Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 309: [Tử Sinh Đỉnh] Mặc Nhiên chưa rời xa




Edit: Chu

Beta:

Hắn hoàn toàn không có ý nói giỡn, cũng không phải uy hiếp, hắn đang nói rõ một sự thật, một điều kiện hắn đưa ra.

Nhất thời thật sự không ai dám rút lui, chỉ đành căng da đầu, lại sợ hãi nhắm mắt toàn lực chú linh.

Một cây số—— trăm mét.

Gần...

Uỳnh!

Sóng đập lên, màng nhĩ trấn động, trời đất nổi trống, tựa hồ trăm triệu người ném chùy, mặt trăng mặt trời đều dập nát trong sóng lớn. Cánh tay thon dài cửa Đạp Tiên Quân nổi gân xanh, cắn chặt răng.

Mà phía sau hắn, Sở Vãn Ninh đã tới chỗ Thời Không Sinh Tử Môn giao nhau, vỗ vỗ Tiết Mông đang đau khổ gắn kết Vạn Đào Hồi Lãng.

Tiết Mông quay đầu, khuôn mặt thực trầm ổn.

Tuy rằng khoé mắt có ít nếp nhăn, nhưng lúc hắn nhìn Sở Vãn Ninh, biểu tình như dáng vẻ lúc còn thiếu niên.

"Sư tôn."

Sở Vãn Ninh nhìn hắn: "Ta tới."

Chỉ thấy một vệt sáng màu bích loé lên, Cửu Ca hiện hậu thế, Sở Vãn Ninh đứng thuận gió, cầm đàn gảy, Thời Không Sinh Tử Môn thế mà thế mà dùng tốc độ kinh người mắt thường thấy được thu nạp Tứ Hải Bát Hoang.

"Lui về đi." Y vừa đánh đàn, vừa nói với mọi người, "Tất cả ra sau ta."

Chuyện như chạy trốn, tất nhiên không cần nói lại lần hai, nhưng lần này phần lớn mọi người, thậm chí có những kẻ từng tham sống sợ chết, bọn họ đều không tranh cãi ai trước ai sau nữa. Có kẻ đỡ đồng bạn trọng thương, có kẻ cõng một số người bệnh chưa từng gặp chậm rãi rời về sau.

Bên cạnh khe thời không sinh tử môn là phụ cận núi Côn Luân, bọn họ tới trên sơn đạo Côn Luân, rất nhiều người đều không hề lui.

Bọn họ đứng đó, nhìn thân ảnh trắng của Sở Vãn Ninh đứng trong đồng tuyết, tay áo rộng tung bay, tiềng đàn trầm trầm...

Ai nói tu tiên chính là thân vạn năm bất tử, manh sức mạnh hủy thiên diệt địa?

Có người sống suốt một vạn năm, cũng chỉ là một khối đá cứng. Có người cho dù chỉ vội vàng lướt qua nhân gian, lại để lại một con đường phồn hoa lộng lẫy.

Thí dụ thời khắc này, ở trước Thời Không Sinh Tử Môn, có một vị tiên nhân, dùng thân thể máu thịt của y, người ngón gảy đàn, độ một hồng trần, chứng minh bản thân tu đạo.

Trên trời dần có tuyết bay xuống, dừng trên bờ vai.

Có người chú ý tới gì đó, lắp bắp kinh hại: "Ủa? Đây không phải là tuyết..."

Là Viêm Đế thần mộc ở cực đông của biển đã cảm nhận được, một gốc hải đường cổ xưa từ Hồng Mông chi sơ nở hoa, nó không giống bất cứ loại hoa nào, tản ra mùi thơm cực kỳ ngào ngạt. Cánh hoa thổi tuyết trong suốt bay lả tả từ thiên nhai lướt tới nhân gian.

Cánh hoa bay lên, mây bay quét sạch, những mùi thơm đó như toát ra một đạo tinh lưu, bay tới cạnh Thời Không Sinh Tử Môn, giúp trần thế khép lại...

Trong cánh hoa bay múa, không ít tu sĩ nhớ tới một truyền thuyết: Có một lần trời đất khuynh đảo, là Thần Nông gieo Viên Đế thần mộc, cứu nhân gian thưa thớt trở về. Thời gian luân chuyển, cho tới giờ, Phục Hy đã tạ thế, Nữ Oa đã trầm miên, Viêm Đế cũng không thấy thánh tung, nhưng thần mộc vẫn còn mãi.

