Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 43: Bổn tọa là tế phẩm???




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Mặc Nhiên chưa kịp nói gì, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng hô bén nhọn: Nhường đường, nhường đường chút! Cho ta qua!"

Là con phụ bản kia?!

Phụ bản khiêng hòn đá nặng, vất vả bước đi, vẫn dừng trước hiệu thuốc kia kêu lên: "Không chịu nổi nữa rồi! Thầy lang cứu mạng!"

Một vị giao nhân tóc bạc trắng bơi ra, nhưng đuôi hắn không giống các giao nhân khác, toàn thân lưu kim, lập loè ánh sáng hoa mỹ, tóc bạc đội phát quan đơn giản, rủ xuống vai. Tuy gương mặt già nua đầy nếp nhăn, mũi cao, nhưng khuôn mặt cân xứng, môi có độ cung vừa vặn, trong đôi mắt ánh kim phủ sương mù, có thể tưởng tượng, khi còn trẻ cực kỳ tuấn tiếu.

Mặc Nhiên rùng mình.

Lần trước không phải thế, thanh giao kia đâu rồi?

Giao nhân già kia nhìn bọn họ một cái, không nói lời nào, đi vào trong nhà, cúi người, nhặt đá trên người phụ bản ra, từng hòn từng hòn.

Viên đá cuối cùng được đặt xuống, ảo ảnh bị phá vỡ, phụ bản kia bỗng tự bạo, máu thịt nổ tung văng khắp nơi, nhuộm như sương mờ. Đồng thời, yêu ma quỷ quái trong chợ đều cứng đờ, sau đó xụi lơ chảy mủ, nước xung quanh tanh hôi mùi máu.

Khoảnh khắc nước hồ bị nhuộm đỏ, theo màu sắc của huyết dịch càng ngày càng đậm, Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh khó mà thấy rõ sự vật xa xa, sau đó chỗ gần cũng nhìn không rõ ràng, cuối cùng trước mắt là một mảnh đỏ tanh, đưa tay lên cũng khó thấy năm ngón.

Sở Vãn Ninh nói: "Mặc Nhiên."

Mặc Nhiên hiểu y rất rõ, thậm chí không cần Sở Vãn Ninh nói thêm, đã nói: "Sư tôn, người đừng lo, ta ở đây."

Sở Vãn Ninh cũng không định nói nhiều, hoặc là miệng quá ngốc, trầm mặc trong chốc lát, chỉ nói: "Vạn sự cẩn thận."

Trong máu loãng mơ hồ, Mặc Nhiên nhìn không thấy gương mặt trời có sập xuống cũng không biến sắc kia, nhưng lại dễ dàng cảm thấy sự quan tâm trong giọng sư tôn. Bình thường hắn cực hiếm khi có thể cảm thấy Sở Vãn Ninh ấm áp, giờ chợt thấy lòng nóng lên, càng kéo chặt tay đối phương, đáp: "Được."

Hai người tựa sát lưng vào nhau, tuy không thấy được nhau, lại có thể cảm thấy nhịp tim đối phương. Tình huống quỷ quyệt, Sở Vãn Ninh triệu hồi Thiên Vấn ra, linh lực Mặc Nhiên cũng đã khôi phục, cũng triệu hồi Gặp Quỷ theo.

Lúc hai người gọi thần võ ra không lâu, Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: "Sư tôn, người xem bên kia kìa!"

Sở Vãn Ninh nghiêng người, thấy lão giao nhân mới nhặt đá trước cửa dược phòng, trên mặt đất chợt hiện lên hơn mấy chục vầng sáng lớn nhỏ khác nhau. Hai người nắm tay cùng tới, đến gần mới phát hiện, những vầng sáng đó chính là đá mà phụ bản đã để lại khi nãy.

Hơn mấy chục tảng đá này, được lão giao nhân xếp chỉnh chỉnh tề tề thành ba hàng, mỗi viên đều tản ra ánh sáng nhu hòa.

Chậm rãi, trước mặt hòn đá, một bóng hình từ từ hiện lên, nhìn dáng vẻ thế mà vẫn là giao nhân tóc bạc vừa rồi.

Mặc Nhiên thử hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Người này không đáp, nó nhìn Sở Vãn Ninh, lại nhìn Mặc Nhiên, sau đó không tiếng động nâng tay lên, chỉ chỉ đá trên đất.

Mặc Nhiên hỏi: "Ngươi muốn bọn ta nhặt mấy cục đá này?"

Giao nhân tóc bậc gật gật đầu, sau đó vươn một ngón tay.

"Là... Ý là nhặt một hòn?"

