Hữu Hạnh

Chương 42




Khi Hạnh Gia Tâm đẩy Tiểu Điện Lư một đường chạy ra, Đàm Hữu thật sợ nàng sẽ bị ngã.

Cô đã làm tốt tư thế dự bị, chỉ cần vừa nhìn thấy có gì không thích hợp, liền không màng bảo vệ cửa ngăn cản mà vọt vào.

Nhưng cũng may Hạnh Gia Tâm tuy rằng ở rất nhiều thời điểm đều ngây ngốc, hệ thống vận động còn rất phát đạt, loảng xoảng loảng xoảng mà lại đây, vô cùng ổn.

Đàm Hữu cười rộ lên, chờ nàng ra cửa lớn, nhanh tiếp đón một phen.

“Đã nói cậu đừng vội.” Đàm Hữu đẩy xe đến trên tay mình.

“Ha ha ha…” Hạnh Gia Tâm không nói lời nào, đầu tiên là cười, chạy có chút suyễn còn cười, đột nhiên liền nấc một cái.

Cái này đến phiên Đàm Hữu cười, Hạnh Gia Tâm bưng kín miệng, lộ ra đôi mắt cong cong, không nín được, “Cách” lại nấc một chút.

“Chậm rãi, chậm rãi.” Đàm Hữu vỗ vỗ lưng nàng, “Hôm nay Tóc Vàng có đến gây sự với cậu không?”

Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Đàm Hữu nhìn nhìn viện nghiên cứu, sau đó nói, “Chúng ta đi thôi?”

Hạnh Gia Tâm dùng sức gật đầu.

Đàm Hữu cưỡi lên Tiểu Điện Lư của Hạnh Gia Tâm, chống hai chân chờ nàng lên xe, Hạnh Gia Tâm lại từ rổ xe lấy ra cái mũ bảo hiểm đáng yêu đưa cho cô.

“Hả?” Đàm Hữu nhìn cái nón hồng nhạt kia, “Không cần, chiếc xe con này thôi mà.”

Hạnh Gia Tâm mở ra một chút tay đang che miệng nói: “Chủ yếu là thông khí, trời lạnh.”

“Không cần không cần.” Đàm Hữu nói, “Cái nón này của cậu có lẽ đầu mình cũng không nhét vào được, cậu mang đi.”

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cái nón kia, nhìn hai giây, giơ tay, lại nhét trở lại rổ xe.

“Làm sao vậy?”

“Không đeo.” Hạnh Gia Tâm vòng qua, ngồi xuống trên ghế sau.

“Sao vậy? Giận rồi hả?” Đàm Hữu cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn nàng một cái.

“Không có.” Hạnh Gia Tâm lắc đầu, “Cách ~”

“Ha ha ha ha ha…” Đàm Hữu khởi động xe, đô đô chạy đi ra ngoài, “Cậu nghẹn hô hấp một lát, sau đó nuốt nước miếng, thử xem.”

Hạnh Gia Tâm làm theo, vô dụng.

Xe chạy qua một chỗ gồ ghề, xốc nàng một chút, lại là một tiếng "cách".

Hạnh Gia Tâm lập tức liền cực kỳ uể oải.

Đàm Hữu lần này không cười ra tiếng, cô mạnh mẽ nghẹn lại, sau đó tự hoãn nói: “Tay không lạnh thì bắt quần áo của mình, để mình chạy nhanh lên, chúng ta về nhà sớm một chút.”

Cái này nói làm Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ, chúng ta về nhà sớm một chút, giống như biệt thự Nguyệt Hồ là ngôi nhà chung của các nàng vậy.

Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm đôi tay mình, nhìn trái nhìn phải, ở trên eo Đàm Hữu khoa tay múa chân tới lui, cuối cùng nhìn chằm chằm cái áo lông màu xanh biển này nói: “Tay lạnh.”

“Hả? Vậy mình chậm một chút?”

