Hữu Hạnh

Chương 41




Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ.

Trước kia nàng cảm thấy không cần phải chia sẻ chuyện của mình cho người khác, nhưng hiện tại nhìn biểu cảm phong phú của Đàm Kỳ, nàng cảm thấy chia sẻ thật là một chuyện thú vị.

Uống một ngụm sữa chua, Hạnh Gia Tâm giơ tay chọc chọc cánh tay Đàm Kỳ đang nằm bò trên bàn.

“Cậu không ăn cơm à?” Nàng hỏi.

“Không ăn…” Đàm Kỳ hữu khí vô lực.

“Làm sao vậy?” Hạnh Gia Tâm nhìn hắn, “Cậu cảm thấy đây là một chuyện không tốt sao?”

Đàm Kỳ không cách nào trả lời, loại chuyện này, làm sao có dùng tốt hay là không tốt để hình dung.

Tuy rằng hắn thường nói đùa chọc Đàm Hữu, nói cô cứ tiếp tục như vậy sẽ không có ai thèm, nhưng nếu thật tới lúc chị hắn thích con gái, Đàm Kỳ ngũ vị tạp trần.

Hắn không biết vì sao cô gái xinh đẹp đối diện có thể chân thành hồn nhiên như thế, ở trong đầu hắn rốt cuộc vẫn sẽ suy xét càng nhiều chuyện thế tục, tỷ như nếu Đàm Hữu thật sự ở bên Hạnh Gia Tâm, hai người còn phải trải qua bao nhiêu trắc trở trong sinh hoạt.

Đầu tiên, mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, người phụ nữ với tư tưởng bảo thủ kia nhất định sẽ cảm thấy đây là biến thái, bà ấy xem trọng mặt mũi, cứ việc đã sống đến không còn chút mặt mũi nào, nhưng bà vẫn như cũ vô cùng để ý cái nhìn của người khác.

Có lẽ là thiếu cái gì thì càng muốn muốn cái đó.

Đàm Kỳ lung tung rối loạn mà suy nghĩ một đống lớn, sau đó khiếp sợ mà phát hiện, hắn thế nhưng lại ít để ý đến chuyện Đàm Hữu biến thành tình địch của hắn nhất.

Cái logic gì vậy! Đàm Kỳ ngẩng đầu trừng lớn mắt.

Hạnh Gia Tâm đang nhìn chằm chằm hắn, cứ việc trên miệng không ngừng ăn cơm, nhưng đôi mắt vẫn tròn xoe mà nhìn chằm chằm hắn.

"Chị muốn làm sao?” Đàm Kỳ đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt này có chút đáng sợ.

“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đây?” Hạnh Gia Tâm nói, “Bảy cái, cần tôi lặp lại một lần không?”

“Tỷ tỷ ——” Đàm Kỳ kêu lên, dở khóc dở cười, “Chị để em chậm rãi suy nghĩ được không?”

“Tôi cho rằng cậu đã nghĩ xong.” Hạnh Gia Tâm nhìn đồng hồ trên tay, “Mười phút rồi…”

Chuyện lớn đời người, mười phút thì nghĩ xong được sao! Đàm Kỳ trừng mắt nhìn Hạnh Gia Tâm: "Em cảm thấy mấy vấn đề này của chị, em chỉ có thể trả lời một cái, Đàm Hữu đúng thật là người tốt. Mặt khác, tốt nhất chị nên tìm người bạn nữ nào đó thương lượng đi.”

“Tôi không có bạn là con gái.” Hạnh Gia Tâm nói, “Cậu xem loại tính cách như tôi giống người có bạn là con gái sao?”

“Giống, Đàm Hữu đó.”

“Đàm Hữu là bạn gái, không phải bạn là con gái.” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, trịnh trọng nói, “Hơn nữa, tôi chỉ quen biết mình cô ấy, tôi chỉ thân thiết với cô ấy.”

“Dựa…” Đàm Kỳ thở dài một tiếng, thật lâu không thể bình tĩnh.

Lại năm phút sau, Hạnh Gia Tâm thong thả ung dung mà ăn xong bữa sáng, nhíu nhíu mày nói: “Khó ăn, vẫn là món Đàm Hữu làm ăn ngon.”

