Huyết Sắc

Huyết Sắc - Chương 4




Mục Nhiên hít một hơi sâu rồi tựa lưng vào ghế, xụi lơ ngồi. Có chút mệt mỏi, đều không phải vì đêm qua hắn cùng Phương Thành đi chơi cả đêm, mà là nửa đêm khi hắn về nhà thì người thân lo lắng hỏi han đến tận sáng sớm. Từ nhỏ đến lớn, hắn bởi tình cảnh gia đình mà chưa bao giờ ra ngoài chơi nửa đêm nửa hôm mới về, bình thường nếu về muộn một chút sẽ gọi điện về báo với người nhà một tiếng, để họ không phải lo lắng. Thế nhưng đêm qua, hắn không chỉ nửa đêm mới về nhà, mà còn không không gọi điện báo cáo. Cũng bởi vì vui quá nên hắn quên mất. Thực sự là rất vui, Phương Thành không chỉ dẫn hắn tới chợ đêm ăn vặt, còn lái xe dẫn hắn lên núi ngắm cảnh đêm. Hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu được vì sao ăn nhiều như vậy, cùng nhau ăn, chua, cay, mặn, ngọt lại đầy dầu mỡ… Ăn đến phát no rồi, nhưng thấy Phương Thành vẫn còn ăn nhiệt tình, chính hắn cư nhiên nghĩ không muốn thua kém nên lại lao vào ăn tiếp, chẳng qua lúc đó hắn không nghĩ rằng kết quả là phải một buổi tối ôm WC. Sau đó lại cùng nhau lên núi ngắm cảnh đêm, mùa hạ vào ban đêm, gió thoảng mát mẻ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, cúi đầu xa xa là phố xá về đêm đèn điện nổi bật dường như đang cùng những vì tinh tú tỏa sáng (đoạn lày chém==”

), khiến người ta mê say. Thế nhưng, điều khiến hắn trầm mê chính là, mỗi khi hắn quay sang nhìn Phương Thành ở bên cạnh, lần nào cũng đúng lúc cậu đang tươi cười, bất luận cái gì đều như vầng sáng mang đến ấm áp cho hắn… “Lạc!”

Có cái gì đó đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra thanh âm khiến Mục Nhiên chú ý, khi hắn quay đầu muốn nhìn xem có gì đập vào cửa sổ, hắn bỗng ngây người một chút. Là Phương Thành, cậu lúc này ngồi xổm trên cành cây, cười ra hiệu rằng sẽ ngồi ở lầu hai đối diện với phòng làm việc hội học sinh của Mục Nhiên. Hành động nhanh quá khiến Mục Nhiên phải suy nghĩ mất một lúc (Ôi em ngỡ anh thông minh là Mục ca), khi hắn hiểu ra thì Phương Thành đã trèo thoăn thoắt trên cây, bây giờ chỉ còn lại Mục Nhiên trong phòng làm việc hội học sinh. Chân thành cái con khỉ. Nhìn Phương Thành động tác linh hoạt nhảy xuống đất, Mục Nhiên không khỏi nghĩ như vậy. Đứng vững lại Phương Thành mới quay về hướng Mục Nhiên mà cười, sau đó hắn cầm một gói chỉ đông tây liên hồi đưa tới trước mặt Mục Nhiên. “Này, đây là bữa sáng của anh!”

“Bữa sáng của tôi?!”

Mục nhiên nghi ngờ cầm lấy rồi mang đến bàn mở ra. Mục Nhiên mang gói mở ra, là một hộp cơm. Mở nắp hộp cơm ra, Mục Nhiên ngắm rồi liếc mắt nhìn Phương Thành đang mong chờ. Chớp chớp mi, Mục Nhiên không nói không rằng mở hẳn nắp hộp ra —— Là bánh sủi cảo hấp nóng! Nhìn chằm chằm vào hộp cơm với bánh sủi cảo, Mục Nhiên quay đầu lại, “Là cậu làm sao?”

“Tôi không có thời gian làm vào sáng sớm!”

Phương Thành dáng tươi cười sáng lạn ngồi tại bàn của Mục Nhiên, “Tôi là mua trên phố mang tới. Bất quá hôm nào tôi cũng sẽ làm, lần sau lúc rảnh rỗi tôi sẽ làm cho anh ăn.”

Cậu nói khiến Mục Nhiên tâm tư sinh ra một tia chờ mong, ngay cả bản thân Mục Nhiên cũng kinh ngạc vì tâm tình của mình, tâm hắn đang rối loạn… “Ăn đi a, Mục Nhiên, bánh sủi cảo đang còn nóng ăn mới tốt. Tôi vì không muốn sủi cảo trước khi mang đến trường đã nguội, nên vội vàng chạy thẳng tới trường học mang cho anh ăn đó.”

