Hữu Hạnh

Chương 26




Hạnh Gia Tâm luôn nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Đàm Hữu.

Rốt cuộc đã là bạn bè từng ngủ chung một cái giường đắp chung một ổ chăn, tần suất nhắn tin của Hạnh Gia Tâm cao đến không hề áp lực.

Nhìn đến một đoạn văn có ý tứ trên sách, chụp ảnh gửi cô ấy, xem một cảnh đẹp trong phim điện ảnh, chụp hình gửi cô ấy, giờ cơm sáng trưa chiều thăm hỏi, cậu ăn gì. Thật sự không còn gì để gửi, Hạnh Gia Tâm bọc cái áo khoác lớn ra biệt thự, chụp một mảnh lá cây đang thay màu.

Trọng điểm là, Đàm Hữu cũng không có ý phiền chán nàng.

Mặc kệ thứ nàng gửi đến có khó nói tiếp bao nhiêu, Đàm Hữu cũng sẽ tận lực trả lời lại một tin nhắn hơn mười từ. Hạnh Gia Tâm xem từng chữ một, xem xong liền ngã vào trên giường lăn một vòng, hắc hắc hắc mà cười.

Cứ như vậy, cũng bất quá hai ba ngày mà thôi, Hạnh Gia Tâm liền cảm thấy quan hệ giữa nàng và Đàm Hữu hoàn toàn có thể tự nhiên mà video call.

Vì thế Hạnh Gia Tâm sáng sớm rời giường hứng thú bừng bừng mà trang điểm, tìm nơi ánh sáng tốt nhất, bối cảnh xinh đẹp nhất trong phòng, tới giữa trưa 10 giờ rưỡi khi mọi người đều rời giường rồi, gửi yêu cầu video đến Đàm Hữu.

Vang lên vài tiếng, Hạnh Gia Tâm khẩn trương giống như bạn qua mạng lần đầu tiên gọi video cho nhau.

Rốt cuộc có động tĩnh, "tích" một tiếng, video cắt đứt.

Hạnh Gia Tâm ngẩn người, trên WeChat thật nhanh có tin nhắn Đàm Hữu gửi lại đây:

- Chờ một chút.

Hạnh Gia Tâm vì thế lấy cái gương nhỏ lại đây, vuốt tóc, tìm góc độ, hoạt bát khẩn trương mà vượt qua hai phút chờ đợi.

Đàm Hữu một lần nữa gửi yêu cầu video call, cái này làm cho Hạnh Gia Tâm quả thực muốn chụp màn hình lưu lại giờ khắc này.

Vì thế, nàng cũng làm như vậy.

Ngươi xem, Đàm Hữu chủ động video call cho ta!!!!

Video được tiếp, Hạnh Gia Tâm nhanh chóng quan sát hình ảnh của chính mình, ừm, cũng không tệ lắm.

Vừa nhấc đầu nhìn Đàm Hữu, mới phát hiện bên kia đen tuyền, tất cả đều là màu đen.

"Lại chờ một lát." Đàm Hữu nói, "Mình mới vừa về phòng, bật đèn, kéo màn..."

Theo lời nói của cô, trong video sáng lên, Đàm Hữu một trận động tĩnh, ngồi xuống, hình ảnh trên di động liền xuất hiện một khuôn mặt lớn.

"Thấy rõ không?" Cô hỏi.

"Có thể." Hạnh Gia Tâm trả lời cô.

Đàm Hữu cách điện thoại thật sự là quá gần, cặp mắt kia thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm nàng, làm Hạnh Gia Tâm đột nhiên có chút ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói: "Cậu lui về sau một chút đi."

"Hả?" Đàm Hữu nhích nhích về sau, tiếng kéo ghế trên mặt đất, "Được rồi chứ?"

"Lại quá xa, gần một chút, một chút, tốt rồi." Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, "Cậu không nhìn thấy chính mình sao?"

"Quá nhỏ." Đàm Hữu nói, "Chỉ lo nhìn cậu."

Hạnh Gia Tâm "A" một tiếng, nhỏ giọng, mười phần dối trá làm ra vẻ mà lẩm bẩm: "Mình có cái gì đẹp."