“Có thể đút vào túi tiền của cậu.” Hạnh Gia Tâm bỏ thêm một chữ, “Sao?”

“A…” Đàm Hữu dừng một chút, “Đã quên việc này, cậu đút vào đi.”

Hạnh Gia Tâm vui tươi hớn hở mà nhét tay vào, một bên một cái, sờ đến một xâu chìa khóa cùng một nắm giấy.

Túi tiền này thật lớn, ngón tay Hạnh Gia Tâm tiếp tục thăm dò bên trong, chọc chọc chỗ này, gõ gõ chỗ kia.

Đàm Hữu xoay eo: “Đừng nhúc nhích.”

"Hả?”

“Đừng lộn xộn.” Đàm Hữu cường điệu nói, “Ngứa, ngã xe đó.”

“Nga.” Hạnh Gia Tâm đáp một tiếng, động mạnh không được, vậy nho nhỏ động đậy một chút vẫn có thể.

Đặc biệt là khi xe quẹo vào, khi giảm tốc độ xe hơi xốc nẩy, liền có thể làm bộ không thể khống chế mình, quơ tay một chút.

Áo khoác của Đàm Hữu rắn chắc, nhưng quần áo bên trong thông thường sẽ mặc rất mỏng, Hạnh Gia Tâm có thể dễ dàng mà sờ đến eo tuyến của cô, nóng hầm hập, hình dáng rõ ràng.

Đàm Hữu thật tốt nha. Hạnh Gia Tâm lại dịch dịch về phía trước, rốt cuộc được như ý nguyện mà vòng lấy Đàm Hữu, sau đó đưa đầu lại gần dựa lên.

Hắc hắc, trong TV đều là như thế này.

Mấy động tác nhỏ Hạnh Gia Tâm tự cho là thần không biết quỷ không hay này, theo góc nhìn của Đàm Hữu, tựa như đứa trẻ nói dối để quên bài tập của mình ở nhà vậy, lộ ra sự vụng về rõ ràng.

Không trách Hạnh Gia Tâm, chủ yếu là trong lòng cô có quỷ.

Dù sao chính Đàm Hữu thường thường cũng sẽ ở trong mơ mà ôm ôm ấp ấp người ta, mỗi một lần cô và Hạnh Gia Tâm có đụng chạm thân thể đều sẽ chuẩn xác mà đánh trúng thần kinh của Đàm Hữu, mang theo một chút tê dại rất nhỏ và một trận… Thoả mãn trong lòng.

Đàm Hữu rốt cuộc thả chậm tốc độ xe, không đến mức chạy đến mấy chỗ nhấp nhô, làm đầu Hạnh Gia Tâm bị xốc khỏi lưng cô.

Buổi tối trời lạnh, mọi nơi yên tĩnh, hai người không nói lời nào, nói chuyện chỉ có Tiểu Điện Lư dưới thân, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, phảng phất đang lên án hôm nay phải chịu trọng lượng gấp đôi.

“Cách ~~” Hạnh Gia Tâm không biết khi nào hết nấc, đột nhiên lại bắt đầu.

Cách một cái, đầu run một chút, nhẹ nhàng đánh vào trên lưng Đàm Hữu, cách một cái, tay nhỏ run một chút, nhẹ nhàng cào ở trên eo Đàm Hữu.

Cào đến toàn bộ thân thể Đàm Hữu đều căng thẳng.

“Ngày thường cậu có tập thể hình à?” Hạnh Gia Tâm đột nhiên hỏi cô.

“À không, mệt lắm, không có tinh lực dư thừa đó.”

“Nhưng hình như cậu có cơ bụng ai.” Hạnh Gia Tâm ngọt hề hề mà nói, “Cứng rắn lắm.”

Cứng cái rắm… Đàm Hữu yên lặng mà dỗi một câu trong lòng, trên mặt còn phải nhất phái ôn hòa nói: “Đó là xương cốt bị gầy nên lồi ra.”