Nàng nhìn Đàm Kỳ: “Cậu thật hạnh phúc.”

“Em không có hạnh phúc.” Đàm Kỳ vô lực mà xua xua tay, “Hôm nay em một chút cũng không hạnh phúc.”

Hạnh Gia Tâm ngừng rất lâu, giống như đang tự hỏi một vấn đề rất phức tạp, cuối cùng rốt cuộc nói: “Cậu có thể nói nói vì sao cậu không hạnh phúc, tôi sẵn lòng nghe. Nhưng để trao đổi, cầu phải trả lời mấy vấn đề trước đó của tôi."

“Tỷ tỷ!” Đàm Kỳ đứng lên, “Trước kia sao em không phát hiện chị là loại người này chứ!”

“Bởi vì trước kia tôi không muốn nói chuyện với cậu nha.”

“Vậy hiện tại chị vẫn là đừng nói chuyện với em!”

“Được.” Hạnh Gia Tâm cũng đứng lên, cầm túi liền đi.

Hắc, thật là không chút lưu luyến, một chút do dự trấn an cũng không có, ai muốn làm bạn bè với loại người này!

Đàm Kỳ đuổi theo: “Nếu là chị cũng thái độ với Đàm Hữu thế này, vậy trách không được hai người…”

Đàm Kỳ dừng một chút, có chút phát điên: “Hai người rốt cuộc phát triển đến tình trạng gì vậy!”

“Nông nỗi chuẩn tắc là cái gì?”

“Lũy thừa bậc 1 lũy thừa bậc 2 lũy thừa bậc 3.”

“Hả? Có ý nghĩa gì?”

“Ai! Hiện tại em đã tin tưởng chị không có bạn bè.” Đàm Kỳ vò vò đầu, bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ mà phổ cập khoa học cho Hạnh Gia Tâm.

Đàm Kỳ nói được chau mày, Hạnh Gia Tâm nghe được mùi ngon, khi hai người đi ngang qua bên người Dương Vân, Dương Vân bắt được hai từ thoáng qua: “Nắm tay, bạch bạch…”

Dương Vân nhìn chằm chằm bíng dáng của hai người, nam sinh cao lớn, nữ sinh yểu điệu, lửa cháy đổ thêm dầu.

Dương Vân móc di động ra, liền chụp vài tấm, cân nhắc giọng điệu đăng bài, lúc này mới chậm rì rì mà đánh lên: Ai, nhiều người làm bạn ở bên người nàng như vậy, tôi không tìm thấy phương hướng rồi…

Bài đăng hơi trầm lặng, trong nháy mắt liền náo nhiệt lên.

Đàm Kỳ đi theo Hạnh Gia Tâm ra nhà ăn, bởi vì Hạnh Gia Tâm nhiều nghi vấn, hắn vốn không chú ý đi hướng nơi nào.

Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã đứng ở dưới lầu thực nghiệm.

Duỗi đầu nhìn thoáng qua bên trong, biết nơi này hắn không thể đi vào, vì thế nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ tới đây thôi, em trước đi ra ngoài…”

“Cậu có thể đi thư viện.” Hạnh Gia Tâm đánh gãy lời hắn nói, “Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Đàm Kỳ hiện tại xem như có chút hiểu biết Phiêu Lượng tỷ tỷ của hắn, không chỉ có tên là giả, chút khách sáo ở trong mắt người bình thường đều là giả.

Hạnh Gia Tâm mục tiêu rõ ràng, chính là muốn thu phục chị của hắn, vì thế không tiếc trả giá đại giới mà giao lưu với hắn.

Đàm Kỳ thở dài một hơi, do do dự dự, cũng không biết chính mình vì sao sẽ do dự.

“Tóc Vàng còn sẽ quấy rầy tôi.” Hạnh Gia Tâm nói, “Sáng nay ít nhiều có cậu ở đó.”

U, đều sẽ nói lời dễ nghe, Đàm Kỳ nở nụ cười: “Được, em đây đi thư viện.”

Hạnh Gia Tâm từ trong túi móc ra thẻ đọc sách của chính mình: “Lầu một là phòng tự học.”

