Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 470




Edit: Ring.

“Chủ tử cả đời này chỉ cưới hai nữ nhân, người trước hoàn toàn là bi kịch, chính là Lục Tử Yên. Mà người thứ hai chính là phu nhân ngài! Thuộc hạ nói ở đây tất nhiên là chỉ Lục Tử Yên!”

“Lục Tử Yên? Nàng chưa chết sao?” Giang Mộ Yên nhịn không được thì thào nói, dường như nàng đã hiểu ba khách thương Sơn Nam kia rốt cuộc đã dùng cái gì uy hiếp Bùi Vũ Khâm rồi.

“Dạ, nàng không chết, mấy năm nay vẫn sống. Hay nói đúng hơn chính là chủ tử vẫn để mọi người nghĩ rằng nàng đã chết nhưng thật ra lại âm thầm nhốt nàng. Mỗi tháng chủ tử đều sẽ đến nơi nhốt Lục Tử Yên một ngày, hơn nửa đi một lần là nửa ngày. Không ai biết trong nửa ngày này chủ tử đi đâu. Ngay cả Triển Tịch và Nghênh Phong theo chủ tử bao nhiêu năm cũng không biết thật ra phu nhân Lục Tử Yên hai mươi năm trước còn chưa chết mà là bị nhốt.

Bí mật này, sau khi chủ tử cưới phu nhân, có thể đã muốn thẳng thắn với ngài. Nhưng có lẽ xuất phát từ sự băn khoăn nào đó, hoặc là chủ tử rất coi trọng phu nhân, sợ ngài biết được chuyện này sẽ phản ứng lại nên vẫn do dự mãi vẫn chưa nói.

Mà sau đó, bí mật này vô tình bị người của triều đình, cũng chính là thân phận thật sự ba khách thương Sơn Nam mà phu nhân ngài muốn bọn Vũ Nhất đi điều tra, biết được. Trên thực tế, trên giang hồ, trong dân gian, người biết bọn họ gần như là không có, nhưng trong triều đình, họ lại là trụ cột. Tên của bọn họ lần lượt là Lí Hoành, Vương Thụy Lợi, Cát Hồng Chương, chính là ba vị thương thư đại nhân của Đông Vân quốc, đứng hàng nhất phẩm!

Sau khi bọn họ nắm được bí mật này liền mang ra uy hiếp chủ tử. Không tiện mang danh nghĩa triều đình đi ép Bùi gia và chủ tử nên họ mới cố ý mượn thân phận khách thương Sơn Nam đến Bùi gia uy hiếp, muốn chủ tử dùng sản nghiệp Bùi gia ở Phỉ Thúy thành và bảy tỉnh phía Đông để đổi lấy bí mật này không bị vạch trần!

Thật ra chủ tử đâu có sợ bị người đời biết bí mật đó. Dù sao năm đó Lục Tử Yên đã làm ra biết bao nhiêu chuyện khiến người ta căm phẫn, thiên lý khó dung. Cho dù đã qua hai mươi năm nhưng nếu chủ tử muốn công bố chân tướng cho hậu thế cũng chưa chắc là không thể vãn hồi danh dự, được đại đa số người trong thiên hạ ủng hộ.

Chỉ là chủ tử không muốn làm vậy. Thứ nhất là về công về tư, chuyện này cũng ảnh hưởng đến Dạ Tập công tử. Chủ tử không muốn sau khi thân phận Lục Tử Yên lộ ra lại khiến Dạ Tập công tử tổn thương. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất chính là chủ tử không muốn để ngài hiểu lầm, hiểu lầm chủ tử còn tình với Lục Tử Yên hay trách chủ tử thành thân với ngài lâu như vậy rồi mà chuyện quan trọng như thế vẫn không chịu nói!