Thấy Mục Nhiên bất động, Phương Thành giục hắn nhanh nhanh. Phương Thành nói khiến Mục Nhiên ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, “Vì sao? Vì sao muốn vội đưa cái này cho tôi ăn? Chúng ta mới biết nhau chẳng phải mới có ba ngày thôi sao? Tôi với cậu làm gì đã đủ giao tình để cậu phải mang bữa sáng đến cho tôi?!”

(cấy thằng vô tâm >w<) Mục Nhiên biểu tình trở nên khác lạ làm Phương Thành có chút giật mình, “Mục Nhiên, chúng ta không phải bằng hữu sao?”

“Bằng hữu!”

Mục nhiên hừ lạnh, sau đó hắn quẳng hộp cơm vào thùng đựng rác. Mục nhiên lạnh lùng cười, “Bằng hữu sẽ làm chuyện như vậy sao?”

“…”

Phương Thành sắc mặt có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm Mục Nhiên, thật lâu không nói lời nào, sau đó cậu vội vàng nhảy qua cửa sổ trèo lên cây, rồi xuống đất, chạy nhanh đi. Mục Nhiên đứng tại chỗ nhìn Phương Thành rời đi, từ lạnh lùng trở thành đau thương, nhìn hộp cơm bị hắn ném vào thùng rác bụi bặm còng đang rớt ra chút nước sủi cảo, Mục Nhiên nói nhỏ: “Tôi không cần bằng hữu…”

Mặ cudf nói vậy, nhưng Mục Nhiên biết rõ, điều hắn vừa làm không những thương tổn một người là Phương Thành, còn có chính hắn. Bởi vì, hắn hiện tại, tâm tính thật quá đau nhức, đau quá. Sáng sớm hôm sau, Mục Nhiên nhận được một bưu phẩm, khi hắn nhận được bưu phẩm từ tay người y tá, trong mắt Mục Nhiên ánh lên một tia cực kì phấn chấn. Trong phòng làm việc viện trưởng, Chung viện trưởng ngồi ở bàn làm việc của ông, Mục Nhiên ngồi đối diện với ông, xoay xoay cái ghế. Chung viện trưởng nhìn tập tài liệu được chuyển tới trên tay Mục Nhiên, sau đó hỏi hắn:”

Thực sự quyết định rồi?”

“Dạ phải”

Mục Nhiên kiên định trả lời, khuôn mặt cười nhạt. Chung viện trưởng giờ phút này tâm tình hỗn loạn không thôi, ông thậm chí còn không hiểu đây là dạng tâm tình gì, là tiếc nuối sao? “Tôi sớm đã có cảm giác cậu sẽ không ở nơi này lâu, nhưng tôi lại không nghĩ nhanh như vậy. Mới hơn một tháng…..”

Mục Nhiên nghe xong cũng chỉ cười không nói gì. Kỳ thật nếu như không phải cậu ở nơi này, hắn căn bản đã không biết bệnh viện này, chứ đừng nói đến việc nhậm chức. huống hồ hắn không muốn làm bác sĩ ở đây, chẳng qua là đang đợi có đủ tài liệu làm xong thủ tục có thể đem Phương Thành đi thôi. Mục Nhiên kiên nghị tươi cười làm cho Chung viện trưởng đem ánh mắt chuyển đến tập tài liệu trong tay hắn,“Cậu đã từng nói rằng cậu tới nơi này là do một bệnh nhân là Phương Thành, cậu hiện tại sở dĩ làm muốn đem cậu ta mang đi, có phải đã tìm được phương pháp tốt để điều trị cho cậu ta rồi không?”

“Đúng vậy.”

Mục Nhiên vuốt cằm. Chung viện trưởng nghe xong nở nụ cười,“Nói như vậy, tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản cậu! Huống gì làm bác sĩ, nhiệm vụ là phải chữa bệnh cho bệnh nhân. Mục Nhiên, tuy tôi có tiếc khi câu rời đi, bất quá, tôi tin sự lựa chọn của cậu là đúng, cậu có thể sẽ tìm được biện pháp tốt để điều trị cho bệnh nhân. Tôi đồng ý cho cậu mang bệnh nhân này đi điều trị.”

Chung viện trưởng nói xong, lấy bút máy ký tên vào đơn đồng ý. Mục Nhiên chăm chú nhìn động tác của Chung viện trưởng, tươi cười nhưng không ai thấy được, hắn đang rất thỏa mãn. Mục Nhiên quả thật là giống một cơn gió, khi đi cũng giống như một cơn gió, cho dù người khác có tiếc nuối thế nào, hắn cũng không lưu lại hành tung. Tới đón Phương Thành đi, xe đều là Mục Nhiên chuẩn bị, không sử dụng xe lăn, Mục Nhiên ôm Phương Thành ra, ngồi trong xe, Mục Nhiên vẫn ôm Phương Thành. Phương Thành vẫn thất thần không nói gì, hắn không để ý mình sẽ được đưa tới nơi nào, im lặng mặc kệ người khác bài bố. Vẫn ôm Phương Thành Mục Nhiên trầm mặc, ngồi trong xe rời đi, ánh mắt Mục Nhiên có chút ngây người nhìn lại bệnh viện mình đã tới hơn một tháng. “Phương thành, rời nơi này rồi, chẳng khác nào chúng ta muốn đem tất thảy quá khứ đi chôn dấu.”

