Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 363: Phân công




Tóc tại Giang Hiếu Nghi bù xù xóa xuống, lấy tay gãi đầu, khuôn mặt nhợt nhạt sau khi say rượu, miệng lẩm bẩm: “Mấy giờ rồi?"

"Sắp tám giờ sáng rồi."

“Sắp tám giờ?” Giang Hiếu Nghi giật thót, như thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nói: “Em đi nấu cơm cho anh."

“Nấu xong rồi, ra đây ăn đi, có đau đầu không?” Lục Tam Phong tiến lên nắm tay cô quan tâm hỏi hạn. Giang Hiểu Nghi nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng, ngôi xuống nói: "Em không đau đầu nhưng không tài nào nghĩ ra hôm qua mình về nhà kiểu gì, anh không biết đầu, bầu không khí ngày hôm qua rất tốt, giám đốc Triệu còn đến mời rượu em, em cứ uống mãi.”

Lục Tam Phong thấy dáng vẻ này của cô thì nở nụ cười, ngồi trên bản rượu sợ nhất gặp phải người khở khạo như vậy, chắc chắn là lần đầu tiên uống say đến mức không nhớ gì, liền nói: "Về sau ra ngoài phải nói là không biết uống rượu nghe chưa"

“Toàn là phụ nữ, nếu có đàn ông thì em cũng không uống cùng đâu. Giang Hiếu Nghi nhìn thấy Lục Tam Phong, dè dặt hỏi: "Em không mượn rượu làm bậy đâu nhỉ?"

"Không có, em rất ngoan." Lục Tam Phong múc cho cô một bát chảo, đặt trước mặt cô nói: “Công ty có một số việc phải xử lý nên đã điều một phó giám đốc đến, công việc cũng không bận rộn lắm, mà tiền lương hằng ngày của cô ta không ít nếu chỉ làm có bấy nhiêu thì có chút lãng phí, anh định điều cô ta đến nhà máy của em, em thấy có được không?”

“Người ta cũng vất vả mà, em nghe Phượng Tiên nói, nhân viên của anh ai cũng vất vả, hiếm lắm mới có dịp nghỉ, anh để người ta nghỉ ngơi

đi."

Lục Tam Phong

Lục Tam Phong thấy cô là người bác ái, đến cả một phó giám đốc chưa từng gặp mà cô cũng lo người ta vất vả.

"Cô ta kiếm được rất nhiều, tiền lương lại gấp hai lần lương của phó tổng công ty khác, cứ quyết định vậy đi, để cô ta làm phó tổng giám đốc. Lục Tam Phong hôn một cái lên mặt cô rồi nói: “Trong lòng giám đốc Giang có khúc mắc, nhưng không thể tước quyền của em, lại càng không thể sắp xếp người của anh được "Ôi, trên người em toàn là mùi rượu, anh quyết định là được, còn nói mấy câu khách sáo làm gì.” Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám giờ sáng, buông bắt đũa xuống nói: "Em đi vệ sinh, sắp phải đến nhà máy rồi, hôm nay thử sản xuất hàng loạt...

Chưa nói xong cô đã chạy ào lên

tầng.

Lục Tam Phong đang ngồi ăn cơm, trong lòng lại cười lạnh, mấy kẻ như nhãi nhép như Tiền Nhã Ninh, Triệu Yên Nhiên mà định giở trò trước mặt anh, nếu muốn chơi, vậy thì anh sẽ chơi đến cùng. Mấy chục phút sau, Giang Hiếu Nghi ba chân bốn cẳng chạy đi, có rất năng nổ, như thể bản thân đã trở nên độc lập.

Vừa đến nhà máy, Tiền Nhã Ninh liền bảo Giang Hiểu Nghi mở cuộc họp, chưa bàn được mấy vấn đề, đã có một đống lớn giấy tờ cần ký tên bày ra trước mặt cô, các khoản chi tiêu của nhà máy từ tiền điện, tiền nước, bàn ghế, phí tổn của văn phòng, các loại máy móc cần bảo dưỡng..

Tuy Giang Hiểu Nghi không hiểu lắm, nhưng đành buồn bực kí tên.

“Hôm nay chúng ta có thể sản xuất chứ?” Giang Hiếu Nghỉ ký xong

liền hỏi.

“Buổi chiều không được, dây chuyên sản xuất đang trong giai đoạn điều chỉnh, còn thiếu một ít nguyên vật liệu, nhưng mấy mẫu son môi hôm qua đã duyệt, có thể sản xuất trong chiều nay, lát nữa sẽ có mấy xe hàng đến, xe chở sáp đầu tiên sẽ đến.”

Giang Hiếu Nghi nhíu mày khi nghe các vấn đề được phản hồi lại, nhân viên hoàn toàn không xử lý vấn đề, mà liên tục chuyển giao, đến cả việc dây chuyền sản xuất thiếu ba định ốc mà cũng đến tay cô. Suốt buổi trưa, Giang Hiếu Nghĩ

bạn rộn như con thoi, bản thân cô tự làm mọi việc.

