Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 537




Bảy tháng sau.

Khi mùa xuân se lạnh chuyển sang mùa thu hoạch cuối thu, bụng Giang Mộ Yên cuối cùng cũng lớn đến mức không thể nào lớn hơn được nữa.

Trong vườn kim cúc Bùi gia, những đóa hoa cúc vàng tươi cũng đã sớm đua nhau khoe sắc. Vốn lúc này hẳn đã đến mùa cua ngon, nhưng năm nay, không khí trong Bùi gia phi thường náo nhiệt, cả nhà từ trên xuống dưới không ai có tâm tình nhớ đến món cua nữa. Tất nhiên, tâm tình tổ chức tiệc ngắm hoa cũng không.

Bởi vì chủ mẫu nhà họ sắp sinh.

Mà Bùi Vũ Khâm làm phụ thân tiêu chuẩn, từ đầu tháng mười đến giờ cũng đã năm sáu ngày liên tiếp không thể ngủ yên. Hắn ngày cũng lo lắng, đêm cũng lo lắng theo dõi bụng Yên nhi nhà hắn.

Lúc trước khi biết Yên nhi mang thai song sinh, hắn vui sướng còn hơn bắt được vàng. Nhưng hôm nay, mắt thấy Yên nhi sắp sinh, nhìn bụng nàng lớn đến mức sắp nứt ra, sự sợ hãi của hắn cũng càng lúc càng tăng.

Mấy ngự y y thuật tốt nhất trong cung cũng đã được Bùi Vũ Khâm bỏ một số tiền lớn mà bí mật mời về phủ chuẩn bị từ tháng chín. Chỉ chờ Yên nhi nói một câu muốn sinh thì mấy ngự y này liền chờ một bên, phòng ngừa rủi ro.

Hắn tuy là một thương nhân, không rành y đạo nhưng cũng biết với khung xương chậu nhỏ như Yên nhi, muốn thuận lợi sinh hai đứa trẻ ra thì vẫn rất nguy hiểm.

Năm xưa hắn tuy cũng vui vì Dạ Tập ra đời nhưng lúc đó, hắn đã bắt đầu hoài nghi Lục Tử Yên, hơn nữa trong nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện nên cũng phần nào giảm đi sự vui sướng của hắn.

Nhưng hôm nay, đến Yên nhi thì khác. Tuổi của hắn, những gì hắn từng trải, cả tình yêu, đều khiến cho hắn bức thiết chờ mong hai đứa trẻ này.

Bùi Vũ Khâm vui sướng, nhưng đồng thời lại càng lo lắng vì an toàn của Yên nhi hơn.

Nàng là người đã từng chết một lần, cho nên hắn càng sợ không biết lần sinh sản này có ảnh hưởng gì đến sinh mạng của nàng hay không. Hắn không muốn một Yên nhi khác đến, hắn chỉ muốn có được linh hồn hiện tại này thôi.

Cho nên tất cả chi tiết, phàm là có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Bùi Vũ Khâm tuyệt đối không cho phép.

Cũng chính vì vậy mà cho dù là ngự y hay bà mụ, trong Bùi phủ hắn đều chuẩn bị tốt nhất.

Từ đầu tháng chín, phòng bếp đã bắt đầu một ngày mười hai canh giờ đều có người ở canh lửa, chỉ sợ lỡ như Yên nhi có đột nhiên muốn sinh, cần nước ấm mà họ lại không kịp chuẩn bị.

Mà Bùi Vũ Khâm thậm chí còn vì mở rộng thêm kiến thức về trẻ con mà mấy ngày nay đã xem không ít sách thuộc lĩnh vực này, còn thỉnh giáo ngự y cùng bà mụ. Sự chú tâm đó còn hơn cả khi hắn chỉnh đốn chuyện kinh doanh của Bùi gia.

Mà người khẩn trương như vậy còn không chỉ có mình Bùi Vũ Khâm. Bùi Phong làm đường ca của hai đứa trẻ, gần như cũng làm những chuyện giống vậy.

Hồng Nguyệt và Thanh Thư, hai nam nữ đại quản gia trong phủ, lại càng không quản thêm chuyện gì khác. Mỗi ngày đều chuyên tâm hầu hạ bên cạnh Giang Mộ Yên, chăm sóc chiếu ứng nàng chu toàn đến mức có thể so sánh với Hoàng Thái hậu. Khiến bản thân Giang Mộ Yên vốn không khẩn trương mà cũng bị bộ dáng hùng hổ của bọn họ làm cho sợ.