“Được.” Đàm Kỳ tiếp nhận, phất phất tay, “Chị mau đi đi.”

Hạnh Gia Tâm xoay người yên tâm mà đi rồi, Đàm Kỳ chậm rì rì mà đi dạo ở viện nghiên cứu, tìm được thư viện.

Tùy tiện cầm quyển sách, ngồi xuống phòng tự học. Nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy nghẹn khuất.

Hắn móc di động ra gửi tin nhắn cho Đàm Hữu:

- Ngươi nợ ta.

Qua một hồi lâu, Đàm Hữu trả lời lại đây:

- Ta nợ ngươi cái gì?

Đàm Kỳ: Ngươi kêu ta làm người bảo hộ giúp ngươi.

Đàm Hữu: Thế nào, ngươi không muốn à?

Đàm Kỳ: Ta trước đó rất tình nguyện.

Đàm Hữu: Hiện tại tình huống như thế nào? Ngươi có nhìn thấy cái tên tóc vàng không?

Đàm Kỳ: Gặp được, người này quá đáng ghét.

Đàm Hữu: Ừ, ta đã viết xong thư gửi cho đạo sư của cô ta, nhưng ta cảm thấy còn chưa đủ.

Đàm Kỳ: Thiếu cái gì?

Đàm Hữu: Chứng cứ, quá dễ dàng lật bàn.

Đàm Kỳ phủi phủi di động hai cái: Tìm chứng cứ của loại người ngu ngốc này còn không dễ dàng sao? Giao cho ta.

Đàm Hữu: Ừ.

Đàm Hữu: Hiện tại ngươi ở nơi nào?

Đàm Kỳ bẹp miệng, nổi lên ý xấu: Hắc hắc, ta ở thư viện của viện nghiên cứu, ngươi không thể tưởng được đâu, đợi lát nữa ta còn đi ăn cơm trưa với Phiêu Lượng tỷ tỷ, xong rồi ta đi ra ngoài đi dạo một vòng, buổi chiều chị ấy tan tầm ta đưa về nhà.

Đàm Kỳ: Ta nói cho ngươi biết, quan hệ giữa đôi ta thật là tiến bộ vượt bậc, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, thật sảng khoái nha.

Đàm Hữu qua một hồi lâu trả lời hắn: Tốt, ta đi làm việc.

Đàm Kỳ nhìn xuống tin nhắn này, dùng một trái tim thượng đế biết được tất cả mọi góc nhìn, đột nhiên một trận thoải mái.

Đàm Hữu nhất định đang tức điên, hắc hắc, để ngươi cảm nhận một chút tâm tình của ta lúc sáng.

Đàm Hữu thật ra không có tức giận, Đàm Hữu chỉ là cảm nhận được vô cùng phiền muộn.

Mấu chốt là lúc này cô còn chưa bận việc, đang chuyên chở hàng hoá, có người nhìn, cô chỉ ngồi ở một bên, không có việc gì làm, âm thầm mất hồn.

Lại qua một hồi lâu, di động sáng lên, Đàm Hữu đảo qua, tin của Đàm Kỳ.

Không quá muốn mở ra.

Cách hai ba phút, cuối cùng vẫn mở ra.

Đàm Kỳ: Đúng rồi, các ngươi giấu ta thật cực khổ nha, tên thật của Phiêu Lượng tỷ tỷ rõ ràng càng dễ nghe, trách không được biệt danh là bánh quy.

“Thảo…” Đàm Hữu chửi nhỏ một câu, vượt qua vài bước ném điện thoại vào trước xe, không bao giờ nhìn nữa.

Cô đi đến chỗ công nhân đang dỡ hàng hóa: “Tận lực mau một chút, bên công ty thúc giục rồi.”

Lần này chở hàng không xa, nếu thời gian hai bên dỡ hàng có thể ngắn lại một chút, trên đường cô lại nhanh một chút, buổi tối vẫn có thể lại chuồn ra một chuyến.

Chuồn ra làm gì? Đàm Hữu bực bội mà xoa xoa tay, đương nhiên là chuồn ra đi dạy dỗ tóc vàng rồi!