Giao nhân tóc bạc gật đầu, lại lắc đầu, chỉ Mặc Nhiên, lại chỉ Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên đã hiểu: "Là mỗi người nhặt một hòn à?"

Lúc này giao nhân tóc bạc dùng sức gật đầu, sau đó bất động, mở to mắt, nhìn hai người kia.

Mặc Nhiên hỏi: "Sư tôn, nghe nó không?"

"Cứ làm theo nó đi, dù sao tạm thời cũng không có cách nào khác."

Nên hai người nhặt mỗi người một viên đá, ai ngờ đầu ngón tay mới chạm vào đá, trước mắt đã hiện ánh sáng kỳ quái, trời đất rung chuyển, năm vệt sáng lóe lên. Chờ đến khi hết thảy yên lặng trở lại, máu đỏ nhìn không thấy cuối bỗng nhiên biến mất.

Tập trung nhìn, họ thế mà bị truyền tống vào trong kho thần võ!

"Sư tôn!!"

"Sư tôn, A Nhiên!!"

Tiết Mông và Sư Muội cũng ở đây, nhìn thấy Sở Vãn Ninh, hai người vừa mừng vừa sợ, vọt tới đây. Không ngờ hòn đá sáng lên kia thế mà cài chú truyền tống, Sở Vãn Ninh vì đợt xoáy tròn khi nãy vẫn còn hơi buồn nôn, y một tay đỡ trán, một tay vẫn nắm chặt tay Mặc Nhiên.

Trong hồ máu, Mặc Nhiên nắm lấy tay y, chưa từng chia lìa.

Thân phận Sở Vãn Ninh cho phép, rất ít có cơ duyên có thể được nắm tay Mặc Nhiên, phần lớn thời gian, y đều chỉ có thể đứng cách đó không xa, nhìn các đồ đệ thân mật gần gũi.

Bởi vậy, tay hiếm khi có được ấm áp, thế mà làm y sinh ra chút chú ý nhỏ cẩn thận quý trọng...

"Sư Muội!"

Nhưng mà đối với y mà nói là ấm áp đáng trân quý, trong mắt người khác, có lẽ nhẹ như giấy rách, có lẽ không đáng nhắc tới, càng có lẽ, ngay cả chú ý cũng chưa từng chú ý.

Nháy mắt nhìn thấy Sư Muội, Mặc Nhiên tự nhiên buông lỏng tay ra.

Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh khẽ giật, có chớp mắt như vậy, như thể muốn giữ chặt hắn lại.

Nhưng mà có lý do gì đâu.

Y đã không có dũng khí thích người khác.

Không muốn chút kiêu ngạo đáng thương kia cũng mất đi.

Nhìn Mặc Nhiên thấy Sư Muội đã cười tới vui vẻ như vậy, lại ôm lấy Sư Muội tự nhiên như vậy, vuốt tóc đối phương.

Sở Vãn Ninh rủ ngón tay xuống.

Mang theo chút thẹn, mang theo chút khó chịu nổi.

May làm sao.

Trên mặt vẫn luôn lạnh nhạt, hỉ nộ ái ố cũng không hiện ra rõ ràng.

Có lẽ lớn tuổi rồi, người lại cứng nhắc, vào trận truyền tống xong, lòng cũng hơi lạnh.

Có điều vẫn ổn, ngón tay vẫn còn chút ấm áp.

Y chỉ bằng một tia ấm áp sẽ tiêu tan rất nhanh còn sót lại này, chậm rãi đứng thẳng người, sửa lại biểu tình và ánh mắt đoan đoan chính chính cho tốt, dọn sạch sẽ.

"Sư tôn, người ổn không? Sao sắc mặt lại trắng thế..."

Sở Vãn Ninh gật đầu với Tiết Mông, nói: "Không sao."

Ngừng một lát, lại hỏi: "Các ngươi cũng được giao nhân kia truyền tống tới?"

Tiết Mông còn chưa nói, đã nghe tiếng lọc bọc phun nước. Sở Vãn Ninh quay đầu, đột nhiên thấy nửa gương mặt huyết nhục mơ hồ, ngay sau đó Chú Trì Kiếm rào một tiếng, thế mà vọt ra một người thân hình vặn vẹo!

Đây tuyệt đối không phải phàm nhân, hoặc tuyệt đối không phải người sống, không có phàm nhân nào ngâm trong nước thép sôi sục, vẫn thoi thóp được. Trái lại người này, tuy cả người da cháy thịt tan, cốt nhục mơ hồ, nhưng hiển nhiên vẫn còn thở hổn hển. Tay chân hắn bị xiềng xích gông lại, nhốt hắn vào trong lò luyện, chịu đủ đau khổ.

