Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 182: Biệt thự hướng biển




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù là lần thứ hai đi máy bay nhưng Như Lan vẫn rất hào hứng. Một cô tiếp viên hàng không bước tới, ngồi xổm xuống chơi với Như Lan một lúc rồi giúp cô bé thắt dây an toàn.

Khoang hạng nhất không có nhiều người, Giang Hiểu Nghi ngồi ở một chỗ mà hai mắt có hơi đỏ lên. Trước khi khởi hành, hai người đã cãi nhau một trận, đây cũng là lần đầu tiên hai người cãi nhau.

Giang Hiểu Nghi cho rằng Lục Tam Phong vẫn muốn định cư ở phía nam. Đặc biệt là khi cô hỏi Trương Phượng Tiên về tài trợ, tiền mặt, nhà máy sản xuất TV, và cả lý do tại sao lại đi chuyến đi này.

Trương Phượng Tiên giải thích từ đầu chỉ cuối một lần. Buổi tối hôm đó, cô đã ngồi im lặng rất lâu, Lục Tam Phong cũng không hài lòng với lợi nhuận thấp và công nghệ thấp của ngành công nghiệp thực phẩm.

Giang Hiểu Nghi lại hỏi Trương Phượng Tiên, Lục Tam Phong hiện có bao nhiêu tiền. Trương Phượng Tiên suy nghĩ một lúc rồi nói với cô rằng, nếu tính theo giá trị thị trường thì ở thời điểm hiện tại là gần hai trăm tỷ, sau năm mới sẽ vượt bốn trăm tỷ. Ba đến năm năm tới sẽ là giai đoạn bùng phát và thị phần của Thực phẩm Phong Giai sẽ phát triển rất nhanh.

Một dãy số dài khiến Giang Hiểu Nghi có chút bối rối. Năm ngoái cô còn đang ăn mì luộc, nhìn lương tháng mấy triệu, trong lòng chỉ hy vọng đời này mình có thể kiếm được đủ tiền sinh sống.

Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ tựa như giấc mơ. Giang Hiểu Nghi hỏi Trương Phượng Tiên, cô ta có biết anh phải kiếm được bao nhiêu, nhiều nhà cỡ nào, bao nhiêu tiền mới có thể hạnh phúc không?

Trên mặt Trương Phượng Tiên lộ ra biểu cảm không rõ, cắn môi một lúc lâu, chỉ có thể nói với cô, Lục Tam Phong không phải là người thích ăn chơi, ăn được uống được, vui vẻ mỗi ngày, chắc vậy là được?

Giang Hiểu Nghi nói cô rất hoang mang, không thể ngủ ngon. Sự khác biệt giữa hai người hiện tại quá lớn, đó là khoảng cách giữa trời và đất, khiến cô có cảm giác xa cách. Là vợ chồng, cô thậm chí có một loại nhút nhát trước mặt Lục Tam Phong, giống như mình đang đối mặt với cấp trên vậy.

Trương Phượng Tiên dường như hiểu được cho tâm trạng của cô. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, chỉ muốn có một gia đình bình thường và có hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng mình. Song, cuộc sống như thế này dường như sẽ rời xa cô bất cứ lúc nào.

Đêm đó, Trương Phượng Tiên nằm trên giường, trực giác mách bảo cô ta rằng cuộc hôn nhân giữa hai người sẽ không kéo dài được bao lâu.

Cô tiếp viên hàng không bật cái TV nhỏ trước mặt Như Lan, trên đó đang chiếu phim hoạt hình. Cô nhóc ôm búp bê ngủ yên giấc, Lục Tam Phong quay đầu nhìn cô, giơ tay qua sau lưng Như Lan, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.

Giang Hiểu Nghi quay đầu liếc anh một cái, Lục Tam Phong tặng cô một nụ hôn gió.

"Không biết xấu hổ!” Giang Hiểu Nghi nín khóc nở nụ cười.

Hành trình không dài, chưa đầy hai tiếng đã hạ cánh. Trước khi đến họ đã đặt sẵn khách sạn qua điện thoại nên sau khi ra khỏi sân bay thì lên xe ngay.

Lục Tam Phong hạ cửa kính xe xuống và nhìn ra bên ngoài. Mọi thứ ở đây đều mới, những tòa nhà mới toanh, những con đường nhựa mới toanh, thậm chí hầu hết cư dân ở đây đều là người mới.

“Tôi nghe mọi người nói rằng phía bắc có nhiều tiềm năng phát triển hơn ở đây. Trương Phượng Tiên nói một cách nghiêm túc.

