Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 39: Vũ khí mới của bổn toạ




Edit: Chu

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Vào trong động, qua một đoạn đường nhỏ hẹp. Bọn họ đi trên bậc thang đá xây dưới đáy hồ, cảm giác dưới chân trơn trượt làm người lo lắng. Đi hết đoạn này, liễu ám minh hoa, đột nhiên sáng ngời.

Kho thần võ "nhỏ hẹp bày bừa" của Câu Trần Thượng Cung, nhìn qua kích thước khác hoàn toàn. Trong cổ mộc rất rộng, ai ngờ trong động, càng cao vút tận trời, nhìn từ trên xuống, các giá cao ngất ngưởng, vạn loại binh khí treo đầy. Mọi người đưa mắt nhìn, không nhìn thấy đỉnh, từng hàng trên các giá xếp đủ loại vũ khí sắc bén trên đời, có thể nói khí thế ngất trời, uy nghi lẫm liệt.

Giữa kho vũ khí, dung luyện trì sôi sục, chảy thép lỏng, bên trong còn có một thanh mạch đao chưa đúc xong. Câu Trần Thượng Cung làm ra các vũ kí này, mỗi thanh đều loé ra tia chớp tím, nóng cháy làm người sợ hãi không phá nổi nửa phần, mũi đao càng toé ra đốm lửa dị thường, toả sáng khắp nơi.

Nơi kì diệu nhất, là các linh bộ bay giữa không trung, chúng bị ảnh hưởng bởi pháp trận trong cổ mộc, bay qua bay lại.

Những phiến hoa nho nhỏ, được khảm châu báu, như yêu linh tinh mị, bay múa đầy trời, thỉnh thoảng va vào nhau, toé ra ánh lửa, leng keng dễ nghe.

Câu Trần Thượng Cung dời mắt về, hơi mỉm cười: "Nơi này hơi nhỏ, có đúng không?"

Sư Muội: "..."

Ặc.

Tiết Mông: "..."

Nhỏ? Thế cái nào mới rộng?

Mặc Nhiên: "..."

Ta có câu này con mẹ gã nữa, không biết có nên nói ra không.

Sở Vãn Ninh: "..."

Câu Trần Thượng Cung gọi Tiết Mông và Sư Muội tới chọn tuỳ thích, nếu thấy hợp, cứ lấy đi. Đến Mặc Nhiên, Câu Trần có vẻ rất hứng thú, đổi vài vũ khí cho hắn, lại không quá thích.

"Phượng Minh Tiêu Vĩ." Đưa tới binh khí thứ mười bốn, Câu Trần Thượng Cung không nhụt chí, "Xem thử đi."

Mặc Nhiên: "Ặc... Ta không hiểu âm luật."

"Không sao, đánh bừa hai cái là được."

Mặc Nhiên nghe lời nâng cổ cầm lên, đánh hai cái lên đàn cổ, ai ngờ dây đàn rung lên không thể ngưng âm, thế mà hóa thành âm điệu bén nhọn.

Câu Trần Thượng Cung lập tức vứt Phượng Minh sang một bên, dùng pháp chú nâng đàn cổ về vị trí cũ, lại đổi thành một chiếc tỳ bà bích ngọc.

Mặc Nhiên: "... Thôi bỏ đi." Hắn là một đại nam nhân, ngồi đánh tỳ bà tính tang cái gì, loại chuyện này để các tiểu bạch kiểm ở Côn Luân Đạp Tuyết Cung làm còn được.

Câu Trần Thượng Cung kiên trì nói: "Cứ thử đi."

"... Được rồi." Mặc Nhiên không lay chuyển được, chỉ đành chấp nhận làm theo, nhưng tựa hồ hắn mang oán khí rất lớn, chưa đánh qua hai cái, thế mà gảy đứt dây đàn.

Câu Trần Thượng Cung nhìn chằm chằm sợi dây đàn đứt kia một lúc, thật lâu sau mới nói: "Ngươi biết dây đàn này làm bằng gì không?"

Mặc Nhiên nói: "... Ông sẽ không bắt ta đền đấy chứ?"

"Tóc trắng của thần nữ Vu Sơn." Câu Trần Thượng Cung lẩm bẩm nói, "Kiếm chém không đứt, lửa thiêu không cháy, là thổ linh tinh hoa. Thế mà ngươi... Ngươi..."