Trước khi đến giờ ăn cơm giữa trưa, Đàm Kỳ ở trong thư viện chỉ huy từ xa người bạn cùng phòng hacker của hắn, bảo tồn chứng cứ khi truy tung bài đăng trên diễn đàn Quất đại kia, hơn nữa dễ như trở bàn tay mà phá hoại quyền hạn của quản lý viên, tra được ID của người đăng.

Bởi vì mục tiêu chuẩn xác có thể tra ngược lại, Đàm Kỳ báo tên Dương Vân qua, không chỉ có diễn đàn nặc danh này không cách nào nặc danh được, ngay cả tin tức tài khoản của Dương Vân trên ứng dụng mạng xã hội khác cũng lật ra được.

Đàm Kỳ mơ hồ lướt xem, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười dài, đây nhất định là tên ngu ngốc nhất mà hắn từng tính kế, nơi chốn đều là chuyện xấu, từng cái đều là nhược điểm.

Người này am hiểu nhất chính là trong ngoài không đồng nhất, hôm nay vừa lấy được thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh, một phen cảm động đến rơi nước mắt với trường học và đạo sư, ngày mai quay đầu là có thể dùng tài khoản phụ phơi bày một ít mặt tối trong phỏng vấn lên trên diễn đàn nhỏ.

Người này khát vọng danh lợi, sa vào việc được người khác tâng bốc, chụp một ít ảnh chụp cực kỳ màu mè đăng trên tài khoản Weibo chính, lấy một cái hình tượng học bá, ưu nhã lại văn nghệ, soái khí lại mê người.

Về công về tư, đều là tự dâng kiếm lên cho Đàm Kỳ, Đàm Kỳ hưng phấn xoa xoa tay, tinh tế mà bóc ra, chậm rãi bình phẩm, đáng tiếc chính là di động của hắn thao tác không tiện, không thể lập tức sửa sang lại các chứng cứ.

Vì thế giữa trưa ăn cơm sau khi nhìn thấy Hạnh Gia Tâm, chuyện thứ nhất Đàm Kỳ làm chính nói với nàng: “Tỷ tỷ, chung quanh chỗ chị có cà phê Internet không?”

“Hả?” Hạnh Gia Tâm nhìn hắn, “Cậu muốn dùng máy tính sao? Tôi có notebook ở phòng thí nghiệm, không cần.”

“Không cần cái của chị.” Đàm Kỳ nói, “Em chơi game, notebook của chị không được.”

“Nga.” Hạnh Gia Tâm không tình nguyện.

“Hắc.” Hiện tại Đàm Kỳ có thể dễ dàng thấy rõ tâm tư của nàng, “Lúc ăn cơm em sẽ nói về Đàm Hữu, tiếp tục nói, chị hỏi cái gì em nói cái đó, nói cho đến giờ chị đi làm!”

“Ừm…” Hạnh Gia Tâm còn do dự.

Đàm Kỳ vỗ bàn một cái: “Chị tan tầm thì gọi điện thoại cho em, em lập tức lại đây, trên đường đưa chị trở về hai chúng ta tiếp tục nói!”

“Được.” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc đáp ứng.

“Trời ạ.” Đàm Kỳ xoa xoa đầu, “Phụ nữ khi đang yêu thật đáng sợ.”

Hạnh Gia Tâm cầm thẻ cơm trong tay đưa cho hắn: “Muốn ăn cái gì thì tùy tiện quẹt.”

“Tỷ, chị thật tốt.” Đàm Kỳ đôi tay lấy thẻ qua, cúi người, “Chị còn tốt hơn chị ruột của em.”

Một bước ra đi, lại quay đầu lại: “Chị, em thương lượng chuyện này, hiện tại em đều là khuê mật của chị, lúc về có thể để em chở chị trên xe đạp không?”

“Không được.” Hạnh Gia Tâm ở vấn đề nguyên tắc thật sự rất quyết đoán mà cự tuyệt.

“Sao vậy?” Đàm Kỳ kêu, “Rốt cuộc vì sao a?”

“Trên TV nữ chính chỉ ngồi ghế sau của nam chính.” Hạnh Gia Tâm nói, “Ta chỉ ngồi ghế sau của Đàm Hữu.”

