Cung Tiểu Kiều mới nằm xuống không lâu, người mẹ xinh đẹp chỉ mới lộ cái mặt ra tìm cô ở trong mơ đã bị tiếng chuông điện thoại Thẩm Nhạc Thiên gọi tới dọa chạy.
"A lô, Thẩm tiểu Thiên, đã trễ thế này, còn chuyện gì nữa vậy? Tôi mới ngủ đã bị anh gọi dậy!" Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng phàn nàn.
"Đã trễ thế này?" Thẩm Nhạc Thiên nâng cao giọng, "Trễ cái gì mà trễ? Lúc này mới tám giờ, cuộc sống ban đêm chỉ mới bắt đầu thôi! Hơn nữa hôm nay là lễ tình nhân, em lại có thể ngủ vào giờ này á? Em là đang lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mạng đó có biết không? Nhanh đứng lên cho anh! Tới ngay bar Mị Sắc! Có người nhớ mong em đó!"
Lúc nói câu cuối cùng, Thẩm Nhạc Thiên ý vị sâu xa liếc nhìn Bình Dã Quân.
Cung Tiểu Kiều có chút hạn hán lời, "Thẩm tiểu Thiên, anh hít thuốc lắc đó à? Sao hôm nay phấn khởi như vậy!"
"Chốt một câu, có tới hay không?"'
"Không đến, tôi muốn đi ngủ!" Cung Tiểu Kiều trả lời như chém đinh chặt sắt.
Đường Dự ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe thấy câu trả lời của Cung Tiểu Kiều, không nhịn được phì cười một tiếng.
Tiểu Kiều không hổ là khắc tinh của Thẩm Nhạc Thiên mà!
Thẩm Nhạc Thiên quả thật mất hết mặt mũi, buộc phải ra đòn sát thủ, "Tiểu Hồ Ly à! Bây giờ phát đạt, nổi tiếng rồi đúng không? Gọi em ra chơi cũng không nể mặt mũi nữa, nếu sau này thật sự thành minh tinh lớn, có phải anh muốn gặp em cũng phải hẹn trước đúng không?"
Mặt Cung Tiểu Kiều đen lại, xoa xoa tóc ngồi dậy "Được rồi được rồi, mười phút sau đến!"
"Hắc hắc, anh biết Tiểu Hồ Ly biết nghĩa khí nhất, chờ em đó! Nhanh lên nha!" Thẩm Nhạc Thiên vui tươi hớn hở cúp điện thoại.
"Giải quyết rồi! Bình Dã Quân, chờ một chút, con thỏ điên kia sẽ đến ngay!"
"Cảm ơn." Bình Dã Quân kính Thẩm Nhạc Thiên một ly.
Thịnh Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên một cái, "Gan cũng đủ lớn đó! Lại dám làm mối cho Bình Dã Quân và Tiểu Kiều."
"Anh thì biết gì chứ? Tôi là đang chia sẻ cho lão đại đó! Nếu Tần Nghiêu chạy theo Tiểu Kiều rồi, Cố Tiểu Nhu khẳng định không muốn sống nữa, nếu Tần Nghiêu kết hôn với Cố Tiểu Nhu, Tiểu Kiều bị vứt bỏ lần hai cũng nhất định đau khổ không kém! Mặc kệ là loại kết quả gì, cuối cùng nhất định sẽ có người bị tổn thương, bây giờ tôi tìm một người đàn ông tốt cho Tiểu Kiều, vậy không phải tất cả đều vui vẻ sao?" Thẩm Nhạc Thiên đáp.
Lần này Lãnh Thấu thế mà không có ý kiến phản đối gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói, "Điều kiện tiên quyết là lão đại có thể tiếp nhận, lúc đó mới đúng là vui vẻ."
Thẩm Nhạc Thiên chỉ nghe câu sau, không quan tâm câu đầu của Lãnh Thấu, tiếp tục ước mơ tốt đẹp.
-
Mười phút sau, Cung Tiểu Kiều đúng giờ đến bar Mị Sắc.
Trang điểm nhẹ nhàng, cũng mặc lễ phục bình thường, hoàn toàn giống với cách ăn mặc của mọi người ở đây, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể, nghĩ tới ngồi một lát rồi lại về ngủ.
Nếu là Thẩm Nhạc Thiên tổ chức, người tới chắc chắn đều là nhân vật có mặt mũi, trong đó có không ít người trong giới giải trí, cho nên với một người mới như cô, chỉ cần không làm chuyện gì ngốc nghếch quá giới hạn, vậy thì hẳn không có sóng gió gì, không trở ngại cô về nhà ngủ.
