JQ Thiêu Đốt Năm Tháng

Chương 43: Tôi chịu đủ rồi!!!




Tôi hít sâu một hơi, chỉ vào mũi ‘Thiên sinh lệ chất’ nói: “Vậy cô ở trong này làm gì? Văn phòng của cô không phải ở trong này?”



Có lẽ ‘Thiên sinh lệ chất’ chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tôi như vậy, khí thế lớn như vậy cho nên mở to mắt nhìn tôi, nhất thời nói không ra lời.



Tôi đắc ý a ~~ nhưng mà tôi đắc ý chưa được hai giây, ‘Thiên sinh lệ chất’ từ trong trạng thái giật mình phục hồi tinh thần lại, lập tức tiến hành phản kích



“Là phó viện bảo tôi tới, về phần chúng tôi ở bên trong làm cái gì không cần thiết phải báo với cô.”



Tôi hận nhất là có người cố ý khơi lên lòng hiếu kì rồi chỉ nói một nửa, sao đó ra vẻ thần bí không nói nữa, làm cho người ta hiếu kì đến chết mất. >



Tôi chán ghét khuôn mặt trái xoan của ‘Thiên sinh lệ chất’, tôi chán ghét thân hình mảnh mai của cô ta, tôi chán ghét đôi chân thon dài của cô ta, tôi càng chán ghét cái cách cô ta tự cho là ra vẻ cao nhã, tôi nhìn cô ta bên trái thấy hận bên trái, tôi nhìn cô ta bên phải thấy hận bên phải, tôi nhìn cô ta đằng trước thấy hận đằng trước, tôi nhìn cô ta đằng sau thấy hận đằng sau, dù sao chỉ là một câu thôi, lão nương chính là càng nhìn cô ta càng thấy khó chịu!!!



Tôi vẫn là một nữ thanh niên có tâm địa thiện lương, ngoại trừ ngẫu nhiên không xếp hàng, ngẫu nhiên cười nhạo Tư Đồ, tôi thật sự một chút chuyện xấu cũng không có làm, nhưng mà hôm nay, chính là lúc này, tôi chuẩn bị làm một người xấu!



Cho nên khi cô ta dùng Bao Xuân Hoa để uy hiếp tôi, tính tình của tôi hoàn toàn bị bộc phát ra………..



Hận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Cô nghĩ có vài phần nhan sắc là rất giỏi sao? Cô có là cô có bối cảnh thì rất giỏi sao? Cô có bối cảnh, tôi cũng có chỗ dựa, ai sợ ai???? Cô cho là cô mới vừa được Diệp Tử Ninh sủng hạnh là có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng sao? Chúng tôi một buổi tối XXOO hai lần, còn có tắm uyên ương, cô có sao?



Tôi có thể thề với Mao chủ tịch, trước khi gặp Diệp ma quỷ, tôi là một nữ thanh niên có nội hàm, hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, nói ngắn một câu thì tôi là một người phi thường, dị thường, vô cùng, đặc biệt, có thể nói là bị đánh không đánh lại, bị mắng không mắng trả, bị anh tôi ăn hiếp hai mươi mấy năm qua cũng chưa từng có phản kháng một lần nào, cái này đủ để chứng minh tôi có bao nhiêu ôn như rồi chưa? Nhưng mà hôm nay, hận………. tôi hận nhất là người ta hơn tôi, [Tác giả: một đàn quạ đen bay qua tập thể, = =~ con hận người ta xinh đẹp hơn con, trắng hơn con, gầy hơn con đúng chưa? Xem ra thế giới này không có bao nhiêu người được con thích rồi!]tôi ngửa đầu nhìn ‘Thiên sinh lệ chất’, tất cả tính tốt của tôi, bình tĩnh của tôi, thong dong của tôi, mụ nội nó đều không thấy nữa rồi, làm cho chúng nó đều đi gặp quỷ đi thôi.