Đàm Kỳ không lời gì để nói, chấp tay với nàng: “Bội phục, cáo từ.”

Hắn cuối cùng đã hiểu, vì sao buổi sáng hắn nghe được những lời sét đánh giữa trời quang đó, không có cảm thấy khổ sở vì mất đi Phiêu Lượng tỷ tỷ.

Bởi vì Hạnh Gia Tâm, trước nay đều không thuộc về hắn! Từng giọt từng giọt, tất cả đều hoàn chỉnh không chút nào giữ lại mà đóng gói ném cho Đàm Hữu.

Hắn nhất định là một thằng ngốc, trước kia cảm thấy các nàng là tình bạn thuần khiết giữa khuê mật với nhau…

Thảo, hiện tại hắn và Hạnh Gia Tâm mới là tình bạn thuần khiết giữa khuê mật.

Thời gian mua cơm, Đàm Kỳ chải vuốt lại ý nghĩ, kéo mình từ đầu óc khiếp sợ đến phấn khởi về, chuyên tâm mà nghĩ nghĩ vấn đề giữa hai người này.

Cuối cùng ra cái kết luận: Thời gian có thể kiểm nghiệm hết thảy một cách chính xác.

Vì thế khi hắn bưng một bàn đồ ăn lớn trở lại bên người Hạnh Gia Tâm, trong ánh mắt chờ mong của Hạnh Gia Tâm, hắn thong thả ung dung mà bắt đầu bài giảng.

“Ta cảm thấy chuyện tỏ tình này, không thể gấp gáp, trước không nói chị không rõ ràng Đàm Hữu nghĩ như thế nào, em trước tiên suy xét mâu thuẫn giữa công việc và sinh hoạt của từng người hiện tại…” Đàm Kỳ gặm miếng thịt, “Hơn nữa, về sau chị không cần tùy tiện nói cho người khác biết chính mình là đồng tính luyến ái, em biết thì không có việc gì, nhưng trong hoàn cảnh kia nếu bị người bụng dạ khó lường biết thì không nhất định. Em đưa ra một ví dụ, chị nói xem có phải cho Dương Vân cơ hội bắt được cái khe…”

Đàm Kỳ thao thao bất tuyệt, Hạnh Gia Tâm nghe cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn móc di động ra mở ghi chú để ghi lại trọng điểm.

Giảng bài cho tiến sĩ vật lý điện tử nơ-tron gì đó được hay như vậy, Đàm Kỳ cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Thời gian buổi chiều trôi qua thật sự mau, Đàm Kỳ thu thập chuyện xấu rất hưng phấn, cuối cùng lúc sửa sang lại xong, lưu loát mấy ngàn chữ, văn hay tranh đẹp, nói có sách mách có chứng.

Hắn tải lên mạng để bảo tồn, chuẩn bị buổi tối về cho Đàm Hữu xem qua, rốt cuộc bảo hộ Hạnh Gia Tâm là nhiệm vụ Đàm Hữu giao cho hắn.

Vui sướng tràn trề, cả người thoải mái. Đàm Kỳ nắm chặt thời gian cuối cùng chơi hai trận game, khi đấu đội gần đến cuối cùng, Hạnh Gia Tâm liền gọi lại đây.

Đàm Kỳ xem xét thời gian trước mắt, 5 giờ 40.

Hắn kẹp điện thoại trên cổ, ngón tay còn đang tung bay: “Tỷ, chị xong việc rồi?”

“Ừ.” Hạnh Gia Tâm nhàn nhạt lên tiếng.

Đàm Kỳ xử lý một người: “Tỷ, chị cũng không tăng ca sao?”

“Cậu lại không qua đây, tôi liền nói cho Đàm Hữu biết cả ngày cậu đều chơi game ở tiệm net.”

“Dựa…” Đàm Kỳ ngón tay ngừng một chút, thiếu chút nữa bị địch nổ chết, “Tỷ chị quá độc ác.”

“Hai phút.” Hạnh Gia Tâm cúp điện thoại.

Đàm Kỳ kê miệng đến trước micro: “Dựa dựa dựa tiệm net này sao lại như vậy a a a a rớt mạng…”

Sau đó giơ tay liền ấn nút khởi động, tắt máy.