Yên lặng trong xe, chỉ có Mục Nhiên thanh âm trầm thấp ôn nhu nhẹ nhàng vang lên…. Tương giao (Kết bạn) Tâm tình phi thường phức tạp, muốn gặp cậu ta, nhưng khi gặp được thì không hiểu sao lại luôn thương tổn cậu ấy. Thương tổn cậu ta rồi sau đó an ủi chính mình căn bản không phải trọng yếu. Chẳng qua chỉ là hai ngày không thấy cậu ta mà thôi, vì cái gì mà hắn phải tâm phiền ý loạn? Khó chịu không ngừng một mình cước bộ, hắn đi tới nơi đông người. Kỳ quái thật, bọn họ lại tán gẫu với hắn — phiền! Chẳng hiểu nội tâm làm sao mà phẫn hận, hắn cước bộ trở về với tâm trạng nặng trĩu. Vô tâm đi qua tầm mắt của những người khác, đang cước bộ trở về hắn chợt dừng lại – Bởi vì hiện tại hắn muốn tới nơi mà hôm trước đã tới……. Đáng giận! Vì sao ngay cả cái này hắn cũng nghĩ đến?! Đi! Hắn không tin cái chuyện này có thể chiếm hữu tâm tình hắn được bao lâu. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ quên hết không còn một tí gì – hắn thề! Kết quả…… “Mấy người có nghe nói không, Phương Thành ngày hôm qua đánh nhau cùng người ngoài trường, bị người ta chém bị thương. Nên không thể đến trường học.”

Vô ý nghe được cuộc đối thoại, Mục Nhiên đang đi bỗng phải đứng lại. “Có a có a, bất quá tin này chưa chắc đã chuẩn xác đâu, không biết là thật hay giả.”

“Mặc kệ là thật là giả, dù sao Phương Thành đó liên tục hai ngày không tới trường học là sự thật. Phương Thành này là người kỳ quái, cho dù rất nghịch ngợm nhưng cũng không đến nỗi trốn học đâu, cho đến bây giờ mới là lần đầu tiên, còn chẳng thấy hắn trong khóa đâu! Lúc này không tới trường, chắc chắn có đại sự xảy ra rồi.”

“Cũng ơ……”

Những lời kế tiếp Mục Nhiên không thèm nghe nữa, hắn vội vàng chạy tới văn phòng hội học sinh. Từ khi hắn đám nhiệm vị trí hội trưởng hội học sinh cho tới nay, thật may mắn hắn là hội trưởng – có thể tự do xem toàn bộ hồ sơ học sinh trong trường, bên trong viết đầy đủ địa chỉ nhà. Về phần người nào đó vừa mới phát thệ — trí nhớ hắn tuyệt đối không phải là không tốt, chính là, có đôi khi hắn không đem những chuyện không đâu mà nhớ kĩ, bao gồm cả người đó. Hắn vội rời đi tới nơi đó. Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Mục Nhiên không đưa Phương Thành tới một bệnh viện khác mà là hắn đã chuẩn bị sẵn nhà ở. Chiếc BMW 760li màu đen có rèm bon bon trên con đường đá yên tĩnh hai bên là hàng cây cổ thụ xanh tốt. Bánh xe đi qua, nghiền lên những phiến đá trên đường, phát ra âm thành sột soạt. Ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp làm bóng chiếc xe ngả trên mặt đất trong rừng râm mát, hình thành một bức tranh hài hòa yên tĩnh. Trong xe thoải mái, bất luận kẻ nào cũng phải thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Phương Thành nằm trong xe ngủ, Mục Nhiên dựa vào ghế xe, lẳng lặng chăm chú nhìn ngắm người đang bị hắn gắt gao ôm vào ***g ngực, không nói gì. Tầm mắt chuyển tới bên ngoài, Mục nhiên ngắm cảnh sắc khu rừng tươi tốt bên ngoài cửa sổ xe. Hắn sở dĩ mua nơi này, là vì Phương Thành từng hy vọng được sống trong căn nhà xung quanh là cây cối xanh tốt. Rộng chừng vạn khoảnh(), đương nhiên giá cả đắt kinh người, nhưng đối với Mục Nhiên mà nói, chỉ là chuyện nhỏ. Xe đi trên con đường đá đầy bóng râm đến nửa giờ sau, cuối cùng cũng tới cửa. Xe chạy vào, cảm giác thật thoải mái, rừng rậm vây quanh, bên trong là một mảnh đất rộng, nơi nơi đều đẹp đến say lòng. Mục Nhiên nhìn qua cửa xe trông về phía xe, thấy xa xa đã lộ lên mái nhà. Mục nhiên cúi đầu, cười nhẹ nhàng với người đang say ngủ trong lòng:“Phương Thành, chúng ta về nhà rồi.”