Linh hồn của tôi rống giận, linh hồn của tôi ở giống như sông Hoàng Hà rít gào, vì thế tôi não tàn, tôi mang theo vài tia ghen tuông, hỏi, “Các người ở bên trong XXOO phải không?”



Lời này vừa nói ra, hiệu quả không thua gì nói cây Gậy Quốc trong “Bản thảo cương mục” là do bọn họ sáng tạo, cả phòng nhất thời lặng ngất như tờ, tôi thiếu chút nữa đã tưởng mình đang ở dưới đáy biển, chung quanh đều tĩnh mịch……….. mọi người, nhất là đại thúc quái dị, tất cả đều dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn tôi…………….



Tôi quả nhiên là não tàn thật rồi, nếu phải dùng cấp bậc để bình luận, tôi phỏng chừng là qua thí nghiệm cấp bốn của quốc qua!!!



‘Thiên sinh lệ chất’ quả nhiên không hổ danh là cao thủ chiến trường, một lần nữa từ trong trạng thái giật mình phục hồi lại, lại dùng thêm ánh mắt ái muội, khiêu khích hỏi: “Cô nói thử xem có phải không?”



Cô ta vừa nói vừa đưa tay vén tóc, trên cổ lộ ra một dấu hôn thật quỷ dị, nhìn đến dấu hôn này, mỗi một cái tế bào, mỗi một cái tóc gáy, mỗi một cái lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều nổi lên lửa giận vạn trượng!!!!!!!!! AAAAAAA……



Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói, không phải là trầm mặc trong diệt vong, chính là trầm mặc giữa não tàn………



Được rồi, nếu đã là não tàn, để cho nó tàn thêm chút nữa cũng có gì khác nhau đâu? Hiện tại tình hình chiến đấu là địch mạnh tôi yếu, nếu tôi không nổi dậy phản kháng, cho cô ta chút color to see see, cô ta sẽ cho tôi là một cái bánh bao dễ bị ăn hiếp, cho nên vào lúc này, tôi đứng trước mặt mọi người, mức độ não tàn của tôi đạt tới lũy thừa cao nhất, tôi học Mã giáo chủ, rít gào: “Cô không thể XXOO với anh ta!!!”



“Vì sao?” Đại thúc quái dị và ‘Thiên sinh lệ chất’ đồng thời hỏi.



“Bởi vì…….. bởi vì chỉ có tôi mới có thể cùng anh ấy XXOO.”



Hiện trường xuất hiện một tiếng hút không khí thật mạnh.



Mắt phượng của Diệp Tử Ninh lập tức dâng lên một tầng sắc thái khác, hai mắt không chớp nhìn tôi.



Mà vào lúc này, sao khi tôi phát ra lời nói làm chấn kinh mọi người như thế, không người nào phát ra một tiếng nào cả, thế giới này thật quá sức im lặng, đến khi đại thúc quái dị đánh rắm một cái mọi người lập tức biết ông ta làm ô nhiễm không khí, đều đem ánh mắt khiển trách nhìn phía ông ta, mà da mặt của đại thúc quái dị này quả là vô cùng dày, không biết làm sao mà hiểu lầm ánh mắt của mọi người thành “Liếc mắt đưa tình”, thẹn thùng nói, “Thấy ghét……. các người không cần nhìn người ta như vậy……… người ta sẽ ngượng ngùng……….thấy ghét quá đi à ~~ ……..”



Mọi người bị Thiên Lôi đánh như điên, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép chuẩn bị đi gặp Diêm Vương!



“Là ai?” Diệp Tử Ninh mở miệng hỏi.



“Là tôi, phó viện trưởng, tôi lại đưa tư liệu cho ngài.”



trị liệu vấn đề XX của đàn ông, phó giáo chủ nổi tiếng nhiều chuyện trong bệnh viện.