Thân là tàn thụ cổ xưa, vẫn trấn cửu châu thanh thiên.

Đường nhiên vết rách thời không càng khép càng nhỏ, Đạp Tiên Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với người bên cạnh: "Về cả đi. Nhân lúc sinh tử môn chưa đóng, nhanh lên chút, cút hết về."

Nhưng không phải tất cả mọi người lập tức trốn hay rút lui, lại có kẻ còn tỏ vẻ có thể duy trì, có kẻ tỏ vẻ muốn chiến đấu tới một khắc cuối cùng.

Trong xương cốt ai không có chút máu anh hùng như vậy chứ?

Cho dù bị năm tháng và cuộc sống mai một sâu trong lòng, cũng luôn có một ngày sôi trào bắn cao.

Đạp Tiên Quân thật sự giận quá hoá cười: "Các ngươi có đi giùm không, các ngươi có đi luôn được không, muốn khiến bổn toạ nổi giận đúng không? Mau cút ngay!"

Những kẻ đó mới lục tục bắt đầu quay về.

Chợt nghe thấy một thanh giọng run run: "Đế quân... Ngài đâu rồi..."

Đạp Tiên Quân sửng sốt một lát, chậm rãi quay đầu. Nhìn thấy dưới làn mưa diệt thế, một lão già thân mình câu lũ xa xa, nhìn mình.

"Lưu công?"

Có lẽ là hoa mắt, hắn thế mà cảm thấy ánh mắt lão già ấy nhìn mình là ánh mắt xót xa thương tiếc không nói rõ. Tựa như một người cha, đang nhìn con trai mình.

Quá hoang đường.

Cho lão nô kia một vạn lá gan, lão già này cũng không dám coi Đạp Tiên Đế Quân tàn bạo hung thần như con trai mình. Nhưng mà, ngay lúc này, Đạp Tiên Quân bỗng mơ hồ nhớ tới, lão gia hoả năm ấy tiến cung hầu hạ mình, vừa mất đi con trai trong chiến loạn.

Nếu tiểu tử kia còn sống, cũng hẳn là ngang bằng tuổi của hắn.

Đạp Tiên Quân nhắm mắt lại, nói: "Bổn toạ bản lĩnh như thế, đương nhiên cuối cùng sẽ rời đi một mình. Khanh không cần ưu phiền."

"Đế quân..."

"Đi đi." Đạp Tiên Quân rời ánh mắt khỏi người lão già kia, "Đi tới một trần thế khác."

"..."

"Có khi trên trần đời kia, con trai ông vẫn còn chưa chết đâu." Hắn đột nhiên nhếch miệng cười khẽ, lộ ra răng nanh nhòn nhọt và má lúm đồng tiền thật sâu, "Mau cút đi lão Lưu. Chăm sóc hắn cho thật tốt."

Thời không sinh tử môn đang không ngừng thu nhỏ, người trước kết giới Huyền Vũ cũng theo thứ tự quay về, mỗi một người rời đi lại mất một ngự thủ, sức lực Đạp Tiên Quân dồn lên kết giới Huyền Vũ lại càng lớn, đến khi cuối cùng chỉ còn hơn trăm người, biển rộng mênh mông phía trước lại nổi một đợt sóng lớn, từ nơi chân trời xa xôi cuồn cuộn lao tới gần.

Đạp Tiên Quân nheo mắt, sau khi đánh giá lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người thu tay lại, đi qua sinh tử môn."

Lúc này khe hở thời không đã co lại thành một đại môn cao lớn bình thường, mắt thấy một đợt sóng mới ập xuống, các tu sĩ còn lại rốt cuộc thu tay, một đám xuyên qua khe hở, trở về thế giới khác, về tới cánh đồng tuyết Côn Luân.

Nhưng sóng lớn đánh tới với tốc độ quá nhanh, đa số mọi người còn chưa kịp đi qua, làn sóng đã đột nhiên đánh lên trên kết giới Huyền Vũ.

Lúc này kết giới chỉ dựa vào Đạp Tiên Quân dốc sức chống đỡ, tuy hắn thiên chất vượt trội, lúc này đã ngàn quân áp đỉnh, không khỏi kêu một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Sóng to như dự chương phiên phong, cá voi rẽ sóng, trong nơi đại dương sâu thẳm tựa hồ có long nữ vũ luyện, đất rung núi chuyển.

