Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 62: Nội loạn




Sự thật chứng minh, Lục Diêu nói không sai, hai ngày sau, đế quốc Ngân Ưng đã rút quân. Không hề có bất cứ báo hiệu nào giống như lúc đột nhiên tập kết binh lực ở biên giới Liên Bang trước đó vậy. Toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh đều thở phào nhẹ nhõm.

Mà bên trong Liên Bang lại phản ứng khác biệt về chuyện này. Có người cho rằng hành động lần này của đế quốc Ngân Ưng là đang không thèm đặt Liên Bang vào mắt, cho nên Liên Bang phải đánh trả lại thật mạnh. Mà phía khác lại cho rằng, căn cứ vào thế cục của toàn bộ chòm sao Thần Anh và thực lực tổng hợp của hai nước hiện nay, Liên Bang không nên chủ động nảy sinh chiến tranh nóng với đế quốc Ngân Ưng, như vậy chỉ để một vài quốc gia khác thừa cơ lợi dụng.

Hai bên đều tranh chấp không ngừng. Không chỉ dân chúng, ngay cả các nghị sĩ nghị viện Liên Bang đều vì chuyện này mà tranh chấp không thôi, đến mức còn ra tay đánh nhau ở nghị viện. Tranh chấp kiểu này còn lan đến cả quân bộ, nhưng không nhấc lên được bọt nước đã bị Osiris ép xuống.

Giữa hai nước sau cùng vẫn không xảy ra xung đột chiến tranh nóng toàn diện, nhưng quan hệ giữa hai bên lại lạnh đi, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chiến tranh xung đột cục bộ.

Lục Diêu mỗi ngày sẽ đăng nhập tinh võng xem tình hình mới nhất tiến triển thế nào.

"Chủ nhân, công việc của ngài vẫn thuận lợi chứ?" Ánh Trăng nịnh nọt đấm vai cho Lục Diêu, hỏi. Lúc Ánh Trăng tưởng rằng Lục Diêu sẽ không trả lời, Lục Diêu lại đột nhiên nói: "Ánh Trăng..."

"Chủ nhân!" Ánh Trăng lập tức như một binh lính, đứng thẳng trước mặt Lục Diêu.

"Mày có thích vỏ ngoài lúc trước không?" Lục Diêu hỏi.

"Tất nhiên." Ánh Trăng liên tục gật đầu. Trong nhận thức của Ánh Trăng, vỏ ngoài ban đầu của nó chính là dáng vẻ của nó. Nhưng nó biết Lục Diêu muốn chế tạo cho nó một vỏ ngoài mới, hơn nữa thời gian thiết kế vỏ ngoài mới không ngắn, hơn nữa còn hao phí rất nhiều sức lực. Cho nên nó nói: "Nhưng nếu chủ nhân thích vỏ ngoài mới, Ánh Trăng sẽ không có ý kiến gì."

Ánh Trăng cho rằng, nó đúng là cơ giáp săn sóc nhất đế quốc.

"Vậy thì dùng lúc trước đi." Lục Diêu nói.

Y đổi ý rồi, vốn cho rằng nếu Isis đã chết, vậy 'y' cứ thật sự biến mất đi. Nên dù cải tạo lại Ánh Trăng, y vẫn sẽ không để người khác biết đó là Ánh Trăng. Bởi vì toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh đều biết, Ánh Trăng là cơ giáp của Isis. Có thể nói, Ánh Trăng là biểu tượng của Isis.

Nhưng xem tình hình tiến triển theo giờ đây, Orpha đúng là không thể cứu vãn được nữa rồi. Cứ tiếp tục như vậy, đế quốc Ngân Ưng sớm muộn gì sẽ bị hủy trong tay gã.

Cho nên Lục Diêu từ bỏ kế hoạch thiết kế vỏ ngoài mới cho Ánh Trăng, quyết định phục hồi Ánh Trăng về lại dáng vẻ cũ.

Ánh Trăng nghe được Lục Diêu nói vậy thì rất mừng. Nó vốn rất có tình cảm với vỏ ngoài ban đầu của mình, nó còn đang lo lắng sẽ không thích ứng với vỏ mới đây.

Mà chip trí năng trumg tâm của cơ giáp cấp 3S có cảm xúc dao động mãnh liệt từ đó năng lượng sản sinh ra khiến vỏ bọc người máy gia dụng cao cấp chịu không nổi, một tiếng tích điện vang lên, người máy gia dụng lập tức báo hỏng.

"Chủ nhân..." Lúc Ánh Trăng phát hiện mình không thể hành động tự nhiên được, bèn dụng giọng điệu đáng thương cầu cứu Lục Diêu.