“Nga, vậy về sau cậu phải ăn nhiều một chút.”

“Được.”

“Buổi tối hôm nay ăn cái gì nha?”

“Trong nhà để lại cơm.”

“Nga.” Đáng thương hề hề, “ Mình còn không có ăn cơm chiều.”

Đàm Hữu không trả lời nàng, chỉ là cười, Tiểu Điện Lư thình thịch tới rồi cổng lớn của biệt thự Nguyệt Hồ, bảo an đại khái là nhìn xe cho đi, nâng thanh chắn cho các nàng đi.

Đàm Hữu chọc Hạnh Gia Tâm: “Tiểu khu của cậu có phải chỉ có xe cậu là cá tính như vậy không?”

“Đúng vậy.” Hạnh Gia Tâm còn rất đắc ý, “Chỉ có một chiếc này của mình.”

“Chiếc xe này không tồi.” Đàm Hữu ấn loa, "tích tích" hai tiếng, “Mình cho rằng nó sẽ hết điện ở nửa đường.”

“Sẽ không, mình sạc điện tràn ngập mà.” Hạnh Gia Tâm nói, “Buổi sáng chở Đàm Kỳ cũng không có việc gì.”

Nhắc tới Đàm Kỳ, Đàm Hữu có chút không sảng khoái: “Nó không khi dễ cậu chứ?”

“Không a.” Hạnh Gia Tâm cảm thấy hôm nay Đàm Kỳ biểu hiện rất khá, quyết định khen hắn một câu, “Cậu ta rất tốt.”

Đàm Hữu bóp thắng ngừng lại: “Tới rồi.”

“Hả?” Hạnh Gia Tâm nhìn phía trước một cái, “Còn có một đoạn mà.”

“Không sai biệt lắm.” Đàm Hữu xuống xe, tay Hạnh Gia Tâm từ trong túi cô rút ra, bên hông lập tức vắng vẻ.

“Thiếu rất nhiều nha!” Hạnh Gia Tâm ăn vạ trên ghế sau, “Nói đưa mình về nhà, thiếu một mét cũng không được.”

“Được.” Đàm Hữu nói, “Mình đây đẩy cậu qua.”

Hạnh Gia Tâm đặt chân lên trên mặt đất: "Cậu đẩy không nổi.”

Nàng dùng sức rất mạnh, nhưng Đàm Hữu không cần thử liền biết không tới nỗi cô đẩy không được.

Cô nhìn Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm tựa như đứa trẻ bị làm trái ý, xấu tính nói đến là đến, vô cùng cứng đầu.

Đàm Hữu cảm thấy mình ở bên cạnh nàng cũng trở nên ấu trĩ, lửa giận trong lòng nói cháy là cháy, Hạnh Gia Tâm nhắc Đàm Kỳ một câu, Đàm Hữu liền bốc cháy đến độ muốn cãi nhau với nàng.

Ban đêm yên tĩnh, đèn đường mờ nhạt. Bóng dáng hai người và một chiếc xe dung hợp ở bên nhau bị kéo dài ra, một trận gió thổi qua, không những không hạ nhiệt độ, ngược lại thổi bùng ngọn lửa lên.

Đàm Hữu không chút cảm xúc nói: “Xuống dưới.”

“Không xuống.” Hạnh Gia Tâm cúi đầu bĩu môi.

Đàm Hữu buông xe ra: “Vậy mình đi đây.”

Hạnh Gia Tâm giơ tay chuẩn xác mà ôm lấy cánh tay cô: “Không được đi!”

Còn rất hung dữ.

“Dựa vào cái gì không cho mình đi?” Đàm Hữu nhìn nàng.

“Bằng… Bằng…” Ánh mắt Hạnh Gia Tâm lắc lư khắp nơi, “Bằng việc mình chưa ăn cơm!”