Có người ở trước nơi thời không sinh tử môn giao hội quay đầu lại do dự: "Mặc tông sư..."

Đạp Tiên Quân nghe thấy xưng hô này bỗng nhiên nổi giận, hắn chửi ầm lên: "Mặc cái đầu ngươi! Có cút không? Cút cút cút!"

Đối phương cũng không biết làm hắn khó chịu ở đâu, tức khắc không dám hé răng, cúi đầu bước qua sinh tử môn. Tu sĩ còn lại cũng nhất nhất theo đi qua, sinh tử môn càng co càng nhỏ. Nhưng mà kết giới Huyền Vũ đã đứng bên bờ vỡ nát, Đạp Tiên Quân quay đầu lại, thấy còn hơn mười tu sĩ không kịp đi vào. Hắn không khỏi thầm mắng một tiếng, đôi tay chồng chất vết sẹo tiếp tục đặt trên kết giới, gân xanh trên mu bàn tay đều nảy lên.

Nhưng hắn vẫn không chịu nổi.

Hắn tuy là sức mạnh đầu tiên trong trận chiến nhân giới, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một người mù mịt, sao có thể đối kháng với thiên địa Hồng Mông.

Tiếng răng rắc giòn vang không dứt bên tai.

"Kết giới sắp vỡ!"

Đạp Tiên Quân đứng trước hồng thuỷ ngập trời, cũng không quay đầu lại mà phẫn nộ quát lên với những kẻ còn chưa rút lui.

"Cút nhanh lên!"

Môi răng thấm ra vệt máu màu đen, hai hàng lông mi rủ xuống, Đạp Tiên Quân nhìn thoáng qua chân trái mình—— đang chậm rãi bị ăn mòn, hoá thành từng hạt bụi nhỏ...

Hắn cười lạnh một tiếng, cũng chẳng sợ hãi.

Hắn là hoạt tử nhân Sư Muội tái tạo, chỉ cần Sư Muội chết, thân thể hắn cũng không thể chống đỡ được bao lâu, rất nhanh sẽ hoá thành tro tàn.

Có thể trước khi tan thành tro vẫn tranh giành cũngvận mệnh vào lúc này, hắn cảm thấy đủ rồi.

Chỉ là...

Nghiêng mắt nhìn lại, thân ảnh Sở Vãn Ninh sau thời không sinh tử môn mơ hồ không rõ, vết rách còn đang thu nhỏ dần, chỉ còn dư lại bốn năm người đang tiến vào trong. Còn lại chỉ có Tiết Mông và huynh đệ Mai gia giờ phút này chưa từng vượt rào.

Người Tử Sinh Đỉnh không khỏi tiến lên trước, nóng lòng gọi: "Thiếu chủ!"

Tiết Mông ho khan một tiếng, chỉ vào mình lúc thanh niên: "Thiếu chủ của các ngươi là vị nào thế, không phải ta."

Thanh niên Tiết Mông: "..."

"Một núi không thể có hai hổ. Một thế giới sao có thể có hai Tiết Mông? Chẳng phải lộn xộn à." Tiết Mông cười, khoé mắt ẩn ẩn có nếp nhăn, "Ta vốn dĩ không thuộc về trần thế này của các ngươi, cố ở lại cũng chẳng tự tại. Giờ có thể dốc chút lực cuối cùng vì hai đời hồng trần, tâm nguyện đã xong rồi. Huống chi ta mệt mỏi đã lâu, đã sớm muốn nghỉ ngơi."

Hắn quay người đi, đến trước kết giới Huyền Vũ. Kết giới lúc này đã nứt thất thất bát bát, nơi nơi đều là vết vỡ.

Hắn tới cạnh Đạp Tiên Quân, thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

"Thiếu chủ!"

"Tiết thiếu chủ!"

Phía sau người của Tử Sinh Đỉnh gọi hắn, nhưng thế thì sao? Cho dù là thời đại này, phụ thân cậu cũng được, mẫu thân cũng thế, đều không còn nữa.

Huống chi cuộc đời hắn vốn chẳng liên quan tới hồng trần khác, nếu cố ở lại, hắn cũng cũng biết nên tự xử thế nào.

Tiết Mông thở dài, giơ tay xoa mạch máu nhảy lên thình thịch sau cổ của mình, bỗng nhếch miệng cười.