Cho dù có Phương Thành có nói cho địa chỉ, nhưng Mục Nhiên vẫn phải nhờ người khác chỉ đường mới có khả năng tìm ra nhà Phương Thành. Ngõ nhỏ quanh co kéo dài, âm u ẩm ướt, đi mãi Mục Nhiên mới tìm thấy nơi hắn muốn đến. Mục Nhiên đứng trước tòa nhà cao ba tầng, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn tòa nhà cao ngất. Hai người lúc đó có nhiều bất đồng, ai đều có thể hiểu, nhưng nguyên nhân khiến hắn quay đầu lại là: Tòa nhà cao cao tại thượng không bị ngăn cản, thỏa thích hưởng thụ ánh hào quang chiếu xuống. Nhưng trước mặt hắn lại là nhà lầu cổ xưa, yên lặng dưới bóng tòa nhà cao tầng kia. Không hiểu sao, Mục Nhiên bỗng nhớ tới quan hệ của hắn cùng phương thành, từ lúc hắn đi vào nơi này, người qua đường ai ai cũng ngạc nhiên nhìn ngó. Tâm tình bắt đầu buồn bực, cũng không có ý rời khỏi, Mục Nhiên bây giờ không hiểu rốt cuộc đây là cảm xúc gì, Mục Nhiên đi lên cầu thang, tưởng vôi đã có hiện tượng tróc ra. Không biết chiều rộng cầu thang là bao nhiêu, mấy vật vụt vặt xung quanh, có lẽ là đồ vật trong nhà tiếc rẻ nên không vứt đi. Còn có cái khác, khiến Mục nhiên mặt mày cau có. Vì chưa bao giờ tới nơi này, Mục Nhiên có chút ghét mấy đồ vật bừa bãi kia, cố gắng không đụng vào, cẩn thận đi tới. Cuối cùng cũng tới, Mục Nhiên nhìn chằm chằm nước sơn trên cửa đã lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, là đến mục đích khi, mục nhiên nhìn chằm chằm nước sơn sắc bóc ra cửa đã lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, đem mấy ngày nay vẫn xuất hiện ở hắn trong đầu, phương thành hôm trước bị hắn hại khi lộ ra xanh mét sắc mặt hung hăng súy đến sau đầu, mới nhấc tay gõ cửa. Lần đầu tiên, cử chỉ nhẹ nhàng gõ cửa, chờ mãi vẫn không có gì đáp lại Lần thứ hai, hạ lực đạo, mạnh tay gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa vang lên ở sau, sau đó lại yên lặng. Lần thứ ba, không thể tin nổi là đối phương không ở nhà, hắn tức giận nghĩ vì sao lại không ra mở cửa, vì thế đập mạnh vào cửa sắt – Cuối cùng, Mục Nhiên nghe thấy một tiếng rất nhỏ truyền đến, tay liên tục gõ cửa lúc này dừng lại, nghĩ ngay đến việc nếu cậu ta nhìn thấy biểu tình của hắn, nên biểu tình thế nào đây…… Đồng thời, bỗng trong phòng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, như vật gì vừa bị đánh ngã rất nặng, toàn bộ ngôi nhà cơ hồ như dao động – “Phương Thành, cậu làm sao vậy?! Có chuyện gì, mau ra mở cửa a!”

Người đứng ngoài cửa, lại càng không thể lý giải bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mục Nhiên trong lòng nóng như lửa đốt đập cửa kêu tên cậu. Sau đó lại yên lặng, cửa vẫn như cũ không có người mở, Mục Nhiên vì thế lại lo lắng không thôi, vừa định tử đẩy cửa mà vào thì bỗng nhiên cửa mở ra. Phương Thành không tin vào mắt mình rằng Mục Nhiên xuất hiện: “Mục Nhiên?!”