Mặc Nhiên hoảng sợ quay đầu bảo: "Sư tôn! Ta không có tiền đền ông ta!"

Sở Vãn Ninh: "..."

Câu Trần Thượng Cung chậm rãi vuốt ve trên huyền cầm kia, lầm bầm lầu bầu: "Mộc khắc thổ, ngươi có thể phá hỏng thổ linh tinh hoa, chẳng lẽ vũ khí thích hợp với ngươi, là mộc linh tinh hoa?"

"Cái gì?"

"Không thể nào..." Không biết tại sao Câu Trần Thượng Cung, liếc qua nhìn Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh nhận ra ánh mắt này của gã, hỏi: "Cái gì không thể?"

Câu Trần Thượng Cung vẫn chưa lập tức trả lời ngay, mà vung tay lên, triệu đào huân ra chậm rãi thổi, theo tiếng huân vang lên, trên đỉnh vòm trời bỗng dưng nứt ra một vệt trận pháp đỏ như máu.

"Cơ Bạch Hoa, ngươi ra đây đi."

Mặc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, Tiết Mông và Sư Muội cũng bị náo nhiệt bên này thu hút. Chỉ thấy ngón tay Câu Trần Thượng Cung ngưng không, chuyển lên đỉnh pháp trận phức tạp, ngay sau đó, một hồ tiên đuôi xoã tung mềm mại phá trận ra, bột bạc rào rạt, hoa quang lấp lánh.

Hồ tiên vờn quanh bay múa trên không trung, chậm rãi hạ xuống trước mặt Mặc Nhiên.

Hồ tiên này cực kỳ đẹp, cách gần, mới phát hiện là nam tử, ấn đường hắn điểm hồng ân, mắt đào hoa hơi nâng lên, sắc xảo mang ba phần tình ý, thân khoác cẩm y hoa mỹ, liếc qua Câu Trần Thượng Cung, cười nói: "Thượng thần."

Câu Trần nói: "Vì sao ta gọi ngươi, hẳn ngươi nhận ra rồi."

"Thuộc hạ đã biết."

Câu Trần nói: "Ngươi cảm thấy sao?"

Cơ Bạch Hoa cười nói: "Cũng được, có thể thử xem."

Hai gia hoả này một hỏi một đáp, hoàn toàn không để bốn người còn lại vào trong mắt.

Mặc Nhiên nhịn không được nói: "Rốt cuộc các ngươi đang nói gì?"

"Ồ? Tiểu tiên quân này đã không chờ nổi rồi à?" Hồ tiên Cơ Bạch Hoa tươi sáng nói, "Nói cũng thú vị, lúc nãy ta còn chưa hiện thân đã cảm nhận được linh lực ngươi từ xa, vốn còn cho rằng ít nhất sẽ là một lão già râu tóc bạc phơ, lại không ngờ tới, hoá ra lại là một chàng thiếu niên tuấn tiếu thế này."

Mặc Nhiên: "......"

Câu Trần Thượng Cung nói: "Cơ Bạch Hoa, ngươi nói cho đứng đắn trước đi."

"Được rồi, ta cũng chỉ đùa một chút thôi mà." Cơ Bạch Hoa nheo mắt lại, đuôi mềm phe phẩy, "Đứng đắn là cái gì chứ? Ai nha—— Tiểu Câu đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, việc này ấy à, nói ra thì rất dài——-"

Mặc Nhiên cười nói: "Thế có thể nói ngắn gọn lại không?"

Cơ Bạch Hoa cũng cười tủm tỉm bảo: "Được rồi được rồi, muốn ngắn thì ngắn, kỳ thật đặc biệt ngắn." Đuôi hắn tụ linh lực, đưa hộp gấm đen khắc vào trong tay Mặc Nhiên.

"Tới, nhận lấy nó đi."

... Quả nhiên lời ít ý nhiều.

Mặc Nhiên nhận hộp gấm, cầm trong tay xoay xoay ước lượng.

Hộp gấm toả ánh vàng lộng lẫy, rực rỡ lung linh, bên trong cũng không biết để loại thần võ gì. Chỉ là hộp này thế mà không có khe hở, nơi duy nhất mở được, chính là hoa văn hình cá âm dương, một đen một trắng hai con cuộn tròn, nối nhau kết thúc, tạo thành hình bát quái.

"Cái này mở thế nào?"

Cơ Bạch Hoa: "Hì hì, cách mở ra, ra khỏi miệng ta, vào tai quân được thôi, người khác không được nghe."