Lớn tuổi chính là như vậy, luôn có chuyện bỗng làm hoa mắt chóng mặt, tinh thần hoảng hốt. Có điều lớn tuổi cũng có chỗ tốt của lớn tuổi, ví dụ như lúc nói chóng mặt, trời đất không phải màu đen, rất nhiều lần hắn có thể thấy thân ảnh Tiết Chính Ung, Vương phu nhân nở nụ cười.

Rất nhiều lần hắn có thể thấy ba tiểu gia hoả khi thiếu niên, vây quanh một vị Tiên Tôn bạch y đang ồn ào: "Sư tôn, sư tôn."

Đó đều là thứ quen thuộc của hắn, không ai cướp đi được.

"Ta thả cố nhân nửa thành quỷ..." Hắn thống thống khoái khoái mà cao giọng hát, như hát với cố hữu, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, đã xyên qua vết rách Huyền Vũ, lao vào sóng gió hải triều cuồn cuộn.

Hắn thuộc về hồng trần này, cho dù bị xé thành mảnh nhỏ, nhân thế phiêu linh, hắn cảm thấy mình cũng nên ở lại nơi này.

Hắn cũng không cảm thấy thống khổ lắm, kỳ thật giống với ngủ như chết sau một hồi say bí tỉ.

Nguyện tăng tuổi thọ cùng Chu công.

Thả quân ôm rượu về vẫn còn.

Cực kỳ thống khoái. Tiết Tử Minh hắn chịu khổ hơn mười năm, cuối cùng cũng được thành toàn và giải thoát.

Mọi người tĩnh mịch, sau một lát, tất cả đệ tử Tử Sinh Đỉnh quỳ xuống, tư lự không nói gì. Mà các cung nhân Đạp Tuyết Cung như bỗng phản ứng lại chuyện này, không ít người đột nhiên biến sắc, nhìn về phía huynh đệ Mai gia.

"Đại sư huynh! Quay về đây đi, đừng tới đó..."

"Mau quay lại đi... Các huynh quay về đi..."

"Ái dà, không về được nữa không về được nữa." Mai Hàm Tuyết cười sáng lạn đứng sau kết giới vẫy tay với họ, "Một Mai Hàm Tuyết có thể gây hoạ với nửa gian nhân Tu Chân giới đấy. Nếu mà có hai ta trên đời, chẳng phải lộn xộn ư? Vì thương tiếc nửa số cô nương nửa giang san, ta đi nhé các huynh đệ. Giang hồ gặp lại."

Mai Hàn Tuyết đứng bên cạnh đệ đệ, nhìn hồi lâu không thấy tuyết Côn Luân trắng phau, sư môn thánh sơn lồng lộng, đoan chính thi lễ với chưởng môn Minh Nguyệt Lâu đã sớm từ thế ở thời đại này: "Đệ tử Mai Hàn Tuyết, hôm nay bái biệt sư môn."

Hai người nhìn qua nói nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết tâm tư bọn họ đã không ngừng dao động.

Minh Nguyệt Lâu nhắm mắt lại, thở dài một tiếng cuốn vào trong gió.

Huynh đệ Mai gia chống đỡ bên kết giới Huyền Vũ, nhìn tu sĩ ngự thủ cuối cùng đi vào khe sinh tử môn, đệ đệ cười tươi sáng, ca ca gật đầu, trọng trách trên vai hai người đã hoàn thành, cả đời này không cô phụ ân tình, không cô phụ bạn thân, không cô phụ nhân thế. Bọn họ nhìn dòng nước lũ chảy xiết—— một cơn sóng vươn lên, thân ảnh bọn họ tựa như cánh hoa mai trôi trong nước biến mất không thấy nữa.

Đến tận đây, mọi người đều hoặc lui về sau Thời Không Sinh Tử Môn, hoặc quay về với biển cả mênh mông.

Tiếng đàn lúc này, chợt biến mất.

Sở Vãn Ninh nâng mắt lên, Cửu Ca hoá thành một ánh kim quang hoá vào cốt nhục y. Trên đồng tuyết Côn Luân, bạch y của y phần phật, đưa lưng về phía mọi người.

Nhất thời không ai biết y muốn làm gì.

"Chỉ còn chút vết nứt cuối cùng." Sở Vãn Ninh nói, y hơi nghiêng mặt đi, gió nổi lên, thổi bay vạt áo mềm nhẹ và mái tóc đen nhánh của y.

