Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 341: Sáng sớm




“Được, nếu Vũ Khâm đã có chuẩn bị tâm lý như vậy thì ta đây có thể làm dứt khoát rồi!”



“Ừm!” Dùng một giọng mũi có vẻ mệt mỏi lại vô cùng thân thiết đại biểu hắn hoàn toàn tin tưởng hết thảy mọi chuyện nàng sắp làm.



“Mệt sao?” Giang Mộ Yên thấp giọng cười, dịu dàng hỏi một tiếng.



Thật ra nàng cũng mệt chết rồi, chỉ là không biết vì sao tinh thần lại có vẻ đặc biệt hưng phấn, ngược lại cảm thấy hơi khó ngủ.



“Có chút, Yên nhi không định ngủ sao? Ta nói chuyện với nàng.”



Bùi Vũ Khâm đầu tiên là thành thật trả lời, câu sau lại hơi nâng giọng lên, nghe có vẻ có tinh thần hơn câu trước nhiều, tựa hồ như đang cố gắng thoát khỏi sự buồn ngủ.



Giang Mộ Yên vừa phát hiện điều đó liền vươn tay vòng qua Bùi Vũ Khâm, sau đó nhẹ nhàng vỗ hai cái sau lưng hắn “Không cần, để ta ôm chàng một lát rồi sẽ ngủ ngay thôi. Chàng ngủ trước đi!”



“Yên nhi!”



“Suỵt, không được mở miệng nói chuyện. Nếu mệt thì liền ngủ, chúng ta đã là phu thê rồi, sau này còn phải cùng nhau cả đời, đừng có cái gì cũng nhường ta, sủng ra, chàng cũng phải đối tốt với bản thân một chút.”



“Được!” Bùi Vũ Khâm lập tức dịu dàng lên tiếng, sau đó cũng ôm chặt lấy thắt lưng Giang Mộ Yên, cúi đầu tựa vào vai nàng, lúc này mới nỉ non một tiếng “Yên nhi, ta ngủ đây.”



Thấy Bùi Vũ Khâm nghe lời như vậy, trong lòng Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy ấm áp cùng vui mừng. Nàng yêu thương nhìn mái tóc đen tuyền trong lòng một lúc, sau đó hôn nhẹ lên, giống như Vũ Khâm đã từng làm với nàng trước giờ, sau đó mới nhẹ giọng nói “Ngủ ngon, người yêu của ta!”



~



Một đêm này Bùi Vũ Khâm ngủ rất say, Giang Mộ Yên tuy đến hơn nửa đêm mới ngủ nhưng sáng sớm lúc tỉnh lại, nàng vẫn cảm thấy có tinh thần như trước.



Hai người giống như rất ăn ý với nhau, đều mở mắt cùng một lúc rồi hôn đối phương.



“Vũ Khâm, chào buổi sáng!”




“Yên nhi, chào buổi sáng!”



“Ngủ ngon chứ?”



“Rất ấm áp, tốt lắm, còn có một giấc mơ đẹp nữa. Chưa bao giờ việc ngủ lại khiến ta cảm thấy hạnh phúc đến vậy!”



“Ngốc quá! Muốn dậy sao?” Mặt Giang Mộ Yên có chút đỏ.



Đây vốn là một nam nhân rất dịu dàng rồi, từ sau khi ở cùng với nàng hình như lại càng dịu dàng, cũng cởi mở hơn nhiều.



Những lời này nghe thì giống lời ngon tiếng ngọt nhưng câu nào cũng chỉ khiến nàng cảm thấy thật tình, chân thành chứ không hề có chút giả dối.



Giang Mộ Yên thích cuộc sống như thế này, thích mỗi sáng có thể hít vào không khí tươi mát, đồng thời còn nhìn thấy người mình yêu thương ở bên cạnh.




Đây chính là cuộc sống mà trước giờ nàng tha thiết ước mơ, bây giờ cuối cùng cũng có thể trải nghiệm, thật tốt!



“Thật hy vọng mỗi ngày đều có thể ôm Yên nhi như vầy, không phải đứng lên!”



