Kem Vani Vị Socola

Chương 11: Văn nghệ 3: Yến Như




Ròng rã hết tháng, rốt cuộc 20/11 cũng tới. Ngày nhà giáo Việt Nam năm nay vừa vặn trúng chủ nhật nên bọn tôi đã tổ chức chúc mừng cô Ngọc trước đó một ngày, còn hôm nay không phải là ngày nhà giáo Việt Nam nữa mà là ngày quyết định giá trị của công sức bọn tôi bỏ ra một tháng nay.

Phục trang đồ ơ được cả đám quyết định thuê ở cửa hàng nhà nhỏ Hà theo lời gợi ý nhẹ của tôi. Makeup thì đám con gái ai có đồ thì đem theo. Ngoài ra còn có sự giúp sức từ phú bà Ngân Hà nữa chứ. Nhỏ Hà sau khi biết chuyện lớp tôi muốn triệt hạ 10D1 nó khoái lắm chứ! Thế là nó bế hết bộ makeup mấy củ của nó theo luôn.

"Bé Ánh đâu lại đây chị makeup coi." Nhỏ Hà í ới gọi tôi

"... Khỏi được không?"

"Đ*o, đưa cái mặt mày ra đây." Nhỏ Hà lôi tôi sền sệt rồi ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa.

"Hay tô son thôi được không?" Tôi lắc lắc tay nó cầu xin.

"Đ.é.o là đ.é.o."

"..."

"Một người vì mọi người đi Ánh à~"

"Tao sẽ biến mày từ ưa nhìn thành tiên nữ muhahahaha."

"..."

Hơn 20 phút sau...

"Done."

"Nè mấy chú mấy bác vô nhìn thử thành quả của chị nè."

"Đội hậu cần" và "ban khán giả" lớp đang đứng ngoài cửa quan sát mọi sự việc ngoài sân nghe tiếng gọi của nhỏ Hà liền ngoái đầu vào. Mấy đứa nhìn tôi mà há hốc mồm.

"Vãi cả... Không ngờ nhỏ Ánh makeup xong là đẹp tới mức này."

"+1."

"Bùng nổ visual thiệt rồi."

"... Bây bớt bớt lại dùm tao. Nếu tao đẹp như tụi bây nói thì khi chụp hình tao đã không chỉnh xingtu rồi."

"..."

"Ê ê thằng Hoàng già của tụi bây đâu rồi? Kêu nó ra đây cho tao chụp hai đứa nó mấy tấm đi." Nhỏ Hà chống nạnh nhìn tôi rồi quay ngoắt tìm kiếm Minh Hoàng.

"Chưa tới."

"Ờ, chừng nào nó tới nhớ hú tao."

"Kê."

Lát sau, Minh Hoàng hối hả chạy vào lớp.

"Sorry tụi bây nhiều nha, xe tao bị banh rồi nên phải đi sửa, hơi lâu tí."

"Đm sorry siro cái qq gì, đi thay đồ lẹ." Minh Hoàng chưa vào lớp được 1 phút lại bị cả đám nhét phục trang vào tay rồi đuổi ra: "..."



***

"Rồi tao xong rồi nè..." Minh Hoàng sau khi đã thay phục trang và bước vào lớp. Cậu ấy ngơ ngẩn nhìn tôi đang ngồi trong góc.

"Xinh quá phớ hôm?" Khôi Nguyên huých vai cậu ấy.

"... Ừ" Tai Minh Hoàng thoáng chốc ửng đỏ, sao vậy ta? À chắc tại trời nóng cộng thêm bộ phục trang dày cui này nữa.

"Mấy đứa chuẩn bị xong hết chưa?" Cô Ngọc và Hoài An cùng nhau vào lớp.

"Oaaa Nguyệt Ánh với Minh Hoàng mặc đồ này đẹp quá! Lại đây, lại đây cô chụp một tấm." Cô Ngọc cười rạng rỡ vẫy tay gọi tụi tôi.

Tôi đứng cạnh Minh Hoàng, tay say hi. Phía trước là một đống camera của anh em xã đoàn.

"..." Ngại chết mất.

Tôi ngước lên nhìn chàng trai cao hơn tôi gần cả cái đầu. Hôm nay cậu ấy lại đẹp trai hơn hôm qua rồi. ngôn tình hoàn

***

Sau khi làm mấy pô ảnh, lớp tôi tiến hành bước tiến công tiếp theo.

Gây áp lực cho kẻ địch.

Thật ra cũng không phải là gây áp lực gì, chỉ là lớp tôi tập trung cả lũ ở khu chờ của lớp tôi ở ngoài sân thôi, chỉ là một khu chờ nho nhỏ ở ngay cạnh khu của 10D1 thôi mà.

"Quyết định sáng suốt khi lựa phục trang màu đỏ." Hoài An liếc nhìn phục trang trắng - xanh của tụi 10D1 rồi nhìn lại phục trang đỏ - vàng của bọn tôi đánh giá.

"Yup!" Hoài Phương - Người đã biến mất sáng giờ bỗng xuất hiện.

"Sáng giờ em đi đâu vậy?" Hoài An nhìn Hoài Phương đang mỉm cười đi tới.

"Tìm hiểu đối thủ." Hoài Phương cười khúc khích. (Không phải khúc khích theo kiểu tốt lành gì đâu - Nguyệt Ánh phóng viên tại hiện trường cho biết.) "Bên đó nhỏ múa chính tên là Yến Như, có ba làm nhà đầu tư trong cái trường này."

Yến Như... Lâu lắm mới nghe lại cái tên này. Mặt tôi trắng bệch nhưng không phải vì sợ, mà là cảm thấy ván cờ này thú vị hơn rồi. Phải, người nắm giữ cuộc chơi là tôi nên tôi mắc con mẹ gì phải sợ nó chứ.

Nhỏ Hà ngồi với tôi một lúc rồi bỏ đi thăm dò mấy lớp khác cùng Hoài Phương. Tôi im lặng cúi gằm mặt ngồi đó, mọi người tưởng tôi đang tập trung nhớ kịch bản nên cũng để yên. Không, thật ra tôi không ổn miếng nào. Sợ hãi vãi chưởng.

Bỗng một cây kẹo được chìa đến trước mắt tôi, ngẩng mặt lên nhìn tôi thấy Minh Hoàng. Cậu ấy kéo ghế ngồi cạnh tôi, trên tay còn cầm thêm mấy bịch kẹo khác. Tôi vội cầm cây kẹo, nhẹ giọng cảm ơn.

"Cho Nguyệt Ánh hết nè." Cậu ấy nhét hết đống quà bánh vào tay tôi trước vẻ mặt đầy kinh sợ của tôi.

"Thôi thôi, tôi không lấy đâu." Tôi xua xua tay từ chối.

"Lấy đi mà." Minh Hoàng nài nỉ.

Tôi nhìn mớ kẹo trong tay, thở dài đáp.

"Ừa... Đọc số tài khoản tôi chuyển tiền lại cho. Coi như tôi nhờ bạn mua dùm."

"Không có xài thẻ."

"Ừ, này nhiêu? Tôi trả tiền mặt." Cứ thích đùa với chị hà.

"..."

"Lấy đi, bánh kẹo không đắt, tôi mua cho Nguyệt Ánh được mà."

Giờ sao? Kiên quyết trả tiền à? Không được không được, như vậy lại bị nói rạch ròi quá mức.

"Được, có gì sau này tôi mời Minh Hoàng món khác hen."

Mặt Minh Hoàng giãn ra, cười nhẹ. "Được."

"Hú Hoàng à." Quang Khải cà lất cà phơ đi tới.

Chẳng hiểu tại sao Minh Hoàng thấy Quang Khải thì lại hốt hoảng. Cậu ấy vội đứng lên lôi Quang Khải ra chỗ cách xa tôi.

Tôi:???

"Haizz chán quá." Tôi thở dài than thở.

"Ô ai đây ta? Chẳng phải là bạn thân cũ Nguyệt Ánh của tôi đây sao?"

Tôi đanh mặt lại, trong lòng lại thở ngắn ngáp dài. Chưa tới tháng 7 mà đã gặp cô hồn rồi.