Tôi bỗng nhiên không não tàn nữa, trong đầu bắt đầu vận hành lại, cái ông này rốt cuộc là nghe được nhiều hay biết, câu nói kinh người vừa rồi của tôi kia có bị ông ta nghe thấy không? Nếu ông ta nghe được, tương đương với mọi người trong bệnh viện đều nghe được………



Tôi lùi một bước, thật rất muốn chạy ra ngoài hãm hại bọn họ, chà chà cào cào xe BMW của bọn họ, nhưng mà……… đây là không có khả năng, cho nên tôi chỉ dám âm thầm gào thét trong lòng, tôi hẳn là nên trở về làm bạn với Tư Đồ, nơi đó mới thích hợp cho loại người giống như chúng tôi tồn tại……………..



“Đặt ở trên bàn đi.”




‘Hình trụ’ thật cung kính đem tư liệu đặt ở trên bàn, cúi người muốn lui ra, một chốc trước khi ông ta ra khỏi cửa, Diệp Tử Ninh lại hỏi:



“Mới vừa rồi Viên chủ nhiệm nghe được bao nhiêu?”



Viên chủ nhiệm………. trách không được bộ dạng “châu tròn ngọc sáng” đến như thế, hình tượng chính xác cỡ nào a ~~ Tôi thầm nghĩ ở trong lòng.



‘Hình trụ’ lập tức chảy mồ hôi hột, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định, lão luyện nói: “Tôi không nghe được cái gì cả, phó viện trưởng yên tâm, lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện ấy lão Viên tôi còn phân được rõ ràng.”



Diệp Tử Ninh gật đầu.



Tôi cảm kích nhìn Diệp Tử Ninh, xem ra anh ta cũng không tuyệt tình, anh ta vẫn còn quan tâm đến tôi…………. Nhưng mà ————



Cảm động tôi còn chưa kịp truyền vào ánh mắt để truyền tới Diệp Tử Ninh thì anh ta lại khẽ cau mày, mở miệng, “Viên chủ nhiệm, bệnh viện Cẩm Tú từ trước đến nay luôn là một nơi thật dân chủ, ngày đầu tiên tôi đến công ty tôi đã nói, ở trong này, tuyệt đối là tự do ngôn luận.”



Nghe vậy, cả người béo nụt nịt của ‘hình trụ’ run lên, đôi mắt nhỏ nhíu lại trầm tư, 0,1 giây sau, nét tươi cười lại tràn ngập khuôn mặt, “Đúng ạ đúng ạ, bệnh viện Cẩm Tú là nơi dân chủ nhất, phó viện trưởng nói đúng, ở trong này là tự do ngôn luận.”



Diệp Tử Ninh bộ dạng lãnh đạo gật đầu, “Tốt lắm, Viên chủ nhiệm quả nhiên là người làm cho tôi an tâm.”



‘Hình trụ’ trước khi đi còn dùng đôi mắt nhỏ hẹp đánh giá tôi một chút, bên trong lóe lên một tia âm hiểm……….




Cả người tôi run lên, âm mưu, nhất định là có âm mưu! Tôi ngửi được hương vị của âm mưu, một lần có người nào đó dùng ánh mắt này nhìn tôi là chắc chắn sau đó sẽ có chuyện xấu phát sinh.



Nếu Diệp Tử Ninh giúp tôi, vì sao cảm giác lại không thích hợp như vậy? Rốt cuộc là trong hồ lô của anh ta và ‘Hình trụ’ bán thuốc gì?



Đúng lúc này, đại thúc quái dị kề kế tai tôi mà nói, “Rốt cuộc là làm sao cô đắc tội với cháu ta vậy? Nó phải hãm hại cô, kêu lão Viên loa kèn kia đi tuyên truyền nơi nơi, cái này không phải là nói cho toàn bộ người trong bệnh viện biết cô muốn XXOO với cháu ta sao?”



Từ nhỏ đến giờ, phản ứng của tôi luôn luôn chậm hơn người ta nửa nhịp.