Bởi đã rất lâu chưa đi đường dài, chân Phương Thành như muốn gãy, Mục Nhiên vẫn kiên trì không ngừng mát xa toàn thân cho cậu, chân đau như có điểm khôi phục. Dù sao mát xa cũng không thể bằng tự vận động, nếu muốn làm cho Phương Thành hoàn toàn hồi phục, trừ phi làm cho cậu tự mình vận động một chút. Nhưng hiện muốn cậu đứng lên đã là điều khó, muốn cậu đi được, trừ phi có người đỡ. Vì thế – Tại phòng giải thảm nhung không có gia cụ gì, Mục Nhiên gắt gao đỡ chân cậu đi lại chậm rãi trong phòng. “Phương Thành, đi nào, ngoan, chân phải đi lên phía trước, bên này –, đúng rồi. Sau đó là chân trái, chân bên kía….Tốt lắm –”

Như một tiểu hài tử mới học đi, Mục Nhiên cẩn thận chỉ dẫn cậu, giúp đỡ cậu, sau đó khi nào cậu làm tốt thì nhẹ nhàng cúi xuống hôn cậu, thưởng cho cậu. Tựa hồ Mục Nhiên rất thích làm thế này, lúc này Phương Thành tựa như trẻ nhỏ, nhu thuận nghe theo lời Mục Nhiên, khi Mục Nhiên hôn lên hai má cậu thì lại cười nhẹ. (!!) Ở phía sau không ngừng đỡ, rốt cục Mục Nhiên cuối cùng cũng tươi cười, tâm tình tràn ngập cảm động, sau đó lại không áp chế được nội tâm đầy cảm xúc kia, hắn kéo mặt Phương Thành lại trước mặt mình, một tay hắn ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, một tay ôm vai cậu, ổn định rồi hôn lên cậu. Thâm tình mà ôn nhu hôn, người đối diện vô thức đáp lại. Hai tay buông xuống ôm lấy cổ Mục Nhiên thuận theo bản năng, đầu ưỡi mềm mại bị Mục Nhiên chơi đùa quấn lại, nhưng – nhiêu đó cũng đủ làm sự kiềm chế của Mục Nhiên bị châm ngòi, hơi thở hắn trở nên đục ngầu. Mục Nhiên hôn sâu, tay đang ôm vai Phương Thành không an phận, trượt dần xuống dưới, dần xuống dưới, cách một tầng áo mỏng manh, trên lưng hắn giờ như có một cái vân nổi lên. Cuối cùng, tay trượt xuống trên lưng cậu, tay kia lại lần mò xuống mông cậu, nâng lên cơ thể gầy yếu của Phương Thành, làm cho cậu hoàn toàn dán lên người hắn, khiến hắn càng có thể tiện hôn lên môi cậu, nhượng tay hắn thuận tiện luồn vào lớp quần áo. Xương cột sống trên lưng người chính là một bộ phận mẫn cảm, Mục Nhiên mang theo lực đạo ái muội vuốt xuống, thôi động phần dưới, đối với Phương Thành mà nói chính là một nhược điểm trí mạng, bởi vậy mà cậu run lên, giãy dụa muốn chạy trốn loại cảm giác mê hoặc này nhưng không được, bất đắc dĩ nhũn ra. Muốn chạy trốn sao, động tác của Mục Nhiên lại nhanh hơn, nhưng Phương Thành vừa dứt môi ra một giây đã vội trùm lấy môi Mục Nhiên. Kề sát cánh môi, đầu lưỡi quấn quanh, từ bên miệng hai người trào ra một sợi chỉ trong suốt. Hơi thở không chỉ bất thường, ngay cả cơ thể Phương Thành cũng bắt đầu nóng rực, mắt cậu khép hờ vì bị *** khống chế, chỉ có thể vô lực tựa vào lòng mặc cho Mục Nhiên gắt gao ôm ấp, mặc cho Mục Nhiên thỏa thích làm loạn trong miệng cậu, mặc kệ môi đã sớm bị hắn liếm đến tê dại. Bị Mục Nhiên hôn đoạt hơn phân nửa hô hấp của cậu, đến khi Mục Nhiên rốt cục cũng buông cậu ra, đôi môi đỏ tươi, toàn thân xụi lơ dồn dập thở dốc. Không để cậu thở, Mục Nhiên nhẹ nhàng đem cậu thân đang yếu mềm vô lực đặt xuống tấm thảm nhung sắc trắng tuyền. Mục Nhiên ngồi trên người cậu, nhìn hơi thở trong ngực vẫn chưa bình thường lại. Đôi mắt Mục Nhiên nguyên bản thâm thúy, giờ phút này phá lệ một màu đục, hắn cười khanh khách hỏi cậu:“Thành, muốn tôi lắm sao?”

Trả lời làm sao, cậu không biết, nhưng cậu biết rõ thân thể cậu cảm xúc đang dâng lên, nhuộm đẫm toàn thân là hỏa nhiệt, giống như sóng biển vậy, một tầng rồi một tầng cuộn lên, lại một tầng một tầng chất lên, càng ngày càng khó chịu, giống như nếu không thể phát tiết, sẽ nổ tung – “Mục…… Nhiên……”

Khó nhịn, trong mắt cậu giờ như có một đám sương mù vậy. Lời cậu nói ra như câu thần chú, nhưng Mục Nhiên dù cố gắng không đụng chạm cậu cũng phải cúi đầu, lời nói cùng hành động âu yếm cơ thể cậu, đôi tay linh hoạt cởi bỏ quần áo trên người cậu, đôi môi cũng không chịu thua kém lướt lên chỗ mẫn cảm – tai, cổ, xương quai xanh, thắt lưng, đùi non,….. “A –”

