Hữu Hạnh

Chương 39




Sau khi từ ngõ nhỏ ra tới, Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ.

Trên đường tới Đàm Hữu rất lo lắng, tuy rằng lúc trước Hạnh Gia Tâm có "tiền án", nhưng tại vấn đề liên quan đến an toàn của thân thể, Đàm Hữu cảm thấy cô vĩnh viễn cũng sẽ không cho Hạnh Gia Tâm một kết cục như truyện "Sói đến rồi".

Bởi vì mỗi một loại nguy hiểm chân thật cô đều không đành lòng để nó phát sinh ở trên người Hạnh Gia Tâm.

Thật ra hiện tại cô cũng rất lo lắng, trạngt thái khi xử lý người khác là một chuyện, trạng thái trong lòng mình lại là một chuyện khác. Đàm Hữu uy hiếp, nhưng cô không biết uy hiếp này có thể tạo được hiệu quả mà cô mong muốn hay không.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, tên ngốc Hạnh Gia Tâm này lúc sau lại thêm một cái tát kia, rất có thể đã hoàn toàn chọc giận Tóc Vàng. Vốn dĩ Tóc Vàng ghi hận một mình cô là được, nhưng hiện tại, Đàm Hữu lo lắng cô ta sẽ gây bát lợi cho Hạnh Gia Tâm.

Đương nhiên, người này từ khi vừa xuất hiện chính là trạng thái bất lợi cho Hạnh Gia Tâm. Khi Đàm Hữu tới nơi, nhìn đến một màn kia trong tiệm đồ uống, cô khống chế không được mà bùng nổ.

Người này đang dâm loạn Hạnh Gia Tâm, đây là kết quả cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, chuyện này so khi còn nhỏ cô thấy một đám người đoạt tiền của Hạnh Gia Tâm, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều, một khắc đó, Đàm Hữu có xúc động muốn chém rớt cái móng heo kia.

Đàm Hữu cau mày, càng nghĩ càng lo lắng, nhưng Hạnh Gia Tâm kéo cánh tay cô, khóe miệng vẫn luôn treo độ cong nhẹ nhàng lại sung sướng.

Đàm Hữu không nhịn được giơ tay chụp ở trên đầu nàng, kéo mặt nàng chuyển qua đối diện với chính mình.

"Cậu cười cái gì vậy?" Đàm Hữu hỏi, "Có cái gì vui sao?"

Hạnh Gia Tâm lắc đầu, tự dâng tới cửa để bị sờ đầu: "Vui vẻ nha."

"Bị người theo dõi, còn bị người..." Đàm Hữu dừng dừng, "Cậu còn chỉ biết cười ngây ngô."

Hạnh Gia Tâm thấy cô thần sắc nghiêm túc, rốt cuộc thu hồi tươi cười: "Không phải có cậu sao."

"Mình lại không thể một ngày 24 giờ canh giữ bên người cậu!"

"Nếu cậu muốn, có thể nha!" Hạnh Gia Tâm một trận hưng phấn, "Mình có thể mướn cậu làm vệ sĩ cho mình sao? Tiền lương tùy cậu ra."

"Không thể!" Đàm Hữu từ chối thập phần quyết đoán nhanh nhẹn.

"Nga." Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà đáp một tiếng.

"Xe cậu đâu?" Đàm Hữu hỏi.

"Ở trung tâm mua sắm bên kia." Hạnh Gia Tâm chỉ chỉ cách đó không xa.

Đàm Hữu nhìn quét nàng một lần: "Túi của cậu đâu?"

"Sao cậu biết hôm nay mình có mang túi nha?" Hạnh Gia Tâm lại bắt đầu vui vẻ.

"Có ngày nào mà cậu ra ngoài không mang túi?" Đàm Hữu bất đắc dĩ.

"Nga... Mỗi ngày mình đều mang nha..." Hạnh Gia Tâm quay đầu nhìn nơi khác, "Hôm nay mình, ngoài ý muốn, không mang."