"Sau khi ta đi, chư quân làm nó khép lại, giữ hiện thế an bình."

"..."

Mấy phần yên tĩnh, chợt có kẻ phản ứng lại, hô lớn: "Tông sư!!"

"Sở tông sư!"

Tiết Mông cơ hồ dựng đứng lông tóc, lảo đảo từ trong tuyết đọng Côn Luân chạy tới: "Sư tôn! SƯ TÔN!!!!!!" Nhưng tuyết ướt quá trơn, cậu vội vàng chạy lại, bỗng dưng té ngã, một đôi mắt đen nhánh như thú nhỏ kinh hoảng thất thố bi ai nhìn Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn..."

Nghe thấy tiếng cậu, Sở Vãn Ninh quay đầu lại.

Đôi mắt y đen nhánh nhìn cậu, cuối cùng Sở Vãn Ninh nói: "... Thực xin lỗi."

Thực xin lỗi cái gì?

Đồng tử Tiết Mông co nhỏ, đầu tựa như nổ tung, có người đâm băng lạnh vào trong đầu cậu.

Thực xin lỗi cái gì?! Thực xin lỗi vì quan hệ của y cùng Mặc Nhiên? Thực xin lỗi vì đã từng nói dối? Hay là vì...

Cổ họng nghẹn lại, nuốt nước miếng.

Hay là vì...

"Đừng mà! Người đừng đi!" Tiết Mông rốt cuộc hỏng mất, cậu quỳ trên cánh đồng tuyết trắng, gào khóc, "Người đừng đi! Vì các người đều như vậy... Vì sao đều phải bỏ lại ta một mình... Vì sao chỉ còn ta ở lại một mình chứ!!!"

Nước mắt không ngừng theo vết máu trên mặt cậu chảy xuống, hoá thành từng vệt trắng.

Nội tâm bị xé rách khóc thảm thiết tựa hồ khiến trào máu tươi khỏi họng, tựa hồ can đảm đều dập nát, huyết nhục mơ hồ.

"Đừng bỏ rơi ta... Trở về đi mà! Các người về đi mà!"

Cậu như thú kêu khóc, co mình trên nền tuyết, bông tuyết không tiếng động rơi xuống quanh cậu, cậu tựa hồ là kẻ bị tuyết nghiền thành ngàn mảnh vỡ.

Rốt cuộc không đứng dậy nổi.

"Cầu người... Về đi mà..."

Ta có còn lại gì đâu?

Phụ thân. Mẫu thân. Ca ca. Bằng hữu.

Ngay cả Long Thành cũng nát.

Trở về đi.

Đừng mang đoạn xương cuối cùng của ta rời đi.

Sư tôn... Cầu xin người...

Nhưng mà Tiết Mông không biết, Sở Vãn Ninh đã chết.

Một người, được đặt trên thần đàn, bởi vì thực lực quá mức cường hãn, nên lưng mang trọng trách nặng nề tới không có cách nào thở nổi.

Y nhìn ái nhân chợp mắt trong lòng.

Y tự tay xé rách băm thây ái nhân.

Y nhất định phải rút kiếm tương hướng cùng cố nhân.

Những việc này, chỉ một chuyện đã đủ khiến lòng rỗng tuếch, huống chi y trải qua toàn bộ. Y rốt cuộc không quay đầu được.

—— ta cố hết sức để các ngươi sống.

Nên hiện tại, các ngươi có thể để ta ích kỷ một hồi, để ta bồi hắn cùng chết.

Sở Vãn Ninh rốt cuộc bước một chân vào Thời Không Sinh Tử Môn, từ cực tuyết Côn Luân nghênh đón tảng sáng, tới nước lũ mãnh liệt nhân gian rách nát.

Nơi đó, trời đất đều không còn màu sắc, nơi đất Cửu Châu chỉ còn lại một người cuối cùng.

Sở Vãn Ninh bạch y phết đất, tới sau người kia, ôm chặt lấy hắn từ sau lưng. Sau đó, nâng năm ngón tay thon dài, bao lại bàn tay đầy vết thương.

Đạp Tiên Quân kinh ngạc cực độ, bỗng dưng quay đầu lại: "Ngươi làm sao——?!"

Sở Vãn Ninh cười, dưới hàng mi dài là đôi mắt phượng đen ôn nhu.

"Ta nói rồi."

"..."

"Địa Ngục quá lạnh, ta tới tuẫn ngươi."