Từ tiệm net lao ra, di động rung rung, trong nhóm chat không ngừng tag hắn, tất cả đều là bạn cùng phòng rống giận.

- Tao mà lại lập đội cùng mày thì tao là con mày!

- Tên ngu ngốc này, mày cho rằng chúng tao không nghe thấy mày gọi chị to chị nhỏ à!

- Tiêu rồi, Đàm Kỳ đều bị người ta mê hoặc.

Thảo, Đàm Kỳ cười mắng một câu.

Khi vọt tới dưới lầu thực nghiệm, Hạnh Gia Tâm đang chậm rãi mà ra tới.

Đàm Kỳ bắn tim với nàng: “Không đến trễ chứ.”

“Quá 30 giây.” Hạnh Gia Tâm thong thả ung dung đi qua bên người hắn, “Cậu nói mấy trường hợp tỏ tình thành công kinh điển lúc giữa trưa cho tôi, nói kỹ càng tỉ mỉ chút, ta liền bỏ qua một lần.”

“Ha ha ha ha ha…” Đàm Kỳ cười nửa ngày, “Được được được.”

Hai người một đường đi đến bãi đậu xe, đúng là thời gian tan tầm, đụng phải không ít học sinh.

Đàm Kỳ nhìn hai mắt liền biết những người này đều biết Hạnh Gia Tâm, hơn nữa có lẽ hơn phân nửa đều đang chú ý bài đăng trên trang đầu diễn đàn.

Bài mới nhất vừa cập nhật có bóng dáng của Đàm Kỳ và Hạnh Gia Tâm, Đàm Kỳ dứt khoát tương kế tựu kế.

Hắn nhỏ giọng nói với Hạnh Gia Tâm: “Tỷ, em làm bộ đáp tay ở trên vai chị một chút, như vậy có lợi cho việc bài trừ lời đồn.”

Hạnh Gia Tâm lúc này phản ứng rất nhanh: “Cũng không phải lời đồn.”

“Chị đã quên giữa trưa em đã cường điệu?” Đàm Kỳ nhìn nàng, “Không cần thiết để người không liên quan biết cho thêm phiền toái.”

“Được rồi.” Hạnh Gia Tâm đáp ứng, đi đến trước mặt hắn một bước.

Đàm Kỳ cũng không dám quá thân mật, rốt cuộc xem tư thế của vị này, thật có thể sẽ là chị dâu tương lai của hắn. Hắn hơi hơi vòng qua phía sau lưng Hạnh Gia Tâm, đặt ngón tay ở trên vai nàng, ân… Trên vai có dây túi xách, vừa lúc, vậy đặt ở trên túi đi.

Hai người cứ giữ tư thế như vậy mà lung lay vài bước, hai nữ sinh bên người nhanh như chớp đi lên phía trước, còn không quên làm bộ lơ đãng mà quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.

Đàm Kỳ quang minh chính đại mà cười cười với các nàng, hắn biết chính mình cười rộ lên như thế nào để lấy được nhiều hảo cảm của nữ sinh nhất, vì thế lộ ra viên răng nanh, vô cùng xán lạn.

Nữ sinh quả nhiên vẻ mặt ngượng ngùng mà quay đầu, lôi kéo đồng bạn chạy trốn càng nhanh.

Đàm Kỳ thu tay, rất khoe khoang: “Tỷ, em làm chị hãnh diện.”

Hạnh Gia Tâm: “Cậu cảm thấy nếu Đàm Hữu thấy ảnh chụp của hai chúng ta, cô ấy sẽ ghen chứ?”

Đàm Kỳ: “Tỷ có phải hiện tại trong đầu chị đều là Đàm Hữu không?”

Hạnh Gia Tâm: “Đúng vậy.”

Đàm Kỳ: “Thực nghiệm của chị còn làm tốt sao? Báo cáo viết đúng không? Biểu thức số học tính ra được chứ? Đạo sư không phê bình chị à?”

Hạnh Gia Tâm: “Tốt, đúng, tính ra, không. Giữa lúc đó tôi ngủ gật, mơ thấy Đàm Hữu đó.”