Bắt đầu từ tháng chín, việc khuếch trương mạng lưới mua bán của Bùi gia cũng gần như hoàn toàn dừng lại. Bởi vì những người phụ trách việc đó bây giờ đều quay chung quanh một phụ nữ có thai. Chuyện này muốn không tạm hoãn cũng không được.

Theo lời Bùi Vũ Khâm nói chính là ‘tiền lúc nào kiếm cũng được, nhưng Yên nhi thì chỉ có một’.

Đối với bộ dáng không tiền đồ của phụ thân nhà mình như vậy, Bùi Dạ Tập là vô cùng khinh bỉ. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy phụ thân buồn cười cầm một cái quần lót trẻ con mà cười ngây ngô, khóe miệng hắn liền nhịn không được mà run rẩy.

Nhưng quay đầu lại, khi không ai để ý, hắn lại nhịn không được mà đi hỏi những người hắn phái đi vận chuyển giường ngọc ấm rốt cuộc đã về hay chưa.

Nghe người ta nói phụ nữ có thai nếu ngủ trên giường làm bằng ngọc ấm thì sẽ không bị đau sốc hông. Ngọc ấm cả khối đều toát ra độ ấm, có thể bổ sung nguyên khí cho sản phụ. Người sử dụng sẽ không dễ dàng bị ngất, rất có ích cho việc giúp sinh em bé an toàn.

Hắn cũng không quản đó là thật hay giả, cứ phái người đi mang về trước rồi nói sau. Dù sao thứ nhà họ không thiếu nhất chính là tiền.

Đương nhiên, đối với chuyện này, Bùi Dạ Tập sống chết cũng sẽ không thừa nhận mình là lo lắng cho Giang Mộ Yên, sợ lỡ như nàng gặp chuyện gì không hay. Hắn tự nói với mình hắn chính là không muốn thấy mấy đệ đệ, muội muội còn chưa gặp mặt đã có chuyện cho nên mới miễn cưỡng tìm cái giường ngọc ấm đó về cho Giang Mộ Yên.

Cho nên, Bùi gia bây giờ không có một ai để ý chuyện kinh doanh. Thật ra cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân chính là Giang Mộ Yên sắp sinh.

Có điều Bùi gia bây giờ đã không giống nửa năm trước nữa rồi. Bùi gia hiện tại, đừng nói là gia chủ một hai tháng không để ý quản lý sẽ không phá sản mà cho dù Bùi Vũ Khâm quanh năm suốt tháng không thèm xem lấy một quyền sổ sách, Bùi gia cũng không thể nào ngã được.

Chuyện này tất nhiên phải quy công cho phương thức quản lý Giang Mộ Yên mang đến từ hiện đại.

Bùi Dạ Tập mới đầu còn luôn miệng gọi Giang Mộ Yên ‘nữ quỷ, nữ quỷ’, nhưng sau khi theo nàng học đạo kinh doanh và số học ba tháng, hắn đã không mở miệng gọi nàng một tiếng ‘nữ quỷ’ nào nữa, mà là trực tiếp gọi tên nàng giống Bùi Phong.

Giang Mộ Yên cũng biết lấy danh phận của nàng và Bùi Dạ Tập trước đây mà nói thì muốn hắn mở miệng gọi nàng tiếng nương hay má nhỏ, đừng nói Bùi Dạ Tập tuyệt đối gọi không được, cho dù hắn thật sự gọi, nàng cũng không quen nhận.

Cho nên có thể được như bây giờ, nàng thật sự đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Lục Tử Yên đã chết, ngay hôm bọn họ nhận được hai ngàn vạn lượng bạc của triều đình, chuẩn bị an bày một phen. Vừa phân phối đám bạc đó xong, Triển Tịch và Nghênh Phong đã đến báo cáo nói phát hiện Lục Tử Yên chết trong căn phòng nhốt nàng, xem tình huống có lẽ là thắt cổ tự tử.