Như biết được mọi chỗ mẫn cảm trên cơ thể cậu, hắn trêu chọc mọi nhược điểm trên cơ thể ấy, khiến cậu không kìm lòng mà rên rỉ. “Ngô –”

Mới vừa rồi cơ thể co rút lại càng thêm mẫn cảm, đôi môi Mục Nhiên đang dán lên làn da cổ non nớt mẫn cảm, bất thình lình kích thích, Mục Nhiên cắn một ngụm, hơi thở nóng bỏng tỏa ra, cơ hồ làm cho cậu hoa mắt. Khó nhịn, lại càng khó nhịn, huống chi căn bản cậu không biết cách kiềm chế. Bị dục vọng nồng đậm làm rơi lệ, ham muốn toàn thân được phát tiết, thân thể dây dưa với Mục Nhiên, chờ mong, chờ mong được Mục Nhiên hoàn toàn xâm chiếm. “Nhiên……”

Cậu rên lên tên hắn bằng thanh âm nhỏ gợi cảm, làm Mục Nhiên cũng đang vì dục hỏa thiêu đốt mà thân thể căng cứng, hạ chút lực đạo không ngừng ma sát thân thể mình vào cậu, thoáng nhìn khóe mắt cậu có thủy quang, Mục Nhiên nhẹ nhàng hôn xuống. Thân thể cậu không thể kiềm chế được nữa, Mục Nhiên ở phía sau vuốt ve lại như châm thêm lửa, cậu không biết phải làm thế nào đành cắn chặt ngón tay theo bản năng như vậy mới dễ chịu chút. Nhưng còn chưa kịp ngậm ngón tay Mục Nhiên đã nhìn thấy, hắn giữ tay cậu lên đầu, vậy nên lệ càng mau rơi ra, nhưng chưa kịp nghĩ gì thì Mục Nhiên đã vội vàng tăng tốc độ hôn. “Thành, không khóc nga, không được khóc, chờ một chút nữa thôi –”

Nhìn cậu không kiềm chế được đến rơi lệ, Mục Nhiên không khỏi đau lòng, gạt nước mắt cậu đi. Hắn nhiệt tình hôn khắp cơ thể cậu, hạ thân cắm vào lỗ nhỏ giữa hai chân Phương Thành, lệ của Phương Thành trên tay hắn theo đường cong cơ thể nhẹ nhàng trượt xuống, dừng lại ở đùi non. Mục Nhiên nâng tầm mắt nín thở chờ đợi hành động của cậu, lệ đã dừng lại, chính là mắt còn đầy lệ nhưng không thể rơi xuống. “Thành……”

Mục Nhiên bởi dục vọng hành hạ giọng nói đầy khát cầu, cổ họng lúc này như đã bị lửa tình đốt cháy, hết sức mê người. Hắn trong lời nói đang đáp ứng cậu, nhưng hành động lại ngừng trệ, cậu không biết làm sao chỉ có thể dùng ánh mắt yêu cầu nhìn hắn,“Nhiên……, Khó…… Chịu……”

Mục Nhiên sau khi nghe được thản nhiên cười, nụ cười mang theo đầy sắc dục, làm đôi mắt cậu trở nên khiếp sợ, hắn lại càng cười thêm tà mị – “Thành –”

Hắn lại dùng thanh âm mê người gọi tên cậu, bị hắn gọi như vậy toàn thân cậu càng thêm nóng bỏng, hắn lại mê say hôn cậu. Dịu dàng hôn, khiến người ta có cảm giác hắn đã sớm không kìm lòng nổi, dục vọng như sắp sửa bùng nổ — Mục Nhiên vẫn nhẫn nại, vì thương cậu nên phải từng bước từng bước. Mục Nhiên nhu tình hôn như quan tâm trấn an cậu, khiến cậu mê luyến hưởng thụ nhắm mắt lại, để mặc Mục Nhiên hôn cho mê muội, thậm chí còn không phát hiện ra Mục Nhiên vẫn đang dùng tay cùng eo đong đưa tạo ra lối vào giữa mông cậu, nhẹ nhàng kìm nén. Hắn vẫn ôn nhu hôn, nhưng tay lại ra vào càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu căn bản không chú ý tới, bất ngờ mật huyệt lại bị xâm nhập – “Ngô!”