Hắn chậm rãi mở to mắt, liên tục chắp tay thi lễ với mọi người, mắt lộ ra vẻ khẩn cầu, mong họ tới bên Chú Kiếm Trì.

Hắn không nói được, nhưng cũng không phải không có cách nào để biểu đạt, chỉ thấy hắn huy động đầy cánh tay xương trắng, treo huyết nhục, nước thép quay cuồng trong hồ bỗng vọt lên cơn sóng nhỏ, con sóng ấy thong thả xoay tròn hiện thành văn tự cổ xưa trên không trung.

Tiết Mông cả kinh nói: "Đây là chữ gì? Sao một chữ nhìn cũng không hiểu?"

Sở Vãn Ninh: "Là thư cổ thương hiệt, còn chưa dạy các ngươi."

Mặc Nhiên nói: "Thế—— nó viết nội dung gì?"

Sở Vãn Ninh tiến tới gần, nói: "... Hắn muốn... Cầu cứu."

Tương truyền thư cổ thương huyệt là văn tự Thiên giới, dật tán lâu trong nhân gian, rất hiếm người biết, cho dù thế hệ tông sư như Sở Vãn Ninh, cũng không có cách nào phân biệt tất cả các chữ nổi. Nhưng nội dung đại khái vẫn đọc được.

Sở Vãn Ninh nhìn kỹ trong chốc lát, chậm rãi dịch: "Hắn nói, hắn là mộc hóa linh của cây liễu này. Tên là Trích Tâm Liễu, lúc vẫn là một cây non, hắn được Câu Trần Thượng Cung mang từ thất trọng thiên của Thần giới đưa tới nhân gian. Sau đó, Câu Trần không biết vì nguyên do gì, đã tạ thế, Trích Tâm Liễu cũng không còn thấy bóng dáng ông ta nữa, cũng không biết tới tột cùng ông ta sống hay chết."

"Nhưng mặc kệ Câu Trần Thượng Cung có ở đây không, Trích Tâm Liễu vẫn luôn làm theo phân phó của ông, mấy chục vạn năm như một, trấn thủ Kim Thành Trì, trông chừng kho thần võ. Dần dần, được linh khí tẩm bổ, hóa thành hình người. Sau đó, hết thảy như thường, cho tới tận một ngày, có một kẻ——" Sở Vãn Ninh bỗng dưng dừng lại, không đọc tiếp.

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao thế?"

"... Ba chữ này ta không biết. Có vẻ là tên một người." Sở Vãn Ninh nói, giơ tay gõ gõ ba chữ phức tạp, "Tóm lại, người này tới Kim Thành Trì. Pháp lực hắn cường thịnh, tàn nhẫn độc ác, giết hại tất cả sinh linh trong hồ, dùng Trân Lung Kỳ Cục điều khiển. Trích Tâm Liễu cũng không may mắn thoát khỏi."

Mặc Nhiên lập tức nói: "Người này, tám phần chính là Câu Trần giả kia!"

Trích Tâm Liễu nghe thấy hắn nói như vậy, trong mắt lóe sáng, lập tức gật đầu hai cái.

"... Quả nhiên đoán đúng rồi mà." Mặc Nhiên có hơi ngượng ngùng nở nụ cười, gãi gãi đầu, "Ha ha, không thể ngờ ta còn rất thông minh."

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói:

"Mấy năm nay, Trích Tâm Liễu luôn ở trạng thái mất trí, chưa từng có nửa ngày thanh tỉnh, may mà, có hai cành liễu khác từng cùng nó nằm trên một cành—— Thiên Vấn và Gặp Quỷ, đều song song thức tỉnh. Nhờ vào sức mạnh của chúng, giúp Trích Tâm Liễu tạm thời khôi phục thần thức. Nói cách khác, có lẽ nó lúc này đã mất khống chế bạo tẩu, sát hại chư vị ở đây."

"Chư vị ở đây" nghe xong, hoặc không dám tin, hoặc lòng còn sợ hãi, ba thiếu niên đồng thời ngửa đầu nhìn linh thể trong Chú Kiếm Trì kia, không biết nên tiêu hóa mấy lời này của nó thế nào——

Mặc Nhiên nói: "Liễu tiền bối——"

Tiết Mông: "Liễu tiền bối?"

"Nếu không thì gọi là gì, Trích tiền bối à?" Mặc Nhiên trợn trắng mắt nhìn Tiết Mông, tiếp tục nói, "Ta nói câu này có lẽ ngươi không thích nghe. Lời này của ngươi, thật sự có hơi khó có thể tự bào chữa."

Trích Tâm Liễu tuy không thể nói, lại có thể nghe hiểu lời Mặc Nhiên, hắn xoay mặt qua.