Hiển nhiên là nàng điên gần hai mươi năm, không biết vì sao ngày nào đó đột nhiên tỉnh táo lại. Hoặc là nàng thật ra vẫn luôn thanh tỉnh, chỉ là nàng dùng biểu hiện giả dối để lừa gạt tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả bản thân mình thôi. Đợi đến khi nàng thật sự ý thức được mình đã sớm thất bại, đã sớm không thể thành công, nàng cuối cùng cũng không muốn sống tiếp nữa, cuối cùng cũng buông tha cho sự cố chấp và quan niệm sai lầm bao nhiêu năm qua mà tự chấm dứt sinh mệnh của mình.

Đêm hôm đó, Giang Mộ Yên thấy rõ trong mắt Bùi Vũ Khâm hiện lên vẻ bi ai, lại thêm một tiếng thở dài như buông gánh nặng. Nàng biết sự thù hận của hắn đối với Lục Tử Yên thật ra đã sớm tan hết, chỉ là một loại quán tính thù hận khiến hắn không thể buông tha cho chấp niệm báo thù mà thôi.

Nhưng đối với một nữ nhân đã dùng độc kế và độc dược hại chết hai huynh đệ ruột thịt, cũng mưu sát luôn cha mình, người ta cũng không thể nào buông tha được. Cho nên tình huống trở nên căng thẳng mà không thể tự khống chế.

Về chuyện này, Giang Mộ Yên vẫn luôn biết, cũng hiểu. Cho nên từ đầu đến cuối, nàng vẫn không bức bách Bùi Vũ Khâm giải quyết dứt khoát chuyện của Lục Tử Yên.

Mãi đến khi Lục Tử Yên tự chết.

Như vậy đối với nàng cũng là cách giải thoát giữ thể diện nhất. Mà đối với đôi phụ tử Bùi Vũ Khâm, Bùi Dạ Tập, trong lòng họ cũng đau khổ, đó cũng xem như một loại giải thoát.

Cho nên cái chết của Lục Tử Yên là một chuyện khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm.

Giang Mộ Yên không có đến xem nữ nhân từng chiếm được ánh mắt của Bùi Vũ Khâm, cũng như từng có được hắn kia. Mà Bùi Vũ Khâm cũng không đi.

Bùi Dạ Tập làm con, đến tiểu viện đó, mua cho Lục Tử Yên một phần mộ cách xa Bùi gia mà an táng đơn giản. Nàng cũng không hỏi Bùi Dạ Tập mang Lục Tử Yên đi đâu. Bắt đầu từ ngày đó, ba chữ Lục Tử Yên đã hoàn toàn chìm sâu trong Bùi gia.

Ba ngày sau, Bùi Vũ Khâm đến hỏi nàng xử trí Bùi Huyền thế nào.

Giang Mộ Yên kinh ngạc nhìn hắn. Nàng nghĩ hắn sẽ không hy vọng nàng can thiệp vào chuyện xử lý Bùi Huyền. Dù sao Bùi Vũ Khâm cũng biết nếu hỏi ý kiến của nàng, nàng khẳng định sẽ nói cho Bùi Huyền.

Thứ nhất là vì nhị ca hắn chỉ có hai đứa con. Bùi Ngu bây giờ đã bị phái đến một nơi không thuộc Đông Vân quốc để quản lý chuyện làm ăn của Bùi gia ở các nước khác. Mà Bùi Huyền, nếu lại bị xử lý thì đối với phòng bên nhị ca của hắn, đả kích như vậy cũng quá lớn.

Huống chi đứng từ góc độ của Giang Mộ Yên mà xem thì dã tâm và cách Bùi Huyền đã làm tuy quá mức kịch liệt, tiêu cực nhưng thật ra hắn cũng chỉ muốn tranh thủ những gì mình muốn thôi, hơn nữa hắn cũng không phải không có thiên phú kinh doanh.

Người như vậy, nếu thật sự vì hắn đã từng làm sai, từng đi nhầm đường mà không cho hắn lấy một chút cơ hội đã bóp chết hoặc xử lý thì cũng thật không công bằng.

Hắn vốn là thứ xuất, nhất định đã bị đối xử không công bằng từ khi mới sinh ra. Tuy bất luận là thân thể hay tâm lý, Bùi Huyền đều đã tạo cho nàng bóng ma nhưng dù sao cũng chưa thật sự gây nên hậu quả gì không thể cứu vãn. Cho nên trong tiềm thức, Giang Mộ Yên vẫn muốn thả hắn một con đường.