Thân hình ấm áp ôm lấy thi thể lạnh băng. Thân thể Đạp Tiên Quân đã rách nát tới lợi hại, chân trái cơ hồ đã tan toàn bộ, thành tro tàn.

Biểu tình trên mặt hắn phức tạp, mím môi, cuối cùng quay mặt đi chỗ khác.

"... Bổn toạ phiền chán nhất chính là ngươi, cần gì ngươi đến tương bồi."

Nhưng tim lại như muốn nổ tung, bên trong tràn ra đều là ôn nhu lưu luyến. Thân thể hắn cũng chỉ là một khối thi thể nhưng lúc này lại chợt thấy nóng tới lợi hại.

Mấy phần trầm mặc, Đạp Tiên Quân đột nhiên quay đầu xoay người lại: "Đúng rồi. Kỳ thật có một chuyện. Bổn toạ hẳn nên nói cho ngươi."

"Là gì?"

Hắn ngẩng đầu, nhịn lại nỗi buồn hé miệng thở hổn hển, sau đó hạ quyết tâm nói với Sở Vãn Ninh: "Trước khi nói cho ngươi, ngươi có thể nói thật với bổn toạ không."

"..."

"Có phải ngươi thật sự rất hận ta không? Ngươi luyến tiếc, có phải chỉ có mỗi Mặc tông sư chết trong lòng ngươi kia không?"

Hắn nói xong những lời này, thế mà lại cực kỳ khuất nhục mà ướt đỏ hốc mắt.

Nếu không phải trời đất đảo lộn, không thấy sống chết, hắn có lẽ cả đời cũng không tìm đáp án của câu hỏi này bằng miệng lưỡi ti tiện như vậy. Hắn hỏi, chỉ cảm thấy nhục nhã khó nhịn nổi, ngón tay không khỏi siết lại—— chỉ là hắn bỗng phát hiện, ngón tay của tay trái hắn cũng bắt đầu tan ra, chậm rãi, hoá thành tro tàn...

Đợi hồi lâu, không chờ được câu trả lời của Sở Vãn Ninh, trái tim nóng cháy của hắn cũng lạnh xuống.

Như thứ nội tạng nảy lên trong ngực bị bóp nát, thành tro tàn.

"Được rồi." Đạp Tiên Quân quay đầu, "Bổn toạ biết đáp án. Không sao cả, dù sao bổn toạ cũng..."

Lời còn chưa dứt, đã bị một đôi tay ấm áp giữ lấy gương mặt.

Sở Vãn Ninh nhìn khuôn mặt bị cắt rách nát xấu xí của hắn, không còn anh tuấn nữa, đôi mắt lại chân thành tha thiết, nóng bỏng hơn bất cứ thời điểm nào.

"Ngươi có ngốc không cơ chứ."

"..."

"Đều là ngươi cả." Sở Vãn Ninh ôm lấy hắn. Kết giới Huyền Vũ chợt loé sáng rồi tối sầm lại, cuối cùng dập tắt.

Trên đời chỉ còn bóng đêm, đợt sóng cuối cùng kiêu ngạo thắng lợi vọt tới, tiếng sóng tựa như chê cười sức người nhỏ bé dữ dội, nào dám tranh đấu cùng vận mệnh.

"Những lời này, ta cũng từng nói với hắn."

Sở Vãn Ninh ôm lấy ái nhân đang biến mất, trước hồng thuỷ ngập trời, trong tận thế sụp đổ hết sức, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt trang nghiêm.

"Mặc tông sư cũng được, Đạp Tiên Quân cũng thế, đều là ngươi cả."

Cánh tay cũng tan thành bụi, dần dần lan lên ngực.

Đôi mắt đen ngóng nhìn đối phương.

Sở Vãn Ninh nói: "Ta cũng vẫn sẽ luôn là người của ngươi."

"Vĩnh viễn không hối hận."

Biểu tình Đạp Tiên Quân cứng đờ, bỗng nhắm mắt lại, lông mi dài mảnh mơ hồ có nước mắt.

Hắn rốt cuộc tháo xuống mặt nạ lạnh như băng của mình, mặt mày chậm rãi thả lỏng. Hắn dùng cánh tay còn lại chưa tan đi gắt gao ôm chặt lấy Sở Vãn Ninh sau lưng, khiến ái nhân dán sát vào lồng ngực mình, hắn cúi đầu hôn tóc Sở Vãn Ninh, gương mặt lưu luyến cọ lên trán ái nhân.