Đàm Hữu nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên cảm thấy cô chiều hư Hạnh Gia Tâm.

Đàm Kỳ là em trai ruột của cô, trước nay cô cũng không cảm thấy mình chiều hư hắn, nhưng hiện tại Hạnh Gia Tâm đúng lý hợp tình hô lên những lời này, Đàm Hữu bắt đầu thật sâu mà nghĩ lại chính mình.

“Mình chưa ăn cơm, thì… Liền phải đi ra ngoài mua cơm.” Hạnh Gia Tâm không nhìn cô, nhưng tay nắm thật sự chặt, “Nơi mua cơm, lại tối đen, đã trễ thế này, ai biết sẽ có người nào…”

"Không phải cậu đều gọi cơm hộp sao?”

“Trong thẻ không có tiền.”

Đàm Hữu: “…”

Nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo nha, cậu đã quên bản thân là người đã cho mình xem số dư trong tài khoản ngân hàng sao!

Đàm Hữu giật giật, vốn là muốn xoay người, nhưng Hạnh Gia Tâm hiểu lầm, cho rằng cô phải đi, gấp đến độ lập tức đứng lên.

Tiểu Điện Lư không có chân nàng chống đỡ, lại không gạt chân chống, lập tức liền ngã về phía Hạnh Gia Tâm.

Đàm Hữu tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy, Hạnh Gia Tâm bị cô vòng ở giữa thân thể và Tiểu Điện Lư, khoảng cách rất gần.

“Cậu lại bồi mình đi mua cơm đi.” Hạnh Gia Tâm nắm chặt một cánh tay cô lắc lư, biểu cảm đáng thương, "Mình luôn ăn cơm một mình.”

“Hôm nay không phải có Đàm Kỳ ở cạnh sao?” Đàm Hữu nói xong cảm thấy chính mình rất thiếu đánh.

“Cậu ta không tính.”

“Không tính cái gì?” Đàm Hữu bị chọc cười, “Không tính là người sao?”

Hạnh Gia Tâm thấy cô cười, liền cũng cười, ngây ngô.

Lửa giận của Đàm Hữu đột nhiên dâng lên lại không thể hiểu được mà bị nàng cười tan, phất phất tay nói: “Tránh sang một bên đi, xe đổ.”

“Vậy cậu bồi mình sao?”

“Bồi bồi bồi, đại tiểu thư.”

Được đến cô nhận lời Hạnh Gia Tâm lập tức nhảy tới một bên, một chút cũng không cản trở.

Đàm Hữu đỡ xe lên: “Vậy mình chở cậu đi?”

“Không cần.” Hạnh Gia Tâm lắc đầu.

“Hả?” Đàm Hữu trừng nàng.

“Đi bộ đi, mình,” Hạnh Gia Tâm quay đầu, “Mình say xe.”

Say xe đạp điện à, đại tiểu thư cậu cũng giỏi lắm.

Đàm Hữu thở dài một hơi, đẩy xe trở về, vào sân biệt thự, Hạnh Gia Tâm tốc độ nhanh nhẹn mà khóa kỹ xe, sau đó lại chạy tới trên đường cái.

Đàm Hữu nhìn nàng dưới ánh đèn, vui sướng hài lòng, đôi mắt lóe sáng, thật là khiến người ta không cách nào cự tuyệt.

Được thôi, không phải bồi đi mua cơm sao? Chiều thì chiều đi.

Đàm Hữu đi qua chỗ nàng, Hạnh Gia Tâm nhảy đến bên người cô, cùng cô song song mà đi, khoảng cách nếu gần thêm chút thì chân sắp dẫm chân.

Cánh tay theo từng cái đong đưa mà cọ ở bên nhau, Đàm Hữu có chút may mắn hiện tại là đầu mùa xuân se lạnh, không phải mùa hè quần áo đơn bạc.

