Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 5: Con dấu của Bùi Dạ Tập




Edit: Ring.



Ngọc bội? Đại thiếu gia? Ai vậy? Là trượng phu của chủ nhân thân thể này sao?



Nếu là như vậy, nha hoàn không phải vừa gọi cô là thiếu phu nhân?



Vậy có nghĩa bọn họ là vợ chồng a. Chồng đến phòng của vợ, không cẩn thận làm rơi một khối ngọc bội tùy thân là chuyện rất kì quái sao?



Giang Mộ Yên không hiểu, nhưng cũng biết cô không rõ ràng tình huống thì không nên trả lời, chỉ thản nhiên nói “Thứ đó đưa ta, ngày mai đợi có cơ hội ta đưa trả lại hắn là được, em đi ngủ đi!”



“Ai!” Tiểu nha hoàn tuy rằng vẫn có vẻ nghi hoặc như trước nhưng vẫn đưa ngọc bội đang cầm trong tay cho Giang Mộ Yên, sau đó cầm đèn rời đi.



Trong phòng lại tối đen như trước, nhưng Giang Mộ Yên lại ngủ không được, liền nằm đó sờ nhẹ ngọc bội trong tay.



Vật này ước chừng lớn bằng nửa bàn tay, hình trứng, độ dày khoảng một li*, cảm giác sờ vào trơn nhẵn thuyết minh chất ngọc rất tốt, cho dù lúc này không thấy rõ nhưng cô cũng biết đây là thứ tốt.



(R: một li là cỡ một cm).



Giang Mộ Yên lúc trước bởi vì thân thể không tốt nên rất hạn chế ra ngoài như người bình thường, Vì vậy mà những chuyện cô có thể làm đều là mấy chuyện có thể hoàn thành trong nhà.



Ví dụ như thưởng thức cùng giám định đồ cổ.



Mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay cô lúc này, chỉ chạm nhẹ một chút, Giang Mộ Yên cũng có thể biết đại khái là hoa văn chạm khắc trên đó là dùng rất nhiều loại kĩ thuật tạo hình mà làm.



Có chạm nổi, điêu khắc, âm khắc, mài giũa, đánh bóng vân vân.



Kĩ thuật như vậy, tuy người bình thường không nhìn ra điều gì đặc biệt, nhưng trong mắt Giang Mộ Yên, khối ngọc bội này được bỏ nhiều tâm huyết để tạo hình như vậy, không tốn khoảng mười năm là không được.




Càng đừng nói đến hình hai li thú* trên miếng ngọc. Li thú vốn là động vật tượng trưng cho cát tường, may mắn, nếu không phải vinh hoa phú quý thì cũng là có tác dụng trừ tà.



(R: li thú: theo QT thì là con rồng không có sừng, hay dùng để trang trí kiến trúc, đồ đạc ngày xưa).



Nhưng hoa văn li thú cũng không phải là người bình thường có thể dùng.



Giang Mộ Yên không khỏi dậy lên hứng thú với phủ đệ cùng triều đại cô đang ở.




Đang lúc tay tay cô vô thức vuốt ve khối ngọc bội, đột nhiên cô chạm đến mấy chữ khắc chìm mặt dưới.



Giang Mộ Yên lúc này chỉ ước gì trước mắt có ngọn đèn để cô có thể nhìn rõ thứ trong tay, nhưng vì không có nên cũng chỉ có thể dùng tay cảm nhận.



Mất không ít công sức cô mới mò ra mấy chữ khắc đó là — Bùi Dạ Tập.



Bùi Dạ Tập?



Là tên của chủ nhân ngọc bội này sao? Cũng chính là đại thiếu gia trong miệng tiểu nha hoàn vừa rồi?



Giang Mộ Yên thầm nhẩm vài lần cái tên này, vừa nghe đã cảm giác được mấy phần tiêu điều, không biết con người đại thiếu gia này là như thế nào?



Chỉ mong không phải là loại quá khôn khéo, nếu không cô sợ là hai người vừa gặp mặt, cô đã bị phát hiện.



Mang theo tâm trạng rối rắm cùng lo lắng như vậy, nắm chặt ngọc bội ngày càng trở nên ấm áp trong tay, Giang Mộ Yên không biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ.