Kem Vani Vị Socola

Chương 1: Cuối hạ




Những ngày cuối cùng của mùa hạ. Tiết trời oi bức nóng nực, tiếng ve rộn rã trên các cành cây. Tôi ngồi ngoài mái hiên nhà chờ nhỏ Hà - bạn thân của tôi đến để cùng lên trường cấp 3.

Trường THPT B - Ngôi trường được mệnh danh là trường 'xịn' nhất của huyện, nơi mà hầu như các học sinh giỏi đều học và mong muốn học ở đó. Đó cũng là mong muốn của tôi, nguyện vọng 1.

Tôi vừa kết thúc kì thi tuyển sinh vào 10 của mình vào tuần trước, và hôm nay là ngày biết điểm sàn. Tôi và nhỏ Hà đã hẹn cùng nhau đến trường xem điểm. Hiện tại là năm 2023, đa số các trường sẽ mở web online cho học sinh tự xem điểm nhưng mà trường B có lẽ vẫn chưa 'cập nhật xu thế hiện nay' để có hẳn một web trường.

Ting. Ting. Ting.

"Ánh ới ơi, đi nè em." Tiếng còi xe đạp điện cùng tiếng gọi của nhỏ Hà như đánh thức tôi.

"Ra nè." Tôi chạy vội ra rồi leo lên yên xe nhỏ Hà. Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện rôm rả.

"Mày nghĩ mày được nhiêu điểm?" Hà mở lời hỏi tôi trước.

"Không biết nữa. Biết là dư điểm để đậu, trên 45 lại càng tốt."

45 điểm, một con số nói thật là khá cao, thậm chí là khổng lồ với nhiều người, nhưng đối với tôi nó như một miếng bánh, dễ dàng ăn được nhưng vẫn có thể đánh mất.

Ở tỉnh tôi, điểm thi tuyển sinh được tính theo hệ số văn và toán nhân 2, anh văn nhân 1. Điểm để xét vào lớp chọn lại được tính theo hệ số khác nữa, toán nhân 3, văn và anh văn nhân 2.

"Gì cao dữ vậy má?" Nhỏ Hà ngạc nhiên dường như không tin vào con số mà tôi vừa nói.

"Một là cỡ đó, hai là trên thôi, nhưng cũng tùy vào điểm văn của tao. Tao không chắc môn đó cho lắm. Tao ghét văn!" Tôi than thở với Hà.

"Để xem như nào." Nhỏ Hà vẫn không tin tôi. Tôi im lặng, ừm, tôi cũng không tin là mình dưới 45 điểm đâu, nhưng tôi theo chủ nghĩa bây giờ mình nói gì thì thực tế sẽ ngược lại nên mới nói thế.

"Mày nghĩ ai thủ khoa trường mình?" Lần này là tôi hỏi trước.

"Xì... Còn ai ngoài Minh Hoàng 9/1. Cái thằng đó không biết ăn gì mà học giỏi kinh. Ủa mà mày biết nó không Ánh?"

"Đã nghe danh, chưa biết mặt."

"Má mày, suốt ngày ru rú trong lớp, không có biết chuyện giang hồ gì hết."

"..."

"Đây để chị nói cho cưng nghe. Minh Hoàng 9/1 á, nhà mặt phố, bố làm to, có nhan sắc, có tri thức." Nhỏ Hà thao thao bất tuyệt, y như lúc nó kể cho tôi nghe về OTP anime của nó.

"Chi tiết hơn?" Tôi mù mịt hỏi lại nó.

"Ba nó á, làm chủ của công ty nào đó, mẹ nó thì làm giáo viên trường cấp 3. Còn về nhan sắc,hừm... nó đẹp trai ngang ngửa thằng Quân lớp mình. Tri thức thì thôi khỏi bàn, giải Nhất Học sinh giỏi Văn cấp tỉnh, trai văn vở đấy, một mình nó chắc chấp 10 cái đầu của tao. Haizz đều là con người với nhau mà sao khoảng cách to lớn quá..." Nhỏ Hà chuyển đổi sắc thái từ ngưỡng mộ cho đến từng milimet ghen tị.

"..."

"Gì? Sao im vậy?"

Tôi đánh trống lảng: "Không có gì. Tập trung chạy xe đi Hà."

***

Sau một hồi đi khắp năm châu bốn bể, chúng tôi đã đến trường B. Và không ngoài dự đoán: Đông như trẩy hội. Đâu đâu cũng là học sinh đi xem điểm. Tôi ngơ ngẩn nhìn 'đàn kiến' đen kịt ra ra vào vào cổng trường, tập trung đông nhất ở bảng thông báo nơi dán từng tờ giấy ghi điểm.

"Đi con này. Sao mà đứng ngáo ngáo hoài vậy?" Nhỏ Hà lôi tôi vào trường, tôi và nó cùng gia nhập vào 'đàn kiến' ấy. Chen lấn, xô đẩy, nóng nực, mệt mỏi. Đó là những từ mà tôi đang nghĩ lúc này.

"Cố lên đi Ánh. Kiếm số phòng của mày đi." Hà khích lệ tôi vì nó quá hiểu cái tính dễ nản lòng của tôi rồi. Tôi từ trạng thái sắp sửa bỏ cuộc tự dưng tỉnh lại liền. Gì chứ tìm số phòng à? Dễ ợt. Ngay phòng 1 chớ đâu. Tôi thầm cảm ơn ba mẹ đã đặt tên tôi bắt đầu bằng chữ A, lần đầu tiên mà tôi yêu tên mình như vậy.

Để xem nào. Nguyễn Trần Nguyệt Ánh. Số thứ tự 9. Đây! Thấy rồi! Để xem thử nào. Điểm cao một tí, thủ khoa càng tốt. Tôi lẩm bẩm 'câu thần chú' trong miệng

"45,5 điểm!" Số điểm cao ngoài mong đợi của tôi.

"Hà! Hà! Tao được 45,5 điểm! 45,5 điểm đó! Hahahaha tao đi làm bá chủ thế giới đây." Tôi lắc lắc tay nhỏ Hà không giấu nỗi vui mừng.

"Rồi rồi. Ra kiếm chỗ nào trống ngồi đi, tao xem điểm một lát." Hà vừa cười vừa nhéo má tôi một cú đau điếng. Ác quỷ! Đúng là ác quỷ đội lốt con lợn.

Tôi ôm bên má bị nhéo của mình, cố gắng len lỏi ra khỏi đám đông. Bất ngờ tôi vướng vào chân ai đó rồi té nhào về phía trước.

Tôi nhắm tịt mắt và nghĩ: Thôi toang, chuyến này vỡ đầu rồi.Nhưng đầu tôi không vỡ, có người đỡ tôi. Tôi mở bừng hai mắt, đập vào mắt tôi là gương mặt của một thằng con trai cao gầy và đặc biệt có cái 'mặt tiền' hết nước chấm. Tôi ngơ ngẩn nhìn cái nhan sắc ấy, cái nhan sắc mà đến con gái còn ghen tị. Đối phương thấy tôi nhìn mãi liền ho vài cái nhắc nhở.

"Khụ... Ừm, bạn buông tay tôi ra được không?"

Tôi giật mình nhìn xuống bàn tay tội lỗi của mình đang nắm chắc cổ tay cậu ấy.

"A! X-Xin lỗi bạn!" Tôi vội vàng thả tay ra. Không quên cảm ơn ân nhân đã cứu mạng bộ óc thiên tài của tôi. "Cảm ơn bạn đã đỡ tôi."

"Ừm." Cậu ấy đáp gọn lỏn rồi chen vào đám đông, chắc là cũng đi xem điểm.

Còn tôi vẫn ngơ ra đấy nhìn mãi về phía cậu ấy, tim đập thình thịch liên hồi. Dựa vào kinh nghiệm bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình tôi nhanh chóng đưa ra kết luận. Mẹ nó, đừng có nói đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó nha?

Bộp! Bỗng ai vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại nhìn, là nhỏ Hà.

"Mày làm gì mà đứng ngây ngẩn vậy?" Hà nhìn chằm chằm vào hướng mà tôi đang nhìn nhưng chẳng thấy gì hết.

"K-Không có gì. Còn mày làm gì mà lâu thế? Sao? Được bao nhiêu điểm nè."

"Ổn, 39 điểm." Hà cười tươi roi rói trả lời tôi. "Tao đi xem thủ khoa năm nay nên hơi lâu tí."

Nhắc tới hai từ 'thủ khoa' tôi cũng không giấu được vẻ tò mò. "Ai vậy?"

"Cmn đúng như tao dự đoán. Thằng Minh Hoàng thật. Nguyễn Minh Hoàng, thủ khoa 46,5 điểm."

Cách tôi 1 điểm, ừm, cũng cay thiệt đó. Cố gắng thêm tí là thủ khoa thuộc về tôi rồi, haizz, điểm cao nhưng mà không phải thủ khoa hay á khoa cũng buồn thiệt đó. Không, không được buồn, tôi lắc đầu đánh bay nỗi buồn chút chút này. Tôi nghĩ sang chuyện khác, à cậu bạn hồi nãy. Không biết cậu ấy được bao nhiêu điểm nhỉ? Không biết có cao không? Không biết còn được gặp lại nhau không?