“Ăn cái gì đây?” Cô dùng đề tài dời đi lực chú ý.

“Lẩu!” Hạnh Gia Tâm nói, “Đã lâu không ăn.”

Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng.

“Được rồi, lẩu quá phiền toái,” Hạnh Gia Tâm rất ủy khuất mà lui bước, “Vậy lẩu cay đi.”

Đàm Hữu tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

“Ai nha, xiên que! Xiên lạnh là được rồi chứ!”

“Đóng gói là được.”

“Đóng gói thì không thể ăn.”

Đàm Hữu nhìn chằm chằm.

“Thôi được!” Hạnh Gia Tâm phiền muộn mà vẫy vẫy tay, “Tùy tiện mua chút gì đó là được.”

Nhìn xem, rõ ràng là nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn làm như thể cô khi dễ nàng vậy.

Đàm Hữu cảm thấy nàng buồn cười, có chút cảm xúc lại từ một góc nào đó dưới đáy lòng bò ra, cảm thấy nàng đáng thương.

Giống như là khen thưởng an ủi, Đàm Hữu bắt tay qua đáp tới trên vai Hạnh Gia Tâm, ôm lấy nàng, thả chậm bước chân, đạp đường lắc lư.

Hạnh Gia Tâm vô cùng phối hợp, lắc lư một chút, va vào vai cô, lơ đãng một chút, rút vào trong lòng ngực cô.

Cái này làm cho Đàm Hữu nhớ tới bộ dáng ở trên xe vừa rồi, vì thế cười trêu chọc nàng: “Cậu hết nấc rồi hả?”

“A…” Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhìn đường cái, “Hết rồi.”

Đàm Hữu quay đầu cười, ngón tay không nhịn xuống, ở trên vai Hạnh Gia Tâm nhéo nhéo, lại nhéo nhéo.

Cũng không thể lại đi chỗ nào xa hơn, bố cục chung quanh biệt thự Nguyệt Hồ thì Đàm Hữu rất quen thuộc, Hạnh Gia Tâm lừa dối không được, cũng chỉ phải ngoan ngoãn ở cửa hàng gần nhất đóng gói cơm chiều.

“Phần cho một người.” Đàm Hữu còn ở phía sau nàng cường điệu.

“Mình ăn nhiều thì sao.”

“Vô dụng.” Đàm Hữu đứng ở chỗ kia cười.

Hạnh Gia Tâm chán nản buông xuống ngón tay gọi cơm, nói với nhân viên cửa hàng: “Được rồi, chỉ như vậy.”

Trên đường trở về, Hạnh Gia Tâm đi được càng chậm.

Vì phòng ngừa Đàm Hữu ôm lấy vai nàng kéo bước chân nàng đi mau hơn, Hạnh Gia Tâm hy sinh độ thân mật, cách Đàm Hữu hơi xa một chút.

Theo đạo lý hiện tại Đàm Hữu hẳn là hỏi một chút tình huống hôm nay của Đàm Kỳ và Tóc Vàng ở viện nghiên cứu, có đối chọi gay gắt hay không, có tái sinh chuyện gì hay không.

Nhưng lúc này bộ dáng Hạnh Gia Tâm thật cẩn thận kéo bước chân, làm cô cảm thấy nói về những người và những việc râu ria này, quá lãng phí.

(Đàm Kỳ: Cái gì? Lúc này ta thành râu ria?)

Đúng, râu ria, những chuyện đó trở về hỏi chính chủ thì tốt rồi.

Đàm Hữu nghĩ chủ đề, tưởng tượng đến cái quan trọng nhất, tỷ như vấn đề hôm nay cô vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc cười tủm tỉm hỏi ra.

“Hôm nay đều làm gì?”

“A,” Hạnh Gia Tâm thụ sủng nhược kinh, “Làm giai đoạn thứ hai ký lục bộ phận thực nghiệm thứ ba, thảo luận tiến trình khu phía Nam với đạo sư.”