Tiết Mông hỏi: "Ý của ngươi là muốn bọn ta tránh đi à?"

Cơ Bạch Hoa cười nói: "Không cần chư quân tạm tránh, ta mạo phạm vị tiểu tiên quân này chút là được rồi." Nói xong hắn vung tay lên, trước mắt Mặc Nhiên lập tức đen lại, không biết từ khi nào, hai người đã ở trong mật thất nhỏ hẹp.

"Tiểu tiên quân đừng vội, đây là thuật không gian di hình ta quen, hộp gấm đựng vũ khí là pháp bảo độc môn bí chế của ta, nên không thể nói cách mở trước mặt mọi người được. Ngươi đừng trách."

Mặc Nhiên cười nói: "Không sao. Có điều ta muốn hỏi chút, cái này tột cùng là vũ khí gì, cần dùng hộp gấm để cất giữ?"

"Chuyện này ta không thể nói cho ngươi." Cơ Bạch Hoa nói, "Thần võ đều có tính cách, vũ khí đều không muốn người ta biết dáng vẻ của nó dễ dàng, nếu ngươi chọc nó, cuối cùng mở hộp ra, nó không chịu nhận ngươi làm chủ nhân đâu."

"..." Mặc Nhiên cạn lời một lát, đành cười khổ nói, "Vũ khí gì? Tính tình cổ quái thế. Được rồi được rồi, ngươi nói với ta luôn đi, làm sao mở cái hộp này ra?"

Cơ Bạch Hoa thấy hắn không gặng hỏi nhiều, lòng tăng thêm mấy phần hảo cảm, vỗ tay cười nói: "Tiểu tiên quân thống khoái, ta đây cũng chẳng hàm hồ. Hộp này tên là Trường Tương Tư. Ngươi cũng thấy, nó không khe không hở, nếu muốn mở nó ra, cần thoả mãn hai điều kiện."

Mặc Nhiên nói: "Xin nghe kỹ càng."

Cơ Bạch Hoa nói: "Tộc hồ tiên ta, tin nhất vào tình thật duyên thiện. Nên thứ nhất, trên đời này, Trường Tương Tư chỉ có thể được một người mở ra. Người này cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của ngươi, ngươi phải yêu người này sâu đậm, người này cũng động lòng với ngươi, đối xử với ngươi chân thành."

Mặc Nhiên cười nói: "Thì ra là thế, thật ra cũng chẳng có yêu cầu nào quá khó." Hắn vẫn hết lòng tin vào tình cảm của mình dành cho Sư Muội.

Cơ Bạch Hoa nghe vậy, lại hơi cong môi lên: "Sao lại không khó? Từ xưa lòng người khó đoán, ngươi cho là vậy, cũng chưa chắc là thật. Ta ở trên thế gian này lâu rồi, đã thấy nhiều kẻ đánh mất bản tâm từ lâu, không biết người mình âu yếm đến tột cùng là ai. Ngàn vạn năm qua, người có thể mở Trường Tương Tư càng ngày càng ít, có thể nói là chẳng có nổi mấy người."

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao lại thế? Cho dù tìm sai người, cũng có thể tiếp tục tìm mà, dù sao cũng có thể tìm ra "người quan trọng nhất cuộc đời" chứ?"

Cơ Bạch Hoa nói: "Đây chính là điều kiện thứ hai ta muốn nói. Ngoại trừ ngươi, Trường Tương Tư nhất định chỉ có thể được một người chạm vào, nếu đối tượng mở ra sai, nó sẽ đóng vĩnh viễn, rốt cuộc không thể có ai lấy được thứ trong hộp."

Mặc Nhiên cười nói: "Khó trách ngươi muốn ngăn cách hết người khác. Lời này của ngươi nếu để người ngoài nghe được, ta cũng khó xử. Nếu ta đưa hộp cho ai xem, họ liền biết ta thích người đó, cũng quá xấu hổ." Hắn dừng một chút, thưởng thức hộp gấm trong tay, lại nói: "Có điều mấy thứ nhỏ này của các ngươi cũng rất thú vị, vốn chỉ là một mắt khoá, mở nhầm, cả hộp cũng vứt đi luôn."

