươi màu nâu ánh lên cảnh tượng tận thế.

"Từ trước quả thật không có. Nhưng giờ thì sao?"

Hắn nói như vậy, những Mỹ Nhân Tịch kinh hoảng thất thố mới đột nhiên nhớ tới, vì Ma Vực mở ra rò rỉ khí tức, trên người họ ít nhiều cũng khôi phục chút linh lực của ma tộc.

Sư Muội nói: "Các ngươi lui ra sau, tập trung lại đi từ từ tới đường tuẫn đạo."

"Thế tông sư ngươi thì sao?"

Sư Muội giương mắt nhìn về bộ xương khô múa may trước mắt, nói: "Ta đánh bại nó."

Giọng lạc đi, xương khô ma rít gào chém tới.

—— "Tông sư cẩn thận!"

Sư Muội cũng không để ý, hắn chưa bao giờ có được linh lưu mãnh liệt như vậy, ma tức này trong thân thể hắn tung hoành, khiến hắn chỉ tiến không lùi.

Kỳ thật bản thân tộc Điệp Cốt là bộ tộc cường hãn như thế, chỉ vì một người phản bội, ngàn vạn năm qua phải chịu bất công của vận mệnh...

Trong mắt có hận, tay cháy lên ánh lửa, không nói hai lời ném vào bộ xương khô kia.

Bộ xương khô hiện lên, cầu lửa đánh vào Ma môn, cháy một ấn ký đen.

"Phản đồ mà dám lỗ mãng!"

Sư Muội phẫn nộ nói: "Trong thân thể ta chảy dòng máu thế nào, chẳng lẽ do ta sai ư?! Bởi vì dòng máu mẹ của Câu Trần, bị lưu đày tới nhân gian, khó kết linh hạch. Bởi vì là hậu tự thần minh, bị cự tuyệt trước cửa, không được về nhà—— Ta làm gì? Điệp Cốt Tộc làm gì? Sao lại bị coi là phản đồ?"

Bộ xương khô kia chỉ trang nghiêm cố chấp lặp lại: "Phản đồ mà dám lỗ mãng..."

Tựa như lời Phật trong miệng tăng lữ.

Như tượng đất thành thân vàng.

Rõ ràng là một thứ mờ mịt vô tung như vậy, lại thuận lý thành chương như thế.

Bầu trời, Sở Vãn Ninh cực lực ngự kháng nước lũ chảy xiết, phương xa, mọi người ở Tu Chân giới đã lui tới chỗ hai hồng trần giao hội, ở nơi đó dựng lên kết giới Huyền Vũ.

Trước mắt, Sư Muội cùng bộ xương khô ma giao chiến sinh tử.

Mỗi người đều mang trên lưng sứ mệnh riêng, có từng người lựa chọn. Họ có lẽ từng vì lợi ích mà giao chiến, nhưng mà giờ phút này đều kiệt sức để tranh giành ngươi chết ta sống với đối phương.

Vận mệnh rốt cuộc đã phán quyết, gương mặt mọi người đều như nhau——

Ta hoặc hèn mọn. Nhưng không muốn đưa tay chịu trói.

"Tông sư! Đường tuẫn đạo sắp sập hết rồi!"

"Chúng ta không chịu nổi..."

Có mấy Mỹ Nhân Tịch còn nhỏ không ngừng tuyệt vọng khi sắp chết, che mặt khóc.

Bọn họ đang khóc, tiếng khóc rơi vào trong gió, chen chúc đập vào tai Sư Muội...

Tựa hồ một năm kia, thân thể hắn nhỏ gầy dồn sức đập lên cửa đá lạnh băng của Thiên Âm Các.

Cửa mở, hắn thấy khóe miệng phụ thân rời khỏi cốt nhục mẫu thân, hắn nghe thấy mẫu thân kêu thảm, thân thể máu me nhầy nhục co trên đất, nàng tê tâm liệt phế gào lên với hắn:

"Chạy đi! —— Mau chạy đi!"

Chạy đi, rời khỏi đây.

Chạy đi, tới một nơi có thể bao dung chúng ta.

Đưa theo các tộc nhân bị khi dễ. Đó là tâm nguyện mẫu thân bán linh hồn, bán thân thể, cuối cùng hiến cả sinh mạng mong thực hiện được.

Chạy đi.

"Nên, ta đến tột cùng có lỗi với Ma tộc ở đâu?"

Đây là câu hỏi cuối cùng của hắn, hắn cũng không định chờ một câu trả lời.