"Ngươi nói rất đúng." Hắn thở dài nói, "Là do ta quá ngốc..."

Đạp Tiên Quân nỉ non: "Vãn Ninh, thực xin lỗi."

Nhiều ít năm ái hận dây dưa, hơn phân nửa cuộc đời ân oán chìm nổi, đều trong một tiếng thở dài này trần ai lạc định.

Sau một lúc lâu, Sở Vãn Ninh nghe thấy hắn dán bên tai mình, giọng trầm thấp khàn khàn, là an bình cực nhỏ bé cả đời Đạp Tiên Quân từng có: "Được rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm... Ta nên nói cho ngươi bí mật kia thôi."

"Bí mật gì?"

Đạp Tiên Quân rũ mắt xuống: "Có liên quan tới Mặc tông sư."

"!"

"Kỳ thật, từ khi sau khi dung hợp với tim hắn, ta có thể cảm nhận được." Hắn dừng một chút, "Linh hồn Mặc tông sư ở trong thân thể ta."

"..." Sở Vãn Ninh ngẩn ra, sau đó bỗng giương mắt, không thể tin nổi mà nhìn nụ cười của Đạp Tiên Quân.

"Những mảnh linh hồn nhỏ đỏ... Vẫn luôn ở trong thân thể ta. Chỉ là lòng ta cứng như đá, cảm thấy cho dù mình chỉ là một thân xác tàn, một sợi thức hồn, cũng có định đoạt. Nên không muốn hợp nhất với ba hồn năm phách kia."

"Nhưng đến nước này, nếu chỉ có một mình ta có thể nói cho người, vậy không khỏi quá mức bất công rồi."

"..."

"Vãn Ninh..."

Đạp Tiên Quân nhắm mắt lại, nụ cười nhạt trên mặt dần dần điêu tàn.

"Đừng đau khổ, hắn vẫn luôn ở đây."

"!!"

Trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Vãn Ninh, giây lát, Đạp Tiên Quân mở mắt ra lần nữa, rõ ràng vẫn là hai mắt ấy, lại không có loại cảm giác đen tới phát tím, mà thuần triệt, ôn nhu.

"... Mặc Nhiên?!!"

Rầm một tiếng, sóng lớn ập xuống, kết giới Huyền Vũ rốt cuộc hoàn toàn vỡ nát, trong sóng lớn tung hoành giữa đại dương, Mặc Nhiên không nói gì trước, mà chỉ ôm chặt lấy y, cùng y chìm vào bên trong đại dương mênh mông, sâu trong nước lũ diệt thế.

Bọt nước cùng bọt biển trong suốt toé lên quanh mình, biển xanh, Mặc Nhiên mở mắt ra.

Nước biển rất sâu, tựa như tình ý trong cặp mắt đen kia.

Trong sóng triều, Mặc Nhiên mấp máy môi, không tiếng động nói gì đó với Sở Vãn Ninh.

——

Sư tôn, đừng lo lắng, là ta.

Ta vẫn luôn ở đây.

Về sau cũng vậy.

Cho nên... Trở về đi. Đừng ở lại đây.

Tin tưởng ta, ta sẽ không sao, ta sẽ cố hết sức đến gặp người, bầu bạn với người.

Ta sẽ ở một thế giới khác chờ người.

Môi răng đóng mở, hắn cuối cùng gọi Gặp Quỷ ra, Gặp Quỷ trói buộc toàn bộ thân thể Sở Vãn Ninh, đưa y tới nơi vết nứt vuông cuối cùng của Sinh Tử Môn còn sót lại.

"Mặc Nhiên... Mặc Nhiên!! Ngươi có ý gì? Ngươi cái tên hỗn trướng! Ngươi có ý gì!!"

Mặc Nhiên cười ngâm ngâm chìm nổi trong dòng nước, thân thể rách nát không chịu nổi của hắn đã hoá tro tới khuôn mặt, gương mặt kia từng có điên cuồng, ngột ngào, hồn nhiên, tà nanh, cũng có chính có tà, đều trong lúc này hoá thành từng hạt tro loang lổ, từng mảnh vỡ.

Dần dần rời xa.

Trở về đi. Vãn Ninh.

Ngươi phải tin ta.

Ta sẽ không sao đâu, ta sẽ vẫn mãi ở bên cạnh người.

Đến vĩnh viễn.