Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 47: Bổn toạ thấy có chỗ không đúng




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh bị thương, ba ngừi còn lại cũng kiệt sức, sau khi chạy ra ngoài kho thần võ, Sở Vãn Ninh để họ nghỉ ngơi một lát. Trong lúc nhất thời không ai nói gì, mỗi người hoặc ngồi hoặc đứng, tự xem miệng vết thương của mình hoặc của người khác, cố gắng bình ổn hô hấp.

Chỉ có mỗi Tiết Mông, cậu suy nghĩ xuất thần, gục đầu xuống, cũng không biết đến tột cùng đang nghĩ gì.

Mặc Nhiên lẩm bẩm: "Tiết Mông..."

Tiết Mông chẳng để ý tới ai, cậu cứng đờ đứng trước mặt Sở Vãn Ninh, ngẩng đầu lên, vừa mở miệng, giọng đã vỡ vụn.

"Sư tôn."

Sở Vãn Ninh nhìn cậu, muốn giơ tay xoa xoa mái tóc rối của cậu, nhưng vẫn nhịn xuống.

"Thần võ lúc trước ta chọn, là giả ư?"

Sở Vãn Ninh không nói gì.

Hốc mắt Tiết Mông càng đỏ, tơ máu hiện rõ trong mắt như mạng nhện, nếu không phải quật cường tự phụ chống đỡ cậu, chỉ sợ lập tức sẽ rơi nước mắt.

"Có phải ta, sẽ không thể lấy vũ khí trong hồ không?"

Sở Vãn Ninh rốt cuộc nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Trong hồ thực an tĩnh, chỉ nghe thấy giọng Sở Vãn Ninh thanh lãnh.

"... Đứa nhỏ ngốc."

Một tiếng đứa nhỏ ngốc chứa đầy tiếng thở dài cùng bất đắc dĩ, khiến chút lý trí cuối cùng của Tiết Mông vỡ nát, cậu rốt cuộc không chịu nổi, nhào vào lòng Sở Vãn Ninh, ôm lấy eo Sở Vãn Ninh, khóc thất thanh.

"Sư tôn... Sư tôn..."

Bỏ qua thần võ Kim Thành Trì, tương đương với bỏ lỡ tư cách đứng trên đỉnh Tu Tiên giới. Đây là chuyện trong lòng ai cũng biết, pháp lực phàm nhân có hạn, nếu không có thần binh giúp, dù có mạnh hơn cũng chỉ là thân thể máu thịt mà thôi.

Thiếu chủ những môn phái Thượng Tu giới ấy, ít nhất cũng có thần võ tiền bối truyền lại, cho dù không phải hoàn toàn phù hợp với linh lực của mình, nhưng cũng không thể coi thường sức mạnh cường đại ấy. Duy chỉ có Tiết Mông, vì huynh đệ Tiết Chính Ung dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng không nhận được vũ khí ở Kim Thành Trì.

Bởi vậy, khi cậu lựa chọn dùng kiếm thủy tổ đồng quy vu tận với Trích Tâm Liễu, cậu chẳng khác nào lựa chọn buông bỏ quá khứ đứng trên đỉnh cao, khí phách hăng hái của cậu.

Sở Vãn Ninh cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không nói nhiều, ôm Tiết Mông khóc lớn trong lòng, vuốt tóc cậu. Tiết Mông từ nhỏ được nuông chiều, chưa bao giờ chịu ấm ức gì, nên từ khi hiểu chuyện cũng chưa từng khóc, cả ngày diễu võ dương oai, không ai bì nổi.

Nhưng mà giờ khắc này, nước mắt trên khuôn mặt trẻ tuổi của cậu lăn dài, từng câu từng chữ đều vỡ vụn, như chú định cậu không thể có được thần binh, như giấc mộng trở thành anh hùng dễ như trở bàn tay của cậu, đều vỡ vụn.

"Tiết Mông." Sở Vãn Ninh ôm đồ đệ trong lòng, an ủi cậu.

Nước đáy hồ gợn nhẹ, gợi lên màu áo choàng trắng của Sở Vãn Ninh, mái tóc đen dài, nháy mắt kia Mặc Nhiên chỉ kịp nhìn thấy y buông hàng mi dài mềm mại, phía dưới là ánh sáng nhỏ vụn nhu hòa. Sau đó gợn nước lớn hơn, vạt áo và mái tóc dài đều tán loạn, trong bóng tối không còn nhìn rõ bên sườn mặt Sở Vãn Ninh.