“Ai nói vậy?” Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Tránh xa người bạn này của cô ra một chút."

“Các thành phố ven biển rất hot, không phải anh ở đây để đàm phản chuyện này sao?” Giang Hiểu Nghi hỏi.

“Ba, con muốn chơi dưới nước. Ba nói ở đây có biển mà đúng không?” Như Lan trợn mắt ngoác mồm nhìn bên ngoài, cả người hưng phấn không thể tả.

“Đúng vậy, đàm phán thì bất cứ lúc nào cũng được, trước tiên cứ chơi vài ngày đã” Lục Tam Phong vừa nhéo mặt Như Lan vừa nói.

Họ tới khách sạn và ổn định chỗ ở. Lúc này thời tiết nóng nực. Trên tầng ba bằng băng, Lục Tam Phong đang dựa vào một chiếc ghế, mặc một chiếc quần cộc to, mang dép xỏ ngón, trước mặt có một ly đồ uống lạnh, bên cạnh đặt một lát chanh, có cắm ống hút, rất là tinh xảo.

Tầng này là một tầng ngoài trời với khu vực tắm nắng. Một số cô gái mặc bikini đang nằm phơi nắng ở đó. Những người đàn ông ở hiện trường đều tập trung ảnh mắt trên người họ.

Đột nhiên, một bàn tay phía sau vỗ vỗ vai Lục Tam Phong, Trương Phượng Tiên lấm la lấm lét thò đầu ra nói: "Anh không sợ chị Hiểu Nghi móc hai tròng mắt của anh ra hả?"

Lục Tam Phong bị cô ta làm cho sửng sốt, tháo kính râm xuống, nói: "Hù chết tôi đấy, tôi sắp ngủ được rồi."

"Anh đang ngủ? Lừa quỷ à?" Trương Phượng Tiên ngồi xuống, hỏi: "Chị Hiểu Nghi đâu?"

“Xem TV với Như Lan.” Lục Tam Phong hỏi cô ta: “Không phải Cao Chí Dũng gọi điện thoại bảo cô đi làm trở lại sao?"

“Hừ!” Trương Phượng Tiên cười khinh thường: “Đã gọi điện thoại cho tôi mấy lần, còn bảo tôi không về sẽ trừ lương, tôi liền mắng anh ta, giờ anh ta ngoan hơn nhiều rồi.”

“Cô là người không thiếu tiền.” Lục Tam Phong uống một ngụm đồ uống trước mặt anh. Anh biết Trương Phượng Tiên này là một người bướng bỉnh bất tuần, tính cách lại cực kỳ gàn dở. Người bình thường căn bản là sẽ không khiến cô ta phục chút thậm chí có thể gây gổ với bạn. Môi trường gia đình và trình độ học vấn đã định sẵn sẽ tạo nên một con người như vậy.

"Không phải là thiếu tiền hay không thiếu tiền, là do tính cách của tôi.” Trương Phượng Tiên quay đầu nhìn một hồi, ra hiệu với người phục vụ: “Lấy một ly nước trái cây lạnh.”

“Một ly nước trái cây là hai trăm, cô tự trả tiền.” Lục Tam Phong nói.

“Đắt như vậy?” Trương Phượng Tiên lại xua tay nói đổi thành nước chanh là được rồi. Người phục vụ đưa nước tới, cô ta nhấp một ngụm hỏi: "Không phải anh nói ngàn lượng vàng đổi bộ xương khô hay sao, ông già anh thì đổi ngược lại."

"Số tiền này nhất định phải chi. Tôi đã tìm kiếm các phương tiện truyền thông quan trọng ở Đồng bằng Trường Giang và Đồng bằng Châu Giang trong vài ngày qua. Trước tiên, chúng ta phải khuấy động vấn đề này sao cho hot lên rồi sau đó mới tiến hành giao dịch. Tôi muốn mọi người biết tôi sẽ làm TV." Lục Tam Phong nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể vội vàng. Nửa cuối năm nay, tôi sẽ bận rộn lo liệu việc này."

"Anh hoàn toàn không quan tâm đến Thực phẩm Phong Giai à?" Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Một lát nữa tôi sẽ quay lại mở cuộc họp để tìm hiểu tình hình. Sang năm sau khi tập đoàn hóa, tôi sẽ không có thời gian quản lý. Mấy ngày nay tôi sẽ chạy nhiều chương trình truyền hình, báo chí, v.v., dành tiền để viết một số bài báo để tuyên bố một chút."

Trương Phượng Tiên gật đầu.

