*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-
Kể từ đó Hà Phi dốc lòng học tập, tiến bộ như thần, thành tích cứ gọi là leo không ngừng.
Giáng sinh, Hà Phi nhận được một gói hàng gửi từ quốc tế, bên trong là một ít tài liệu xin vào đại học ở Canada, cùng một ít ảnh chụp bên đó do Hạ Dương gửi về.
Hà Phi cảm động không thôi, quyết định bàn chuyện đi du học Canada với người nhà.
Gia cảnh Hà Phi không tệ, chỉ cần đạt được thành tích tốt thì ba mẹ sẵn sàng ủng hộ đề xuất của hắn.
Hà Phi tự làm công tác tư tưởng đến cả mấy ngày, mới lấy đủ dũng khí để gọi vào số điện thoại trong bức thư kia.
Hắn nghĩ kĩ rồi, chờ Hạ Dương nhấc máy là lập tức sạc ngay cho đối phương một trận!
Chẳng qua không ngờ, người nhấc lại mang giọng phụ nữ, "A lô? Cho hỏi ai vậy?" Nghe có vẻ là một phụ nữ trung niên.
Hà Phi chỉ biết ngây người, lắp bắp nói: "Dạ, à, cháu, cháu tìm Hạ Dương, cháu là bạn cậu ấy, cho hỏi cô là?"
Người kia nhẹ nhàng đáp: "Cô là mẹ của Hạ Dương, Hạ Dương hiện không có ở đây."
Hà Phi: "???"
Hà Phi: "Dạ cháu chào cô..."
Cglt Hạ Dương cho hắn số điện thoại của mẹ mình? Đệt đệt đệt!!
Người kia im lặng một lát mới sực nhớ ra, hỏi lại: "Cháu là Hà Phi à?"
Hà Phi: "Vâng, sao cô biết cháu ạ?"
Người kia cười đáp: "Hạ Dương có kể với cô về cháu, đợt mới quay lại Canada, ngày nào nó cũng hỏi cô cháu có gọi không đến cả mấy lần."
Hà Phi cảm thấy khó hiểu, Khương Tiểu Noãn nói Hạ Dương muốn chờ đến Lễ tình nhân mới đưa mình phong thư ấy, nếu vậy làm sao hắn biết số điện thoại của mẹ Hạ Dương sớm thế được.
Người kia lại tranh thủ nói tiếp: "Hiện tại nó ít hỏi hơn rồi, nhưng cô vẫn rất ấn tượng. Thằng bé còn dặn, nếu cháu có ý định đi Can thì để cô làm thủ tục giúp cho."
Hà Phi: "..."
Về sau Hà Phi mới biết, thì ra mẹ Hạ Dương làm trong đại sứ quán, cho nên làm hộ chiếu cứ gọi là easy.
Nửa năm sau, Hà Phi tốt nghiệp phổ thông, thuận lợi xin được offer vào đại học rồi lên máy bay đến Vancouver.
Hạ Dương đích thân ra sân bay đón hắn, Hà Phi vốn rất mong được gặp lại đối phương sớm nhất có thể, nhưng đến khi trông thấy cậu trai tuấn mĩ trong trí nhớ cầm theo một bó hồng bự tổ chảng ở sảnh đón thì cũng bị dọa cho ngu người.
"Cậu, cậu..." Mặt Hà Phi cũng thiếu điều muốn đỏ bằng hoa.
Hạ Dương nhe răng cười nhìn nhìn, sau đó giúi đóa hồng vào ngực hắn: "Tớ nợ cậu mà, hoa ấy."
Hà Phi: "..." Nợ?
Ặc, Hà Phi nhớ ra rồi, hẳn là nói lúc hai người cùng nhau tặng quà sinh nhật cho Khương Tiểu Noãn hồi năm ngoái... Nhưng mà ý hắn là nợ "ân tình" chứ đâu phải nợ hoa!! Đù!
Hắn ngơ ngẩn nhận hoa, bắt đầu tra khảo chuyện cũ: "Tại sao trước khi đi lại khiến tớ hiểu nhầm cậu thích Khương Tiểu Noãn!"
Hạ Dương cười cười: "Tại không muốn cậu quên tớ."
Hà Phi nghiến răng nghiến lợi, không khỏi phát giận vì bị tính kế.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Kể cả không làm như thế, tôi cũng đâu thể quên cậu!"
Hà Phi hỏi tiếp: "Vậy vì sao lại bảo Khương Tiểu Noãn phải chờ đến lễ tình nhân mới được đưa, không sợ tớ sẽ giận oan cậu nửa năm sao?"
Hạ Dương thở dài: "Ban đầu nhờ cổ lễ tình nhân đêm thất tịch thì đưa luôn mà, ai ngờ cậu mất hút cả hè, tớ đành bảo thôi chờ đến lễ tình nhân quốc tế vậy."
Hà Phi: "..."
Hạ Dương: "Thôi được rồi, theo tớ về nhà đã."
Hạ Dương tiện tay kéo vali hành lí, tay còn lại thản nhiên nắm lấy tay Hà Phi dẫn hắn ra ngoài.
Hà Phi hơi rụt lại trong vô thức, lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
Hắn theo sau Hạ Dương, thấp giọng hỏi: "Sao cậu dám chắc tớ sẽ đến Canada?"
Hạ Dương quay ra nhìn hắn, cười đáp: "Tới đây, đọc theo tớ xem nào, I fancy you."
Hà Phi đã quen học tiếng Anh với Hạ Dương hồi năm ngoái, nghe vậy lập tức đọc theo như phản xạ: "I fancy you."
Đọc hết rồi, hắn mới nhận ra ý nghĩa của những lời này chính là—