Thình lình xảy ra kích thích mãnh liệt khiến Phương Thành muốn hét to, nhưng hắn vẫn hôn cuồng nhiệt khiến cậu chỉ phát ra tiếng rên nho nhỏ. Biết Phương Thành đang cảm thụ, Mục Nhiên lại đình trệ xâm nhập, không ngừng vuốt ve khuôn mặt câu, trấn an, cho cậu biết hắn không hề khẩn trương, không hề ép buộc. “Thành, một lúc nữa là tốt thôi, thả lòng nga, thả lỏng……”

Mục Nhiên ôn nhu hôn, nhẹ nhàng nói, khiến người kia cảm nhận được sự chân thành của hắn, lời nói mềm mại, cậu thả lỏng thân thể, tín nhiệm đem toàn bộ thân thể cùng hắn giao hoan. Cậu thuận theo hắn như vậy, thanh âm Mục Nhiên trở nên khàn khàn,“Đúng, chính là vậy, hảo ngoan…… Nhớ rõ nga, tôi là người em yêu, tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì tổn thương em, hiện tại, tôi đang hảo hảo yêu em đây –”

Trong lời nói Mục Nhiên chứa đầy thâm tình, cậu cái hiểu cái không, nhưng trong lòng cậu mờ mịt, đã có lòng tin với Mục Nhiên. “Mục Nhiên?!”

Nhìn thấy người đứng sau cửa, Phương Thành không thể tin nổi. Cậu lúc này tâm tình ngạc nhiên lên tới cực điểm, Phương Thành nhắm mắt lại một giây,“Ây, thật sự là mình hoa mắt chóng mặt thật rồi! Tai cũng bị gì rồi. Cư nhiên còn vừa nhìn vừa nghe được thanh âm của Mục Nhiên?! ”

Khi nói, Phương Thành tay còn ngoáy ngoáy tai, đấm đấm đầu,“Hay là phát sốt đến cháy hỏng đầu óc nhỉ. Nhưng có liên quan đến lỗ tai sao?”

Mục Nhiên dở khóc dở cười nhìn Phương Thành như đang diễn kịch, hắn biết hắn xuất hiện ở đây sẽ làm cậu kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức này. Còn có, theo lời cậu ta vừa nói …… ‘Cậu phát sốt?”

Mục Nhiên hỏi cậu. Nhìn đến chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần của Phương Thành không giống như bị thương, Mục Nhiên cảm thấy an tâm hơn. Nhưng cậu ta nói cậu ta phát sốt – đến lúc này, Mục Nhiên mới phát hiện từ lúc Phương Thành xuất hiện, không khí quả nhiên thật quái dị. Phương Thành đáp:“Ôi, mình phát sốt hóa hồ đồ rồi, ảo ảnh lại cứ liên tiếp xuất hiện?!”

Phương Thành nhắm mắt lại ai thán ngồi xuống. Nhìn Phương Thành không muốn tin rằng hắn sẽ xuất hiện như thế, Mục Nhiên tâm hơi đau một chút: Hôm trước có phải hắn hơi quá đáng hay không? (Lại còn hơi >//////<)Nhưng hành động của hắn lúc đó ngay cả hắn còn kinh ngạc, vì sao trong đầu hắn lại có ý niệm cùng Phương Thành trở thành bằng hữu thì sẽ là chuyện tốt, hắn thở dài một hơi. Nghĩ vậy, Mục Nhiên cũng ngồi xuống cùng cậu, nói giỡn:“Phương Thành, cậu muốn biết thì hãy đem một bát nước lạnh thanh tỉnh một chút, như vậy có thể xác định rốt cuộc có phải ảo giác hay không đấy.”

Vốn trong đầu đang rối loạn, Phương Thành vừa nghe, thụ giáo ngẩng đầu, vẻ mặt cảm kích,“A, thật là ý tốt nha. Tôi phải thử mới được!”

(Thằng đần này ==’’) Dứt lời, Phương Thành đứng lên, chuẩn bị chạy về phòng để lấy nước lạnh. Mục Nhiên thấy cậu tưởng nói đùa thành thật, phút chốc đứng lên kéo Phương Thành lại, cơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu nóng rực qua tay mình,“Uy, cậu thực sự là phát sốt a! Còn muốn rửa nước lạnh?! Muốn chết sao?”

Phương Thành vẫn không thôi,“Trời ạ, mình không chỉ có thể thấy Mục Nhiên, còn nghe được cả thanh âm của hắn, cư nhiên còn có thể cảm giác được hắn đang kéo lại, càng kì diệu là hắn đang quan tâm đến mình……”

Không chịu được Phương Thành vẫn nói liên miên một mình, lúc này Mục Nhiên không còn từ gì để diễn tả tâm tình của hắn,“Tôi xuất hiện tại nhà cậu không được sao?”