Bùi Vũ Khâm nhíu mày oán giận một câu khiến Giang Mộ Yên tức cười “Còn nói ngốc nữa hả? Sao có thể không đứng lên được, vậy không phải ngủ thành heo luôn hay sao? Được rồi, dậy đi, ta bảo Hồng Nguyệt vào hầu hạ. Dậy sớm mới tốt cho cơ thể. Đúng rồi, hôm nay chàng còn phải tiếp Thương Tử Đồng sao?”



“Ta đoán chừng hai ngày nữa Tử Đồng mới về Hà Nam, cho nên hai ngày này phỏng chừng còn phải tiếp đệ ấy.”



Lúc Bùi Vũ Khâm nói những lời này liền không khỏi nhớ đến bộ dáng Thương Tử Đồng chạy trối chết sau khi nhìn thấy nụ cười của hắn ngày hôm qua, sau đó nhìn lại Yên nhi vẫn đang nở nụ cười hạnh phúc điềm đạm, phút chốc trong lòng hắn rung động, nhịn không được hỏi “Yên nhi, nếu như có một ngày chúng ta không thể ở lại đây nữa, nàng nguyện ý cùng ta chuyển đến một nơi kém hơn nơi này không?”



“Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Đương nhiên là chàng đi đâu ta liền đi theo đó rồi. Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”



Giang Mộ Yên không hề nghĩ ngợi đã trả lời khiến trong lòng Bùi Vũ Khâm nhẹ nhõm giống như vừa buông được một tảng đá “Không có, ta chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi!”




“À!” Giang Mộ Yên không chút hoài nghi gật gật đầu, sau đó hôn lên cằm hắn một cái rồi cất giọng gọi “Hồng Nguyệt!”



“Phu nhân, Hồng Nguyệt có thể vào hầu hạ sao?”



“Hồng Nguyệt, em vào đi!”



Giang Mộ Yên nói xong liền chậm rãi xốc chăn, chuẩn bị đứng lên. Bùi Vũ Khâm lại có chút trẻ con không muốn dậy mà ôm nàng kéo lại “Đợi một lát nữa.”



Thấy hắn làm nũng, Giang Mộ Yên lại càng thích đến không tự kiềm chế được, tất nhiên là sủng nịch sát lại, vuốt lên mái tóc mềm mại của hắn.



“Được rồi, được rồi! Tuy ta thực thích bộ dáng làm nũng như vậy của Vũ Khâm, cũng không muốn đứng lên, nhưng mà hôm nay chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm! Dậy đi, được không? Nếu để Hồng Nguyệt thấy chàng như vậy, uy nghiêm gia chủ sẽ mất hết nha!”



“Ở trước mặt nàng, ta còn uy nghiêm gia chủ gì nữa chứ, đã sớm mất rồi. Không chừng Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư đã nấp ở đâu đó cười trộm rồi cũng không chừng!”



Bùi Vũ Khâm vừa nói vậy, chợt nghe ‘phì’ một tiếng, giọng cười của Hồng Nguyệt đã vang lên ngoài giường.



“Lão gia, ngài đây là oan uổng Hồng Nguyệt. Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư đó giờ chưa bao giờ lén cười lão gia ngài nha. Có cười cũng là cười quang minh chính đại a!”



Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền dùng ánh mắt ‘Thấy chưa, ta đã nói mà’ nhìn về phía Giang Mộ Yên. Mà Giang Mộ Yên lại lần nữa cúi người hôn một cái thật kêu lên mặt hắn, sau đó mới vén màn giường, nửa thật nửa giả nói với Hồng Nguyệt đang mỉm cười đứng bên ngoài “Hồng Nguyệt, không quy củ, ngay cả lão gia cũng dám cười, xem ta trừng trị em thế nào!”



Hồng Nguyệt nghe vậy liền phối hợp làm ra bộ dáng như nhận sai, cúi người vờ nhu thuận nói “Thật xin lỗi, lão gia, phu nhân. Hồng Nguyệt sai rồi, sau này không dám nữa!”



Ngoài miệng tuy nói không dám nhưng nụ cười bên khóe miệng lại càng rộng hơn.



Bùi Vũ Khâm lúc này cũng nhịn không được mà cưới lớn, không mặt dày nằm nướng trên giường nữa “Được lắm, Yên nhi, Hồng Nguyệt, chủ tớ hai người a, không ngờ lại hợp lực chèn ép một mình ta. Được rồi, ta dậy đây.”