"Hạnh tiến sĩ." Đàm Hữu kêu nàng một tiếng.

"Ân?" Hạnh Gia Tâm quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh mà nhìn cô.

Đàm Hữu cong người, nhìn thẳng nàng: "Cậu sờ sờ xem đầu mình còn không?"

"A?" Hạnh Gia Tâm biểu tình hoảng sợ.

Đàm Hữu nắm mặt nàng: "Cậu bị dọa đến choáng váng à? Chính cậu ngẫm lại câu trước câu sau có mâu thuẫn không? Cậu là một tiến sĩ đó, có thể sửa sang lại logic của mình không? Ngày thường cậu đi học, làm thực nghiệm hay khảo thí đều như vậy ư? Cậu là khờ thật hay là giả ngốc a!"

Mặt Hạnh Gia Tâm mềm mại lại bóng loáng, ở trong tay Đàm Hữu tựa như một khối kẹo mềm tùy ý cô xoa tròn bóp dẹp, khi mở miệng nói chuyện, thanh âm lẩm bẩm lầm bầm: "Mình không sợ hãi..."

Đàm Hữu buông nàng ra.

"Có cậu ở cạnh mình liền không sợ hãi." Hạnh Gia Tâm trịnh trọng biểu đạt địa vị đặc biệt của Đàm Hữu ở trong lòng mình, "Ngày thường mình không có như vậy, chỉ ở trước mặt cậu mới như vậy."

Đàm Hữu chuyển người qua, đột nhiên bước nhanh đi rồi.

Hạnh Gia Tâm chạy nhanh đuổi theo: "Cậu tức giận à? Cậu đừng giận a..."

Đàm Hữu không để ý tới nàng, Hạnh Gia Tâm chỉ phải thành thành thật thật mà báo rõ: "Túi của mình đặt trong tiệm kia, nhưng mình không muốn lấy."

"Vì cái gì?" Đàm Hữu quay đầu xem nàng.

"Bị cô ta ôm qua, ghê tởm."

Đàm Hữu một trận chua xót, càng tức giận.

Cô đi về phía khu thương mại: "Ngốc bức kia từ khi nào bắt đầu theo dõi cậu?"

"Hôm nay." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng trả lời.

"Khi nào bắt đầu quấy rầy cậu?"

"Hôm nay."

Đàm Hữu nói: "Tốt, về sau có chuyện như thế này phải trước tiên nói cho mình."

Hạnh Gia Tâm dùng sức gật đầu.

Hai người vào khu thương mại, Hạnh Gia Tâm mới từ trong sung sướng vì "tùy thời có thể tìm Đàm Hữu" phục hồi tinh thần lại: "Chúng ta còn vào đây làm gì?"

Đàm Hữu lập tức đi hướng tiệm đồ uống: "Lấy túi của cậu."

"Mình nói bỏ rồi mà."

"Cậu đứng chỗ này." Đàm Hữu chỉ chỉ nàng.

Hạnh Gia Tâm dừng lại.

Đàm Hữu rất nhanh vào tiệm đồ uống, sau đó cầm túi của Hạnh Gia Tâm trở về.

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cái túi kia, vẻ mặt ghét bỏ.

"Cái này bao nhiều tiền?" Đàm Hữu hỏi nàng.

"5000 đi."

"5800 hay là 5000?"

"Nhớ không rõ." Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu.

"Được rồi." Đàm Hữu thở dài, "Mặc kệ 5800 hay là 5000, đều không thể bỏ như vậy..."

Cô ôm túi xách vào trong lòng ngực, còn cọ cọ trên dưới trái phải: "Đủ rồi chứ?"

"A?" Hạnh Gia Tâm ngơ ngác.

"Hiện tại nó bị mình ôm qua." Đàm Hữu chỉ chỉ bản thân, "Đồng chí quả bưởi, tẩy uế chuyên nghiệp, thanh khiết hiệu quả, trả lại cho bạn một cái túi xách sạch sẽ thoải mái thanh tân..."

