Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 437




Nói xong, trong mắt Giang Mộ Yên liền hiện lên một chút giảo hoạt, sau đó nàng liền nâng tay định đánh mạnh vào bụng, dọa Triển Tịch sợ đến thiếu chút nữa trái tim đã nhảy khỏi ngực. Hắn lập tức nắm lấy tay Giang Mộ Yên, hoảng sợ hô “Phu nhân. không được!”

Triển Tịch giương mắt nhìn bộ dáng bất cứ giá nào của Giang Mộ Yên, giống như đang nói rằng có bản lĩnh thì hắn cứ nắm tay nàng đi, nếu không nàng vẫn sẽ tiếp tục tự tổn thương bản thân.

Động tác này tất nhiên là giả. Giang Mộ Yên thật vất vả mới có thể có cơ hội làm mẹ lần nữa, nàng quý trọng cùng yêu thích đôi song sinh trong bụng này còn không hết, sao có thể thật sự tổn thương đến chúng cho được? Hành động này cũng chỉ là để dọa Triển Tịch mà thôi.

Triển Tịch quả nhiên bị lừa. Tuy hắn cũng biết rõ Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm coi trọng hai đứa trẻ này đến mức độ nào nhưng hắn lại càng không thể xem thường tính cách của Giang Mộ Yên. Vị phu nhân này luôn có những hành động bất ngờ. Bây giờ nàng mang vẻ mặt kiên định, bộ dáng nếu không đạt mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu hắn thật sự không mang nàng đi thì không khéo nàng thật có thể làm chuyện gì thương tổn đến hai đứa trẻ cũng không chừng. Đến lúc đó, hắn phải ăn nói thế nào với lão gia đây?

Bây giờ Bùi gia tuy gặp phải phiền toái không nhỏ, nhưng mà đương gia phu nhân Giang Mộ Yên này trước giờ đa mưu túc trí, đầu óc nhanh nhạy, có lẽ để nàng biết cũng không phải chuyện xấu.

Triển Tịch nghĩ mãi cũng không biết nên làm sao, đành phải chịu thua “Phu nhân, Triển mỗ ta sợ ngài rồi, mang ngài đến thư phòng được chưa?”

“Vậy làm phiền và đạ tạ Triển tiên sinh!”

Giang Mộ Yên nhất thời thay đổi một trăm tám chục độ, lại lộ ra nụ cười nhu hòa xinh đẹp như lúc đầu.

Nhưng Triển Tịch thấy vậy thì chỉ có thể cười khổ.

~

Nghênh Phong từ xa đã thấy Triển Tịch mang phu nhân đi về phía thư phòng bên này, mới đầu thì sửng sốt, sau đó lại khó hiểu bước lên đón “Phu nhân, sao ngài lại đến đây?”

Vừa hỏi, hắn vừa đánh một ánh mắt thắc mắc cho Triển Tịch. Triển Tịch chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười khổ, không nói gì.

“À, trong phòng có hơi chán nên muốn đến thư phòng xem Vũ Khâm bọn họ thế nào!”

“Ắc, phu nhân, lão gia không có đây, vừa mới đi ra ngoài rồi!”

Dưới tình thế cấp bách, Nghênh Phong không biết dùng lí do gì để ngăn cản Giang Mộ Yên, chỉ có thể lắp bắp nói một câu như vậy.

“Vậy sao? Cũng không có gì, Bùi Phong và Bùi Huyền chắc cũng ở bên trong, trò chuyện với bọn họ cũng được.”

“Hai vị công tử cũng không có đây!”

Nghênh Phong vừa nói vậy, ngay cả Triển Tịch cũng không nhịn được mà ôm đầu. Nghênh Phong này, nói dối còn không bằng hắn mà muốn lừa gạt phu nhân?

“Nếu Vũ Khâm không có trong phòng, Bùi Phong, Bùi Huyền cũng không thì Nghênh Phong tiên sinh ngài ở đây làm gì? Không phải ngài nên bảo hộ bên cạnh Vũ Khâm sao?”