"Tiểu Hồ Ly, bên này, bên này này!" Thẩm Nhạc Thiên hô một tiếng, lập tức có người bắt đầu chú ý đến cô.
Cung Tiểu Kiều phủi phủi tóc mái trước trán, nhanh chóng lách qua đám người.
Thẩm Nhạc Thiên liếc mắt nhìn cô một lượt, sau đó phê bình, "Chậc, Tiểu Hồ Ly, hôm nay em ăn mặc chẳng đặc sắc gì cả!"
"Ngày nào cũng mang tai mèo hầu gái phù thủy gì kia không phải đặc sắc mà là bị bệnh tâm thần!" Cung Tiểu Kiều chán ngán liếc anh một cái.
"Hôm nay Tiểu Kiều tiểu thư rất đẹp!" Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, mang theo mấy phần thân thiết.
"Anh là... Bình Dã Quân?" Cung Tiểu Kiều liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Vâng, rất vinh hạnh khi Tiểu Kiều tiểu thư vẫn còn nhớ tôi!"
Thẩm Nhạc Thiên liếc xéo cô, "Tiểu Hồ Ly, em xác định khi đó em đã say rồi sao? Lại có thể nhớ rõ tên người ta như vậy!"
"Ai nói tôi say chứ? Thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh!"
Bình Dã Quân hoàn toàn không muốn bị bỏ qua một bên, "Tiểu Kiều tiểu thư, tôi vẫn luôn đợi cô. Mặc dù mùa xuân còn chưa đến, chỉ là, tôi vẫn không nhịn được muốn gặp cô."
"Ha ha, anh sẽ không tưởng là thật chứ! Tôi chỉ đùa thôi mà!" Cung Tiểu Kiều cười khan.
"Tiểu Kiều tiểu thư..."
"Tôi nói này Bình Dã Quân, sao anh cứ gọi cô ấy là Tiểu Kiều tiểu thư vậy? Không thấy rất xa lạ sao?"
"Không thấy, tôi rất thích anh ấy gọi tôi như vậy." Cung Tiểu Kiều đáp.
Cô ghét nhất chính là chữ 'Cung' trong tên mình, Bình Dã Quân gọi như vậy trái lại rất hợp ý cô.
"Yo, nhanh như vậy đã bênh vực người ta rồi? Nếu thành, vậy nhất định phải mời cơm bà mai đó!" Thẩm Nhạc Thiên chế nhạo nói.
Cung Tiểu Kiều nhìn anh, "Thẩm Nhạc Thiên, tôi phát hiện cái tính nhiều chuyện và một vài phẩm tính đặc biệt của anh rất thích hợp với hai nghề thời cổ đại đó."
"Nghề gì?" Thẩm Nhạc Thiên trực giác cô không nói ra được lời khen hay ho gì.
"Bà mai và ma ma thanh lâu."
Biết ngay mà!
"Tiểu Kiều tiểu thư thật là hài hước!" Bình Dã Quân không ngừng cười nói.
Hài hước em gái anh! Thẩm Nhạc Thiên oán thầm.
Thịnh Vũ cạn một ly rượu vang, "Người ta đang trao đổi thế giới của hai người, cậu xen vào ồn áo cái gì, xong việc rồi thì nên quả quyết mà rút lui!"
"Vậy thì buồn chán biết bao! Đến nào! Chúng ta tới chơi xúc xắc, người nào thua sẽ bị phạt!" Thẩm Nhạc Thiên đề nghị, hơn nữa còn gọi nhân viên phục vụ đi lấy xúc xắc tới.
"Vậy đi, ai lắc ra điểm nhỏ nhất phải làm một chuyện do người lắc ra điểm lớn nhất! Cho dù chuyện gì cũng phải làm!"
Mấy người đều hào hứng ném, trước mắt là Thẩm Nhạc Thiên lớn nhất ném ra năm sáu sáu sáu.
"Tiểu Hồ Ly, nhanh tới nhanh tới!"
Cung Tiểu Kiều nhàm chán cầm chuông lên, tiện tay lắc---
"Oa! Tiểu Hồ Ly, động tác kia của em thật quá mạnh mẽ rồi!" Thẩm Nhạc Thiên trợn mắt há mồm nhìn cô lắc bốn viên xúc xắc đến vui vẻ.
"Bộp----"
Mọi người nín thở đưa mắt nhìn.
Trong lòng Thẩm Nhạc Thiên có chút sợ, "Tiểu Hồ Ly sẽ không ném ra bốn cái sáu chứ?"
Đầu chuông chạm hoa gỗ lim mở ra.
Lãnh Thấu cũng tò mò liếc mắt nhìn, tiếp theo lãnh đạm bình tĩnh mở miệng, "Một một một một."