Nhưng thấy Sư Muội tung người nhảy lên, tránh một đòn chém từ rìu nặng của bộ xương khô ma, ngay sau đó thân pháp uyển chuyển nhẹ như giấy diều, giây lát hai gối khuỵu xuống, kẹp chặt trên vai bộ xương khô ma, kẹp chặt chuyển động đầu trái phải.

Con đường dưới chân càng rung lên lợi hại, quân cờ Trân Lung xây thành cầu nhanh chóng sụp đổ, thi hài ầm ầm rơi vào vực sâu vô tận, thậm chí tiếng vang rơi xuống đất cũng không nghe thấy.

Sư Muội ngẩng đầu, hắn nhìn các tộc nhân đã co thành một đám, những người này vừa nhận được ma tức trong thân thể, kiệt lực ngừng sự sụp đổ của đường về.

Bọn họ là Mỹ Nhân Tịch thuần huyết, là con chim cầm tay về tổ—— mà mình thì sao?

Trong vực có tiếng dơi xòe cánh.

Trên tay Sư Muội hiện ánh sáng lạnh lẽo, một bụi gai bỗng vụt ra, mang sát khí sắc bén của Ma tộc. Hắn nâng cao nó, nhắm ngay tim bộ xương khô ma kia——

Bỗng nhiên tung tóe!!

......

Dơi đến tột cùng là gì?

Là chim bay lượn lờ dưới chân trời? Hay là con thú co mình trong bóng đêm?

Có lẽ cả hai bên đều không nhận hắn. Dòng máu hắn dơ bẩn, cho dù đến đâu, hắn cũng chỉ có thể làm phản đổ.

Mấy phần tĩnh mịch. Bộ xương khô ma ầm ầm ngã xuống! Phút chốc hóa thành vạn điểm tro đen, mai một không còn gì. Nhưng lúc này, Ma môn đóng lại cũng ập tới ngu cơ, Sư Muội bật dậy, tung người bay lên cao, dùng thân thể huyết nhục tạm chống đỡ cửa đá đang khép kín.

Hắn quay đầu, tức giận với nhóm Mỹ Nhân Tịch còn mờ mịt thất thố, đầy nước mắt, quát lên: "Còn thất thần làm gì?... Chạy đi!!"

Chạy đi...

"Chạy đi!" Hoa Quy trước khi chết thét chói tai xuyên mây, hai mươi năm, vẫn tê tâm liệt phế, "A Nam, chạy đi!!!"

Hắn nhắm mắt lại vẫn có thể thấy rõ cánh tay nàng bị xé rách, gân cốt chân bị đánh gãy, giãy giụa vặn vẹo trong vũng máu, như thú bị nhốt, nàng túm chặt chân trượng phu phía trước, chỉ vì nhường một con đường sống cho con trai mình.

"Chạy đi!!! Chạy mau!! Đừng quay đầu lại! Đừng quay về!!! A——!!!!!"

Nam nhân đạp chân, mặt nàng rách nát mơ hồ.

Một khắc cuối cùng, nàng dùng hết sức lực nói: "Chạy..."

Rắc một tiếng.

Yết hầu đứt gãy.

Sư Muội cắn chặt răng, dùng ma tức cả người, xương cốt vang lên răng rắc, lại cố hết sức chống cự lại cửa đang đóng, không cho ma vực đóng lại như vậy.

Hắn nhìn phía dưới, mồ hôi trên trán rịn ra, môi cắn nát, máu rỉ ra. Cả người hắn đều run rẩy, gân cốt như bị phá nát—— Cửa ma môn tuy đóng lại chậm hơn, nhưng lực đạo lại chưa từng giảm một chút, cứ uy nghi lạnh nhạt ép về phía thân thể huyết nhục này.

Một tấc, hai tấc... Một thước... Hai thước...

Gân xanh nảy lên, má đỏ đậm.

Lại nhìn đám đông phía dưới kích động hoảng loạn, nghẹn ngào nói: "Chạy đi..."

Nhanh một chút, nhanh hơn một chút.

Ta nói rồi phải đưa chúng ta về nhà. Cho dù tay đầy máu vạn người thóa mạ khi sư diệt tổ xhusng bạn xa lánh. Ta nhiều lần trải qua chuyện xấu, vì một con đường về này, ta làm tất cả rồi.

Nhưng ta không phải phản đồ.

Cốt cách tự hồ đều sai vị trí, đều bị nghiền nát, lại vẫn chống lại phiến đá lớn không gì sánh nổi kia—— thật nực cười, kiến chống trời, phù du hám thụ.