Chỉ nghe thấy y nói: "Đừng khóc, ngươi làm rất tốt rồi."

Giọng không phải ôn hòa, nhưng ra khỏi miệng Sở Vãn Ninh, đã là một câu rất mềm mại rồi.

Mật đạo, bốn người đều mang tâm sự, không ai nói gì nữa.

Mặc Nhiên dựa vào bên tường lạnh như băng, nhìn Sở Vãn Ninh ôm Tiết Mông, vỗ vai cậu, trong lòng chợt hụt hẫng.

Hành trình Kim Thành Trì.

Khi tới tiên y nộ mã.

Khi đi vĩnh viễn tổn thương.

Tiết Mông làm thiên chi kiêu tử mười lăm năm.

Phong hoa vô hạn, khí phách hăng hái.

Sau đó một ngày, chu lâu sụp đổ.

Từ đây, cậu phải dùng cả đời dài đằng đẵng, để quên hết mười lăm năm này.

Chạy khỏi kho thần võ, mọi người nhìn Trích Tâm Liễu chậm rãi sụp đổ trong nước, như người khổng lồ từ thời Hồng Hoang cổ sức cùng lực kiệt, như cái chết của Khoa Phụ, Kim Ô bị thương. Để lại giao nhân vì kinh biến trên đất chạy tán loạn khắp nơi.

Kho thần binh vũ khí mấy trăm năm trước, bị phá hủy hoàn toàn.

Thần thụ ầm ầm đổ xuống, dấy lên cơn sóng trong Kim Thành Trì, trước xoáy nước to lớn, nhóm giao nhân đồng loạt hóa hình, biến về nguyên thân không lồ, mong chống đỡ lại được sóng to gió lớn. Trong lúc nhất thời trong Kim Thành Trì ánh vảy quay cuồng, ngư long dũng dược, phàm nhân khó đứng thẳng.

Mặc Nhiên hô: "Không ổn, không ra ngoài nổi!"

Lúc hắn nói một chiếc đuôi rồng to lớn ập tới, Mặc Nhiên né vội, mới nguy hiểm nghiêng đi.

Đang lúc ấy, một Thương Long màu đen bơi đến, hình thể nó còn khổng lồ hơn những giao nhân còn lại, vảy đen nhánh tràn đầy kim phong rạng rỡ.

Mặc Nhiên cả kinh nói: "Vọng Nguyệt?!!"

Vọng Nguyệt thét dài một tiếng, nó vốn là một con rồng câm, lúc này lại chợt có thể mở miệng nói chuyện, giọng nó như chuông lớn, khẽ quát: "Bám vào lưng ta, Trích Tâm Liễu bị phá, Kim Thành Trì sắp bị diệt tới nơi rồi, nhanh lên! Ta đưa các ngươi chạy!"

Lúc này không còn lựa chọn khác, họ cũng không quan tâm Vọng Nguyệt đến tột cùng là địch hay bạn, đồng loạt làm theo lời nó. Vọng Nguyệt chở bốn người họ ra khỏi sóng to gió lớn, trong cơn sóng vạn long bơi qua, rẽ nước đi vội.

"Giữ chặt!"

Lời vừa dứt, lão long đột nhiên xé nước rẽ sóng, bay lên không. Nhóm Mặc Nhiên chỉ cảm thấy có dòng nước tựa ngàn quân điên cuồng đập vào mặt, dòng nước như vạn mã ngàn quân dẫm đạp, dẫm lên gân cốt phế phủ. Bọn họ căn bản không thể mở mắt, không thể thở nổi, đôi tay giữ chặt lưng rồng, dùng sức toàn thân, mới không đến nỗi bị quăng lại vào hồ.

Đợi đến khi rốt cuộc có thể mở mắt, họ đã cưỡi rồng trong mây, đang ở phía trên Kim Thành Trì, đỉnh Húc Ánh Phong. Giọt nước hóa thành muôn vạn ánh sáng, từ trên vảy rồng rơi xuống, phút chốc mây khói như sương, sương hóa thành đỏ. Vọng Nguyệt đi đầu, Bát Hoang đổi sắc.

Mặc Nhiên nghe thấy giọng Tiết Mông truyền tới từ sau, trong gió mạnh phần phật có vẻ kích động lại xa vời, cậu dù sao cũng chỉ là thiếu niên, dễ vì một chuyện mà tạm quên ưu sầu——

"Trời ơi! Ta đang bay! Cưỡi rồng bay nè!"

