Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 456




Nhưng mà chỉ chốc lát sau, Giang Mộ Yên liền nhanh chóng phủ định giả thiết này, bởi vì dáng người của Hướng Nhật rõ ràng cao lớn hơn lên bắt cóc này không ít. Người này hẳn không thể là Hướng Nhật được.

Như vậy hắn là ai? Chẳng lẽ Phi Hoa Tu La không chỉ thu một đồ đệ?

Giang Mộ Yên thừa nhận mình đã hơi mơ hồ.

Hướng Nhật, Phi Hoa Tu La. Đồ đệ của Phi Hoa Tu La, Hướng Nhật, sau đó Hướng Nhật, thích khách.

Khoan đã, ai quy định thích khách ba lần đến phòng nàng kia nhất định phải là cùng một người?

Tuy Hướng Nhật từng thừa nhận hắn là thích khách đã từng theo dõi nàng và Vũ Khâm nhưng vậy cũng không có nghĩa là không có người khác.

Lúc trước người giới thiệu Hướng Nhật đến Lưu Vân tiểu trúc để nàng để mắt đến, nói là họ hàng xa của mình, không phải là Bùi Huyền sao?

Bùi Huyền, Hướng Nhật!

Nếu người này là Bùi Huyền thì trong đầu Giang Mộ Yên không khỏi bắt đầu vẽ nên dáng người của hắn, thật ra rất phù hợp. Nhưng mà Bùi Huyền không phải chỉ là một thư sinh yếu đuối thôi sao? Hắn sao có thể có võ công?

Giang Mộ Yên vừa suy nghĩ, đồng thời cũng đã chuyển chín phần hiềm nghi lên người Bùi Huyền.

Bùi Huyền nói Hướng Nhật là bà con nhà mẹ đẻ của Vân Ái Liễu, nhưng thân phận thật sự của Hướng Nhật chính là đệ tử của Phi Hoa Tu La, đồng thời cũng là vị hôn phu của Giang Mộ Yên đã chết. Nói vậy, Hướng Nhật tuyệt đối không thể là thân thích nhà mẹ đẻ của Vân Ái Liễu được.

Vậy ít nhất cũng chứng minh là Bùi Huyền đã nói dối.

Nếu Bùi Huyền chỉ đơn giản là một người đọc sách hiền lành, thành thật thì vì sao hắn phải nói dối? Hoặc là nói vì sao hắn phải nói dối để giúp Hướng Nhật che dấu thân phận?

Nàng không tin hắn không biết thân phận của Hướng Nhật. Như vậy, cũng chỉ có thể rút ra một kết luận, chính là bản thân Bùi Huyền hắn có vấn đề. Hoặc là nói Bùi Huyền mà mọi người trước giờ nhìn thấy là giả dối, hắn chân chính có thể là một người hoàn toàn khác. Giống như bộ dáng hung hiểm hắn lộ ra khi ở trên cầu thang Phỉ Thúy lâu khiến người ta cảm thấy đáng sợ, âm lãnh hôm đó vậy.

Trở lại mùi hương vừa rồi. Không nghĩ đến Bùi Huyền, cái mùi đó cũng bị nàng xem nhẹ. Bây giờ nhắc Bùi Huyền, nàng lại nhớ đến hôm hắn đến cầu nàng nhận Hướng Nhật kia. Lúc hắn bước ra khỏi phòng, nàng đã ngửi được một mùi hương rất nhạt, không phải cũng rất giống hệt mùi này ư?

Như vậy người bắt cóc nàng lần này còn phải nghĩ nữa sao? Ngoại trừ Bùi Huyền thì không còn ai khác.

Cũng chỉ có hắn mới có thể quen thuộc vơi tình trạng của Bùi gia như vậy, ngay cả nàng thích ăn cái gì cũng biết rõ ràng, hiển nhiên là đã quan sát thói quen của nàng không chỉ ngày một ngày hai.

Mà hôm đó nàng và Thanh Thư không nói một tiếng đã rời khỏi Bùi gia đến Phỉ Thúy lâu, trừ phi trong phủ có người theo dõi nàng vừa vặn thấy được rồi đi báo cáo, nếu không thì ngẫu nhiên sao bọn bắt cóc lại hên như vậy, đúng dịp đánh nàng bất tỉnh rồi mang đi?

Làm được thần không biết, quỷ không hay như vậy, trừ phi là quỷ trong nhà, nếu không cũng không còn khả năng nào khác.