Cha tôi bảo là vì trước đây, lúc tôi còn nhỏ, có một lần tôi bị sốt, nóng rất nóng, bởi vì đến bệnh viện trễ cho nên thiếu chút nữa tôi bị nóng cháy thành con mèo mập si ngốc, nhưng hên là sau đó đích thân viện trưởng ra trận chẩn bệnh cho tôi, nghe nói lúc đó còn cho tôi vào ở miễn phí trong phòng bệnh đắt nhất, nhưng mà vẫn không may, sau lần phát sốt đó tựa hồ để lại di chứng, bởi vì từ lúc tôi đi nhà trẻ đến giờ, cuộc thi nào cũng chưa từng vượt qua 70 điểm………..



Tôi quay đầu lại nhìn đại thúc quái dị, cơ mà trên mặt của đại thúc ý vị thật sâu xa, giống như là quái thú mặt người thân sư của Ai Cập, cảm thấy vui sướng khi người ta gặp họa……….



Không giờ lẻ một giây sau, tôi phát ra tiếng thét chói tai đầu tiên———-



Aaaaaaa, nếu Diệp Tử Ninh là cháu của đại thúc, chẳng lẽ nói đại thúc là thúc thúc của Diệp Tử Ninh [Sún: thúc thúc là chú] [Tác giả: = =~ nói cái này không phải là thừa sao...... ]



AAA, vừa rồi ý tứ vừa rồi của Diệp Tử Ninh không phải là bảo ông mồm hoa loa kèn kia đi ra ngoài tuyên truyền sao?! Mụ nội nói, tôi đã biết người này không có lòng tốt gì mà, chồn làm sao mà có thể suy nghĩ vì gà chứ?!



Tôi hận, từ lúc bắt đầu là anh ta đã nghĩ biện pháp hãm hại tôi rồi, mà tôi lại là ………….. quá ngốc………. quá ngây thơ………….



Một giây sau, thế giới nhỏ của tôi bạo phát!



It’s enough! I cannot chengshou anymore!!



Vì cái gì từ ngày thân cận đó, tôi không ngừng mà sống dưới bóng ma của anh ta? Osin không minh bạch, không có tôn nghiêm, tâm linh cùng thân thể không ngừng bị tra tấn, đã đánh mất trinh tiết còn không nói, lại còn bị hãm hại!



A a a a a a a!!!!



Tôi chịu đủ rồi!!



Phó viện trưởng thì rất giỏi sao, tôi nợ tiền anh thì rất giỏi sao [lão nương ta chính là không trả, để xem anh có thể làm như thế nào???], anh đừng có mà lúc nào cũng phúc hắc như vậy, lúc nào cũng nghĩ biện pháp tra tấn tôi, đùa bỡn tôi sao?



Tôi không phải đứa ngốc, tôi không phải là con rối lên dây cót, tôi là một con người, là người được sự giáo dục của nhà nước, tốt nghiệp đại học chính qui, được đến học vị học sĩ, là Lương Đống của quốc gia [Tác giả: =_=|||] là nữ thanh niên bốn có, được nhà trẻ giáo dục hai năm, tiểu học giáo dục sáu năm, trung học giáo dục sáu năm, hơn nữa bốn năm giáo dục ở đại học, tôi có thể tự tin nói cho anh biết, tôi không chỉ có tri thức, tôi còn có tư tưởng, có tích cách!!!



Mẹ nó, tới địa ngục đi hợp đồng cùng osin, “Thiên sinh lệ chất” cũng biến đi, lão nương lớn lên có mặt bánh bao đó, thì sao hả, không được sao? Tôi sợ ai, tôi có ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố sao? Tôi là nguy cơ ảnh hưởng đến tài chính sao?



Lão nương hôm nay không muốn bị uất ức như vậy, lão nương phải khởi nghĩa phản kháng!!!