"Ô..." Hạnh Gia Tâm bưng kín miệng.

"Biểu cảm của cậu là sao?" Đàm Hữu có chút xấu hổ.

"Cảm... Động..." Hạnh Gia Tâm đôi mắt ngập nước.

"Rõ như ban ngày ngay trước công chúng..." Đàm Hữu kéo cánh tay nàng đi ra ngoài, "Không được khóc bừa, đừng làm mất mặt..."

Hạnh Gia Tâm vẫn cứ khóc, nàng cũng không biết vì sao mình dễ khóc như vậy, chỉ nhìn Đàm Hữu thêm hai cái nàng cũng sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, cái mũi đau xót.

Trước kia nàng không khóc, hiện tại lại là quỷ khóc nhè, dù sao đã khóc rất nhiều lần, nàng cũng không ngại mà tùy tùy tiện tiện khóc thêm một lần.

Nhưng Đàm Hữu có lẽ là để ý, Đàm Hữu lôi kéo nàng thẳng ra ngoài, nhìn cũng không nhìn nàng.

Hạnh Gia Tâm hút hút cái mũi, lại hút hút cái mũi, sau khi ra khỏi khu thương mại bị gió lạnh thổi qua, rốt cuộc ổn định lại cảm xúc.

Xe Đàm Hữu ngừng ở ven đường cạnh khu thương mại, lúc này mới đi vào một hồi liền bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt.

Đàm Hữu cũng không để ý, thu giấy vào trong túi, nói với nàng: "Lên xe."

Hai người trước tiên xếp Tiểu Điện Lư đặt ở cốp xe, lúc này mới quay trở về đường lớn, một đường chạy về nhà Hạnh Gia Tâm.

Chiếc ô tô nhỏ này không phải chiếc mà Hạnh Gia Tâm quen thuộc, nàng nhìn nhìn ghế sau, hỏi Đàm Hữu: "Cậu chạy đi làm việc gì vậy?"

"Đón người." Đàm Hữu nói.

"Còn có thể đón người sao?" Hạnh Gia Tâm mất đi công việc phế liệu, trong lòng vẫn luôn nhớ thương.

"Chỉ cần kiếm ra tiền thì cái gì đều có thể." Đàm Hữu quay đầu cười với nàng một cái, "Mình công việc gì cũng làm."

"Vậy sao cậu không làm vệ sĩ cho mình..." Hạnh Gia Tâm nhớ mãi không quên.

Đàm Hữu dở khóc dở cười: "Mình phải có năng lực chuyên nghiệp của công việc đó chứ, không thể bởi vì quan hệ của chúng ta tốt thì có thể tùy tiện lấy hàng kém thay hàng tốt."

"Cậu tốt nhất." Hạnh Gia Tâm nói.

"Lự kính của cậu cũng thật dày."

*lự kính: nếu ta có lự kính với người/vật gì đó thì ta thấy thứ đó lung linh, tuyệt vời hơn rất nhiều lần so với thực tế

"Vừa rồi cậu đánh người cũng thật ngầu!" Hạnh Gia Tâm nhắc tới cái này liền vui vẻ.

"Cho nên cậu học theo?" Đàm Hữu buồn rầu không thôi, "Không thể tùy tiện đánh người, quân tử động khẩu bất động thủ, hiểu rõ chứ? Cậu là người làm công tác văn hoá..."

"Nhưng cô ta mắng cậu!" Hạnh Gia Tâm đánh gãy lời cô nói.

"Cô ta mắng mình thì cậu liền đánh người ta à." Đàm Hữu nói, "Trước kia sao mình không phát hiện lá gan của cậu lại lớn như vậy đây?"