Đàm Hữu chọn chỗ mình hiểu nói: “Chỗ trùng tu lúc trước à?”

“Phải, hiện tại bọn họ cũng không cho người vào.”

“Lợi hại như vậy à.”

“Đúng vậy, ngày mai nghe nói viện trưởng muốn lại đây thảo luận ứng dụng của hạng mục với vị đổng sự nào đó.”

“Nghiên cứu này vừa mới bắt đầu cũng đã bàn về ứng dụng?”

“Một con rồng, bao phục vụ, cũng là người đầu tư chủ yếu.” Hạnh Gia Tâm rất cảm thán, “ Trong viện của chúng ta mấy năm nay cũng chỉ ra một cái này.”

Công việc của hai người một trời một vực, thế nhưng cũng thảo luận có tư có vị. Đàm Hữu thích xem bộ dáng Hạnh Gia Tâm nói chuyện, biểu cảm sinh động, đôi mắt lóe sáng, có thể đẹp hơn nhiều so với bộ dáng ngốc ngốc khi còn nhỏ.

Đường lại cọ xát cỡ nào cũng phải có điểm cuối, Hạnh Gia Tâm hứng thú bừng bừng mà nói xong một đoạn, vừa nhấc đầu trông thấy nhà mình, bước chân lập tức liền ngừng lại.

Đàm Hữu cũng dừng lại, hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

Hạnh Gia Tâm không chút nào che lấp uể oải khi phải chia tay, mặt lập tức nhăn lên: “Tới rồi…”

“Luôn phải về nhà mà.” Đàm Hữu bất đắc dĩ mà cười.

“Mình có thể dọn qua bên chỗ cậu ở không?” Hạnh Gia Tâm giống như là đứa trẻ chơi đóng vai gia đình, nói ra chuyện trắc trở tốn sức này cực kỳ nhẹ nhàng.

“Không thể.” Đàm Hữu vẫn còn có lý trí, “Cách viện nghiên cứu quá xa.”

Hạnh Gia Tâm cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đàm Hữu khuyên nhủ: “Được rồi, về sau có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

“Nhưng mà cũng không phải hôm nay…” Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm.

Đàm Hữu chỉ có thể để chính nàng hoãn lại, đợi chừng một phút, Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu lên: “Chiều nay mình có chút buồn ngủ, khi viết báo cáo còn ngủ gật.”

“Ừm?” Đàm Hữu lẳng lặng mà nghe nàng nói.

“Mơ thấy cậu.” Hạnh Gia Tâm nói.

Đàm Hữu ngẩn người.

“Mơ thấy cậu đưa mình về nhà, chạy chiếc xe đạp màu lam của cậu.”

“Chuyện xa xưa như vậy à.” Đàm Hữu cười.

“Nhưng mà chúng ta đều là bộ dáng khi trưởng thành.” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, “Trước khi đi cậu còn ôm mình.”

Trái tim Đàm Hữu “Phanh” một chút.

Hạnh Gia Tâm đứng ở tại chỗ nhìn cô, đôi mắt mở tròn tròn, hít sâu một hơi, nhìn rất khẩn trương.

Đàm Hữu cảm thấy hai cô thật là buồn cười, rõ ràng đã trải qua chuyện càng thân mật hơn so với thế này, lại làm như mỗi lần đều là lần đầu tiên.

Cô cúi đầu, cũng nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó mở hai tay ra: “Đến đây đi.”

Hạnh Gia Tâm chạy tới, không có giống trước kia như viên pháo nhỏ mà nhào vào trong lòng ngực cô, phút cuối cùng thu tốc độ, có khe hở một giây.

Đàm Hữu giương mắt nhìn về phía nàng.

Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, mở ra cánh tay vòng qua cổ cô, một bàn tay còn cầm cơm chiều mới mua, lảo đảo lắc lư.