Giang Mộ Yên vừa hỏi vậy, nhất thời khiến Nghênh Phong đỏ mặt, hoàn toàn không biết đáp lời như thế nào.

“Được rồi, Nghênh Phong, phu nhân đã biết rồi, ta cũng ngăn không được. Ngươi không cần phải cố ý cản trở nữa, để phu nhân vào đi thôi!”

Triển Tịch không nhẫn tâm thấy bạn thân lúng túng, lập tức lên tiếng giải vây.

Nghênh Phong ngẩn ngơ, dường như không ngờ bọn họ đã phòng bị đến vậy mà Giang Mộ Yên còn có thể phát hiện tình huống không đúng, nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào, đành phải chậm rãi tránh ra, lúng ta lúng túng nói “Phu nhân, cái kia, lão gia ở bên trong, Đại công tử và Nhị công tử thì không nhưng mà có khách khác!”

“Nha, là người nào?”

Nghênh Phong lắc đầu “Nghe nói là đến từ Sơn Nam. Về phần bọn họ đang nói gì bên trong thì lão gia không cho ta đến gần nên ta cũng không biết.”

“Vậy an toàn của lão gia thì sao?”

“Cõ ‘Vũ’ ở đó, không sao! Có điều ‘Vũ’ sẽ không nói ra những chuyện lão gia không muốn cho người khác biết đâu.”

Lời Nghênh Phong nói khiến Giang Mộ Yên nhíu mày “Làm phiền hai vị tiên sinh đứng thủ ở đây, một mình Mộ Yên đi vào là được rồi!”

Triển Tịch và Nghênh Phong cũng biết mình không thể ngăn cản nên chỉ có thể trầm mặc ôm quyền, thối lui đến một nơi cách đó không xa chờ đợi.

Giang Mộ Yên đi tới, vừa đến gần cửa thư phòng đã nghe giọng nói có vẻ giận dữ của Bùi Vũ Khâm truyền ra “Ba vị có thể đi rồi!”

“Bùi lão gia, làm vậy đối với ngươi, đối với toàn bộ Bùi gia đều chỉ có lợi mà không có hại. Hy vọng Bùi lão gia ngươi cẩn thận suy nghĩ, sau đó lại trả lời chúng ta. Nghe nói tôn phu nhân vất vả lắm mới có được thai thứ hai, ngươi chắc cũng không hy vọng chuyện này sẽ khiến nàng phiền lòng, bất an chứ?”

Giang Mộ Yên vừa nghe lời này thì liền nhíu chặt đôi mi. Ngữ khí người này nói chuyện thật cuồng vọng, hắn là chắc thắng được Vũ Khâm hay là chắc thắng Bùi gia?

Còn có Vũ Khâm nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người trước giờ không hề biểu lộ vui giận trước mặt người khác như chàng bây giờ lại có giọng nói lại tức giận cùng xao động như thế? Giống như là có nhược điểm gì đang nằm trong tay người khác vậy. Cho nên những người này mới dùng chuyện nàng mang thai uy hiếp mà chàng lại không hề hé răng sao?

Nghe những lời đó, Giang Mộ Yên không khỏi trở nên mất kiên nhẫn, nhất thời dùng sức đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy ba nam nhân lạ mặt đang đứng lên, đồng thời còn có Bùi Vũ Khâm mang vẻ mặt kinh ngạc khi thấy nàng đến “Yên nhi, sao nàng lại đến đây?”

Giang Mộ Yên lại giống như không hề thấy sự kinh ngạc của Bùi Vũ Khâm, chỉ thản nhiên mỉm cười nói “Lão gia, đây là khách thương từ xa đến sao? Xin hỏi ba vị khách nhân đây là đến từ chỗ nào?”

“Sơn Nam!”

Ba nam nhân kia thấy Giang Mộ Yên xuất hiện hình như cũng rất kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng thu liễm cảm xúc.

“Sơn Nam? A, đúng là xa thật.”