Nói đến trước kia, Hạnh Gia Tâm không nói nữa, rúc ở trên chỗ ngồi nhìn chằm chằm trước xe, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Xe lẳng lặng mà chạy một đoạn, Đàm Hữu thanh thanh giọng nói: "Này."

"... Ừ." Hạnh Gia Tâm dùng hừ hừ trả lời cô.

"Trước đó chúng ta đã nói rồi, cậu không được lại để ý chuyện trước kia của hai ta..." Đàm Hữu vẫn không có một cơ hội chính thức để nói vấn đề này, "Mặc kệ trước kia chúng ta có quen biết hay không, đều không ảnh hướng đến hiện tại chúng ta quen biết đúng không. Lại nói tiếp, hai ta trước kia cũng không phải kẻ thù, mình nhớ không lầm mà nói, cậu lúc ấy cũng không chán ghét mình chứ..."

"Nga." Hạnh Gia Tâm nhàn nhạt mà lên tiếng.

"Khi mình biết cậu là Hạnh Gia Tâm, mình rất vui vẻ." Vừa nói đến mấy câu thế này, Đàm Hữu liền có chút mất tự nhiên, "Là thật sự vui vẻ, nhìn đến hiện tại cậu như thế này, biết nói làm sao cái cảm giác này... Đặc biệt vui mừng."

"Hơn nữa có người bạn như cậu thật tốt a," Đàm Hữu cười cười, "Vừa xinh đẹp lại thông minh còn có tiền, mình cũng chỉ quen biết có mình cậu, đặc biệt hãnh diện..."

"Nhưng mà mình..." Ngón tay Hạnh Gia Tâm nắm quần áo quấn quấn, "Nhưng mình..."

Nhưng vài lần cũng chưa có thể nói ra.

Mình không muốn làm bạn với cậu, Hạnh Gia Tâm cho rằng khi mình nhìn thấy Đàm Hữu thì liền có thể nói ra những lời này.

Nàng ấp ủ thật lâu, nàng cảm thấy trong thân thể mình có nguồn năng lượng rất lớn, trong một cái chớp mắt khi nhìn thấy Đàm Hữu, nguồn năng lượng lập tức "oanh" mà bùng nổ.

Nàng hưng phấn kích động, lại cũng lo sợ bất an. Trong quá trình Đàm Hữu dạy dỗ Tóc Vàng, Hạnh Gia Tâm có thật nhiều lúc muốn nhào qua ôm lấy Đàm Hữu, muốn hôn môi cô, muốn dùng tứ chi tiếp xúc để biểu đạt sự yêu thích của mình đối với cô.

Nhưng nàng lại sợ...

Nàng đã từng cự tuyệt rất nhiều lời thổ lộ của người khác, bao gồm tên Tóc Vàng ghê tởm hôm nay, trong quá trình cự tuyệt, nàng thậm chí sẽ không ôm tâm thái làm lơ người khác như bình thường, đại đa số thời điểm nàng là chán ghét.

Nàng chán ghét người khác muốn thành lập mối quan hệ trong truyền thuyết kia với nàng, còn Đàm Hữu thì sao...

"Cậu có từng..."

"Lúc nãy cậu nói..."

Hai người đồng thời mở miệng.

Đàm Hữu giơ tay sờ soạng cái mũi, cười với nàng: "Cậu nói trước đi."

"Cậu có từng trải qua mối tình nào không?" Trái tim Hạnh Gia Tâm dùng sức mà nhảy loạn, giờ phút này, thứ mà nàng có thể hỏi ra được, trình độ cũng không hơn như thế.

Nàng nhìn chằm chằm Đàm Hữu, Đàm Hữu vẫn là cười, nhìn phía trước mà không nhìn nàng.

"Không có." Cô nói.

Trả lời ngắn gọn, làm trái tim Hạnh Gia Tâm một trận điên cuồng: "Vì sao?"