Nào có ai ôm người khác như vậy, tư thế này rất thích hợp… thử màu son môi.

Đàm Hữu mím môi, cô nhìn đến môi Hạnh Gia Tâm cũng nhấp nhấp.

Động tác ăn ý theo bản năng này, giống như ở ngực cọ ra ngọn lửa, nướng nướng trái tim.

Đàm Hữu một bên vừa cầu nguyện Hạnh Gia Tâm không cần có động tác tiến thêm một bước, một bên lại mong mỏi Hạnh Gia Tâm có động tác tiếp theo, loại bị động mang tính cưỡng bách này, làm cô phẫn hận chính mình.

Hạnh Gia Tâm cúi đầu không hề nhìn cô, thiếu đối diện ánh mắt, độ ấm hạ xuống không ít.

Tay đáp ở trên cổ cũng chậm rãi trượt xuống, theo cánh tay Đàm Hữu một chút một chút đáp lên eo cô.

Sau đó là một cái ôm đơn giản, tóc dài mềm mại cọ cằm Đàm Hữu cằm, bả vai chạm nhau.

Động tác yên lặng ở chỗ này, Đàm Hữu có chút sững sờ, có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy đây mới là bình thường nhất theo lẻ thường.

Sau một lúc lâu, cô nâng lên tay mình, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Hạnh Gia Tâm.

Hạnh Gia Tâm buông cô ra, cười rộ lên.

Vô cùng xán lạn, giống như mặt trời nhỏ.

Trong đầu Đàm Hữu đột nhiên liền thổi qua một đoạn ký ức xa xôi, Hạnh Gia Tâm nói xe đạp màu lam, cô chở theo nàng, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, ngừng ở giao lộ tạm biệt.

Hạnh Gia Tâm luôn sẽ ôm cặp sách liếc nhìn cô một cái, chờ cô đạp xe rời khỏi.

Lúc ấy Hạnh Gia Tâm không thường cười, hiện tại nhớ tới, chắc hẳn nàng có cười như vậy dưới đáy lòng.

Đàm Hữu cũng cười rộ lên, giơ tay vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, phải nói tạm biệt.”

“Còn có một đoạn mà.” Hạnh Gia Tâm giơ giơ cằm.

“Đoạn đường chỉ vài bước.”

“Cho nên mình phải dùng phương pháp đặc thù đi theo cậu.”

Đàm Hữu nhướng mày, Hạnh Gia Tâm đưa cánh tay lại đây, ngón tay nhẹ nhàng đụng tới ngón tay Đàm Hữu.

Chạm vào một chút, rời đi, lại đụng vào một chút.

Đàm Hữu bắt được tay nàng, Hạnh Gia Tâm cười lên tiếng: “Ha ha ha ha…”

“Cười nữa thì lại nấc bây giờ.” Đàm Hữu trêu chọc nàng, nắm tay nàng, cùng nàng quơ quơ cánh tay tới lui.

Lắc lư tới cửa, rốt cuộc có thể rời đi.

Hạnh Gia Tâm đứng ở bậc thang trước cửa nhìn cô, Đàm Hữu không bắt buộc nàng, vẫy vẫy tay xoay người đi trước.

Hạnh Gia Tâm vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi nhìn không thấy bóng dáng Đàm Hữu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà mở cửa vào nhà.

Cảm xúc kích động, cấp bách cần chia sẻ với hảo khuê mật, nàng móc di động ra, gửi tin nhắn cho Đàm Kỳ:

- Bậc 1 thành công!

Cảm thấy chưa đủ long trọng, lại biến tướng mà lặp lại một lần:

- Chúng ta có ôm, còn có tay trong tay!

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Kỳ: Em cũng không muốn biết lắm đâu. 【cười mệt mỏi】

- ----------------

Đàm Kỳ: lúc cần thì tôi là hảo khuê mật còn lúc hai người hạnh phúc thì tôi là người râu ria:3