Chỉ hận là nàng và Vũ Khâm tuy đã sớm phát hiện Bùi Huyền không đơn giản như bề ngoài nhưng lại không hề phòng bị hắn nhiều hơn nên mới rơi vào hoàn cảnh cá nằm trên thớt như thế này.

Chỉ liên lụy Thanh Thư, chết oan uổng như vậy!

Giang Mộ Yên dùng sức nắm chặt tay, chặt đến mức các ngón tay đều trở nên trắng bệch cũng không chịu buông ra. Cuối cùng nàng nhịn không nổi nữa, lớn tiếng quát về phía cửa: “Bùi Huyền, Bùi Huyền, ta đã biết là ngươi rồi. Ngươi tên chết tiệt, đồ ăn cháo đá bắt, đồ vong ân phụ nghĩa. Bùi Huyền, ngươi không được chết tử tế!

Bùi Huyền, ngươi cút lại đây cho ta. Ngươi tự cho là mình che giấu rất tốt nhưng lại không ngờ ta vẫn lật được cái mặt nạ dối trá của ngươi đúng không? Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua.”

Người phụ trách trông coi và đưa cơm cho Giang Mộ Yên bên ngoài đột nhiên nghe nàng mắng lớn tên Bùi Huyền như vậy thì sắc mặt liền thay đổi. Hắn nhìn Giang Mộ Yên qua song sắt cửa sổ, thấy nàng cũng chỉ ngồi trên giường mà mắng thôi chứ cũng không hề làm gì hại đến bản thân thì nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lập tức xoay người chạy ra ngoài mật đạo.

Hắn phải báo cáo chuyện này cho chủ tử mới được

~

“Thúc thúc, thúc thúc, có tin tức của thẩm thẩm.” Bùi Huyền vẻ mặt vừa sợ hãi vừa hưng phấn cầm một tờ giấy chạy vào thư phòng Bùi Vũ Khâm.

Cửa thư phòng gần như lập tức được mở ra, Triển Tịch, Nghênh Phong và Bùi Phong quả nhiên đều có mặt.

Bùi Huyền lập tức đưa tờ giấy qua: “Thúc thúc, người xem, hạ nhân nhìn thấy thứ này kẹp trong khe cửa chính, không biết đã được người ta nhét vào đó khi nào.”

Bùi Vũ Khâm gần như lập tức nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết có mấy chữ đơn giản: Tôn phu nhân giờ đang làm khách trong nhà bỉ nhân. Nghe nói phu thê ngài vẫn luôn kiêm điệp tình thân, bỉ nhân chỉ muốn cầu tài, không thương đến mạng người. Chắp tay đưa Bùi gia ra, bỉ nhân cam đoan mẫu tử tôn phu nhân sẽ được an toàn!

Bùi Vũ Khâm thấy được tờ giấy này thì sắc mặt liền vui mừng: “Được, cuối cùng cũng có tin tức của Yên nhi. Không phải là muốn Bùi gia thôi sao? Cho hắn là được. Chỉ cần hắn thả Yên nhi, điều kiện gì cũng chấp nhận.”

“Thúc thúc, khoan đã, có khi nào đây là âm mưu hay không? Dù sao Mộ Yên đã mất tích lâu như vậy rồi, nếu bọn bắt cóc chỉ vì muốn tiền thì không lý nào phải đợi nhiều ngày như vậy mới viết thư đòi tiền chuộc. Con hoài nghi trong này có gì đó!”

Bùi Phong tuy cũng mừng khi có tin tức Giang Mộ Yên nhưng hắn lại không hoàn toàn vui vẻ như Bùi Vũ Khâm.

“Đúng vậy, lão gia, phải cân nhắc cho kỹ rồi mới quyết định a!”

Bùi Vũ Khâm lại phất phất tay: “Các ngươi đừng khuyên ta. Huyền nhi, con đề bút viết một phong thơ nói ta đồng ý, chỉ cần có thể trả Yên nhi lại cho ta thì toàn bộ Bùi gia này đều cho hắn, viết xong đặt ngay cửa như lúc nhận.”

“Thúc thúc…”

“Các ngươi đừng khuyên ta, ta đã chờ không nổi nữa rồi. Ta nhất định phải thấy được Yên nhi trong thời gian ngắn nhất!”

“Không phải, thúc thúc. Bây giờ nguy cơ rình rập các cửa hàng Bùi gia vẫn đang còn đó, người lại chia lợi nhuận từ việc kinh doanh ngầm cho tụi con hết rồi, bây giờ Bùi gia này gần như chỉ còn cái xác không, sợ là nếu để bọn bắt cóc biết thì chúng sẽ không đồng ý!”