"Cậu thật rất đẹp mà." Đàm Hữu cười nói, "Mỗi ngày Đàm Kỳ đều phải khen một lần."

"Vậy cậu nói như thế nào?" Hạnh Gia Tâm hỏi.

"Cái gì nói như thế nào?"

"Khi Đàm Kỳ khen mình, cậu nói như thế nào."

"Mình đương nhiên là theo hắn cùng nhau khen cậu." Đàm Hữu thật là biết nói chuyện.

Chủ đề này kết thúc, hai người nhất thời yên tĩnh lại. Hạnh Gia Tâm rốt cuộc dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Đàm Hữu, liếc mắt nhìn hai bên cạnh: "Ai? Sao cậu ở ký túc xá?"

"Ừ, ngủ tại đây." Đàm Hữu nói.

"Không phải mẹ cậu tới sao? Không ngủ cùng mẹ à?"

"Không có phòng, Tết đến người nhiều."

Hạnh Gia Tâm ngẩn người, nàng hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này.

Ở trong ấn tượng của nàng, mặc kệ là ngày nghỉ lễ lộc gì, khách sạn này không có phòng, vậy đi tìm cái tiếp theo, cơ bản nàng đều là dùng di động đặt trước, trong một thành phố chắc chắn sẽ không đến nỗi ngay cả một gian phòng trống cũng không có.

Hiện tại nghe Đàm Hữu nói như vậy, Hạnh Gia Tâm muốn lập tức giúp cô giải quyết vấn đề, nhưng có sự kiện vé máy bay lần trước, nàng khắc chế sự xúc động của mình.

Ngã một lần khôn hơn một chút, Hạnh Gia Tâm biết Đàm Hữu không thích mình giúp đỡ tiền bạc, nàng cần suy nghĩ biện pháp khác.

Vì không để Đàm Hữu phát hiện nàng có ý đồ này, Hạnh Gia Tâm đổi chủ đề, câu thuận miệng nhất là: "Gần đây mình xem một quyển sách..."

Cũng may Đàm Hữu rốt cuộc đã là bạn tốt của nàng, sẽ không giống trước như kia, mỗi lần trò chuyện thế nào cũng phải hỏi một câu "có chuyện gì".

Tìm cậu còn có thể vì chuyện gì, đương nhiên là lại nhớ cậu rồi.

Đàm Hữu chỉ là trở về ký túc xá lấy đồ, đợi lát nữa còn phải ra ngoài. Hạnh Gia Tâm lưu luyến không rời mà tắt video, sau đó lập tức bắt đầu thiết kế kế hoạch của nàng.

Trước tiên cần hiểu biết tình hình, Đàm Hữu bên kia rốt cuộc là tình trạng gì, không thể hỏi thẳng bản nhân, đương nhiên phải hỏi em trai của cô ấy.

Cũng may lần trước ở tiệm bánh ngọt, vì để Đàm Kỳ gửi ảnh chụp cho nàng, hai người thêm WeChat.

Hạnh Gia Tâm nhắn tin cho Đàm Kỳ, chỉ nói một câu "Có ở đó không?", Đàm Kỳ liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Dấu chấm câu hỗn loạn và mấy nhãn dán hưng phấn, căn bản không cần Hạnh Gia Tâm nhiều lời, chỉ cần ở thời điểm thích hợp nhắc một câu, Đàm Kỳ liền đem tất cả tình huống khai báo rõ ràng.

Thật là không được lạc quan, phòng mẹ Đàm Hữu ở cũng sắp đến hạn, nếu không có phòng thích hợp để chuyển vào, bà ấy cũng chỉ có thể đi theo Đàm Hữu vào ở ký túc xá.

Một nhà vốn dĩ cũng chỉ có ba người, đón năm mới còn phải chia ra hai bên, hơn nữa nơi nào cũng không thể nấu cơm, như vậy thật sự không tốt.

Hạnh Gia Tâm không có mấy lần từng đón năm mới một cách bình thường, trong TV chiếu hình ảnh cả gia đình đoàn tụ ăn cơm tất niên, nàng cảm thấy rất bực bội. Nhưng nàng biết, đây là thứ gia đình bình thường, người bình thường cần.

Đàm Hữu nhất định cũng cần.