Hơn một giờ chiều, Lục Tam Phong lái xe tới sân bay, giơ tấm biển trong tay lên thì có một người phụ nữ cao ráo hơn ba mươi tuổi kéo hành lí đi về phía anh.

“Xin chào, giám đốc Lục bảo anh đến đón tôi hả? Tôi là Ngụy Nhiễm Đan." Ngụy Nhiễm Đan nói.

Lục Tam Phong xem xét người phụ nữ trước mặt nói: “Tôi chính là Lục Tam Phong"

“Xin chào, xin chào giám đốc Lục không ngờ anh lại tự mình đến đón tôi, tuy chưa từng gặp qua nhưng tôi đã sớm nghe các giám đốc khách nói anh rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.” Ngụy Nhiễm Đan vội vàng bắt tay Lục Tam Phong khách khí nói.

“Cô phụ trách quản lý hành chính đúng không?”

“Đúng đúng đúng, hiện tại tôi đang là phó tổng giám đốc bộ phận hành chính.”

“Tôi nghe giám đốc Trương nhắc tới cô, nói cô khi làm việc có cái nhìn bao quát tổng thể, nên việc này đành phiền cô rồi." Lục Tam Phong khách khí nói.

“Không có chi, việc nên làm mà” “Lên xe đi, cô chưa ăn cơm nhỉ, chúng ta cùng ăn bữa cơm rồi nhân tiên bàn việc luôn.” Lục Tam Phong đi đến bãi đỗ xe.

Ở một nhà hàng ở trung tâm thành phố, Lục Tam Phong đặt một phòng bao, gọi bốn năm món, Ngụy Nhiễm Đạn ngồi ở đối diện có vẻ rất dè dặt, nói cô ta không khẩn trương là giả, ở công ty Lục Tam Phong nổi tiếng đáng sợ.

Tuy Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên có địa vị cao, cấp dưới nhìn thấy đều phải rén, nhưng khi anh mà giận lên thì Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông cũng phải run như cây sấy, đây là một phương pháp quản lý

"Cô đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, ở đây không phải công ty, cứ coi tôi là bạn bè, sự việc là như vậy...

Hơn hai giờ chiều, công việc cũng nói được hòm hàm, cô ta cũng hiểu được nguyên do bên trong, cô ta cũng không hiểu biết nhiều về công việc ở xí nghiệp nhỏ nên có chút lo lắng nói: "Giám đốc Lục, tôi chưa từng làm việc ở xí nghiệp nhỏ, vả lại đây cũng là lần đầu tiên xử lý loại công việc này...

"Cô không cần phải xử lý, chỉ cần nghe theo tôi là được." Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Cô sống bên cạnh nhà tôi, tôi sẽ đưa cô đi cất hành lí, sau đó đến nhà máy."

Ngụy Nhiễm Đan không yêu cầu cao về chỗ ở của mình, tìm một nhà nghỉ nhỏ ở là được, nhưng khi cô ta đứng trước một căn biệt thự và biết được bản thân sẽ sống một mình tại căn biệt thự này, cô ta bị sự sắp xếp của anh dọa sợ.

Biệt thự bên cạnh cho Kim Ngọc Anh ở rồi, mà cô ta lại không đến ở Lục Tam Phong vẫn cầm chìa khóa nên tạm thời cho Ngụy Nhiễm Đan ở đây.

Bốn giờ chiều tới nhà máy, nghe thấy tiếng máy móc truyền ra, chắc là đã bắt đầu vận hành, trước đó đến văn phòng mà không tìm thấy người hỏi một chút mới biết đang ở dưới xưởng.

Đến xưởng, Lục Tam Phong nhìn công nhân đang bận rộn làm việc, Giang Hiểu Nghi sẵn tay áo, trên tay còn dính dầu đen, tóc tại toán loạn, dáng vẻ như công nhân sửa chữa.

“Em đang làm gì thế?" Lục Tam Phong nhìn thấy cô như thế, đau lòng hỏi: "Sao tay lại dính dầu đen thế?"

“Bắt đầu sản xuất rồi, màu sắc của son môi rất đẹp, anh quét một chút thử xem. Trên môi Giang Hiếu Nghi đã thoa một lớp son tươi đẹp, có rất kích động, cầm lấy một cây đưa cho Lục Tam Phong thoa.

“Anh hỏi sao em lại biến thành như vậy?”

“Em giúp sửa dây chuyền sản xuất, giúp một tay thôi.” Giang Hiếu Nghi nói vu vơ.

“Sao em phải sửa máy móc?" Trong lòng Lục Tam Phong bốc hỏa, nhìn xung quanh hỏi: “Tiền Nhã Ninh đâu?”

“Cô ấy đang họp ở văn phòng, làm phân bố thị trường.

“Đi!” Lục Tam Phong cầm lấy tay cô, sắc mặt trầm xuống đi đến văn phòng, Ngụy Nhiệm Đan đi phía sau cũng thầm chép miệng, cho dù ở xí nghiệp nhỏ đi chăng nữa, cũng không có chuyện giảm đốc đi làm việc chân tay còn quản lí ở văn phòng mở cuộc họp, như vậy chẳng khác nào bắt nạt người khác.

