*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-
Lần đầu tiên hotboy nhìn thấy học sinh mới là vào ngày báo danh của kì hai năm lớp 11.
Học sinh mới tuấn tú điển trai đang sóng vai nói chuyện với hội trưởng hội học sinh trước cổng trường.
Nữ sinh nào đi qua cũng phải dừng chân ghé mắt, túm tụm lại ở xa xa, cố đè xuống những tiếng hít sâu và la hét đầy kích động.
Hotboy sợ ngây người, quay ra hỏi anh em sinh tử của mình: "Tên đứng ở cổng trường kia là ai vậy? Làm gì mà ăn diện gớm thế!"
Anh em sinh tử ngoái đầu nhìn, chỉ thấy người bị nói mặc một chiếc áo gió màu xám, cổ đeo khăn quàng đen to rộng, hai tay đút trong túi quần jeans, ngầu đến khó thở. Dưới chân đối phương mang đôi giày thể thao trắng với logo vàng hình nét móc ở mặt nghiêng, cũng là điểm sáng màu duy nhất trên người.
... Bởi nói, người ta có ăn diện chỗ nào đâu? Rõ ràng là khí chất tự nhiên.
Anh em sinh tử đáp: "Học sinh mới chuyển trường tới đấy."
Hotboy nheo mắt vài giây, quan sát khuôn mặt với mũi cao thẳng tắp, hốc mắt thâm sâu, đường nét tinh xảo như diễn viên điện ảnh của học sinh mới, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy cơ—danh hiệu đẹp trai số một toàn trường lung lay rồi!
Hotboy nói với giọng ganh tị: "Không phải con lai đấy chứ?"
Anh em sinh tử: "Không rõ, nghe bảo đó giờ học bên nước ngoài, mồ côi cha, công việc của mẹ tạm thời chuyển về nước nên mới đến học trường chúng ta."
Hotboy: "Cậu ta có quan hệ gì với hội trưởng hội học sinh à? Nhìn có vẻ quen biết."
Anh em sinh tử: "Hội trưởng là anh họ xa của cậu ấy thì phải."
Hotboy liếc mắt nhìn anh em sinh tử đầy ngờ vực: "Sao cái gì mày cũng biết thế?"
Anh em sinh tử: "Mẹ tao là chủ nhiệm khối mà."
Hotboy: "À..."
Có vẻ như học sinh mới cảm nhận được ánh mắt dò xét trên người mình, đột nhiên quay về hướng này khiến hotboy giật nảy mình, vội vàng tránh mặt đi, một lát sau mới xấu hổ cả giận nghĩ—Đệt, việc gì ông đây phải tránh, cậu ta cũng có đẹp trai bằng mình đâu!
Mà ở bên kia.
Học sinh mới tới cũng hỏi hội trưởng hội học sinh: "Cậu bạn kia là ai vậy?"
Hội trưởng nhìn theo ánh mắt của đối phương, bắt gặp hotboy ở cách đó không xa thì cười nói: "Hửm? Kia á, bạn dễ thương học lớp bên cạnh đấy."
Học sinh mới: "Bạn dễ thương?"
Hội trưởng: "Chờ lát nữa cậu ấy cười lên là biết."
Học sinh mới theo dõi hotboy một hồi, không biết người kia đang nói gì với anh em sinh tử mà đột nhiên nhếch môi cười, nhìn rất giống nhóc Samoyed mà nhà hắn nuôi bên nước ngoài, hai mắt cong tít, lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng, khuôn mặt sáng bừng.
Học sinh mới: "À ha, dễ thương thật."
Hội trưởng: "Nhưng mà dữ lắm, cắn người đấy."
Học sinh mới: "..."
Hotboy bị người ta tăm tia đến tê cả đầu, gượng cười khoác vai anh em sinh tử đi vào trường, vừa kích động lầm bầm: "Này, mày có thấy tên kia đang nhìn tao không?"
Anh em sinh tử: "Hả? Ai? Bao giờ?"
Hotboy: "Tên học sinh mới kia kìa! Vừa nhìn tao chằm chằm đấy thôi!"
Anh em sinh tử: "Thế à? Chắc vì mày đẹp trai thôi."
Hotboy sáng bừng hai mắt, rất hài lòng với câu trả lời này.
Vào đến lớp, nộp bài tập rồi nhận sách mới xong, hội con gái vẫn đang kích động bàn tán về học sinh chuyển trường mới trông thấy vừa nãy.
Chốc lát sau, chủ nhiệm lớp dẫn theo học sinh mới đi vào, nói: "Đây là Hạ Dương, từ giờ sẽ trở thành một thành viên của lớp ta, mọi người giúp đỡ bạn ấy làm quen với môi trường mới nhé."
Cả lớp im phăng phắc, phái nữ kích động không thôi, phái nam thì như gặp đại địch.
Giáo viên chủ nhiệm đảo mắt một vòng, rốt cục dừng lại ở chỗ hotboy, nói: "Hà Phi, em xuống văn phòng lấy một cái bàn mới lên đây, cho Hạ Dương ngồi sau em nhé."
Hotboy Hà Phi: "???"
WTF, vì cái gì người đi lấy lại là hắn? Vì cái gì tên kia còn được ngồi sau hắn?
Chủ nhiệm nhìn ra vẻ bất mãn của hắn, bèn an ủi: "Hạ Dương cao thế này cơ mà, em thông cảm cho bạn chút, mau đi lấy đi."
Boss Hà Phi hằn học xuống văn phòng lấy bàn, nguyên cả đường cho nó va đập hết chỗ này chỗ kia, động tĩnh to đến mức cả lớp đều nghe thấy.
Đã vậy, lúc quay lại còn thấy Hạ Dương đang ngồi vào chỗ mình, lật sách trên bàn mình, vui vẻ trò chuyện với anh em sinh tử của mình.
Hà Phi hạ cái bàn đánh ruỳnh, lạnh lùng lên tiếng, "Về chỗ của cậu đi."
Hạ Dương ngạc nhiên, ngồi xuống rồi mới nhìn nhìn tóc gáy Hà Phi, nghĩ bụng, đúng là dữ thật.
Giống y như lúc Samoyed nhà hắn nổi điên.
Hà Phi truyền giấy sang cho bạn cùng bàn, nghĩ đến vị trí cuối lớp đầy thuận lợi vốn thuộc về nhân vật đẹp trai cao ráo nhất lớp là mình suốt bao nhiêu năm nay mà thở dài. Chiếm được giang sơn đã mười mấy năm trời, không ngờ có ngày phía sau lại mọc thêm một đôi mắt, khiến hắn với anh em sinh tử muốn nói chuyện riêng cũng phải chuyền giấy cho nhau như bây giờ!
Ddeos mẹ nó thảm gì đâu!
Anh em sinh tử nhìn đống chữ xiêu vẹo trên giấy—Vừa nói với cậu ta về chuyện gì đấy?
Khóe miệng không khỏi giật giật, viết xuống: "Về mày."