Mặc Nhiên nói: "Ngươi nói lúc trước ngươi bị Câu Trần giả mê hoặc, lại nói ngươi khôi phục thần trí, là nhờ sau khi Thiên Vấn và Gặp Quỷ thức tỉnh linh khí mà ảnh hưởng. Nhưng mà Gặp Quỷ chính là Câu Trần giả cho ta, chẳng lẽ gã không biết sẽ tạo thành hậu quả này?"

Trích Tâm Liễu lắc đầu, văn tự trước mắt Sở Vãn Ninh liền thay đổi.

"Ta là cây Thần giới, gã không hiểu rõ ta, cũng không biết thần võ có thể ảnh hưởng tới tâm trí ta. Gã tập luyện ba loại cấm thuật, cần mượn sức của ta, mấy năm gần đây, vì tuổi thọ ta đã sắp hết, lòng gã nóng như lửa đốt, vẫn luôn tìm cách khiến ta tục mệnh. Nhưng ta thật sự không muốn sống tạm, thà rằng chết đi, cũng không muốn tiếp tay cho giặc, tiếc là ta bị người khác điều khiển, thân bất do kỷ..."

Sở Vãn Ninh đọc tới đây, hơi trầm tư: "Nên gã muốn Mặc Nhiên xuống đáy hồ, Mặc Nhiên là mộc linh tinh hoa, Câu Trần giả kia tính kế, nói vậy chính là muốn linh lực Mặc Nhiên và Gặp Quỷ hợp hai làm một, hiến tế cho ngươi."

Trích Tâm Liễu gật đầu.

Mặc Nhiên vẫn khó hiểu: "Nhưng Câu Trần giả kia nói, mộc linh tinh hoa có hai người, sư tôn cũng là một trong số đó, sao gã lại chỉ nhốt mỗi ta?"

Trích Tâm Liễu lại viết: "Từ xưa tế phẩm dùng kẻ trẻ mới tốt nhất, cho thụ linh, thì càng không thể làm bừa. Còn nữa, tế phẩm còn phải ăn chán uống no, thất tình lục dục đều được thỏa mãn, trong ảo ảnh cực lạc không chút cảm kích bị lấy mạng. Nếu không phải vậy, tế phẩm lòng còn tiếc nuối, oán khí mà lớn, ngược lại sẽ khiến ta khô héo nhanh hơn."

Hắn nói như vậy. Mặc Nhiên tức khắc nghĩ tới một khắc hồ yêu biến thành Sở Vãn Ninh trong mật thất kia.

Hóa ra là muốn thỏa mãn dục vọng của hắn, tựa như trước khi giết heo phải nuôi heo mập, vậy ăn mới ngon.

Cứ thế, cũng hiểu được vì sao hắn lại thấy Sở Vãn Ninh, mà không phải Sư Muội. Hắn trân trọng yêu thương thương tiếc Sư Muội, đương nhiên không dám dâm loạn. Với chuyện dục vọng, hắn quả thật có khát vọng mãnh liệt với Sở Vãn Ninh hơn là Sư Muội nhiều...

Sở Vãn Ninh thấy thần sắc Mặc Nhiên kỳ lạ, còn cho là hắn còn sợ hãi, muốn an ủi hắn hai câu, liền hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Không, không có gì."

Thấy Mặc Nhiên đỏ mặt, Sở Vãn Ninh ngẩn ra một lát, bỗng dưng hiểu ra, chợt dừng miệng, sau một lúc lâu, có chút thẹn quá hóa giận quay đầu đi.

Tiểu tử này còn sợ hãi chỗ nào? Hóa ra là nhớ tới thứ gọi là "thất tình lục dục", thế mà bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

Sở Vãn Ninh tức giận phất tay áo, lạnh mặt, thấp giọng mắng câu: "Không biết xấu hổ."

Mặc Nhiên: "......"

May mà Sở Vãn Ninh không biết người thỏa mãn dục vọng của mình trong ảo cảnh là ai, nếu biết, có thể giận tới mức muốn lột sống da hắn không?

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, mặt đất kho thần võ chợt rung lên, Tiết Mông cả kinh nói: "Sao lại thế này?"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Canh hai đã xong, cảm ơn mọi người nhé~ Tới tới tới~

Hôm nay quàng khăn, hôm qua phát xe giả của sư tôn! Cảm ơn Thanh Khâu đại bảo bảo đã vẽ tranh minh hoạ~ Nàng thật sự một lời không hợp liền lái xe...

Weibo của mị rất đứng đắn, phải nhìn đi nhìn lại "Thanh Khâu", tìm ở weibo sẽ thấy hàng~