Lục Tam Phong tới cửa phòng họp, đá văng cửa gỗ màu đỏ, những người đang họp bên tron hoảng sợ, đồng loạt nhìn ra cửa.

“Giám đốc Tiền, cô ở đây họp, để vợ tôi đến xưởng sửa máy móc, có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?” Lục Tam Phong tức giận nhìn chằm chằm Tiền Nhã Ninh. “Tôi cũng ngăn cản rồi, nhưng cô ấy nói muốn tiết kiệm ít tiền, nếu gọi thợ bảo dưỡng lại mất thêm mấy chục nghìn." Tiền Nhã Ninh đứng lên trả lời không hề nhún nhường.

"Cô thật đúng là tiết kiệm, sao lúc mua hai tấn sáp, cô không ngăn cản Mà mấy chục nghìn tiền bảo dưỡng lại ngăn cản?” Lục Tam Phong quát lớn nói.

“Cô ấy là sếp, còn tôi thì không, sao anh lại quát tôi? Buổi sáng bảy giờ tôi đã đến rồi, mấy ngày nay là thời điểm bận rộn, chuẩn bị các loại công việc, anh bỏ ra 3 triệu thuê tôi để tôi làm tất cả mọi việc hả?" "Bỏ đi, cô ấy cũng rất mệt, đi sớm về tôi thực không dễ dàng." Giang Hiểu Nghi vội vàng khuyên Lục Tam Phong: "Em cũng không phải công chứa những nhẽo, hồi trước ở trong thôn em còn làm ruộng cùng bố mẹ Co."

“Em!” Lục Tam Phong nghe cô nói vậy mà phát cáu.

Tiền Nhã Ninh tỏ ra đáng thương, nức nở nói: "Giám đốc Giang, nếu cô cảm thấy tôi không được việc, thì để cho tôi đi, mấy ngày này coi như duyên phận giữa hai ta, tôi có thể không lấy tiền lương, nhưng mấy ngày vừa qua... “Tôi không nói cô phải đi, cô làm việc rất tốt." Giang Hiếu Nghi kéo Lục Tam Phong ra cửa nói: "Đã bắt đầu sản xuất rồi, mọi việc đều rất tốt, anh làm gì vậy, đây là nhà máy của em

Lục Tam Phong không nói nữa, thở dài nói: "Anh thương em nê nóng tính thôi.”

"Lúc sáng anh đã nói với em rồi, anh sẽ điều một người sang, đây là Ngụy Nhiễm Đan, phó tổng giám đốc bộ phận hành chính của công ty anh, để cô ấy làm phó tổng giám đốc ở đây.” Lục Tam Phong giới thiệu nói: “Đây là vợ tôi, Giang Hiểu Nghỉ.

“Chào giám đốc Giang, cô rất đẹp, phụ nữ như tôi nhìn cô còn không rời mặt nổi." Ngụy Nhiễm Đan vươn tay, cũng không ngại trên tay cô có dầu đen, vẫn bắt tay

"Em vào nói cho Tiên Nhã Ninh biết." Lục Tam Phong nhìn cô nói: "Em là sếp mà

"Anh giận em à?”

"Không, sao có thể chứ?"

Giang Hiếu Nghi là người hiền lành, cô luôn muốn làm mọi người vừa lòng, luôn đặt mình vào vị trí của người khách để nghĩ cho họ.

Cô đưa Ngụy Nhiễm Đạn đi vào, giới thiệu Ngụy Nhiễm Đan cho Tiền Nhã Ninh, hai người nam tay, ngoài miệng nói mong đối phương chiếu cố nhiều hơn, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng, đối phương không phải người dễ chọc.

Nếu Tiên Nhã Ninh là một con rồng ở xí nghiệp nhỏ, thì Ngụy Nhiễm Đan lại là một con phượng hoàng vàng ở xí nghiệp lớn.

Lục Tam Phong đối với việc quản lí xí nghiệp, nhất là yêu cầu về bộ phận quản lý, có tiêu chuẩn của mình, anh đi dạo một vòng mà suýt nữ tức hộc máu, nhà máy này quá tệ.

Cuối cùng đành đi trước, Giang Nghi cứ thích là làm, trước khi đi Hi còn dặn dò một số vấn đề về an toàn vệ sinh, trong quá trình sản xuất phải tuân thủ quy tác đừng để xảy ra vấn đề nguy hiểm đến tính mạng.

Mãi cho đến hơn bảy giờ tối, Giang Hiếu Nghi và Ngụy Nhiễm Đan mới cùng nhau trở về, hai người cười cười nói nói, có thể thấy Ngụy Nhiễm Đạn rất có năng lực ở phương diện giao tiếp, ít nhất ứng đối Giang Hiểu Nghi cũng thừa khả năng, mới qua mấy tiếng, mà đã chị Nghi chị Nghi liên mồm.

Lục Tam Phong ăn cơm xong, đến biệt thự bên cạnh, ngồi xuống hỏi: “Tình hình thế nào?"