Đàm Kỳ: “…”

Con gái thật phiền.

Hạnh Gia Tâm đậu xe sâu bên trong, hôm nay lại đi sớm, khi đẩy ra có chút bất tiện.

Khi nàng và xe đang phấn đấu, Đàm Kỳ lướt di động, sau đó phát hiện bài đăng Weibo mới nhất của Tóc Vàng.

- Bọn tỷ muội tụ hội, đi thôi.

Đính kèm sticker của hai người nổi tiếng trên mạng, cười đến vô cùng tà mị.

Đàm Kỳ xem xét quần áo, không phải bộ hôm nay mặc.

U, phát ảnh cũ à, đây là còn chưa đi.

Đàm Kỳ vờn quanh bốn phía, thấy được chiếc Halley nổi bật đậu ở bên kia, một kế hoạch dưới đáy lòng từ từ dâng lên.

Chuyện xấu của đối thủ, không sợ quá nhiều. Đối phó loại người này phải ăn miếng trả miếng.

Hắn móc di động ra gọi điện thoại cho Đàm Hữu.

“Đàm Hữu, ta ở đây có chút việc, không đưa Phiêu Lượng tỷ tỷ về được… Ta cảm thấy tốt nhất ngươi đừng để nàng đi về một mình, Tóc Vàng còn chưa đi, ngày hôm qua hai người mới chọc giận cô ta, không chừng hôm nay còn có thể làm ra chuyện gì… Chị ấy hiện tại đang ở phòng thí nghiệm, viện nghiên cứu vẫn còn có thể yên tâm… Ta lớn như vậy còn không thể có chuyện riêng của mình sao?! Dù sao đêm nay ta không đưa được… Chừng nào ngươi lại đây, ta nói với chị ấy ngươi sẽ qua đón… Được, ta biết rồi.”

Đàm Kỳ ngắt điện thoại, cho chính m mình một ngón cái, yeah, hết thảy đều đăng trong tầm kiểm soát.

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc đẩy xe ra tới, Đàm Kỳ ngăn cản nàng: “Tỷ, chị trước đừng đi, em có một tin tức tốt muốn nói cho chị.”

“Hả?” Hạnh Gia Tâm nhìn hắn.

“Đàm Hữu nói hôm nay cũng muốn đưa chị về nhà, nhưng bên kia thời gian xong việc có hơi muộn, hỏi hôm nay chị có tăng ca hay không.”

“Tăng!” Hạnh Gia Tâm vô cùng quyết đoán, đẩy Tiểu Điện Lư trên tay vào trong, cúi người nhanh chóng khóa lại, “Tăng ca mấy tiếng cũng được.”

“Được rồi, em đây giúp chị nói, khẳng định cô ấy có thể xong việc nhanh chút.” Đàm Kỳ vẫy vẫy tay với nàng, “Chị có thể đi tăng ca.”

Hạnh Gia Tâm không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?” Đàm Kỳ có chút sốt ruột.

“Vậy hôm nay tôi…” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Có thể ôm cô ấy không?”

Đàm Kỳ hít vào một hơi: “Tỷ tỷ, trước kia chị không phải người do dự không quyết đoán như vậy.”

“Giữa trưa cậu nói tình cảm áp lực thường thường là tỉ lệ nghịch với hiệu quả.” Hạnh Gia Tâm ra dáng học sinh ngoan, “Tôi phải nắm chắc mức độ đó.”

Đàm Kỳ ngửa đầu nhìn bầu trời, Đàm Hữu, ta nên cho ngươi dạng phúc lợi gì đây ~~~

Cúi đầu xem mặt đất, chột dạ mà đá một viên đá: “Tạm thời duy trì ở bậc 1 đi.”

Hạnh Gia Tâm rốt cuộc vui sướng mà đi trở về khu thực nghiệm, Đàm Kỳ bước nhanh ra viện nghiên cứu, ngăn cản một chiếc xe, ngừng ở đường đối diện.

“Đi đâu đây?” Tài xế hỏi hắn.

“Chờ một lát.” Đàm Kỳ nói, “Bạn học của cháu còn chưa ra, đợi lát nữa cô ấy dẫn đường.”