Trong khi Lục Tam Phong ở lại bên cạnh Như Lan thì Giang Hiểu Nghi lại lang thang, đi biển ăn hải sản, chơi đùa dưới nước và dành thời gian viết một số bài báo về vụ đầu tư khủng của ông chủ lớn bí ẩn vào việc mua lại đội công nghệ điện tử.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ngành công nghiệp điện tử bắt đầu tự hỏi, ông chủ lớn ở đây là ai mà lại hào phóng đến vậy?

Cùng lúc đó, Lục Tam Phong đã đăng ký công ty đầu tiên của mình tại Thành Minh, Công ty TNHH Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn, với số vốn đăng ký là mười bảy tỷ.

Đã mấy ngày nay, Như Lan đã phơi nắng đến nỗi có hơi đen, đang ngồi xổm trên bãi biển dùng xẻng xúc cát. Giang Hiểu Nghi vẫn che chắn kín mít. Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh mặc bikini đang nô đùa ầm ĩ. Giang Hiểu Nghi vẫn không hiểu, sao họ có thể chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng mà ra ngoài một cách tùy tiện thế được.

Trương Phượng Tiên vốn dĩ muốn mặc bikini, nhưng nhìn thấy Giang Hiểu Nghi che che đậy đậy nên đành phải thay một bộ đồ bơi hơi bảo thủ. Lục Tam Phong cưỡi thuyền máy ngừng lại, vẫy tay với Giang Hiểu Nghi.

Giang Hiểu Nghi thẳng thừng lắc đầu, đứng dậy nói: "Em phải canh chừng Như Lan, nhiều người lộn xộn, lỡ lạc mất thì phải làm sao?"

Trương Phượng Tiên ra khỏi biển, rũ nước khỏi tóc, vòng eo trắng nõn và mảnh mai có chút quyến rũ. Quả thật cô ta có thể không tính là trước lồi sau vểnh, nhưng chắc chắn là dáng người rất có sức sống.

“Tôi sẽ giúp chị trông chừng con bé, Như Lan, con lại đây.” Trương Phượng Tiên vừa nói vừa đi bộ lên bãi biển.

“Cô bị lộ hàng kìa.” Giang Hiểu Nghi bước tới giúp cô kéo chiếc vảy nhỏ bị vén lên xuống.

"Không sao, ở đây không có nhiều đàn ông. Chị, chị đi chơi đi. Đến đây vài ngày mà chị vẫn chưa xuống nước đáy. Toàn là phơi nắng thôi."

Giang Hiểu Nghi gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, cô không quan tâm có bao nhiêu đàn ông, chỉ cần có chồng của cô ở đây là không được. Cô ngồi trên thuyền máy, cẩn thận hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, hai chúng ta đều là vịt mắc cạn mà."

"Đừng lo lắng, ôm chặt anh!" Giang Hiểu Nghi vươn tay ôm thắt lưng Lục Tam Phong.

"Chặt hơn nữa đi!"

Giang Hiểu Nghi dán cả người lên.

Lục Tam Phong hơi ngẩng đầu cảm nhận, rồi quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Không mặc à?"

"Hả?"

Giang Hiểu Nghi ngơ ngác trước câu hỏi khó hiểu của anh, giây sau mới phản ứng kịp, dùng tay vỗ mạnh vào vai anh rồi nói: "Anh dám giở trò lưu manh đùa giỡn em, để người ta thấy lại cười cho."

Lục Tam Phong xoay người hôn lên đôi môi anh đào của cô.

“Ưm, nhiều người lắm đấy!” Giang Hiểu Nghi không dám đẩy anh quá mạnh vì sợ thuyền máy dưới mông sẽ lật nhào. Mọi người ở cách đó không xa hiển nhiên đã phát hiện cảnh tượng bên này, tất cả đều dời sự chú ý qua bên này, thậm chí có một số cô gái còn huýt sáo.

Giang Hiểu Nghi xấu hổ đến mức muốn buông Lục Tam Phong ra, nhưng anh không hề nghe lời, cô lập tức nóng nảy mở miệng cắn một cái.

Lục Tam Phong ăn đau thì giật mình lùi người ra một chút, thè lưỡi hỏi: "Em cắn đứt rồi?"

“Đáng đời, nhiều người như vậy mà lại. Nếu anh không lái thuyền, em sẽ rời đi.” Giang Hiểu Nghi giả bộ nổi nóng.

"Đi ngay bây giờ đây, ôm chặt vào!"

chapter content



chapter content



chapter content