Khóe miệng Lục Diêu giật giật, rút chip Ánh Trăng ra, đặt vào khe cắm trên quang não.

......

"Hôm nay có thời gian không?" Osiris hỏi.

"Có." Lục Diêu trả lời.



"Vậy thì tan học tôi đến đón em."

"Ừm." Lục Diêu đáp một tiếng.

Bởi vì trước đó trùng tộc xâm phạm và đế quốc Ngân Ưng tập kết binh lực gây sóng gió, cho nên gần đầy học sinh của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang đều đang thảo luận về hai chuyện này.

Nhưng bởi vì hai nhân vật chính trong cuộc tình tay ba đều là nhân vật nổi tiếng trong học viện, cho nên trong trường vẫn còn sót lại sóng gió về chuyện tình tay ba của họ.

"Đàn anh Elmo đã thật lâu không trở lại trường học?" Trước khi vào tiết giới thiệu thiết kế cơ giáp, có người nhỏ giọng thảo luận.

"Tớ nghe nói là xin nghỉ dài ngày." Một người nói với vẻ cảm khái, "Cũng đúng, xảy ra chuyện lớn đến vậy, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt người khác."

"Lúc trước tớ thấy đàn anh Elmo nhã nhặn tuấn tú, không ngờ... aizz."

"Xuỵt." Người nọ xuỵt một cái, ra hiệu đối phương nhỏ giọng chút. Sau đó cậu ta xoay người nhìn xung quanh, thấy Lục Diêu hình như không chú ý đến bên này, mới lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm."

"Nhưng tớ nghe nói đàn anh Elmo hình như vào quân đội rồi." Người đó nói tiếp, "Anh họ tớ trong đội cận vệ của thượng tướng Torre, anh ấy nói nhìn thấy đàn anh Elmo."

Người nọ còn đang định nói tiếp, nhưng chợt cảm giác được một tầm mắt giận dữ dừng trên người mình, cậu ta lần theo ánh mắt nhìn qua, phát hiện ánh mắt đó là của Brian.

Học sinh của lớp 1 đều biết, Brian là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Lục Diêu, hai người vẫn luôn đi học chung. Cho nên lúc cậu ta thấy là Brian, da dầu đều tê rần cả lên.

Lục Diêu dựa vào hai trận đấu rất quan trọng, cái danh thiên tài thiết kế cơ giáp đã sớm được lan truyền đi, thậm chí còn có đại sư duỗi cành ô liu muốn nhận Lục Diêu làm học trò. Với lại, bởi vì anh họ của người này ở trong đội cận vệ của thượng tướng Torre, nên biết nhiều hơn người khác đôi chút. Mấy nhân vật quan trọng trong quân bộ đều rất coi trọng Lục Diêu, qua lời nói cũng nhiều lần để lộ muốn mời chào Lục Diêu cho gia tộc họ, cũng có một vài người muốn Lục Diêu gia nhập vào dưới quyền của bọn họ. Bởi vì khá nhiều người đều ngấp nghé Lục Diêu, nên tạm thời hình thành một sự cân bằng ngắn ngủi, bây giờ chưa có ai ra tay trước phá vỡ sự cân bằng này, mà đám người đều đang quan sát. Bởi vậy, có thể nói địa vị của Lục Diêu bây giờ không phải đám học sinh bọn họ đây có thể so sánh được.

Người nọ nhìn về phía bên cạnh Brian, quả nhiên ngồi bên cạnh cậu ta chính là Lục Diêu.

Lục Diêu hình như cảm nhận được ánh mắt cậu ta, bèn nhìn về phía đó, còn cười với cậu ta nữa, như thể không hề nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy của bọn họ. Nhưng người nọ biết, nếu Brian có thể nghe được, vậy Lục Diêu bên cạnh chắc chắn cũng đã nghe được. Người nọ chột dạ lập tức quay đầu, trong lòng cầu nguyện Lục Diêu đừng nhớ kỹ bộ dáng của mình.

"Bọn họ thật là quá đáng mà!" Brian lòng đầy căm phẫn.

Lục Diêu lật xem tài liệu môn học trên quang não, thờ ở nói: "Ồ? Chỗ nào?"

"Bọn họ vụng trộm nói sau lưng cậu đó."

Lục Diêu nghe được lời của Brian thì mỉm cười, "Bọn họ là đang nói về Elmo Locke, tôi không hề nghe thấy câu nào của bọn họ nhắc đến tôi cả. Với lại, tôi đã hủy bỏ hôn ước với Elmo Locke rồi."

"Cũng đúng." Brian ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Là do tớ quá mẫn cảm rồi."