"Ái chà chà, ra là Yến Như đây sao? Sorry nha, tại mày già quá nên tao tưởng phụ huynh của đứa nào ấy."



Mặt Yến Như vặn vẹo, tức lắm chứ gì! Không phải khi không tao làm bạn được với cái máy chửi Hồ Dương Ngân Hà đâu con tró.

"Vô được lớp 10A1 cái chảnh lên hẳn, sao, ở lớp chắc mày bị ghét nhiều lắm nhỉ? Chả bù cho tao cứ được mọi người yêu quý mãi thôi."

"Ừ tất nhiên, thầy cô dạy phải yêu quý người tàn tật mà." Tôi cười khinh.

"Mày!" Yến Như gầm lên, đoạn đi về phía tôi định động tay động chân.

Haizz đành phải nhờ nhỏ Hà makeup lại thôi.

"Ê con chó kia định làm gì vậy?" Nhỏ Hà bỗng từ đâu lao đến đẩy Yến Như ra.

Rồi chuẩn bị nè. 3... 2... 1...

"Cái l** má mày con s** v** muốn kiếm chuyện hay gì? Giờ mày đ** muốn làm người nữa phải không, mày lại đây tao cho mày thành thứ s** v** dưới đáy xã hội luôn."

Yến Như hóa đá tại chỗ luôn, mặt nó vặn vẹo, mắt long sòng sọc nhưng không dám làm gì vì sợ nhỏ Hà. Đùa! Nó ngon thì đụng vô đi, cái đai đỏ đen Taekwondo của nhỏ Hà không phải tập cho có đâu. Nhưng để khỏi xảy ra án mạng tôi vẫn lôi nhỏ Hà đi.

"Thôi mày ơi, mày mà đánh nó là người ta nói mình ngược đãi động vật đó." Nhỏ Hà cũng xuôi xuôi, hai bọn tôi toang rời đi thì cái giọng dẹo chảy nước từ đây chui ra.

"Bạn Minh Hoàng! Bạn Quang Khải!"

Tôi và nhỏ Hà: "...?"

"Con này bị đa nhân cách hả mày?" Tôi thì thầm.

"Ai biết, nhìn là muốn bụp vô mặt một phát rồi." Nhỏ Hà bẻ tay, định tiến lên bụp Yến Như một phát thật nhưng bị tôi kéo lại.

Minh Hoàng và Quang Khải chả biết mô tê gì nhìn Yến Như. Yến Như nắm lấy ống tay áo Quang Khải, sủa à nhầm kể lể.

"Con gái lớp các bạn hung dữ quá! Mình sang hỏi thăm một tí thì đã bị các bạn ấy mắng rồi."

Quang Khải ồ một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thú vị của người xem kịch. Nhìn vẻ mặt là thấy má này đang nhịn cười lắm nè, Minh Hoàng huých vai Quang Khải, Quang Khải đành dẫn chó à nhầm dẫn con Yến Như về trả cho chủ của nó.

Quang Khải và Yến Như đi khuất, Minh Hoàng tiến lại nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cười.

"Chửi nó cái gì thế?"

"Không gì, chỉ chê nó già thôi." Tôi nhàn nhạt đáp, đầu học thuộc mấy câu chửi của nhỏ Hà để sau này áp dụng thực tế. "Nhưng mà để Khải dắt con đó đi ổn không vậy?"

"Không sao, mấy trò dỗ con gái này nó rành lắm."

"Ò"

Tôi định hỏi thêm thì bên phía Minh Hoàng có cuộc gọi đến.

"Alo."

"Đúng rồi."

"Ok."

Tích chữ tích vàng hả ba? Tôi đánh giá Minh Hoàng một lượt, ở gần tôi nói ghê lắm mà, sao người ta gọi là như pho tượng rồi?

"Đi thôi! Tụi con An mới bốc thăm, lớp mình trúng số 9." Đoạn Minh Hoàng quay sang mấy đứa trong lớp còn ngồi lẻ tẻ xung quanh, "Đi coi văn nghệ nè tụi bây ơi."