Mà vừa vặn lúc này, ba vị thượng thư đại nhân ‘có khả năng’ kia, dưới sự thúc đẩy của người nào đó trên triều đình, vì lòng tham muốn chiến được Bùi gia mà nghiệp quan cấu kết, tiến hành đả kích các cửa hàng ở các nơi, dùng cái gọi là loạn trong giặc ngoài, hai mặt tấn công bức chủ tử đưa ra câu trả lời thuyết phục trong thời gian ngắn nhất.

Ngày phu nhân nhìn thấy ba người đó thật ra đã là ngày thứ mười một mà cửa hàng Bùi gia các nơi bị nói xấu, tấn công rồi. Tổn thất có thể nói là vô số.

Mà chủ tử vẫn không đáp lại hay phản kích, thậm chí còn không xử lý theo bản năng khi gặp nguy hiểm, thật ra không phải chủ tử không biết nên đối phó thế nào mà là chủ tử đã khám phá ra dã tâm của người đứng sau màn kia, biết không phải giải quyết hết phiền toái trước mắt là đã đủ để đưa Bùi gia thát khỏi khốn cảnh.

Vì vậy chủ tử không làm gì hết mà lại muốn xuống tay từ ba vị thượng thư đại nhân kia trước. Chủ tử muốn mau chóng mang Lục Tử Yên trở lại, thậm chí giết nàng cũng được. Như vậy, chỉ cần bí mật này vĩnh viễn bị che dấu thì hy sinh sản nghiệp có là gì?

Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Chủ tử thông minh cơ trí cả đời nhưng cũng có lúc tính sai. Chuyện chủ tử không dự đoán được chính là Bùi Huyền cả người phản cốt lại bắt cóc phu nhân ngay thời điểm mấu chốt này.

Cho nên sau đó, mọi chuyện phát triển càng lúc càng phức tạp, cũng càng lúc càng bị động. Nhưng cũng nhờ Bùi Huyền và người của triều đình đều có ý đồ, cùng chủ tử vất vả kiềm chế lẫn nhau nên mới có thể kéo dài thời gian lâu như vậy. Nếu không, Bùi gia bây giờ đã sớm gục rồi!

Mấy ngày trước, ngay trước hôm phu nhân ngài được cứu ra, vì không để chủ tử làm ra quyết định cá chết lưới rách nên ba tên cẩu thượng thư kia mới đưa Lục Tử Yên về Bùi gia, cho rằng vậy là đã làm hòa với chủ tử. Chủ tử thấy đây là một cơ hội để bức bọn bắt cóc lộ diện, cứu phu nhân về nên liền ra vẻ thần bí giữ Lục Tử Yên lại Bùi gia. Lại không ngờ bọn bắt cóc căn bản chính là nội tặc.

Kết quả chủ tử không đợi được bọn bắt cóc, lại khiến Bùi Huyền có cơ hội đến trước mặt phu nhân châm ngòi ly gián, còn thiếu chút nữa đã thật sự thành công. Đây chính là đầu đuôi tất cả mọi chuyện!”

Vù Bát nói xong liền chủ động ôm Giang Mộ Yên từ thùng tắm trở lại giường, sau đó bắt đầu lấy khăn lau cho nàng. Vừa lau, vừa im lặng không nói tiếng nào. Bởi vì Vũ Bát biết, muốn cho Giang Mộ Yên tiêu hóa hết nhiều chuyện như vậy thì phải cho nàng chút thời gian. Mà trong khoảng thời gian đó, nàng liền mặc quần áo, chải đầu rồi để ý dung nhan cho Giang Mộ Yên vậy.

Thẳng đến khi mọi chuyện đã làm xong, Vũ Bát thậm chí đã khoác áo choàng dùng mỗi khi ra ngoài cho Giang Mộ Yên rồi thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ nói: “Vũ Bát, có ai nói với ngươi là ngươi rất có thiên phú kể chuyện chưa?”

“Chưa có, phu nhân ngài là người đầu tiên. Vũ Bát đa tạ phu nhân đã tán thưởng!” Giọng điệu Vũ Bát vẫn rất bình thản, tựa như không chút lay động.

Giang Mộ Yên cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng cất hai chữ: “Về nhà!”