"Loại chuyện này, tùy vào duyên phận." Đàm Hữu cảm thấy hiện tại phảng phất như cô đang trả lời vấn đề dì cô mẹ cô đưa ra, vừa hiện thực lại giấu giếm, "Không gặp được người thích hợp, cũng không thể cưỡng cầu đúng không."

Không gặp được người thích hợp... Không gặp được người thích hợp... Hạnh Gia Tâm cảm thấy chính mình lại muốn khóc.

Vậy thì nàng tính cái gì chứ, nàng không phải người thích hợp a!

Hạnh Gia Tâm không nói, Đàm Hữu nhìn nàng một cái, chân chính mà mở ra hình thức bạn học cũ gặp lại, hỏi một chút mấy năm nay xa cách, những chuyện đã qua mà đối phương không biết.

Có đi có về: "Vậy còn cậu?"

"Mình..." Hạnh Gia Tâm thật uể oải, loại cảm giác bị hất cao lên trời lại hung hăng rơi xuống, còn làm người khó chịu hơn say xe.

Nàng dời đi chủ đề: "Vừa rồi vốn dĩ cậu muốn hỏi cái gì?"

Đàm Hữu ngẩn người: "Thì, muốn hỏi xem, lúc đó cậu nói với Tóc Vàng giải quyết không giải quyết gì đó... Có ý gì?"

Hạnh Gia Tâm bưng kín mặt, hết sức lắc đầu.

"Ai, được được rồi..." Đàm Hữu không biết làm sao, cô đoán không ra suy nghĩ của Hạnh Gia Tâm, "Không muốn nói thì không nói, không nói không nói."

Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dọc theo đường đi không còn nói chuyện.

Đàm Hữu vẫn luôn đưa Hạnh Gia Tâm đến cửa nhà, ngẫm lại đến giờ này nàng đói bụng chắc chắn lại gọi cơm hộp, dứt khoát xuống xe, cùng nàng vào nhà.

Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu nhìn cô.

"Làm bữa cơm cho cậu." Đàm Hữu nói.

"Ô......" Hạnh Gia Tâm quay đầu về một bên, quăng giày, một đường cộp cộp cộp mà chạy lên lầu.

Tâm tư của con gái thật khó đoán...

Đàm Hữu cảm thán trong lòng một câu, vào phòng bếp nhà Hạnh Gia Tâm lấy ra chút thực phẩm dự trữ trong tủ lạnh, làm một bữa tối đơn giản.

Đại khái là nghe thấy được mùi hương, khi đồ ăn được chuẩn bị gần xong rồi, Hạnh Gia Tâm liền đi xuống lầu ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn ăn.

Nàng thay đổi bộ quần áo, trên mặt hình như cũng khác đi, chủ yếu là màu môi không giống trước...

Lực chú ý luôn tập trung ở thứ này làm Đàm Hữu cảm thấy chính mình thật đáng khinh.

Cô không rên một tiếng mà ăn cơm, Hạnh Gia Tâm liền cũng không rên một tiếng mà ăn cơm.

Một bữa cơm, nếu hai người đều không nói lời nào thì sẽ ăn đến cực nhanh, Đàm Hữu cảm thấy cũng chỉ có mười phút mà thôi.

Không thể ở lại thêm, Đàm Hữu cảm thấy bầu không khí khắp căn nhà đều không thích hợp. Khi ở trong xe cũng đã bắt đầu không thích hợp, hiện tại ở một nơi hoàn cảnh an tĩnh và an toàn thế này càng không thích hợp.

Cô không có quên chuyện phát sinh lần trước khi hai người ở cùng một chỗ trong căn nhà này... Sao có thể quên, hiện tại một khi nhớ tới sự kiện đó một chút cũng giống như xem 800 lần phim điện ảnh lặp đi lặp lại.

Cô bưng chén đũa vào phòng bếp rửa sạch, tốc độ thu dọn cực nhanh, tốc độ bàn giao công việc ngoài miệng cũng cực nhanh: "Nếu cậu có tiện hỏi thăm mà nói, cho mình một ít tin tức về tên Dương Vân kia, càng kỹ càng và tỉ mỉ càng tốt. Nếu không có tiện, để mình làm cũng được."