"Đến khi nào đây?” Tài xế có chút không kiên nhẫn.

“Hiện tại chú mở máy tính cước lên đi, chờ bao lâu cũng tính tiền xe cho chú.” Đàm Kỳ thật đúng là bỏ vốn gốc.

“Được rồi.” Tài xế cũng không vội.

Hai người ở trên xe lẳng lặng mà nghe xong quảng bá giao thông, khi tài xế hỏi hắn muốn đổi đài nghe không, Đàm Kỳ nhìn thấy Tóc Vàng cưỡi Halley ra cửa.

“Đổi bài hát mạnh bạo một chút.” Đàm Kỳ rất hưng phấn, “ Cái loại nhạc nền trong phim hành động Hollywood đó.”

“Cậu không cần nói, chỗ tôi thật đúng là có.” Tài xế mở ra DJ trên xe.

“Đuổi kịp đuổi kịp.” Đàm Kỳ vỗ vỗ ghế xe, “Chiếc Halley phía trước, thấy không?”

“Hắc, cái này có thể không nhìn thấy sao?” Tài xế cũng rất hưng phấn, “Chiếc xe này rất đáng giá.”

“Tất nhiên, bạn học của cháu có tiền lắm.” Đàm Kỳ há mồm thổi phồng, “Đêm nay bọn con đi chỗ rất hay để chơi đây.”

“Sao cậu không để bạn cậu chở?” Tài xế lái xe nối tiếp câu chuyện.

“Chú giữ chút khoảng cách đi, bạn học của cháu lái xe chợt nhanh chợt chậm, đừng theo sát đuôi.” Đàm Kỳ cười hắc hắc, "Bạn học của cháu là nữ, nhìn không ra phải không, nam nữ thụ thụ bất thân ấy mà.”

Bên kia lời nói dối hết bài này đến bài khác, mạo hiểm kích thích mà tiến hành theo dõi trả thù, bên này Hạnh Gia Tâm năm tháng yên tĩnh, thời gian chờ đợi ngọt ngào lại gian nan.

Nàng đã trải qua mấy trăm đêm một mình tăng ca ở phòng thí nghiệm, không có một đêm nào giống như bây giờ, thất thần nhưng lòng lại tràn đầy nhảy nhót.

Nàng thề với đạo sư Uông Kỳ của mình, trong suốt thời gian đi làm bình thường, nàng tuyệt đối là cẩn trọng, nghiêm túc, nhiều nhất chỉ hơi phân tâm, nhớ tới gương mặt tươi cười của một người.

Hiện tại, bởi vì gương mặt tươi cười kia lập tức sẽ xuyên qua cách trở của không gian đi vào bên người nàng, cho nên nàng viết vẽ linh tinh trên vở cũng là việc có thể hiểu được.

Nàng muốn vẽ ra một công thức, có thể chuẩn xác mà tính toán tình yêu, vẽ ra một đường cong có thể đoán trước xu thế của tình yêu.

Việc này có thể khó hơn nhiều so với đề bài nàng đang làm, tốn bao nhiêu tâm tư cũng không xong.

Từng giọt từng giọt, một phút một giây, di động của nàng rốt cuộc vang lên.

Hai chữ Đàm Hữu nhảy lên, làm trái tim Hạnh Gia Tâm cũng bang bang nhảy dựng lên.

Nàng nhận điện thoại, dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Này, cậu đến đâu rồi?”

Đàm Hữu dùng thanh âm ôn nhu dễ nghe đáp lời nàng: “Cửa, vào không được.”

“Cậu có lái xe không?” Hạnh Gia Tâm bắt lấy túi xách, chạy như bay ra phòng thí nghiệm, một trận rối tinh rối mù đóng cửa lại.

“Đừng nóng vội.” Đàm Hữu đang cười, “Chậm một chút đừng để bị ngã. Mình không lái xe, đến đi nhờ xe cậu.”

“Hắc.” Hạnh Gia Tâm vô cùng vui vẻ, “Cậu chở mình!”

“Được.” Chút yêu cầu nhỏ này, Đàm Hữu luôn sẽ chiều theo nàng.

- --------------------