Hạnh Gia Tâm qua lại trong phòng, thấy được phòng bếp ở lầu một. Khi Đàm Hữu tới giúp nàng chuyển nhà, nói trong phòng bếp này cái gì cũng có, đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây đều có thể làm, chỉ là thời gian quá lâu không ai dùng, trước khi dùng phải cẩn thận kiểm tra một lần.

Hạnh Gia Tâm không biết nấu cơm, ngay cả kỹ năng xắt rau cũng không có, cho nên khu vực này đối với Hạnh Gia Tâm mà nói chính là cấm địa. Tác dụng ngày thường của nó chính là để Hạnh Gia Tâm tưởng niệm cảnh tượng lần đó Đàm Hữu ở bên trong nấu cơm.

Ừm...

Hạnh Gia Tâm hưng phấn mà chạy lên trên lầu.

Lầu hai là phòng ngủ của nàng và thư phòng, còn có một gian phòng trống, quét tước một chút là có thể dọn vào ở.

Lầu ba hiện tại nàng thống nhất không dùng, nhưng phòng cũng không thiếu, có ba gian phòng cho khách, một gian cũng có thể coi như phòng chiếu phim.

Lầu bốn có ban công lớn, vốn dùng để trồng hoa, hiện tại không có người xử lý lại thêm đang vào mùa đông, lộn xộn, nhìn cực kỳ chướng mắt.

Hạnh Gia Tâm ra giá cao gọi dịch vụ gia chính ngày Tết, cố ý dặn dò, phòng bếp và nhà ăn ở lầu một thì quét tước nghiêm túc, lầu hai chỉ quét dọn gian phòng trống kia, lầu ba nhất định đừng động vào phòng chiếu phim, phải để cho nó dơ. Ban công thì thu dọn sạch sẽ, tốt nhất có thể đưa chút hoa lại đây.

Lượng công việc này không nhỏ, thời gian lại yêu cầu gấp gáp, công ty gia chính lập tức cử đến năm người, xoay quanh ở trong nhà nàng, Hạnh Gia Tâm cảm giác có chút phiền, dứt khoát ra ngoài.

Nàng cần phải mua sắm lượng lớn rau dưa trái cây thịt, đủ cho bốn người ăn xong ngày Tết.

Nhưng thật ra nàng cũng không biết phân lượng thế nào, nên mua cái gì.

Vì thế, hỗn loạn trong một đám bác gái mua sắm hàng Tết thật náo nhiệt, bọn họ tranh giành cái gì, Hạnh Gia Tâm chen vào đi lấy cái đó.

Vì có thể làm một bà chủ gia đình bình thường, Hạnh Gia Tâm đi một chuyến này, số người nàng tiếp xúc thân thể là số lượng một năm của nàng trong dĩ vãng.

Thật là cực kỳ đau khổ.

Nhưng tưởng tượng đến những ngày sau đó, lại vui vẻ lên.

Nàng mua xong đồ vật lại đi ăn bữa cơm, khi trở lại biệt thự, công ty gia chính đúng hạn hoàn thành tất cả nhiệm vụ, chỉ chừa hai người chờ nàng nghiệm thu.

Hạnh Gia Tâm quan tâm nhất chính là, bọn họ nhưng đừng quét dọn căn phòng nàng cố tình làm dơ, vì thế lên lầu, chỉ chọn chỗ dơ xem.

Nhân viên gia chính đi theo sau lưng nàng, vài lần muốn mở miệng đều bị nàng dùng ánh mắt ngăn cản.

Cuối cùng, Hạnh Gia Tâm đứng ở ban công lộ thiên trên lầu bốn, nhìn đến mấy đoá hoa mà công ty gia chính không biết chuyển đến từ nơi nào, có thể ở mùa đông lạnh nhất của Quất thành cũng tản ra hương sắc tươi đẹp, vừa lòng gật gật đầu.

"Thật tốt." Nàng nói.

Nhân viên gia chính vẻ mặt khiếp sợ.

Hạnh Gia Tâm không nói hai lời móc di động ra tính tiền, sau đó nhanh chóng làm cho bọn họ ra khỏi nhà.