Vọng Nguyệt xoay quanh trên Húc Ánh Phong mấy vòng, dần dần thu nhỏ thân hình, chậm rãi cúi người hạ xuống, lúc nó chạm lên bờ Kim Thành Trì, đã thu lại không bằng một nửa ban đầu, không tới mức làm nát cỏ cây xung quanh. Nó cuộn lại, lẳng lặng để nhóm Mặc Nhiên leo xuống từ lưng rồng.

Họ quay đầu lại nhìn Kim Thành Trì, chỉ thấy băng vạn trượng đã tan, sóng lớn dâng lên, đẩy trôi vụn băng. Lúc tia nắng ban mai ló rạng, phương Đông đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu vào trong Kim Thành Trì, ánh lên từng hòn đá lởm chởm.

Sư Muội bỗng cả kinh nói: "Mau nhìn những giao long trong hồ kìa!"

Những giao long quay cuồng quấn quanh dấy lên sóng nhấp nhô mãnh liệt, dần dần bất động, sau đó nhất nhất tan như băng, hóa thành ngàn vụn tro tàn, để lại từng quân cờ màu đen nổi lên trong nước, tụ giữa không trung.

Mặc Nhiên lẩm bẩm nói: "Trân Lung Kỳ Cục..."

Toàn bộ giao long trong hồ, sinh linh, thậm chí là Trích Tâm Liễu, đều trúng thuật Trân Lung Kỳ Cục, cảnh tượng âm mưu trong hồ, đều do kẻ nào đó trốn trong bóng tối bày ra!

Mặc Nhiên bỗng không rét mà run.

Hắn nhận ra, thế giới sau khi trọng sinh này không đúng, có vài chuyện, vô cớ xảy ra trước.

Kiếp trước khi hắn mười sáu tuổi, tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào, có thể phát huy Trân Lung Kỳ Cục tới mức này, Câu Trần giả này, đến tột cùng có địa vị gì?

Tiết Mông nói: "Vọng Nguyệt!"

Mặc Nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Vọng Nguyệt nằm im không nhúc nhích, trên người nó thật ra không có quân cờ màu đen hiện lên, nhưng nó có vẻ cực kỳ suy yếu, tròng mắt nhắm hờ.

"Các ngươi... Làm tốt lắm... Kim Thành Trì của Câu Trần Thượng Thần, thà bị phá hủy, cũng tuyệt không thể... Tuyệt không thể rơi vào tay kẻ gian..."

Nó nói xong câu đó, bỗng cả người tỏa kim quang, chờ ánh sáng tan đi, nó biến thành dáng vẻ nhỏ như nhân loại.

"Là ngươi?!"

Mặc Nhiên cùng Tiết Mông gần như đồng thời mở miệng.

Vọng Nguyệt trước mắt, đúng là lão giao nhân tóc bạc dẫn họ gặp linh thể kho thần võ lúc trước. Vọng Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt mang một tia xấu hổ.

"Chính là ta."

Tiết Mông giật mình nói: "Ngươi, sao ngươi phải dẫn bọn ta vào kho thần võ? Ngươi muốn cứu hay hại bọn ta? Nếu hại bọn ta, sao còn đưa bọn ta lên bờ, nếu cứu bọn ta, nhỡ đâu không giải được một kiếp nạn của Trích Tâm Liễu, vậy chẳng phải..."

Vọng Nguyệt rũ mắt, khàn khàn nói: "Xin lỗi, chỉ là tình huống lúc ấy, không thể không làm như vậy. Câu Trần giả tu vi bản thân không đủ, toàn bộ dựa vào linh lực Trích Tâm Liễu để thi triển cấm thuật. Duy chỉ có phá giải Trích Tâm Liễu, pháp thuật của gã mới có thể mất hiệu lực. Ta trừ việc dẫn các ngươi tới thử một lần, không còn cách khác."

Sở Vãn Ninh lắc đầu, đi qua, phất tay giúp nó thi pháp chữa thương.

Vọng Nguyệt thở dài một tiếng: "Lòng tốt của đạo trưởng, không cần. Ta giống vạn vật trong hồ, tuổi thọ đã hết, vốn chỉ dựa vào chút linh khí của Trích Tâm Liễu sống tạm. Nó đã đổ rồi, ta cũng không sống được bao lâu."

Sở Vãn Ninh: "............"

Vọng nguyệt nói: "Sống chết có số, không thể cưỡng cầu. Trước khi vu quy vẫn có thể, nhìn thấy ác mộng Kim Thành Trì được giải, tâm nguyện ta đã thành. Chỉ là kinh biến trong hồ liên luỵ tới các ngươi, thật sự áy náy khó nhịn."