Tôi cùng Minh Hoàng và mấy đứa nữa kéo nhau lên khu nhà chính, nơi đã được dàn dựng thành một sân khấu hoành tráng. Hoài An thấy chúng tôi từ xa, vẫy tay gọi.

"Tới số mấy rồi?" Minh Hoàng hỏi.

"Mới 2 thôi." Hoài An cười một nụ cười khá là sâu sắc, "Ông trời muốn lớp mình sống chết với 10D1 thiệt rồi, tụi nó trúng số 7 đó."

Minh Hoàng cười khẩy, "Thú vị."

"..." Hai đứa này đáng sợ quá, mẹ ơi cứu pé.

"Tới số 9 chắc cũng gần 11 giờ trưa, để tao kêu tụi kia mua trước vài chai nước." Hoài An nói xong rồi đi tìm "đội hậu cần".

***

Giờ hành quyết đã điểm.

"Số thứ tự 9, lớp 10A1." Giọng thầy giám khảo cất lên, âm thanh rè rè của loa vang vọng cả trường.

10A1 không sợ mà run, nhưng đã sớm được hai biên đạo Hoài An - Hoài Phương tác động tâm lý từ trước nên không quá nghiêm trọng.

Chúng tôi chia ra hai phía bên sân khấu, cùng lúc tiến ra trung tâm. Chúng tôi ăn ý phối hợp cùng nhau giống như lúc tập một tháng nay. Thật ra, phần múa của tôi không khó, nhưng có hơi nhiều động tác phải kết hợp với Minh Hoàng ấy mà... ha...ha. Phần của mấy thằng trai khó xơi hơn vì hai mắm biên đạo muốn ăn thua rõ rệt với tụi 10D1 mà giao cho tụi con trai khá nhiều động tác khó, gì mà lộn mèo, rồi giả đánh nhau,... nhìn đã mắt vl.



"Show" trình diễn kết thúc viên mãn, lớp tôi cúi chào trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người và gương mặt cay cú của con Yến Như cùng anh em của nó. Ván cờ này tao thắng rồi Yến Như ạ.

Vừa vui vì kèo này ăn chắc 10D1 thì kiếp nạn mới của tôi tới nữa.

"Tẩy trang cho tao! Tẩy trang tẩy trang! Không là tao nhúng đầu vô bồn nước đại luôn đó!" Tôi gào lên, đu chặt nhỏ Hà.

"Hay để luôn được không? Chứ tao tiếc quá à."

"Để cái cc."

"..."

"Rồi tới tẩy liền đây." Nhỏ Hà chịu thua, thở dài đầy tiếc rẻ thành quả lao động của mình.

Hơn 10 phút sau, Nguyệt Ánh đã trở lại rồi đâyyy, này mới đúng là tôi nè!

"Ủa mà khi nào công bố giải?" Tôi vừa soi mình trong gương vừa hỏi Hoài An.

"Mai chào cờ." Lại nói tiếp, "Giải có giá trị mà, cần thời gian một tí."

"Ò"

- --

BTS: Minh Hoàng đã lôi Quang Khải đi đâu?

Sau khi đã kéo Quang Khải vào một nơi khuất tầm nhìn của Nguyệt Ánh, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Kẹo của bố mày đâu?" Quang Khải nhìn vào hai bàn tay trống trơn của tôi hỏi.

"Cho rồi." Tôi tỉnh rụi trả lời nó.

"Cái l** m*, tao nhờ mày mua dùm cũng không xong nữa. Mày cho đứa nào." Nó điên tiết nhìn tôi, giọng đầy bực bội.

"Mày đoán xem?" Tôi trêu ngươi nó.

"Đm vcl, mới 3 tháng thôi đó mà mày muốn biến thành thằng simp lỏ rồi." Quang Khải trố mắt nhìn như không thể tin nổi.

"....hơn 3 tháng mới đúng." Tôi thầm thì.

"Mày nói gì chứ?"

"À không gì. Tí tao mua cái khác cho mày được chưa? Được đồ chùa còn bắt bẻ."

"Ừ, tạm chấp nhận."