Lúc này, chợt nghe cách đó không xa vang một tiếng lớn.

Sư Muội miễn cưỡng nâng khuôn mặt mướt mồ hôi, lông mi ướt át nhìn ra ngoài. Hắn thấy Sở Vãn Ninh bị sóng ngút trời đạp trúng cắn nuốt, bức tường Thiên Vấn cùng Cửu Ca đúc thành đã rách nát không chịu nổi, chủ nhân rơi từ trời cao xuống, bờ đê đau khổ gắn bó này thoáng chốc cũng sụp đổ.

Hắn tận mắt thấy Sở Vãn Ninh bị một con sóng lớn đánh vào.

"Sư tôn..."

Bờ tường đổ xuống, hồng thủy lại không bị ngăn cản, dùng thế chẻ tre ấp tới hai bên dẫm đạp lên tuyết, san bằng dãy núi, lập đầy thung lũng. Chỉ giây lát, hết thảy đều chìm trong sóng gió.

Nhân gian không còn ngày hôm qua.

Biển cả thành ruộng.

Cũng trong giây lát ấy, Ma môn không ngờ lại tăng sức ép, Sư Muội chỉ cảm thấy gân xương lệch đi, linh lực tiêu hao quá mức, bỗng phun máu.

Hắn rũ mắt nhìn phía dưới, còn những người cuối cùng chưa kịp đi qua.

Không biết sức ở đâu ra, hắn gào một tiếng, khóe mắt muốn nứt ra, gân cổ giần giật, tay dùng hết sức ngăn cửa đóng lại.

"Hoa tông sư!!"

Nhóm Mỹ Nhân Tịch qua cửa chưa từng đi xa, đều tụ lại bên dưới nhìn hắn, có điều Sư Muội lúc này đã không còn nhìn rõ mặt họ, mắt hắn đã mờ đi, hết thảy mờ mịt.

Tám người cuối cùng... Năm người... Ba người...

Trên mặt thống khổ lại vặn vẹo, cừu hận muốn trả thù cùng khoái ý nặn thành nụ cười, máu chảy trong miệng, răng đỏ tươi.

Vận mệnh trời đất cái gì, người ma quỷ thần, cái gì cản đường về của ta, trước phá hết——

Còn không phải... Đánh không lại...

Một lòng cứng như sắt.

Một thân cố chấp cũng khó rời.

Một người... Cuối cùng...

"Chạy..."

Sư Muội cười, chớ nói phù du không thể hám thụ, chỉ cần vững tâm, ổ kiến cũng vỡ bờ.

Hắn cuối cùng, không phải làm được ư?

"Rầm" một tiếng!

Cửa Ma Vực ầm ầm đóng lại, trước mắt thoáng chốc đen đỏ đan xen, đỏ là máu, đen là trời. Con dơi trong kẻ hở thế gian nghe thấy thanh âm cuối cùng trên thế gian, là một tiếng giòn vang "Răng rắc".

Sởn tóc gáy.

Là đầu vỡ vụn?

Hay là khi nhỏ, tiếng cổ mẫu thân bị đạp gãy...

"Hoa tông sư! Tông sư!" Tộc Điệp Cốt than khóc theo tiếng Ma Môn đóng lại, bị cách lại trong một thế gian khác.

Cửa Ma Vực đầm đìa máu tươi, trong kẽ hở, có xác Hoa Bích Nam ngã xuống... Nhưng ngay sau đó lại bị sóng lớn vọt tới, hàng tỉ hài cốt đúc thành đường tuẫn đạo bị cuốn trôi không còn dấu vết gì.

Đợi sóng triều vọt qua, Ma môn không thấy nữa.

Chỉ còn lại Tử Sinh Đỉnh chìm vào sóng biển, Thông Thiên Tháp sụp đổ, Hồng Liên Thủy Tạ mai một, Đan Tâm Điện ngói bay loạn nháy mắt bị cắn nuốt chẳng còn.

Sở Vãn Ninh sặc mấy ngụm nước, mấy lần gọi Hoài Sa ra để ngự kiếm, lại vì linh lực tạm ngưng mà không thành.

Lại một đợt sóng khác ập tới, sóng cường đại đập vào ngực Sở Vãn Ninh, cuốn theo đoạn gỗ vỡ, y đột nhiên chìm sâu vào biển, thống khổ nhíu chặt mày, không thể thở nổi... Cũng không thể tóm được bất cứ cọng rơm cứu mạng nào...