“Đương nhiên, Mục Nhiên là quý công tử cao cao tại thượng, hắn chỉ biết đứng ở nơi có ánh mặt trời chiếu rọi. Như tôi cái loại đầu đường xó chợ làm sao có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, chứ đừng nói đến chuyện hắn sẽ tới cái nơi bình dân hỗn tạp này. Trước đây là tôi ngu ngốc, vọng tưởng có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, nhưng hiện tại nghĩ lại, quả thật tôi và hắn là người của hai thế giới khác nhau……”

Phương Thành tịch mịch thê lương nói, làm tay Mục Nhiên đang nắm cổ tay cậu càng nắm chặt lại, hắn lẳng lặng nói:“Cái gì mà kêu vọng tưởng? Như thế nào lại vậy, tại tôi nghĩ mới quen cậu một chút đã trở thành bằng hữu thì – tôi cảnh cáo cậu, cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu không quay lại nhìn tôi, tôi sẽ không bao giờ quan tâm tới cậu, đương nhiên cũng không bằng hữu bằng hiếc cái gì nữa.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng chính mình trong lòng vẫn hơi khó chịu, nhưng so với việc nhìn thấy bộ dạng này của cậu, nội tâm hắn lại càng đau hơn. Trầm mặc, Phương Thành nghe Mục Nhiên nói mà trầm mặc, cũng không có động tĩnh gì, hồi lâu sau, Phương Thành chậm rãi quay đầu lại, trong ánh mắt vẫn mang theo tia hoài nghi. “Mục Nhiên?”

Phương Thành thử gọi tên hắn. “Là tôi đây.”

Mục Nhiên nhìn cậu mỉm cười. Phương Thành trong mắt nghi hoặc nhìn Mục Nhiên đang cười rất vui vẻ,“Mục Nhiên đang cười với mình sao?”

Mục Nhiên rốt cuộc chịu không nổi Phương Thành cứ si ngốc như vậy, cho đầu cậu một chưởng. (=]]]) “A, đau!”

Phương Thành trong đầu hỗn độn một mớ nên không để ý tránh một ‘chưởng’ của hắn, to miệng kêu đau. “Đừng giả vờ.”

Mục Nhiên không tin cười lạnh,“Tôi căn bản không mạnh tay chút nào.”

“Vừa nãy tôi mới đụng đầu vào tủ quần áo xong!”

Đau đến mặt mày nhăn nhó, Phương Thành kể khổ. Mục Nhiên vừa nghe, trong lòng hoảng hốt, nhịn không được vươn tay xoa đầu Phương Thành xem có sao không, nhưng lời nói vẫn lạnh băng:“Này thì đùa, đau một chút có nghĩa là sự xuất hiện của tôi không phải là ảo giác.”

“Ngô, ngô.”

Phương Thành liên tục gật đầu, trong lúc đó còn trộm ngắm Mục Nhiên vài lần,“Hiện tại xác định được rồi, không phải ảo giác……, nhưng mà, Mục Nhiên, anh không phải không muốn làm bằng hữu với tôi sao?”

Bởi vì Phương Thành cũng rất cao, Mục Nhiên muốn nhìn đỉnh đầu cậu cũng phải kiễng chân lên, có vẻ hơi lao lực. Phương Thành nói làm động tác tay hắn ngừng một chút, rồi sau đó liếc mắt nhìn Phương Thành một cái, hỏi lại:“Câu thế nào lại nghĩ tôi không muốn cùng cậu trở thành bằng hữu?”

“Nhưng là anh hôm trước –”

Phương Thành sợ Mục Nhiên sẽ lại như hôm trước lặp lại. Không cần biết Phương Thành muốn nói gì, hay vì sao lại dừng lại, Mục Nhiên tự giễu cười cười. Không hiểu, hắn nghĩ đến thái độ của mình hôm đó, hắn đã không nghĩ rằng chuyện hôm đó sẽ là nguyên nhân gây ra bất hòa, cũng không nghĩ hắn lại có biểu tình như vậy…… “Hôm trước – tâm tình tôi không tốt.”

Hắn đành lấy lí do này để ngụy biện. “Nga, như vậy a.”

Phương Thành gật đầu, tin hắn. Nhìn thấy Phương Thành dễ dàng tin hắn như vậy, Mục Nhiên cảm thấy có chút áy náy, có chút chột dạ, còn có chút vui sướng. “Tốt lắm, đầu cậu sưng một tí thôi, bôi thuốc là được. Đúng rồi, nhà cậu có thuốc không, tôi giúp cậu xoa, sưng ở đỉnh đầu, cậu xoa sẽ không tiện đâu.”

“A? Nga!”

Mục Nhiên ngoài ý muốn đối với cậu rất tốt, làm Phương Thành có chút không quen, ngây người một chút,“Ở, ở trong phòng ấy, để tôi đi lấy – không đúng, là anh đến thăm tôi, anh đứng ngoài cửa lâu rồi, tôi quên không có mời anh vào!……”

Phương Thành tiếp khách đến cười ngượng. Mục Nhiên cũng thấy có cái gì đó, vì Phương Thành tươi cười như tiểu hài tử làm tâm tư hắn có chút rối loạn….. () khoảnh: 1 khoảnh = 6,6667 hec-ta