"Ở viện nghiên cứu cậu có bạn học nào thân thiết không? Ngày thường tan tầm xem xem có thể cùng đi ra về hay không, tận lực không cần đi một mình, nếu lại gặp chuyện bị người theo dõi thế này, trực tiếp báo cảnh sát..."

"Ừm." Hạnh Gia Tâm dựa vào trên khung cửa phòng bếp, thanh âm nghe tới hữu khí vô lực.

Đàm Hữu càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát nói: "Thôi, ngày mai mình kêu Đàm Kỳ lại đây đón cậu đi làm tan tầm, dù sao gần đây nó không có việc gì, ở không cũng nhàm chán."

Tiếng nước xôn xao, khi Đàm Hữu để lên mâm, thực vang dội mà rơi vào trên đài: "Loại chuyện này nhất định phải coi trọng, không thể thấy đối phương là nữ sinh thì liền thiếu cảnh giác, tên Dương Vân kia, bản chất không có gì khác so với đàn ông, về sau nhìn thấy loại người này thì trốn xa một chút. Số lượng đồng tính luyến ái ở Trung Quốc còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu..."

Nghe được bốn chữ đồng tính luyến ái này, Hạnh Gia Tâm lập tức ngẩng đầu lên.

"Cậu chán ghét đồng tính luyến ái sao?" Nàng buột miệng thốt ra.

"A?" Đàm Hữu đang lải nhải bị cắt ngang, cô quay đầu lại nhìn về phía Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm đang thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô.

"Mình không chán ghét a." Đàm Hữu trả lời, "Không phải mình có ý kiến với quần thể này, đồng tính luyến ái cũng giống như dị tính luyến ái, quần thể có người tốt tự nhiên có người xấu, loại người như Dương Vân, để chỗ nào đều là người xấu mà cậu nên trốn xa..."

Hạnh Gia Tâm vốn không đem Tóc Vàng kia để vào mắt, nàng bắt được câu chuyện hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Mình cái gì?" Đàm Hữu vẫn luôn cầm cái mâm trong tay để dưới nước.

"Cậu là đồng tính luyến ái sao?" Hạnh Gia Tâm yết hầu khô khốc, "Cậu thích nữ sinh hay là nam sinh?"

"Mình..." Trong đầu Đàm Hữu một mảnh hồ nhão, có một sợi dây ẩn ẩn mà muốn nhảy ra, xâu lên tất cả mấy lời nói kỳ quái của Hạnh Gia Tâm, nhưng Đàm Hữu cứng rắn đè ép sợi dây kia xuống, cô quay đầu đi, "Mình không biết."

Buông xuống một cái mâm cuối cùng, Đàm Hữu ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Mình lại chưa từng yêu đương, được rồi, tẩy xong rồi, mình cần phải trở về..."

Cô lau khô tay, trốn đi: "Phải chạy nhanh trả xe, mẹ mình khẳng định lại lải nhải nói công ty quá vô nhân tính bắt mình tăng ca lâu như vậy..."

Cô một đường lải nhải như vậy, đi ngang qua Hạnh Gia Tâm, đi tới phòng khách.

Hạnh Gia Tâm không nhúc nhích, cái này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại ức chế không được mà sinh ra một tia phiền muộn.

"Mình đi về đây," Đàm Hữu sải bước đi tới cửa chính, cong lưng bắt đầu đổi giày, "Cậu chú ý đóng cửa nhà cửa sổ thật kỹ."

"Đàm Hữu." Hạnh Gia Tâm đột nhiên kêu tên cô.

"A? Làm sao vậy?" Đàm Hữu không ngẩng đầu.

"Lúc nãy không phải ở trên xe cậu đã hỏi mình, mình nói giải quyết là giải quyết cái gì sao?" Hạnh Gia Tâm nói.