"Đương nhiên chỉ có thể mở một lần, ngươi còn muốn mở mấy lần nữa?" Cơ Bạch Hoa trừng hắn, "Phàm nhân hồng trần các ngươi vui đùa vội vàng mấy chục lần, cô phụ bao nhiêu mối lương duyên còn không tự biết? Nên nhớ, thâm tình thế gian thí dụ như Trường Tương Tư này, nếu chọn sai, khó có thể quay đầu lại."

"Ha ha, hồ tiên ngươi cứ yên tâm, người khác có thể chọn sai, còn ta thì rất rõ." Mặc Nhiên vỗ tay cúi đầu với hắn, cười nói, "Không thể cô phụ mối tương tư này."

Cơ Bạch Hoa liếc hắn, giọng trầm thấp ôn thuần, cực kỳ ưu nhã êm tai: "Tiểu tiên quân đừng tự tin quá, ta thấy ngươi ấy à, kỳ thật không biết khách Vu Sơn, không biết người trong mệnh."

Mặc Nhiên sửng sốt, tươi cười vẫn còn cứng đờ trên mặt: "Ngươi có ý gì?"

Tiên nhân tuấn mỹ công bố mình "Tin tình thật duyên thiện nhất" lại không muốn nói nữa, chỉ thở dài sâu kín: "Vô lệnh trường tương tư, bẻ gãy cành dương liễu. Ôi..."

Mặc Nhiên không có tí học thức nào, nghe không hiểu mấy lời say sưa mà rớt cặp, nhưng hắn cảm thấy hồ tiên đang quanh co lòng vòng nhắc mình cái gì đó, tiếc là đầu óc mình ngu ngốc, có vỡ đầu cũng không nghĩ ra lý do.

Muốn hỏi lại, Cơ Bạch Hoa lại cười nhàn nhạt, nói sứ mệnh của mình đã xong, phất tay áo đưa Mặc Nhiên ra khỏi mật thất, mình bỗng dưng cứng lại, thành cứng đờ, sau đó rầm một tiếng chia năm xẻ bảy, chỉ còn lại một quân cờ đen nhánh rơi xuống, rơi ở chỗ hắn vốn đứng.

Chỉ tiếc là tình hình này Mặc Nhiên không nhìn thấy, nếu hắn thấy, rất nhiều chuyện dưới đáy hồ, đại khái sẽ thay đổi...

Khi Mặc Nhiên phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã trở về kho thần võ, trong tay cầm Trường Tương Tư. Có bốn người ở kho thần võ đợi hắn, thấy hắn về, Câu Trần Thượng Cung cười nham nhở, khoé miệng mang vẻ trong sáng, nói: "Tiểu hồ ly kia cũng thú vị thật nhỉ, mở hộp thôi mà cũng thần thần bí bí đến thế. Sao rồi, biết cách mở ra chưa?"

Tới lúc mấu chốt, cũng không phải hắn suy nghĩ sâu sa, Mặc Nhiên ngẫm lại, nói: "Biết rồi, rất dễ."

Hắn làm như lơ đãng tới cạnh Sư Muội: "Khoá này thiết kế tinh diệu thú vị lắm, ta thấy huynh có nghĩ mười năm cũng không nghĩ ra đâu. Không tin thì xem thử đi."

Nói, làm như lơ đãng đưa hộp tới trước mặt Sư Muội.

Hộp gấm toả sáng lấp lánh ngay trước mặt Sư Muội, ánh vàng chiếu rọi mặt mày ôn nhu tú mỹ của Sư Muội.

"Sư Muội, huynh xem thử trước đi." Mặc Nhiên rõ ràng muốn giả bộ như không có chuyện gì, nhưng lòng lại rối tung, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Đây là đang đánh cược xem hắn có thể nhận được thần võ mới hay không, hẳn nên thận trọng vạn phần, nhưng hắn lại cảm thấy mình đã phi thường cẩn thận, chẳng lẽ còn không biết người mình để ý nhất là ai ư?

Hắn đâu có ngốc.

Sư Muội hơi do dự, có điều cuối cùng vẫn nhận Trường Tương Tư từ trong tay Mặc Nhiên.

Tim Mặc Nhiên tức khắc vọt lên tận họng, nhưng trừng mắt nhìn hồi lâu, thế mà hết thảy vẫn như thường, cũng không có động tĩnh.

Mặc Nhiên: "..."

Sư Muội vẫn đang rất cẩn thận mà cầm hộp, cẩn thận đoan trang, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn hình cá âm dương, sau đó ngạc nhiên nói: "Thế mà không có một khe hở nào, mắt xích ở đâu cũng không hề thấy."