Bạch y phấp phới, tóc đen tán loạn, y không ngừng chìm vào trong nước, chìm xuống. Trước mắt chậm rãi hiện lên vầng sáng, y không thở nổi, dần có cảm giác linh hồn thoát ra.

Nhóm Tiết Mông... Hẳn đã lui tới kết giới Huyền Vũ.

Chuyện sau đó, họ có thể làm sai không?

Còn Mặc Nhiên nữa...

Mặc Nhiên......

Y chẫm rãi mở to mắt, trong nước lạnh băng, ánh mặt trời xa vời, vài bọt khí nho nhỏ thoát ra bên môi. Y mờ mịt trống rỗng hướng về phía mặt trời, có lẽ sắp khôn thở nổi mà chết, y lại sinh ra ảo giác.

Y thấy một thân ảnh màu đen bơi tới gần y, cách gần, có thể thấy mặt mày quen thuộc, mắt đen tới phát tím, thậm chí trên mặt còn có vết thương nhỏ vụn.

Đó là kết quả để lại sau khi hắn bị nghiền thi không thành.

Sở Vãn Ninh bỗng nhắm mắt, có lẽ mình thật sự quá nhẫn tâm. Nên cuối cùng, ảo giác trước khi chết cũng tra tấn y.

Y khàn khàn nói: "Thực xin lỗi..."

Môi răng khép mở, lại có bọt khí nhỏ vụn.

Đột nhiên, một bàn tay dùng sức tóm chặt lấy y, y không còn sức phản ứng lại, đã rơi vào trong lồng ngực rộng lớn kiên cố. Trong lồng ngực ấy lạnh tới lợi hại, không có chút ấm áp nhỏ nhoi nào, nhưng nước biển như bị hơi thở dã tính cường hãn trên người nam nhân này hâm nóng.

"Sở Vãn Ninh."

Y mơ hồ nghe thấy có người gọi y.

"Vãn Ninh!"

Trong ý thức tán loạn, có người ngậm lấy môi mình, cánh môi hơi lạnh khép mở, truyền vào một tia linh lực.

"Bất Quy, triệu tới!"

Thoáng chốc một ánh xanh chiếu rọi nước biển, nam nhân túm lấp, mạch đao đưa họ vọt ra khỏi nước. Chỉ trong giây lát, "rầm" một tiếng, họ phá thủy mà ra, cả người Sở Vãn Ninh ướt đẫm, y trời sinh sợ lạnh, ngâm trong nước lạnh hơi phát run, môi xanh trắng, chút huyết sắc cũng không còn, thở hổn hển từng hơi từng hơi.

Thở hổn hển một hồi, mới bỗng dưng phản ứng lại vừa nãy xảy ra chuyện gì.

Y bỗng ngẩng đầu, không nghiêng không lệch đối diện với đôi mắt ướt át sâu thẳm, không hỗn loạn mơ màng, mà trong veo lành lạnh.

Mặc Nhiên cũng hơi thở dốc, môi gợi cảm khẽ nhếch, có chút ướt át. Hắc y hắn cũng ướt đẫm, dán sát cơ bắp săn chắc, hắn cứ cúi đầu nhìn Sở Vãn Ninh chằm chằm như vậy, không nói gì.

Đây là ai?

Là con rối hay là người sống?

Là Đạp Tiên Quân, hay là Mặc tông sư?

Cổ họng Sở Vãn Ninh nghẹn lại, nhất thời không phát ra âm thanh, hầu kết nhấp nhô một lúc lâu, định mở miệng, nhưng một giọt nước biển đắng chát theo trán chảy xuống, chảy vào trong mắt.

Y lập tức nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ bừng.

Cũng chính khắc y nhắm mắt lại, nam nhân ôm chặt y trong nước, môi hơi lạnh dán lên trán y.

"Là bổn tọa tới chậm."

"..."

"Xiềng xích Hoa Bích Nam mở rồi, không ai có thể khống chế bổn tọa nữa." Hắn hôn lên trán y, lông mi, vì vừa rồi lao tới cứu người quá nhanh, vẫn còn hơi thở gấp.

Đạp Tiên Quân nhìn Sở Vãn Ninh chậm rãi mở mắt lần nữa, giơ tay xoa nhẹ tóc Sở Vãn Ninh, sau đó đưa mắt nhìn hồng thủy ngập trời trên nhân gian.

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, sau một lúc lâu nói:

"Đi. Đưa ngươi về thế giới của ngươi."