Đàm Hữu ẩn ẩn có dự cảm không ổn: "Cái kia, cậu không muốn nói thì không cần nói, đừng sợ, chuyện của Dương Vân, mình sẽ giúp cậu giải quyết."

"Cô ta hỏi mình vẫn luôn không có bạn gái, vậy phương diện kia giải quyết như thế nào." Hạnh Gia Tâm nói, "Ngay lúc cậu tới, cô ta nói nếu lúc nào mình cần có thể tìm cô ta..."

"Thảo!" Đàm Hữu ném dép lê trong tay xuống đất, trong cơn giận dữ, cô quay đầu trừng mắt Hạnh Gia Tâm, "Tìm cô ta cái rắm! Cậu cách xa cô ta ra một chút! Tên ngốc bức kia, khi mẹ cô ta sinh cô ta nên ném đứa con, nuôi dưỡng nhau thai trưởng thành đi. Có phải cảm thấy ngón tay mình lớn lên nhiều thêm hai lượng thịt nên cmn quyết định phục vụ toàn nhân loại hay không, cũng không nhìn lại đức hạnh của bản thân, chiếu gương đều phải ói ra cơm tối hôm qua đã ăn..."

Đàm Hữu mắng mắng, thanh âm đột nhiên nhỏ đi xuống.

Trong nháy mắt sau khi cảm xúc nổ mạnh, lý trí từng chút từng chút trở về đầu óc, sau đó dây dưa ký ức, đánh một vòng, làm hàm răng Đàm Hữu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi đang bay múa kia.

Cô ngây ngẩn cả người, nhớ tới tiền căn hậu quả, nhớ tới câu nói sau lời mở đầu.

Hạnh Gia Tâm nói... Hạnh Gia Tâm làm trò nói trước mặt tên ngốc bức kia...

Nàng cùng cô giải quyết...

Cùng cô giải quyết...

Cô, là Đàm Hữu.

Đàm Hữu, là chính mình.

Còn tặng kèm một câu, vẫn luôn không có bạn gái...

Vẫn luôn... Không có... Bạn gái...

Vẫn luôn, nữ.

Trốn không khỏi, Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm, nhìn Hạnh Gia Tâm đứng dưới ánh đèn sáng ngời của phòng khách, xinh đẹp lại gầy yếu, một chậu nước từ trên đầu tưới xuống dưới, lại một cái lưới võng, rắn chắc trói chặt cô.

Cô há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Trong sự im ăng trầm lặng, cô thấy Hạnh Gia Tâm nắm lấy nắm tay, sau đó hít sâu một hơi.

Cô thấy nàng đột nhiên bước nhanh đi tới, nhanh chóng kéo ngắn khoảng cách vốn không dài giữa hai người.

Đàm Hữu muốn chạy trốn, trái tim cô kêu gào muốn tránh né cảm xúc phồn thịnh này, chỉ là chân cô phảng phất bị đóng cọc, một chân dẫm lên giày thể thao, một chân dẫm lên dép lê, cùng sàn nhà hòa làm một thể.

Hạnh Gia Tâm vọt tới trước mặt cô, đứng nghiêm.

May mắn là đứng nghiêm, Đàm Hữu thở phào một hơi.

Hạnh Gia Tâm cũng đang thở sâu, một chút lại một chút, cuối cùng nghẹn ra một câu.

"Cô ta sờ bả vai mình."

"Cái gì?" Đàm Hữu đại não mơ hồ, xoay chuyển có hơi chậm.

"Cô ta sờ bả vai mình." Hạnh Gia Tâm lặp lại một lần, chỉ chỉ vai trái, "Đồng chí quả bưởi, cậu, cậu tẩy sạch ô uế đi..."

- -----------------

Tẩy uế nhớ tới Thích Tiểu Mộc cũng "thanh khiết" cho Phó Hủy Thư, và làm bằng môi luôn =)))))