"Không sao, tôi biết cậu là đang quan tâm đến tôi." Lục Diêu nói.

"Diêu Diêu, cậu tri kỷ quá."



......

Sau khi tan học, Lục Diêu bèn tạm biệt Brian, đi tới địa điểm hẹn với Osiris.

Lúc Lục Diêu đến, nhìn thấy phi thuyền dân dụng chuyên dụng của Osiris đã dừng ở chỗ đó chờ mình.

Lục Diêu tiến vào phi thuyền, ngồi trên ghế phó lái.

"Đã lâu không gặp." Osiris nói với Lục Diêu.

"Mới mấy ngày mà thôi." Lục Diêu cẩn thận quan sát mặt của Osiris, cuối cùng xác nhận vị này đúng là Osiris.

"Cảm giác của tôi như thể chúng ta đã xa cách nhau rất lâu rồi." Osiris khẽ thở dài.

Lục Diêu: "..."

Osiris đột nhiên dựa gần Lục Diêu. Lục Diêu cũng không né tránh, đối diện với tầm mắt của Osiris. Trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Osiris vươn tay phải ra, ngón trỏ ngón giữ khép lại, nâng cằm Lục Diêu lên, đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo tan đi, lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu.

Mặt hắn cách Lục Diêu càng lúc càng gần, Lục Diêu tất nhiên biết hắn muốn làm gì. Trên tay Osiris không hề dùng sức, chỉ cần y muốn tránh, y hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng Lục Diêu không hề tránh né Osiris. Y cũng muốn biết, y rốt cuộc có tình cảm với Osiris hay không.

Trong con ngươi của Osiris hiện lên ý cười ấm áp. Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lục Diêu. Hoàn toàn khác với phong cách mạnh mẽ lạnh lùng thường ngày của Osiris, nụ hôn này của hắn nhẹ nhàng như gió, chạm lên môi Lục Diêu, khiến Lục Diêu cảm giác như lông vũ lướt nhẹ qua môi, cảm giác ngứa từ bờ môi truyền đến trái tim y.

Loại cảm giác này Lục Diêu không chán ghét, ngược lại trong lòng y thậm chí còn thấp thoáng lượn lờ một chút vui vẻ và thỏa mãn. Lục Diêu vẫn luôn là người tuân theo nội tâm của mình. Cho nên lúc y phát hiện mình không hề phản cảm với nụ hôn của Osiris, thậm chí còn khá hưởng thụ loại cảm giác này, y biết tâm ý thật thự của mình rồi.

Y đã thích Osiris, có lẽ loại thích này không quá sâu đậm, nhưng thật sự có tồn tại.

"Cảm giác thế nào?" Osiris khẽ nâng mặt Lục Diêu. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lục Diêu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. Khuôn mặt Osiris đang phóng đại trước mặt y, rất rõ ràng. Khuôn mặt anh tuấn của Osiris không có bất cứ tỳ vết nào, mỗi một đường cong đều được phác họa rất vừa vặn, đôi con ngươi vốn lạnh lẽo sâu thăm lúc này đã bỏ đi sự lạnh lùng, hiện ra vẻ dịu dàng.

Ánh mắt Lục Diêu rơi lên bờ môi với đường cong tuyệt đẹp của Osiris, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt mang theo ý cười: "Cảm giác không tệ lắm."

Osiris nghe được câu trả lời của Lục Diêu, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ: "Tôi rất vui."

Dường như trước giờ hắn chưa từng vui mừng như vậy. Vốn tưởng rằng con đường này sẽ cô độc và dài đằng đẵng, mà người hắn muốn nắm tay lại quá mơ hồ. Nhưng giờ đây, hắn lại có cảm giác chân thật nắm tay người này trong tay. Con đường này hình như không còn quá gian nan nữa.

......

Nơi ăn cơm vẫn là nhà hàng Lorraine, không chỉ bởi vì món ăn ở đó, còn bởi vì tính bảo mật ở đó cực kỳ tốt. Vốn Osiris đã đủ nổi tiếng, bây giờ tiếng tăm của Lục Diêu cũng không nhỏ. Osiris không hề quan tâm quan hệ giữa hai người sẽ lộ ra ngoài sáng, nhưng hắn tôn trọng ý kiến của Lục Diêu. Nếu Lục Diêu tạm thời không muốn công khai, Osiris tất nhiên sẽ làm tốt công tác bảo mật.

Trong phòng VIP, Lục Diêu lười biếng dựa trên sô pha, ánh mắt lại rất phức tạp, "Anh cố ý hẹn tôi ra là muốn nói cho tôi biết, đế quốc Ngân Ưng nội loạn rồi hả."