Sao lại không phản ứng?!

Vì sao Sư Muội chạm vào Trường Tương Tư, mà Trường Tương Tư lại không có chút động tĩnh?

Chẳng lẽ là—— A! Đúng rồi! Là găng tay!

Mặc Nhiên nhìn thoáng qua găng tay da tuần lộc chống lạnh Sư Muội đeo, trong lòng khẽ động, đang muốn bảo Sư Muội thử tháo xuống. Bỗng nhiên, không đoán được trước, một bàn tay năm ngón thon dài, khớp xương rõ ràng cân xứng với tới, bình bình ổn ổn lấy Trường Tương Tư đi.

Mặc Nhiên như bị sét đánh, giọng thảm thiết gào to: "Sư tôn à——-!!!"

Tiết Mông nổi cả da gà: "Kêu kêu kêu! Không phải cầm hộp của ngươi thôi à? Ngươi kêu cái gì to thế? Kêu như có kẻ cướp vợ ngươi ấy."

"Ta—— Ta——" Mặc Nhiên quả thực giận muốn ngất, lại không thể nói rõ, đành che mặt gào, "Ôi ông trời của ta ơi..."

Sở Vãn Ninh! Sao ngươi không đeo găng tay?!

Ngươi rõ ràng sợ lạnh như vậy!

Trời băng đất tuyết chúng ta đều đeo, sao một mình ngươi là——

Bỗng nhiên, Mặc Nhiên hơi sửng sốt.

Đúng rồi...

Kết giới hải đường trên người bọn họ cần linh lực Sở Vãn Ninh hô ứng, nên từ lúc bắt đầu Sở Vãn Ninh cũng đã không đeo găng tay.

Y không đeo găng tay, là vì che chở bọn họ.

Mình từ đầu đến cuối không thèm liếc y quan tâm chút nào, nên cho tới tận khi muốn mở Trường Tương Tư, mới đột nhiên chợt nhận ra Sở Vãn Ninh sợ lạnh nhất, lại luôn chịu lạnh.

Mặc Nhiên thật sự khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ mình thật xui xẻo, cứ thế lỡ mất cơ hội tốt nhận được thần võ. Nhưng lòng còn đang khó chịu, bỗng nhiên ai ngờ, cá âm dương theo lòng bàn tay Sở Vãn Ninh chạm tới, hai con cá làm từ kim loại kia như sống dậy, thế mà bắt đầu chạy vòng quanh trên hộp.

Hơi ngừng lại.

Chỉ nghe thấy hai tiếng "lạch, cạch" giòn vang, cá âm dương quấn lấy nhau triền miên, thế mà thành hai tay cầm, Sở Vãn Ninh lại xoay tay cầm qua, Trường Tương Tư tách thành hai nửa, lộ ra vật sáng lạn toả ánh vàng bên trong.

Mặc Nhiên sợ ngây người.

Lời của Cơ Bạch Hoa vẫn còn bên tai.

"Trường Tương Tư chỉ một người có thể mở được. Người này cực kỳ quan trọng trong cuộc đời ngươi, ngươi phải yêu người này sâu đậm, người này cũng động lòng với ngươi, đối xử với ngươi chân thành."

... Ngươi này là Sở Vãn Ninh?

Sao có thể là Sở Vãn Ninh!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!! Sao hắn có thể yêu Sở Vãn Ninh sâu đậm, mà Sở Vãn Ninh sao có thể thích hắn chứ? Chuyện cười thế kỷ à!

Nhất định là sai rồi, nhất định là hộp này nhầm, hộp này hỏng rồi.

Nhưng mà còn chưa qua lần kinh ngạc này, chờ Sở Vãn Ninh cầm lấy thần võ trong Trường Tương Tư lên, lại là chuyện càng khiến người ta kinh ngạc khiếp sợ hơn lại xảy ra.

Mặc Nhiên không ngừng hoảng sợ, ba người còn lại, thậm chí là Sở Vãn Ninh, trên mặt cũng khẽ động.

Con ngươi ánh vũ khí huy hoàng, một dây liễu mềm mại lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt mọi người.

Sở Vãn Ninh: "..."

Tiết Mông: "..."

Sư Muội: "..."

Hai chữ nghẹn trong cổ Mặc Nhiên, mới gian nan phun ra, tràn đầy khó tin nổi.

"... Thiên Vấn???"