Sở Vãn Ninh nói: "Không sao....... Ngươi có biết, kẻ giả làm Câu Trần đến tột cùng là ai, có ý định gì?"

Vọng Nguyệt nói: "Ta không biết gã đến tột cùng là ai. Nhưng mục đích của gã, hẳn là thông qua sức mạnh của Trích Tâm Liễu, tìm tòi nghiên cứu tam đại cấm thuật."

Sở Vãn Ninh trầm ngâm nói: "Thi triển cấm thuật vốn cần linh lực hết mực kinh người, nếu có thụ linh thượng cổ giúp đỡ, quả thật là giúp được rất nhiều."

"Đúng vậy, người kia cũng nói thế. Gã nói sức mạnh linh thể thượng cổ rất lớn, nhưng rất khó tìm. Điển tịch duy nhất vẫn còn có thể tìm ra, đó là Trích Tâm Liễu."

"Kỳ thật gã cũng xuất hiện không lâu trước đây. Mà từ khi gã khống chế Kim Thành Trì tới nay, vẫn luôn dựa vào sức mạnh của Trích Tâm Liễu, tu luyện hai cấm thuật "trọng sinh", "Trân Lung Kỳ Cục" ở đáy hồ."

Vọng Nguyệt nói, thở dài, ánh mắt có hơi trống rỗng dại ra.

Trong lòng Mặc Nhiên lộp bộp một tiếng.

Quả nhiên... Chuyện Kim Thành Trì hoàn toàn khác kiếp trước, những thay đổi này, đều là không lâu gần đây mới phát sinh. Rốt cuộc là sai ở đâu, khiến tất cả đều thay đổi quỹ đạo?

"Năng lực gã không đủ, không thao tác được vật sống, nên giết rất nhiều sinh linh trong hồ, thử điều khiển vật chết. Chuyện này gã làm được, nên ngắn ngủi mấy chục ngày, gã đã giết sạch toàn bộ linh thú gần hết, biến thành quân cờ. Chỉ để lại vài con, dùng làm thí nghiệm. Ta chính là một trong số đó."

Mặc Nhiên hỏi: "Nên khi ta cầu kiếm, ngươi trồi lên mặt nước, khi đó ngươi đang bị Câu Trần giả điều khiển?"

"Không." Vọng Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, "Gã điều khiển được người khác, điều khiển được hồ yêu, điều khiển được Trích Tâm Liễu, lại không thể điều khiển được ta. Ta là linh thú khi Câu Trần Thượng Thần sáng thế thuần phục, trăm vạn năm trước, ta cam tâm vì thượng thần xuất roi, nghịch lân của ta đã khắc chú ấn của ông ấy, từ đó sống trung thành với chủ nhân."

"Vậy ngươi..."

"Bất đắc dĩ, chỉ là ngụy trang." Vọng Nguyệt thở dài nói, "Kẻ xâm lấn kia tuy không khống chế được ta hoàn toàn, nhưng mà chú ấn của Câu Trần Thượng Thần dù sao cũng đã tạo ra từ hàng trăm vạn năm, hiệu lực không kịp vào ngay lúc đó. Ta vẫn có một phần thân thể chịu ảnh hưởng của Câu Trần giả—— lúc các ngươi gặp ta, ta vốn là người câm, chính vì giọng nói của ta đã bị kẻ kia điều khiển hoàn toàn, rốt cuộc không còn nghe theo ý mình nữa. Chỉ có khi pháp thuật của gã mất hiệu lực, ta mới có thể mở miệng nói."

Mặc Nhiên hỏi: "Câu Trần giả kia biết ngươi ngụy trang không?"

"Ta nghĩ gã không biết." Vọng Nguyệt nhìn Mặc Nhiên, nói, "Dựa theo kế hoạch của gã, hôm nay gã sẽ cướp linh hạch của ngươi, giúp Trích Tâm Liễu tục mệnh. Nhưng gã lại không đoán được ta đưa các ngươi về kho thần võ lần nữa, phá hủy cổ liễu. Gã vẫn chưa đề phòng ta."

Sở Vãn Ninh lại bỗng nhiên nói: "Gã chưa chắc là chưa từng đề phòng ngươi, có lẽ là lòng có dư mà lực không đủ."

"Đạo trưởng chỉ giáo cho?"

Sở Vãn Ninh nói: "Ta mơ hồ cảm thấy, kẻ giả mạo Câu Trần thượng cung kia có điều cổ quái khác."