Thế giới lại thanh tĩnh xuống, tiếp theo liền phải thi đấu kỹ thuật diễn.

Hạnh Gia Tâm nhìn một đống đồ lớn nàng mới vừa mua trên bàn, nghĩ làm sao mới có thể làm ra tình huống nguy cấp không cách nào cự tuyệt.

Hình như hai dạng khả năng khác biệt không đủ, vậy thêm tới ba dạng bốn dạng đi.

Hạnh Gia Tâm tùy tiện móc ra hai món đồ ăn, đem vào phòng bếp, cầm dao lên băm loạn một trận, bông cải vẩy ra, xung quanh cái thớt nhanh chóng thảm không nỡ nhìn.

Hạnh Gia Tâm nghiên cứu cái bếp, đổ nồi nước đặt lên bếp, bật lửa lên, hong khô một chút, vặn đến mức lớn nhất.

Tốt, kế tiếp là thịt. Hạnh Gia Tâm nhìn thịt heo thịt bò thịt gà vịt ngỗng, đều đã được xử lý tốt, không có cảm giác máu tanh.

Cũng may nàng có tranh giành cá mà người ta đang mổ với các bác gái, nàng cũng không biết loại cá gì, dù sao là một con rất lớn, bị mổ bụng làm sạch sẽ, khi xách về nhà còn thường thường nhảy lên một chút.

Hạnh Gia Tâm xách vào phòng bếp, mở túi, trơn trợt, nàng còn chưa bắt nó cũng đã trượt ra ngoài.

Cá chưa được rửa sạch sẽ, còn có tơ máu, trượt ra ngoài, để lại một vết thon dài trên sàn nhà.

Oa nga, thoạt nhìn rất tuyệt.

Hạnh Gia Tâm xối chút nước ở phía trên, lại căng da đầu vói hai tay vào trong bụng cá sờ soạng một cái, lúc móc ra tới, trơn trượt, tràn đầy mùi máu tươi, ghê tởm đến nỗi làm nàng nhếch miệng nhíu mày.

Còn chưa đủ hỗn loạn, Hạnh Gia Tâm lấy ra mấy cái mâm, quăng tán loạn, giơ lên một cái, nhắm mắt lại, ném tới trên mặt đất.

"Phanh" một tiếng giòn vang, mảnh nhỏ văng khắp nơi. Hạnh Gia Tâm run một chút, giơ tay cọ mặt, cảm thấy hình ảnh này nhất định là đủ rồi.

Nàng móc di động ra gọi video cho Đàm Hữu, hít sâu, một, hai, ba...

Ở một khắc khi Đàm Hữu nhận điện thoại, "A" mà thét chói tai ra tiếng.

Đàm Hữu bị hù gần chết.

Hạnh Gia Tâm tuy rằng không giống bình thường, nhưng rốt cuộc không phải là đồ ngốc thật, ngày thường ôn nhu đáng yêu, gặp được tình huống khẩn cấp cũng sẽ đưa ra phán đoán và hành động lý trí nhất, hữu hiệu nhất.

Bởi vậy Đàm Hữu cho dù sẽ lo lắng người này ăn thực phẩm rác rưởi tổn hại sức khoẻ, cũng sẽ không quá lo lắng Hạnh Gia Tâm gặp được tai nạn thương tổn đến thân thể mà không cách nào giải quyết.

Cho nên khi Hạnh Gia Tâm gọi video qua, đầu tiên là một tiếng thét chói tai, sau đó là một khuôn mặt dính tơ máu, tóc tai hỗn loạn, Đàm Hữu sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Sao lại thế này!" Đàm Hữu hoảng loạn hỏi, lại lập tức cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại, hỏi ra tin tức quan trọng, "Cậu ở nơi nào?"

"Ở nhà." Giọng Hạnh Gia Tâm run run rẩy rẩy, di động của nàng quơ quơ, Đàm Hữu thấy được cái mâm vỡ nát trên mặt đất.

Đàm Hữu cầm áo khoác đi ra bên ngoài: "Có thể nói chuyện sao?"

"Có thể."

"Không cần gấp, không phải sợ. Đi đến nơi nào an toàn, sau đó nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì." Đàm Hữu bước chân cực nhanh, đi xuống bậc thang hầu như đều là nhảy xuống.

"Mình... Mình không có cách nào..." Hạnh Gia Tâm thanh âm đứt quãng.

"Không có việc gì không có việc gì, bình tĩnh lại." Đàm Hữu chạy ra khỏi ký túc xá, video đột nhiên không có tiếng.

Cô nhìn một cái, sau khi không có wifi, video call tự động kết thúc. Cô nhanh chóng gọi điện thoại qua, nàng cũng không trước nhận cuộc gọi, trái tim Đàm Hữu sắp nhảy đến hỗn loạn.

Cô dùng tốc độ cực nhanh vọt tới bãi đỗ xe, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nhận điện thoại, run rẩy một tiếng: "Này?"

"An toàn sao?" Đàm Hữu hỏi.

"Tạm thời... An toàn."

Đàm Hữu lên xe, nghe được tiếng nước sôi kêu trong điện thoại: "Bếp lửa đang bật sao? Tắt." Tiếng kêu to biến mất, Đàm Hữu một chân ga dẫm đi ra ngoài: "Đừng sợ, mình đến đây."

"Cậu không cần gấp quá!" Hạnh Gia Tâm nói, giọng gấp gáp, "Chú ý an toàn."

"Cậu có sao không? Mặt khác đều không quan trọng, cậu có ổn không?" Đàm Hữu vẫn không có buông di động.

"Mình..." Hạnh Gia Tâm biết Đàm Hữu hiểu lầm, nhưng chuyện ngu xuẩn đã làm tựa như bát nước đã hất ra ngoài, Hạnh Gia Tâm trước nay đều không phải là người sẽ bỏ dở nửa chừng, nàng căng da đầu đáp, "Hiện tại mình không có việc gì, cậu không cần lo lắng."

Nàng nghe được Đàm Hữu thở dài một hơi, thật giống như từ khi cô nhận được video của nàng, liền vẫn luôn nghẹn một hơi.

"Máu trên mặt cậu, sao lại thế này?" Đàm Hữu hỏi, "Có bị thương chỗ nào không?"

Hạnh Gia Tâm nhìn bản thân phản chiếu trên pha lê, lời nói chân thật: "Không có bị thương, là cọ đến."

"Đừng sợ." Đàm Hữu lại nói, "Mình lập tức tới liền."

"Ừm." Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà lên tiếng, tình huống này tiến triển quá nhanh so với nàng tưởng tượng.

"Báo nguy chưa?" Đàm Hữu hỏi.

Hạnh Gia Tâm có chút mềm chân, nàng dựa tường, nhìn trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, không biết Đàm Hữu đã não bổ tới chuyện đáng sợ thế nào.

"Không... Không có..." Hạnh Gia Tâm bắt đầu có tật giật mình, "Không, báo nguy."

"Được được, không báo." Đàm Hữu dùng ngữ điệu ôn nhu làm người ta kiên định, "Vậy chờ mình đến được không?"

"Được." Hạnh Gia Tâm đột nhiên muốn khóc, một nửa là bị cảm động, một nửa là bị dọa.

"Cậu cứ tiếp tục nói chuyện với mình, mình không cúp điện thoại..."

"Không không," Hạnh Gia Tâm nhanh nói, "Mình muốn cúp điện thoại, đợi cậu đến rồi lại nói."

Điện thoại rốt cuộc cắt đứt, Hạnh Gia Tâm như lâm đại địch.

Lần đầu tiên nàng không có như vậy mà... kỳ vọng thật nhanh được nhìn thấy Đàm Hữu, nàng cảm thấy Đàm Hữu nếu là biết được chân tướng của chuyện này, với tính tình kia...

Sẽ đánh người.

Xách ghế đánh người......

Hạnh Gia Tâm quyết định đi giấu hết tất cả ghế trong nhà.

- ---------

Biệt thự có bốn lầu chứ nhiêu, như con bò rụng cọng lông như cây me rụng lá =)))))

Bữa trước tiến sĩ Hạnh tự nhận là tâm cơ girl mình thấy chưa thuyết phục lắm, nay bị vả mặt đau quớ OTL =))))

Vì muốn gặp crush mà không từ thủ đoạn, bái phục =))))